Sống Chung Nhưng Không Chung Giường

Sống Chung Nhưng Không Chung Giường - Chương 5-3




Cô ngồi xuống bên mép giường phủ kín ga trải giường màu xanh, phát ngốc hồi lâu, trong lòng vẫn luôn quanh quẩn một vấn đề ——



Rốt cuộc, tiểu Mạch vì sao lại đuổi theo cô?



Ngày hôm sau, khi Lê Vĩnh Huyên tỉnh lại, cô cảm thấy hoàn toàn sảng khoái.



Cô mơ hồ nhìn đồng hồ trên bàn nhỏ cạnh mép giường, phía trên chỉ 10 giờ 35 phút.



Ồ, 10 giờ rưỡi.



10 giờ rưỡi?! Cô vừa thức giấc, lập tức bật dậy. Cô thật sự ngủ đến 10 giờ rưỡi?! Trong 5 năm qua cô chưa từng rời giường sau 7 giờ, hôm nay đã có chuyện gì xảy ra vậy?!



Nhưng ngay sau đó cô nhớ ra bản thân mình đang ở đâu, chiếc giường không lớn nhưng nó khiến cô ngủ rất ngon.



Cô có thể nghe được tiếng máy chạy bộ truyền tới từ dưới tầng, cùng với mùi thơm của thức ăn khiến bụng cô kêu ầm ầm từng trận khi cô ngửi thấy nó. Mùi cà phê cùng với bánh nướng xốp, dường như còn có trứng rán......



Sau khi rửa mặt xong, cô có chút lo lắng đi xuống tầng dưới. Quả nhiên, trên bàn đã bày bữa sáng rất phong phú, tất cả đều nóng hổi tươi mới. Vừa nhìn thấy vậy, bụng cô lại bắt đầu sôi lên ầm ầm.



"Ăn sáng." Lão Mạch cầm thìa vừa nói với cô, vừa chỉ vào bánh mỳ nướng mật ong kiểu Pháp trên đĩa!



"Ồ, nhiều như vậy...... còn có người khác sẽ tới hay sao?"



Lão Mạch lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Bởi vì không biết cô muốn ăn gì. Tiểu Mạch nói bữa sáng cô chỉ uống cà phê và ăn bánh ăn rán mà thôi, vì thế tôi làm một chút bữa sáng kiểu Tây cho cô chọn."



Một chút? Đây gọi là một chút? Lê Vĩnh Huyên hoàn toàn há hốc mồm. Trên bàn bày đầy đồ ăn, có lẽ cô có thể ăn chúng trong vòng một tuần cũng đủ!



"Vì sao —— có người —— có thể —— ăn nhiều như vậy —— ya ya ya ——" Phía sau phòng khách truyền đến tiếng hát của người nào đó đang chạy bộ. Hát vừa sai nhịp, ngay cả lời bài hát cũng bị biến đổi lung tung rối loạn. "Vì sao —— ta chỉ có thể ăn —— toàn bánh mì nướng —— và trứng rán? Vì sao vì sao?"



Lê Vĩnh Huyên không nhịn được nên bật cười thành tiếng. Đây là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng cô từ mấy ngày nay, không, phải nói là từ rất lâu rồi.




Khi cô cười rộ lên, biểu tình bình tĩnh và đoan trang ngày thường đã bị thay đổi rất nhiều, giống như vừa mới bước từ trong sân băng ra bên ngoài ánh sáng mặt trời, khiến toàn bộ người cảm thấy ấm lên.



Lão Mạch đưa tách cà phê nóng qua cho cô, cô tiếp nhận và ngoan ngoãn ngồi xuống.



Đối mặt với một bàn đầy đồ ăn ngon quả là rất phiền não! Tuy nhiên, đây là phiền não cực kỳ xa xỉ.



"Vậy ông, ông sẽ ăn cùng cháu chứ?" Cô ngượng ngùng vui vẻ nói. Cô không thể thật sự tự mình nghênh ngang một mình ăn hết trên bàn, đúng không?!



"Tôi ăn rồi." Lão Mạch trả lời.



"Cháu muốn ăn cháu muốn ăn ——" Tiểu Mạch hét lên cực kỳ rõ ràng và cực kỳ nhiệt tình.



Nhưng lão Mạch đột nhiên mở miệng rống trở về, "Ngày hôm qua cháu còn nợ ba tiếng rưỡi giờ huấn luyện!"




Xem ra Mạch Vĩ Triết không sợ trời không sợ đất, ngay cả huấn luyện viên hắn cũng không để vào mắt, nhưng lại rất sợ ông nội mình. Hắn bị ông rống lên như vậy, ngay lập tức ngoan ngoãn câm miệng, tiếp tục vùi đầu chạy trên máy chạy bộ.



A, ngày hôm qua. Chắc hẳn bởi vì hắn đã đuổi theo cô, vì vậy mới chậm trễ việc huấn luyện. Lê Vĩnh Huyên vừa nhai bánh mỳ mềm xốp mật ong thơm ngọt, vừa nghĩ. Là vì cô......



"Ngày hôm qua, là cháu đã làm phiền anh ấy ——"



"Không cần bào chữa giúp nó." Lão Mạch tuyệt tình lạnh lùng ngắt lời cô, "Cho dù nó vẫn tập luyện theo lẽ bình thường, mấy thứ này nó cũng không thể ăn. Nó có đồ ăn của nó."



Cô nhìn bữa sáng của hắn, trong lòng dâng lên sự đồng cảm sâu sắc. Toàn bộ đều là chất béo thấp, chất xơ cao, thực phẩm giàu protein, hoàn toàn nhạt nhẽo.



"Không công bằng —— vì sao —— cuộc đời của tôi —— ô ô ô ——" Phía sau lại truyền đến tiếng hát giống như quỷ khóc thần sầu, Mạch Vĩ Triết hát mấy khúc ca trữ tình, nhưng vẫn là oan tình.



Cùng với những khúc ca ở phía sau người, cô nỗ lực ăn luôn một cái bánh nướng xốp, một mảnh bánh mỳ nướng kiểu Pháp, hai dải thịt xông khói, một khối trứng chiên, một nửa ly cà phê, một ly nước cam, còn có hai miếng táo. Cuối cùng cô cảm thấy toàn bộ dạ dày đã bị căng phồng, đồ ăn cũng nuốt hết xuống cổ họng, lúc này cô mới lưu luyến dừng lại.




Thật sự quá ngon. Tay nghề của lão Mạch thật sự là hạng nhất, tương đương với đầu bếp chuyên nghiệp!



Cơm nước xong, Lê Vĩnh Huyên giúp ông thu dọn bát đĩa trên bàn. Sau khi dọn xong, cô có chút thẹn thùng hỏi: "Có điều gì khác cháu có thể giúp đỡ hay không? Ngoài ra, về tiền thuê nhà——"



"Không cần trả tiền thuê nhà." Lão Mạch vung tay lên, ngang nhiên ngắt lời cô. "Còn chuyện giúp đỡ...... cô lại đây."



Cô mặc kệ lão Mạch kéo vào phòng khách. Mạch Vĩ Triết đang chạy bộ trên máy tập như điên, nhưng đôi mắt vẫn lén nhìn bọn họ đi tới, bộ dáng cực kỳ ghen tị.



"Hồ sơ này, cô có thể viết được không?" Lão Mạch chỉ cho cô xem một cuốn sổ đang nằm ở trên bàn.



Cô gật gật đầu. Cô đã theo dõi quá trình tập huấn lâu như vậy, cô không xa lạ gì đối với nhật ký về tình trạng thể chất của vận động viên.



Sau khi lão Mạch rất vừa lòng giao phó chức trách này lại cho cô, ông quay lại phòng bếp, một lần nữa chuẩn bị thể hiện kỹ năng của mình trong ẩm thực Trung Quốc.



Mạch Vĩ Triết đã chạy một giờ, tốc độ vẫn rất ổn định. Âm thanh chạy bộ kết hợp với tiếng nhạc rap mà hắn đang nghe, mặc dù rất ồn, nhưng sau khi nghe một lúc lại có loại một nhịp điệu vô hình. Thỉnh thoảng hắn còn mở miệng hát đôi câu, hoàn toàn phù hợp với lời huấn luyện viên từng nói "tập thể dục nhịp điệu chính là chạy tới dạ dày, tốc độ phải luôn ở trạng thái mà bạn có thể mở miệng hát."



Sự hoà hợp kỳ lạ này, Lê Vĩnh Huyên cảm nhận được sự bình tĩnh xưa nay chưa từng có. Cô ngồi xếp bằng dưới đất, nghiêm túc ghi lại tốc độ và thời gian vào trong cuốn nhật ký.



Không có máy tính, không có di động, thậm chí công việc cũng không...... Nhưng, giống như đột nhiên, tất cả đều không có quan hệ gì với cô.



"Hey —— yeah ——" Giọng ca vàng vang lên bên tai cô. "Đừng —— ăn quá nhiều —— và ngay lập tức —— ngủ gà ngủ gật —— sẽ biến thành —— sẽ biến thành —— sẽ biến thành —— heo ——"



Bài hát rất tệ, hơn nữa, đây là đang muốn ám chỉ cô? Lê Vĩnh Huyên ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. "Tôi không ngủ gà ngủ gật." Không nhìn thấy cô đang nghiêm túc viết nhật ký hay sao?



Khóe miệng Mạch Vĩ Triết kín đáo cong lên, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục chạy. Mồ hôi đã ướt sũng áo thun của hắn, trên mặt, cánh tay, cổ đều có một tầng mồ hôi mỏng trong suốt, lấp lánh ở trên da thịt hắn, khiến làn da của hắn thoạt nhìn giống như được làm từ mật ong, màu mật ong càng đậm hơn trong đôi mắt của hắn ——