Cả người cô mềm nhũn, rốt cuộc không thể nào đứng dậy nổi. Cô ngồi bệt xuống sàn và bắt đầu thở dốc, cố gắng vượt qua nỗi đau --
Vì sao hai lần cô bị ngã, đều đúng ở nơi này? Trước đó một lần, có hắn cứu cô; Lúc này đây......
Một bàn tay to mạnh mẽ đột nhiên bắt lấy cô, dùng sức kéo cô lên.
Chủ nhân của bàn tay to có khuôn mặt đẹp trai giống như một lớp băng sương, ánh mắt cũng lạnh như băng.
Tuy nhiên, hắn khoanh tay lại khi cô đã đứng vững. Dù hắn có tức giận như thế nào, bốc lửa như thế nào, nhưng khi bảo bối tâm can của hắn té ngã, hắn vẫn cực kỳ đau lòng, cực kỳ luyến tiếc.
"Anh nhất định phải tức giận như vậy hay sao? Không thể nghe em nói vài câu?" Cô đau đến nỗi trong mắt đều là nước mắt, lo lắng hỏi.
Nhìn bộ dáng hắn phất tay quyết tuyệt bỏ đi, cô một đường đuổi theo phía sau, một đường trái tim đầy hoảng loạn. Trong bất tri bất giác, cô đã hoàn toàn thay đổi, đã biến thành một người quá để ý, cũng quá nhát gan; Cô sợ hắn tức giận, thất vọng đến nỗi không thèm để ý tới cô, không cần cô, không còn yêu cô --
"Anh đừng...... đừng bỏ mặc em." Một người phụ nữ mạnh mẽ, đầy tự tin trước mặt luật sư và những người cấp cao, giờ phút này đã hoàn toàn bị dập nát. Ở trước mặt người mình yêu, cô chỉ là một người phụ nữ giản dị với lời cầu xin chân thành.
Cô không muốn cô đơn một lần nữa, không muốn trở lại một mình --
Mạch Vĩ Triết thất bại gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng ngực, gần như nghiền nát cô trong lồng ngực của mình.
Hắn vẫn rất tức giận.
Nhưng, lửa giận ngập trời của hắn, thật ra đều nằm trong nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của hắn.
"Em muốn anh phải làm gì với em bây giờ?" Hắn vừa hung tợn, vừa cực kỳ bá đạo rống giận với cô: "Anh có thể làm một cái dây xích và khoá nó trên người anh với em lại hay không? Anh không muốn em gặp người đàn ông khác, không cho phép em đi công tác. Anh muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh anh!"
Đột nhiên, tại khoảnh khắc này, Lê Vĩnh Huyên nghe hiểu.
Anh yêu cô mãnh liệt như vậy, thật ra đó là bởi vì sợ hãi. Tất cả những lo lắng và thất vọng được sinh ra từ trong tình yêu.
Cô đã nghiên cứu hắn, cũng hiểu biết hắn rất sâu, vì thế nên cô đã hiểu.
Năm đó, mẹ đẻ của Mạch Vĩ Triết mang thai ngoài ý muốn, bởi vì không muốn bị ràng buộc bởi gia đình và con cái, vì thế nên bà ấy không chịu kết hôn. Sau khi sinh Mạch Vĩ Triết, bà ấy lựa chọn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu riêng của mình, không chút do dự từ bỏ quyền nuôi con, xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu. Chưa bao giờ quay trở lại.
Hắn sợ hãi. Hắn sợ người phụ nữ hắn yêu cũng giống như mẹ hắn, giữa sự nghiệp và cuộc sống cá nhân, sẽ không ngần ngại từ bỏ hắn lần nữa.
"Em không giống mẹ anh." Lê Vĩnh Huyên ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực hắn, nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc hứa hẹn với hắn, "Cho dù em đi công tác, cũng tuyệt đối không rời xa anh."
Hắn ôm cô càng ngày càng chặt.
"Hơn nữa, công việc của em là phải làm người đại diện của anh...... Em nhất định sẽ dính ở bên cạnh anh."
Hắn vẫn không đáp lại.
"Anh không chịu nghe em nói, đột nhiên cứ nổi giận đùng đùng như vậy......" Khi cô nói, cô lại bắt đầu cảm thấy tủi thân, lần lượt kể tội hắn, "Bỏ em lại ở trước mặt nhiều người như vậy, còn hất mạnh cửa như thế...... Hôm qua anh về nhà, cũng không vào phòng ngủ, còn tình nguyện ngủ ở phòng khác......"
Có người mơ hồ phát ra tiếng nguyền rủa. Bỏ đi, dù sao cả thế giới đều biết tính tình hắn không tốt!
"Anh như vậy, em làm thế nào để nói chuyện với anh? Lần này là ném cửa, lần sau có phải sẽ ném đồ hay không? Lần này em ngã thì anh tới đỡ, lần sau nếu như anh tức giận hơn nữa, có phải anh thật sự sẽ không để ý tới em hay không?"
Thật sự không thể đánh giá thấp vị tiểu thư này, ngay cả lời nói cũng nhẹ nhàng như bông như vậy, thật sự khiến hắn cảm thấy xấu hổ với bản thân.
Thôi, cứ để cô trút hết giận rồi hẵng nói. Hắn lại ôm chặt cô hơn một chút --
"Em cũng sợ......" Có những nỗi sợ, không chỉ một mình hắn......
"Được rồi!" Hắn ngắt lời cô, "Anh thừa nhận là được! Anh nóng tính, dễ nổi cáu, không độ lượng, kém phong độ --"
Mọi thứ về hắn đều tệ, nhưng lại đối với cô rất tốt, chỉ dăm ba câu, hắn đã bị cô ăn hết.
"...... Nhưng, em hãy nghe cho kỹ!" Hắn cúi đầu rống giận: "Cho dù anh tệ như vậy, cho dù anh lại tức giận với em, anh cũng tuyệt đối sẽ không rời bỏ em. Em mãi mãi sẽ là của anh, em có nghe thấy hay không!"
Cô không muốn hắn sợ hãi. Và hắn cũng vậy, hắn không muốn cô sợ hãi.
"Nghe thấy." Cô trả lời với giọng nhỏ nhẹ.
Tại lối vào của trung tâm đào tạo mới, một vận động viên mạnh mẽ cường hãn, ôm chặt một tiểu thư OL trang điểm gọn gàng thời thượng.
Sự phối hợp này...... Thật sự rất thích hợp.
"Bọn họ như vậy...... xem như đã hoà giải rồi sao?" An Nhuận và đồng đội đương nhiên không có khả năng buông tha trò hay ngàn năm một thuở thế này. Toàn bộ bọn họ sớm đã đi theo phía sau hai người, ở một bên cánh cửa, từ trong hội trường nhìn ra xa.
"Có lẽ là vậy? Nếu không anh Tiểu Mạch sao sẽ ôm chị Huyên Huyên chặt như vậy." Một người khác nhận xét.
Các đội viên trẻ tuổi càng thêm sùng bái đội trưởng, "Tốt quá tốt quá...... tôi cũng phải cố gắng luyện tập, giành thật nhiều huy chương, sau đó tôi cũng có thể có được một người bạn gái như chị Huyên Huyên."
"Là lão bà! Giống như anh Tiểu Mạch, cưới được một lão bà tốt như vậy!"
Mạch Vĩ Triết thật sự xứng đáng là đội trưởng, thủ lĩnh của đội. Mọi người -- bao gồm cả huấn luyện viên cũng cùng nhau xếp hàng xem náo nhiệt, nhân viên bảo vệ, bà quét rác -- cũng đều nhịn không được nhất trí gật đầu.
~~~ Hết chương 11 ~~~