Vì đang ở thanh lâu, sát vách còn là hiện trường án mạng, vậy nên Minh Hoa Thường nghĩ rằng mình sẽ không thể ngủ nổi đâu. Nhưng mà, sự thật đã chứng minh được rằng, nàng đã nghĩ nhiều rồi.
Nàng ngủ say như chết, ngủ giống như heo, đánh một giấc ngon lành cho tới tận hừng đông. Lúc nàng mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã có tiếng chim tước hót ríu rít, Minh Hoa Thường ngẩn người, nàng không rõ là mình đang ở núi Chung Nam hay còn đang ở trong phủ Trấn Quốc Công.
“Muội tỉnh rồi à?”
Ngoài bình phong truyền tới một câu hỏi như thế, giọng của người hỏi nghe vô cùng lạnh nhạt; không biết là sợ đánh thức nàng, hay là vì đã canh gác cả một đêm, bây giờ đang hơi mệt mỏi nên giọng hắn có phần hơi khàn, âm cuối tựa như một chiếc móc câu khẽ chạm vào vị trí sâu nhất trong lòng người ta.
Minh Hoa Thường hoàn hồn lại ngay, nhớ ra nơi đây là Thiên Hương các, bọn họ vẫn còn đang điều tra vụ án đấy! Minh Hoa Thường vội vã ngồi dậy: “Nhị huynh…”
Nàng lăn qua lăn lại trên gối nằm cả một đêm, tóc rối bù, chỏm tóc trên đỉnh đầu tự như nhúm lông mèo đang “nổi giận”, chúng chĩa ra. Minh Hoa Thường không hề biết mình đang có dáng vẻ như thế nào, nàng lặng lẽ lau mặt, thầm cầu nguyện cho mặt mình không có vết nước miếng.
Minh Hoa Chương ngồi ở bên ngoài bức bình phong, hắn từ tốn rót ra một chén trà nhỏ: “Tỉnh dậy thì uống một ngụm trà cho tỉnh táo đi. Lát nữa ta phải ra ngoài, không thể nào trông muội được, tốt nhất là muội mau tỉnh táo lại đi, đừng ngủ tiếp nữa.”
Cuối cùng thì cái đầu có phần hơi mơ hồ của Minh Hoa Thường cũng đã tỉnh táo hẳn rồi, phải nói là Nhị huynh hiểu nàng thật đấy, đúng thật là ban nãy nàng có ý định sẽ ngủ tiếp.
Hôm qua Minh Hoa Thường có mặc y phục chỉnh tề khi đi ngủ, nên bây giờ nàng vội vàng sửa sang lại vạt áo rồi đi ra khỏi bức bình phong, nàng hỏi huynh trưởng của mình: “Nhị huynh, huynh muốn đi đâu vậy?”
Xuất phát từ lễ tiết, lúc Minh Hoa Thường ngủ, Minh Hoa Chương vẫn luôn quay lưng về phía giường, không hề nhìn vào bên trong. Hắn nghe thấy tiếng nàng thì ngẩng đầu lên, chợt thấy Minh Hoa Thường tóc tai rối bù.
Xem ra là tối qua nên bảo nàng để tóc khô hết rồi hẵng đi ngủ, Minh Hoa Chương bất giác nở nụ cười. Trước kia hắn không phát hiện ra rằng, thì ra tóc của nàng dày và xoăn như thế.
Cảm giác buồn buồn vô cớ dâng trào trong lòng Minh Hoa Chương, trong ấn tượng của hắn, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi, nhưng hoá ra bây giờ tóc của nàng đã dài đến vậy rồi.
Minh Hoa Chương không nghĩ lung tung nữa, hắn nói: “Đêm qua không có ai tới, không nằm ngoài dự đoán. Xem ra là không thể trông cậy vào việc bắt hung thủ qua đường tắt được rồi, vậy nên, ta muốn tới nghĩa trang để kiểm tra thi thể của Trương Tử Vân, nhanh nhất thì cũng phải đến trưa ta mới về tới. Sáng hôm nay ta không thể ở cùng muội được rồi, muội cố gắng đi tìm Giang Lăng và Nhậm Dao đi, nếu không thì hãy thổi ám hiệu gọi Tạ Tế Xuyên ra ngoài, tuyệt đối không được hành động một mình.”
Minh Hoa Thường vâng dạ, khó trách Minh Hoa Chương đã cải trang xong nhưng mặt hắn lại khác với ngày hôm qua. Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh, nghĩa trang có nguy hiểm gì không?”
Minh Hoa Chương cười nhẹ một tiếng, đáp lời nàng: “Nơi chôn người chết thì có nguy hiểm gì đâu. Yên tâm đi, ta tính toán hết cả rồi.”
Nghĩa trang là nơi chôn thi thể, được xây dựng ở chốn hoang vu, có quan phủ trông giữ. Không khó để chui vào nơi này, nhưng cũng không dễ ẩn náu. Nếu Minh Hoa Chương đã nói là có kế hoạch thì Minh Hoa Thường cũng yên lòng rồi, thế là nàng nghiêm túc dặn dò: “Nhị huynh, huynh phải cẩn thận.”
“Muội mới phải cẩn thận.” Minh Hoa Chương đứng dậy, thật sự không thể nhịn được nữa nên vươn tay ra mà vuốt vuốt sợi tóc cố chấp đến đáng yêu trên đỉnh đầu nàng, rồi hắn nói: “Ta đi trước. Nếu muội mệt thì ở trong phòng đi, nhưng đừng ngủ gật. Còn nếu như muốn đi ra ngoài tìm chứng cứ thì gọi người đi cùng.”
Minh Hoa Thường gật đầu, hướng mắt nhìn theo Minh Hoa Chương, hắn kéo cửa sổ ra, thân hình linh hoạt và nhẹ nhàng như thiên nga, thoắt cái đã biến mất trong ánh nắng ban mai.
Minh Hoa Thường bám vào bệ cửa sổ mà nhìn theo cả một hồi lâu, mãi cho tới khi không thấy bóng dáng của Minh Hoa Chương nữa thì mới thu tầm mắt lại. Khí hậu của Trường An khác hẳn Lạc Dương, sáng sớm hơi lạnh, Minh Hoa Thường xoa xoa cánh tay, nhìn vào con đường vắng vẻ, có một nỗi buồn bã và mất mát vô cớ dâng lên.
Tần lâu sở quán [*] khác với nơi buôn bán bình thường, ban ngày nhàn rỗi, buổi tối mới bắt đầu bận rộn. Thời điểm Minh Hoa Thường tỉnh dậy thì cũng có thể coi là sớm. Bình thường, ở những nơi khác, mọi người đã bắt đầu một ngày bận rộn từ lâu lắm rồi, nhưng ở phường Bình Khang thì lại khác, bây giờ thì vẫn còn quá sớm. Nàng nhìn khắp nơi mà vẫn không thấy có người nào đi qua đi lại, phần lớn các hoa lâu đều đang chìm trong tĩnh lặng, như thể là vẫn còn đang ngủ say.
[*] Tần lâu sở quán: Nơi ăn chơi, ca hát, nhảy múa.
Thiên Hương các cũng yên tĩnh, đến cả tiếng của một người nói chuyện mà cũng chẳng có. Minh Hoa Thường vô cùng buồn chán, nàng nhìn ngắm chim trên cây, đến giữa trưa Minh Hoa Chương mới về, trong khoảng thời gian dài như thế, nàng biết phải làm gì đây?
Nàng khẽ thở dài, nàng sờ bụng, nàng đói bụng rồi.
Bản thân Minh Hoa Thường cũng tự thấy xấu hổ, ăn rồi ngủ, tỉnh dậy thì lại thèm ăn, quả nhiên nàng chính là heo chuyển thế.
Sau khi Minh Hoa Thường oán thầm như thế thì cũng nghe theo tiếng gọi của con tim mình, nàng chỉnh trang lại, muốn đi ra ngoài để mua đồ ăn. Nhưng mà, lúc nàng ngồi trước bàn trang điểm thì sợ hết hồn.
Ban nãy nàng đã nói chuyện với Minh Hoa Chương trong bộ dạng này ư? Ông trời ơi, chẳng trách tại sao Minh Hoa Chương lại cười!
Trời sinh Minh Hoa Thường đã có mái tóc hơi hơi xoăn. Khi đã nuôi dài ra rồi thì sẽ không thấy rõ điều ấy; nhưng chỉ cần nàng vừa gội xong, không chăm chút kỹ một chút mà đã đi ngủ, ví dụ như đêm qua chẳng hạn, thì nó sẽ trở thành “bờm sư tử” giống như hôm nay ngay.
Minh Hoa Thường loay hoay chỉnh sửa cả một lúc lâu thì mới đạt được đến mức khiến bản thân nàng hài lòng, nàng cảm thấy mỹ mãn rồi sau đó mới đi ra ngoài.
Minh Hoa Thường chỉ cần nghĩ tới chuyện đi mua đồ ăn thôi là đến cả việc bước đi cũng khiến vui vẻ, nàng cất bước đi rất nhanh, nàng tràn đầy sức sống mà đi xuống cầu thang. Lúc đến khúc ngoặt, bỗng, có một bóng đen xuất hiện khiến nàng giật bắn mình.
Minh Hoa Thường lùi ra sau một bước, bàn tay bất giác đặt lên dao găm: “Là ai?”
Bóng đen không nói lời nào, mà ngược lại, cái bóng đen ấy còn quay người bỏ chạy. Minh Hoa Thường vội đuổi theo, bước nhanh đến nỗi “ba bước nhập lại làm hai bước”, nàng giữ chặt bả vai hắn ta lại, chất vấn: “Đứng lại, ngươi chạy cái gì thế hả?”
Hai người giằng co trên cầu thang, tiếng động này còn làm ảnh hưởng đến tú bà ở trên lầu. Tú bà tóc tai rối bù, vội đi lên lầu ba tìm hiểu tình hình, khi bà ta nhìn thấy Minh Hoa Thường đang giằng co với một cái bóng đen thì bà nhướng mày rồi nghiêm mặt chất vấn: “Câm nô, ngươi ăn tim gấu gan báo rồi à? Sao không chăm chỉ lau chùi đi mà lại đi quấy rối khách quý thế hả?”
Minh Hoa Thường nghe thấy tiếng tú bà thì ngừng lại rồi buông tay ra, người đằng trước nhân cơ hội này mà giãy ra rồi vừa phát ra mấy tiếng ú ớ, vừa khua tay khua chân.
Hóa ra là người câm, chẳng trách tại sao đã nhìn thấy nàng rồi mà lại không nói lời nào. Bấy giờ Minh Hoa Thường mới có tâm tình nhìn kỹ người trước mặt mình, dáng người hắn ta nhỏ bé, ngón tay thô ráp và biến dạng, có vẻ như là hắn ta đã quen làm những công việc nặng nề rồi. Mặt mày của hắn ta trông có vẻ đứng đắn, nhưng ánh mắt lại có vẻ rụt rè và sợ hãi, bả vai khum lại theo thói quen. Rõ ràng là hắn ta chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi thôi, nhưng lại làm cho người ta cảm giác hắn ta đã bốn mươi, năm mươi tuổi rồi.
Tú bà vội vã chạy tới, bởi vì sốt ruột mà suýt chút nữa bà ta đã vấp ngã trên bậc thang. Bà ta kêu lên mấy tiếng “ôi chao”, Minh Hoa Thường nhìn thấy thì nói: “Bà chủ à, ngươi đi chầm chậm thôi. Hôm nào cho sửa lại cầu thang đi, Thiên Hương các trông bề thế lộng lẫy thế này, ấy vậy mà các cô nương và tú bà lại vấp ngã trên bậc thang, nếu tin đồn này mà bị truyền ra ngoài thì nó sẽ trở thành trò cười cho người khác đấy.”
Tú bà ngượng ngập cười cười, bà ta giữ chặt cánh tay Minh Hoa Thường, nịnh nọt nàng: “Ngài nói rất đúng ạ. Sao hôm nay ngài dậy sớm vậy?”
Minh Hoa Thường bắt đầu lôi “thiết lập nhân vật” của mình ra, nàng hếch mũi lên mà nhìn người khác, ra vẻ kiêu căng chất vấn: “Ta muốn làm gì mà còn phải báo cáo với ngươi nữa ư?”
Tú bà vội nói không dám, bà ta âm thầm lườm câm nô, nói: “Còn không mau cút đi đi. Xem kẻ xấu xí như ngươi kìa, đừng làm bẩn mắt quý nhân.”
Câm nô thấy tú bà suýt ngã xuống thì hơi sốt ruột, nhưng bị tú bà mắng nên hắn ta lúng túng gục đầu xuống. Cái điệu bộ ấy của hắn ta khiến người ta có cảm giác hắn ta có thể nhẫn nhục chịu đựng tất cả mọi điều, dù có bị đánh hay bị mắng gì thì đều chịu được hết. Câm nô quay người muốn rời đi, nhưng Minh Hoa Thường lại nói khoan đã, kéo dài ngữ điệu ra mà chất vấn tú bà: “Tú bà à, chẳng lẽ ngươi và tên câm nô này có quan hệ gì nên ngươi mới cố ý che chở cho hắn ta, có phải không? Ban nãy hắn ta ẩn nấp ở đây, ta chẳng biết hắn ta đang nhìn lén hay là đang muốn dọa người. Vậy mà ngươi cứ thả cho hắn ta đi như thế thôi ư?”
“Đâu có ạ.” Tú bà cười làm lành, biểu cảm gương mặt hơi cứng lại: “Quý nhân nói đùa rồi, sao nô gia lại để ý tới một nô tài như hắn ta kia chứ? Ngài vừa mới tới Trường An nên không biết phường Bình Khang đấy thôi, chúng ta làm cái nghề này, mặt trời còn chưa lên cao thì các cô nương sẽ chưa rời giường. Nô gia thấy buổi sáng có vẻ nhàn hạ, nên mới bảo hắn ta nhân lúc vắng người mà đi quét dọn đại sảnh, lau chỗ ngồi đi. Chắc là ban nãy hắn ta đang quét cầu thang. Ngươi nói xem, có phải không?”
Câu nói sau cùng mà tú bà nói là dành cho câm nô, câm nô hơi rũ mắt xuống mà suy tư, cũng chẳng biết là hắn ta nghe có hiểu gì không, hay là chỉ biết gật đầu như thế thôi. Tú bà lại híp mắt cười, bà ta nhìn Minh Hoa Thường, nói: “Quý nhân, hắn ta là một người lỗ mãng, có cho hắn ta mười cái lá gan thì hắn ta cũng không dám nhìn trộm ngài đâu ạ. Ngài khoan dung độ lượng, tha cho hắn ta lần này đi ạ.”
Minh Hoa Thường cũng không cảm thấy câm nô đang nhìn lén mình, nhưng mà, hắn ta có nhìn lén hiện trường án mạng hay không thì nàng lại không thể nói rõ ra được. Minh Hoa Thường hiểu mục đích của chuyến đi này là gì, ở “ngoài sáng” thì không thể “đánh rắn động cỏ” được, thế nên nàng cũng không bắt bẻ thêm gì nữa. Nàng giả vờ ra vẻ kiêu căng mà nói: “Ta tin là các ngươi cũng không dám. Tránh ra, ta muốn đi mua đồ ăn cho thế tử.”
Tú bà vội vã vâng vâng dạ dạ, ngượng ngập tránh ra. Lúc Minh Hoa Thường xuống lầu, khi đang nâng vạt áo lên, nàng có liếc mắt nhìn lại, thì nàng trông thấy tú bà mắng câm nô hai câu rồi trừng mắt, lạnh nhạt bảo hắn ta hãy quét dọn mấy tầng lầu đi.
Minh Hoa Thường bước vào đại sảnh rực rỡ sáng rực, trong lòng thì vẫn còn có vài suy nghĩ. Nếu như nàng nhớ không nhầm, hình như là, trước khi Trương Tử Vân chết, rượu hắn ta uống được một tên câm nô mang vào thì phải?
Chẳng lẽ cái chết của Trương Tử Vân có liên quan tới câm nô? Nếu không thì tại sao tên câm nô đó lại phải lén lút tiếp cận hiện trường?
Minh Hoa Thường suy tư, nàng đi qua đại sảnh dưới ánh bình minh. Vốn dĩ là nàng đang phiền não vì chuyện án mạng, nhưng chẳng mấy chốc, cảnh sắc tươi đẹp của Trường An đã hấp dẫn ánh mắt nàng rồi.
Đây là lần đầu nàng chính thức dạo phố ở thành Trường An, cảm giác rất mới mẻ, nhất là đồ ăn ở Trường An. Còn về phần Minh Hoa Chương – người đã cảnh cáo nàng, không cho phép nàng đi ra ngoài một mình thì… khi ở trước thức ăn, dù có là ông trời thì nàng cũng mặc kệ, lời Minh Hoa Chương nói đã bị nàng lãng quên từ lâu lắm rồi.
Vị trí của phường Bình Khang khá là đẹp, cách một con phố là khu chợ phía Đông. Minh Hoa Thường vừa đi dạo vừa ăn, mãi cho đến khi nàng không thể ăn nổi nữa, thì bấy giờ nàng mới vừa ôm lòng lưu luyến vừa quay trở về, nàng còn tiện tay xách theo một phần cho Giang Lăng, Nhậm Dao và Tạ Tế Xuyên.
Hôm qua chỉ có mỗi mình Tạ huynh là ở một mình, tuy rằng Minh Hoa Thường cảm thấy Tạ Tế Xuyên không cần, nhưng nàng vẫn mang một phần đồ ăn về để an ủi hắn ta phần nào.
Lúc Minh Hoa Thường về, vừa hay nàng bắt gặp tên câm nô đang lau vũ đài. Chỉ là, xem ra là hắn ta lại thất thần nữa rồi. Hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào tờ giấy niêm phong ở bao sương phía Đông nằm trên lầu hai, hắn ta đã cầm khăn lau trong tay mà bất động như thế cả một lúc lâu.
Minh Hoa Thường không che giấu tiếng bước chân của mình, câm nô quay đầu lại, nhìn thấy nàng thì hắn ta vội vã cúi đầu, yên lặng lau dọn, hình như là hắn ta rất sợ nàng.
Minh Hoa Thường vẫn dựa theo “thiết lập tính cách” của một “sủng tỳ kiêu ngạo”, nàng ngẩng đầu, ưỡn ngực đi ngang qua hắn ta, chẳng buồn nhìn hắn ta lấy một cái nào. Nàng đi tới bao sương phía Tây trên lầu hai, gõ vang cửa bao sương Nghiễm Hàn Nguyệt Uyển: “Lang quân, ngài đã dậy chưa ạ?”
Rất nhanh sau đó, cửa bao sương được mở ra, gương mặt phờ phạc chẳng còn gì để luyến tiếc thò ra ngoài. Giang Lăng đang rất thiếu ngủ, chẳng có tinh thần để làm gì cả, nhưng khi hắn ta nhìn thấy bọc giấy trong tay Minh Hoa Thường thì tỉnh táo lại ngay: “Đây là cái gì?”
Minh Hoa Thường huơ huơ món đồ trong tay mình, cười nói: “Ta mua đồ ăn cho hai người các ngươi đây, đi vào trước đã rồi hẵng nói.”
Giang Lăng đảo mắt nhìn bóng người trong hành lang, cố bày ra dáng vẻ của một thế tử rồi thận trọng gật gật đầu. Sau khi đóng cửa lại, khí chất cao quý và bá đạo của hắn ta vỡ tan tành, vô cùng trông mong mà hỏi nàng rằng: “Ngươi mua gì vậy?”
Minh Hoa Thường thả túi lớn túi nhỏ lên bàn, vừa sắp xếp chúng lại vừa nói: “Ta chưa quen với Trường An, không biết sạp hàng nào ngon nữa, ta vừa đi dạo vừa mua mấy món này. Yên tâm đi, ta đã nếm thử hết rồi, cam đoan là mùi vị không tồi đâu.”
Giang Lăng ngồi đối diện nàng, trông hắn ta như là một chú chó đang chờ đợi để được ăn vậy, hai mắt hắn ta sáng bừng lên. Minh Hoa Thường bưng cháo ra, lườm Giang Lăng: “Còn có Nhậm tỷ tỷ nữa, đi gọi Nhậm tỷ tỷ dậy đi.”
Tuy Giang Lăng chẳng hề muốn nhưng vẫn phải đứng lên, hắn ta đi đến trước giường, kêu to: “Đồ đàn ông, tỉnh dậy đi, ăn thôi.”
Nhậm Dao theo dõi tới tận nửa đêm, nàng ấy chỉ vừa mới nằm ngủ thôi, huyệt thái dương giật giật đầy đau nhức. Chẳng biết là có con côn trùng nào đang kêu la ầm ĩ bên tai nàng ấy nữa, Nhậm Dao mất kiên nhẫn lật người lại, nhưng con côn trùng kia vẫn còn bám theo nàng ấy mà không chịu đi. Nhậm Dao không thể chịu được nữa, nàng ấy bóp chặt cổ họng “con côn trùng” đó, rồi sau đó, nàng ấy quật mạnh nó xuống mặt đất.
Minh Hoa Thường đang bày trà quả, sau lưng bỗng vang lên một tiếng “rầm”, tiếng “Á” đầy yếu ớt của Giang Lăng vang lên rồi ngưng bặt ngay, sau đó là tiếng giãy giụa và tiếng kêu ú ớ.
Minh Hoa Thường ngây ra, nàng quay đầu lại, chỉ thấy Nhậm Dao đằng đằng sát khí ngồi ở trên giường, bên dưới là Giang Lăng đã bị bịt chặt miệng, hắn ta đang cố sức giãy giụa, vùng vẫy.
Minh Hoa Thường chớp chớp mắt, không chắc là mình được phép nhìn những hình ảnh kế tiếp hay không: “Vậy, hai người còn muốn ăn không?”
Giang Lăng và Nhậm Dao ngồi vào bàn, hai người đều bày ra khuôn mặt vô cảm. Minh Hoa Thường nhìn qua nhìn lại hai bên, thấy lúng túng thay cho bọn họ: “Ta vừa mua cháo này ở khu chợ phía Đông. Nghe nói là người ta đã hầm xương cả đêm, để nguội sẽ khó ăn lắm. Chúng ta vừa ăn vừa nói đi nhé?”
Nhậm Dao chẳng thèm nhìn Giang Lăng, nàng ấy nhận lấy thìa rồi húp cháo. Giang Lăng hừ lạnh một tiếng, hắn ta gắp một cái bánh vòng lên rồi cắn thật mạnh.
Nghe tiếng hắn ta nghiến răng nghiến lợi, nhai nhau nuốt nuốt như đang cắn nuốt xương cốt ai đó, Minh Hoa Thường khẽ cười, nàng hỏi họ: “Việc theo dõi đêm qua thế nào? Hai người có thu hoạch được gì hay không?”
Như lời Minh Hoa Chương nói, Nhậm Dao uể oải nói: “Không thu hoạch được gì, đêm qua không có ai tới gần hiện trường lầu hai cả.”
Tuy Minh Hoa Thường cũng có kỳ vọng nhưng nàng lại không cảm thấy thất vọng, nàng lại hỏi: “Vậy có người nào đi ra ngoài hay không?”
Nhậm Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc ta… tỉnh lại là sau nửa đêm, tú bà đi ra ngoài đi vệ sinh, bà ta đã ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới quay trở về.”
“Sơn Trà cũng ra ngoài.” Giang Lăng nói: “Nàng ta đi lên đi xuống cầu thang rất lâu, chẳng biết là đã làm gì nữa.”
Lại là hai người bọn họ ư? Minh Hoa Thường kinh ngạc, vội hỏi: “Còn Ngọc Quỳnh thì sao?”
Nhậm Dao thở dài: “Theo dõi nàng ta vô cùng sát sao, nhưng nàng ta không hề ra ngoài, suốt cả đêm luôn, đến cửa phòng cũng không hề hé ra một chút nào.”
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của họ, người mà họ hoài nghi nhất thì lại không hề ra ngoài, ngược lại là, hai người không có hiềm nghi lại lọt vào tầm ngắm. Chẳng lẽ bọn họ đã nghi oan cho người khác rồi sao?
Minh Hoa Thường im lặng, nhưng chỉ trong chốc lát thôi, rồi nàng chậm rãi nói: “Có lẽ, còn phải thêm một người nữa.”
“Người nào?”
“Câm nô.” Minh Hoa Thường nói: “Hôm nay, vào giờ Mẹo, lúc ta xuống lầu thì ta có bắt gặp hắn ta ở trên đầu cầu thang tầng hai.”
“Hắn ta à?” Giang Lăng nhíu mày, khá bất ngờ: “Nói vậy thì ta cũng nhớ ra rồi, sáng nay ta thấy nàng ta buồn ngủ quá nên bảo nàng ta đi ngủ trước, rồi sau đó ta lại theo dõi tiếp. Đúng là ta đã nhìn thấy một tên nô bộc quét dọn trong hành lang, nhưng mà ta không để ý nên cũng không biết hắn ta lên lầu từ lúc nào.”
“Vì vậy, bây giờ có ba người rất đáng nghi.” Minh Hoa Thường chấm ngón tay vào nước trà rồi vẽ lên mặt bàn: “Tú bà, câm nô và Sơn Trà.”
“Sơn Trà?” Giang Lăng không thể nào tin được: “Nàng ta bị thương ở chân, hơn nữa, ngày hôm đó nàng ta vẫn luôn nhảy múa, không thể nào là kẻ gây án được. Có lẽ tối qua nàng ta chỉ đi vệ sinh thôi, nhưng do đi đứng bất tiện nên mới lên xuống cầu thang khó khăn.”
“Nhưng cũng không nên vì lý do đó mà xem nhẹ nàng ta.” Minh Hoa Thường là người có quan hệ tốt với Sơn Trà nhất, nhưng giờ đây, nàng lại cực kỳ lạnh lùng, chẳng vì Sơn Trà đáng thương mà không nghi ngờ nàng ta. Minh Hoa Thường nói: “Còn có Ngọc Quỳnh nữa, ta cứ cảm thấy ở nàng ta có quá nhiều điểm trùng hợp.”
Nhậm Dao nói: “Đêm qua không ai tới gần Phong Tình Tư Uyển, chỉ vì những người này ra ngoài mà liệt bọn họ vào danh sách tình nghi, liệu rằng làm như thế có võ đoán quá hay không?”
Minh Hoa Thường chậm rãi lắc đầu: “Không, quan trọng hơn là phải xem thử phản ứng của bọn họ, có vào hay không thì chỉ là thứ yếu thôi. Thủ đoạn giết người thì nhiều lắm, nhưng tâm lý sau khi giết người sẽ đều giống nhau. Sự tình cứ ngỡ đã qua nay lại bị lật lại, người nào đứng ngồi không yên thì sẽ không thể tránh khỏi việc có liên quan đến sự việc. Đêm đó, vào giờ Tuất, có rất nhiều người trông thấy Trương Tử Vân gây rối. Thế nên, chúng ta có thể chắc chắn được rằng, trước giờ Tuất, Trương Tử Vân vẫn còn sống. Vậy thì chỉ có thể suy đoán rằng, thời điểm Trương Tử Vân tử vong thuộc trong khoảng từ giờ Tuất cho đến giờ Hợi. Những người đã qua lại ở Phong Tình Tư Uyển từ giờ Tuất tới giờ Hợi tối hôm đó, và cả người ra ngoài vào đêm hôm qua nữa, đối tượng thỏa mãn cả hai điều kiện trên, khả năng cao kẻ đó là hung thủ.”
Mạch suy luận của Minh Hoa Thường rõ ràng, Nhậm Dao không nhịn được mà cũng suy nghĩ theo hướng đó, nàng ấy nói: “Ngày hôm ấy, vào giờ Tuất, tú bà bảo câm nô mang rượu vào cho Trương Tử Vân. Sơn Trà thì đang chuẩn bị vũ đạo, còn Ngọc Quỳnh thì lại bị gọi tới phía Tây lầu hai để tiếp khách. Vào giờ Hợi, Sơn Trà về phòng nghỉ ngơi, sau đó thì tú bà phát hiện ra Trương Tử Vân đã chết, còn Ngọc Quỳnh vẫn còn đang tiếp khách. Mà, trong số những người đã đi ra ngoài là tú bà, câm nô, Sơn Trà, trùng hợp thay, lại có tú bà và câm nô.”
Nhậm Dao nói xong thì thấy khá khó tin: “Là bọn họ ư?”
“Dù có nhìn đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ thấy không có khả năng ấy, chỉ có sự thật mới có thể chứng minh được tất cả.” Minh Hoa Thường nói: “Hơn nữa, ta nghe Sơn Trà nói rằng, ngày đó tú bà chỉ định rượu cho Trương Tử Vân, sau đó thì câm nô mang lên lầu.”
Giang Lăng hỏi: “Ngươi đang muốn nói gì?”
“Ta nghĩ, chúng ta cứ theo dõi căn phòng kín ấy, liệu rằng, có phải là chúng ta đã quá đắm chìm vào hướng suy nghĩ này rồi hay không.” Minh Hoa Thường chậm rãi nói: “Có lẽ, chúng ta nên bỏ qua lớp vỏ lòe loẹt, quay trở về với bản chất thật sự. Dù trong phòng kín có phức tạp hơn nữa, thì mục đích chỉ có hai thứ thôi: là giết người và trộm tranh. Từ góc độ của Trương Tử Vân mà nói, hắn ta vừa giết bằng hữu tốt Vệ Đàn của mình xong, lại còn trộm bản vẽ cung Đại Minh mà Nữ hoàng yêu cầu; thế nên, chắc chắn là mật thám của triều đình đã “trong sáng ngoài tối” mà lùng sục hắn ta. Ngay lúc ấy, chắc chắn tâm tình của hắn ta tựa như chim sợ cành cong vậy, hắn ta sẽ cực kỳ cảnh giác, không cho phép xảy ra tình huống “bị đánh lén mà không thể phản kháng lại được”. Nhưng mà không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì từ bên ngoài cả, vậy nên ta mới nghi ngờ là sau giờ Tuất của hôm đó, Trương Tử Vân hoặc là bị hôn mê, hoặc là bị độc chết mất rồi.”
Nhậm Dao cố làm rõ lối suy nghĩ của Minh Hoa Thường: “Ý muội muốn nói là, trong phòng kín đúng thật là trong phòng kín, lúc Trương Tử Vân chết thì chỉ có một mình hắn ta thôi?”
“Chỉ có thể giải thích như vậy thôi.” Minh Hoa Thường nói: “Nếu không thì, cứ coi như là lực lượng địch – ta có chênh lệch đi, thì sẽ không thể có khả năng Trương Tử Vân không cố gắng phản kháng, còn nếu không thì hắn ta cũng có thể hủy bức vẽ ấy đi mà. Không có lý nào hắn ta lại ngửa cổ cho người ta giết mình, trừ phi lúc đó hắn ta đã mất đi ý thức.”
Giang Lăng hỏi: “Vì vậy, ngươi cảm thấy trong rượu có thứ gì đó?”
“Đúng.” Minh Hoa Thường nói: “Có thể là tú bà đã bỏ thuốc vào sẵn trong trong rượu, sau đó bảo câm nô mang lên, cũng có thể là câm nô bỏ thuốc vào đó trên đường hắn ta mang rượu tới. Còn có khả năng khác nữa, là tú bà mở cửa bao sương ra, không loại trừ khả năng bà ta vừa ăn cướp vừa la làng.”
Giang Lăng suy nghĩ một chút, lối suy nghĩ này cũng khá rành mạch, nhưng vẫn còn nhiều chỗ khiến hắn ta cảm thấy chưa thỏa đáng. Minh Hoa Thường cũng thấy chưa hợp lý cho lắm, hình như nàng đã bỏ qua một chi tiết rất quan trọng nào đó.
Minh Hoa Thường càng nghĩ thì lại càng thấy rối, nàng lại nói: “Bây giờ không biết tình hình của thi thể, tất cả chỉ có thể là suy đoán thôi. Đợi Nhi huynh ta về, khẳng định chắc chắn được nguyên nhân cái chết, thì chân dung hung thủ sẽ được lộ diện rõ nét hơn. Hai người tiếp tục ở trong các theo dõi đi, ta đi đưa bữa sáng cho Tạ huynh.”
Bấy giờ Giang Lăng mới nhớ ra là vẫn còn một người khác nữa, hắn ta nói: “Không cần quan tâm hắn ta đâu, hắn ta là con em thế gia, sẽ không để bản thân thiệt thòi đâu.”
“Chuyện đó khác.” Minh Hoa Thường nói: “Huynh ấy ăn uống tốt là huynh ấy biết chăm sóc bản thân, ta đi đưa cơm là tấm lòng của ta. Ta đi trước đây.”
Nhậm Dao thấy thế thì cũng muốn đứng lên đi theo: “Ta đi cùng muội.”
“Không cần.” Minh Hoa Thường ngăn Nhậm Dao lại: “Nhậm tỷ tỷ, tối qua ta đã ngủ cả đêm rồi, chút chuyện nhỏ này cứ để ta đi thôi là được rồi. Ngược lại là tỷ ấy, tỷ đã canh gác cả đêm rồi, cần được ngủ bù lắm. Tỷ mau đi nghỉ ngơi để lấy lại tinh thần đi, rồi sau đó mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ được.”
Nhậm Dao nghĩ thầm, đưa đồ ăn thôi mà, có thể gặp nguy hiểm gì được đâu, vậy nên nàng ấy cũng không kiên trì thêm nữa. Minh Hoa Thường ôm bọc giấy ra khỏi Thiên Hương các, nàng định đi tới một chỗ yên ắng rồi huýt sáo để gọi Tạ Tế Xuyên ra. Nàng cố ý đi tới một nơi vắng vẻ, bỗng nhiên, nàng dừng bước lại, vội vàng nghiêng mình nấp sau bức tường.
Minh Hoa Thường cẩn thận thò đầu ra nhìn, phía trước, hình như là tú bà và câm nô.
Tú bà rất hùng hổ, hình như là đang nói gì đó, câm nô vẫn mang điệu bộ chịu đựng ấy. Minh Hoa Thường lớn gan vểnh tai lên, tập trung nghe xem tú bà đang nói gì.
Tú bà đang rất kích động, hình như là bà ta đang nói rằng: “… Ngươi đúng thật là đồ vô dụng mà. Ta đã nói với ngươi thế nào? Ngươi đã bỏ bao nhiêu thuốc vào?”
Thuốc à? Thuốc gì cơ?
Minh Hoa Thường ló người ra, cố gắng nghe rõ hơn. Câm nô ú ớ khua tay múa chân, sắc mặt tú bà dần dịu lại, bà ta hỏi: “Ngươi chắc chắn là ngươi đã bỏ Điệp mộng tán vào chứ?”
Minh Hoa Thường nghe lén quá tập trung nên lại trở thành bất cẩn, bọc giấy trong tay nàng chạm vào tường, phát ra tiếng sột soạt. Minh Hoa Thường thu người lại ngay tức thì, không ngừng cầu nguyện mong người phía trước không nghe thấy. Nhưng mà tai của tú bà cực kỳ thính, bà ta quay đầu lại, cảnh giác nhìn về góc tường: “Ai?”
Minh Hoa Thường như ngừng thở, nàng cố sức bước thật khẽ, cẩn thận lùi ra sau. Tú bà đã lăn lộn trong chốn phong trần nhiều năm, cũng nhận ra được sự bất thường nên bà ta bước nhanh tới bên này: “Là ai đang ở phía sau?”
Tiếng bước chân của tú bà ngày càng gần, Minh Hoa Thường tuyệt vọng, ngay lúc nàng đang định kiếm cớ lừa dối để vượt qua lần này, thì bỗng, từ sau lưng có một cánh tay lạnh giá bịt miệng nàng lại.
Minh Hoa Thường trừng to mắt lên, người phía sau “suỵt” một tiếng bên tai nàng, thì thào: “Đừng nói gì, đi theo ta.”
Trên người hắn ta có một mùi đắng nhẹ, cũng chính vào lúc này Minh Hoa Thường mới biết rằng, hóa ra, lúc Tạ Tế Xuyên không cười, giọng nói của hắn ta lại lạnh nhạt, bạc bẽo đến nhường này.