Kèn vang ngỗng hạ cánh, trống gõ đêm doanh trại. Ánh trăng rọi bờ cát, gió sấy cỏ trắng đồng [*].
[*] Bản gốc là “Minh già song nhạn lạc, phạt cổ dạ binh truân. Nguyệt chiếu hoàng sa thích, phong càn bạch thảo nguyên” (鸣笳双雁落, 伐鼓夜兵屯. 月照黄沙碛, 风乾白草原): Trích từ bài thơ “Tái hạ (塞下)” của nhà thơ Vương Cung (王恭).
Tiếng gió cuốn theo tiếng kèn sáo từ xa xôi đánh vào cửa sổ. Ý thức của Lý Hoa Chương chìm nổi trong biển huyền ảo, trong lúc nhất thời, không có cách nào có thể phân biệt được là mình đang ở trong mơ hay đang ở hiện thực.
Hắn lại tới nơi này.
Hình như đây là một Phật đường, ngoài cửa sổ, cỏ khô mọc đầy, gió Bắc gào thét, với tiết trời này thì hình như là cũng đang ở U Châu. Trên hương án thờ cúng một linh bài lẻ loi trơ trọi, trong lòng Lý Hoa Chương chợt sinh ra cảm giác bài xích, gần như không muốn nhìn thấy linh vị này.
Hắn lấy lại bình tĩnh, vẫn đi lên phía trước rồi nhìn hàng chữ trên đó.
“Linh cữu của muội muội Minh Hoa Thường”
Khi sự cảm ứng trong Lý Hoa Chương được chứng thực, nỗi đau muôn trùng tuôn trào mãnh liệt. Thường Thường chết rồi, khi nào cơ?
Lý Hoa Chương chưa dứt suy nghĩ, bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng bước chân. Lý Hoa Chương không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng nhìn mức độ sạch sẽ của Phật đường này, rõ ràng là chủ nhân bảo vệ nơi đây rất kỹ càng, hắn đang nghĩ xem mình có cần giải thích với chủ nhân một chút không, nói rõ rằng không phải là do hắn cố ý mạo phạm, nhưng khi quay đầu nhìn thấy người tới, hắn lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Tuy ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lý, người tới là hắn.
Hoặc là nói, Lý Hoa Chương trong mộng.
U Châu rét căm căm, bão cát cũng lớn, đã đến U Châu rồi thì cũng khó lòng mà tránh khỏi sẽ trở nên thô ráp hơn, ấy thế mà Lý Hoa Chương trong mơ trông còn tang thương hơn số tuổi của hắn nhiều. Vẻ tang thương này không phải đang ám chỉ dung mạo, mà là tinh thần.
Trông hắn như chỉ mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi thôi, nhưng khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt tĩnh lặng, mang đến cảm giác như thể là không còn có gì có thể lay động được hắn, như thể là bất cứ chuyện gì trên thế gian này cũng sẽ không bao giờ có thể kích nên làn sóng lòng trong hắn được. Lý Hoa Chương nhìn hắn đi đến trước bàn, khom người thắp một nén nhang cho linh vị.
Dường như Lý Hoa Chương cũng có thể cảm nhận được tâm tình của người đó, tâm tình của hắn bất giác nặng nề theo.
Hắn nhìn chằm chằm vào cái tên được viết trên bài vị, im lặng nhìn thật lâu rồi chậm rãi mở miệng: “Bây giờ là tháng Chín năm Thiên Bảo thứ sáu, cứ cảm thấy muội đã rời đi lâu lắm rồi, nhưng cũng không giống như là đã lâu lắm, thoáng cái mà đã qua mười năm rồi.”
Lý Hoa Chương căn cứ theo thời gian để tính toán, nếu nói vậy, tức là Minh Hoa Thường đã chết vào năm Thánh Lịch thứ hai rồi, trái tim hắn thắt chặt lại, khi nàng chết, nàng chỉ mới có mười bảy tuổi thôi.
Lý Hoa Chương trong mơ thở ra một hơi thật dài, sau đó ngồi xuống trước đệm hương bồ, đối diện với bài vị của Minh Hoa Thường, tựa như đang kể về chuyện nhà cho nàng nghe: “Lúc đó, ta cho rằng giữ muội ở lại phủ Trấn Quốc Công là tốt cho muội, ai ngờ đâu, chính tay ta đã dẫn tới họa sát thân cho muội. Cô mẫu và tam lang đã đấu mấy năm, cuối cùng vẫn thua trận, phủ Công chúa Thái Bình lừng lẫy một thời, bây giờ cũng chỉ là một đống đổ nát. Bà ta chết rồi, nhưng muội cũng không quay về được nữa.”
“Nếu lúc đó ta để muội rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, đi theo Tô Hành Chỉ, hoặc là ta chủ động tỏ rõ thân phận với Tắc Thiên Hoàng đế, thì liệu mọi chuyện sẽ khác đi chứ? Giấu tới giấu lui, thật ra bà ấy đã biết tất cả mọi chuyện. Cô mẫu lại cho rằng giết muội thì có thể khiến cho Tắc Thiên Hoàng đế tin rằng muội mới là con của Thái tử Chương Hoài, từ đó có thể bảo vệ được cho ta… Ha, sao mà hoang đường.”
“Nếu năm đó phụ thân không đưa ta ra khỏi Đông Cung, nếu Trấn Quốc Công không đưa ta về Minh gia, ta chết đi theo cha huynh từ sớm, thì có phải là mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ nhiều không? Ít nhất thì muội sẽ không chết, sẽ lớn lên một cách vô ưu vô lo cùng tỷ tỷ ruột thịt của muội; Tô Vũ Tễ sẽ không mang lòng áy náy, không rõ tung tích; Trấn Quốc Công cũng sẽ không bạc đầu qua một đêm. Mà ta, ta sẽ không cần phải tỏ vẻ đáng buồn cười giống như bây giờ, phí hết tâm tư khôi phục giang sơn Lý Đường, nhưng cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người trong Lý gia.”
Giọng điệu của hắn bình thản nhưng lại thê lương, không lên không xuống, nhưng Lý Hoa Chương nghe được thì lòng lại đau đến thấu xương.
Hắn có tổng cộng hai người cha, trong đó cha nuôi Trấn Quốc Công có ơn với hắn, nhưng hắn đã hại tiểu nữ nhi của Trấn Quốc Công mất sớm khi đang độ tuổi hoa xuân, đại nữ nhi thì ôm hận ông đến suốt đời, Trấn Quốc Công bạc đầu sau một đêm; cha ruột Thái tử Chương Hoài có nghĩa với hắn, nhưng cô mẫu của hắn lại giết chết nữ nhi của ân nhân cứu mạng hắn, thúc thúc vì nghi kỵ mà chèn ép phủ Trấn Quốc Công. Cha ruột và cha nuôi, ơn nghĩa đều trọng, hắn trọng bên nào hơn cũng không được.
Lòng Lý Hoa Chương trĩu nặng, tựa như không thể thở nổi, như thể là hắn cũng đã trải qua loại đau khổ khi phụ ơn sâu nghĩa nặng, mất đi người thân này. Lý Hoa Chương không nhịn được mà bất giác nghĩ, nếu đứng trước tình huống này, hắn nên làm thế nào đây?
Cha nuôi có ơn với hắn, ái nữ vì hắn mà mất mạng, Lý Hoa Chương không báo thù thì là vong ơn phụ nghĩa, nhưng còn nếu như hắn báo thù, lẽ nào hắn phải giết chết cô cô của hắn sao?
Có nhà mà không thể về, có thù mà không thể báo, hình như là cũng chỉ còn có mỗi con đường lưu đày bản thân mình đến U Châu, một mình gặm nhấm nỗi đau trong bão cát ngày qua ngày mà thôi.
Lý Hoa Chương bất giác buồn tiếng thở dài, vừa hay tiếng thở dài này trùng khớp với người trong mộng. Lý Hoa Chương ngước mắt, đối diện với ánh mắt của người trên đệm bồ hương. Dường như hắn đang nhìn thần Phật bên trên, lại dường như đang đối mặt Lý Hoa Chương qua không gian – thời gian, nhỏ giọng nói: “Ta nguyện dùng tất cả mọi thứ của kiếp này, đổi cho muội ấy kiếp sau bình an vui sướng. Nếu có cơ hội…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giấc mơ đến đây thì bị thứ gì đó động vào, chợt hóa thành cát vụn nát, chảy xuống rồi sụp đổ hoàn toàn. Lý Hoa Chương thoát ra khỏi cảnh mộng, bỗng mở mắt ra, phát hiện ra mình đang không ở Phật đường, trước mặt cũng không phải là linh vị lạnh băng, mà là nàng đang sống sờ sờ.
Nàng vùi mặt, một tay khoác ra bên ngoài, ngủ đến mức không hay biết gì. Ban nãy, thứ va chạm trong cảnh mộng đến vỡ nát chính là tay của nàng.
Lý Hoa Chương khẽ thở dài, bấy giờ, tiếng thở dài của hắn không còn giống như trong mơ nữa, mặc dù hắn thở dài vì cảm xúc bất đắc dĩ, nhưng đến cùng, hắn vẫn hạnh phúc, cam tâm tình nguyện bỏ tay nàng vào lại trong chăn.
Lý Hoa Chương nằm nghiêng người, nhìn khuôn mặt say giấc của Minh Hoa Thường ở khoảng cách gần, vô tình nhớ đến giấc mơ ban nãy.
Giấc mơ đó là thật hay là giả? Lý Hoa Chương không biết, nhưng hắn biết rằng, nàng còn sống, đồng thời, nàng ở bên cạnh hắn đã là chuyện may mắn nhất đời này của hắn.
Từ lâu hắn đã phát hiện ra rằng, dường như Minh Hoa Thường đang che giấu chuyện gì đó, có một khoảng thời gian trông nàng giống như người biết mình sắp chết, ra vẻ vui vẻ sắp xếp hậu sự cho chính mình. May mà ông trời có mắt, nàng đã sống tiếp.
Có lẽ không phải là do ông trời có mắt, mà là đã có người trao đổi, dùng công đức bảo vệ biên cương lãnh thổ suốt một kiếp để đổi lấy nàng có thể dự đoán trước tai nạn, đề phòng từ sớm. Vì thế mà cuộc đời đã mở ra một khả năng khác, Lý Hoa Chương, Minh Vũ Tễ, Trấn Quốc Công đều vì thế mà có được một kết cục mỹ mãn.
Nếu như giấc mơ không kết thúc, vậy vốn dĩ Lý Hoa Chương khác muốn nói gì đây? Nếu có cơ hội, hắn muốn làm gì?
Lý Hoa Chương dịu dàng vén tóc Minh Hoa Thường, giúp nàng chỉnh lại mấy sợi tóc lộn xộn. Dù người trong mơ muốn cầu gì cũng không liên quan gì đến họ nữa rồi, vì hắn đã làm được.
Tiện thể, cũng có một điều rất đỗi trùng hợp, năm nay cũng là năm Thiên Bảo thứ sáu, tháng Chín. U Châu lạnh lẽo hơn Trung Nguyên, hương hoa đã sớm tiêu tan hết, nhưng ở Lạc Dương, có lẽ đang là mùa hoa quế nở rộ.
Cuối cùng vận mệnh cũng đã mở ra một con đường cho hắn, ban cho hắn một kết thúc đại đoàn viên.
Ngày thứ bao nhiêu đó Minh Hoa Thường thề sẽ dậy sớm, nhưng lại một lần nữa, nàng đã ngủ đến khi tự tỉnh giấc. Minh Hoa Thường vừa ăn sáng vừa đổ thừa trách nhiệm: “Sao chàng không gọi ta dậy?”
Lý Hoa Chương rót cho nàng một chén trà bơ, rồi nói: “Trời càng ngày càng lạnh, nàng muốn luyện tập cưỡi ngựa thì cũng không vội ngày hôm nay. Đợi đầu Xuân cỏ mọc, ta và nàng cùng đi đến thảo nguyên luyện nhé.”
Minh Hoa Thường suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lý, sự vui sướng lại được kéo dài ra thêm một lần nữa, à không, là kéo dài thời gian nhiệm vụ một cách hợp lý.
Sau khi ăn no, Lý Hoa Chương đi đến doanh trại luyện binh, Minh Hoa Thường thì ở trong phủ nha của Tiết độ sứ, tiếp tục viết sách. Sau khi đến U Châu, nàng phát hiện ra trình độ của quan lại ở đây cao thấp không đồng đều. Có rất nhiều nha dịch mà đến cả những công đoạn cơ bản trong phá án cũng không biết, chỉ biết dựa vào cách cũ – bức cung kẻ tình nghi để tìm ra hung thủ. Minh Hoa Thường đã muốn viết một quyển sách tra cứu liên quan đến phá án từ lâu rồi, Lý Hoa Chương liên tục cổ vũ nàng, cuối cùng Minh Hoa Thường đã đưa ra quyết định, viết ra hết những hiểu biết của mình về chân dung trong mấy năm qua, từ cảm nhận thiên phú vừa sâu xa vừa khó hiểu cho đến kinh nghiệm, kỹ xảo có cơ sở khi phát ngôn.
Quyển sách này đã được viết rất nhiều năm, năm thứ hai nàng đến U Châu thì đã bắt đầu viết, cho tới bây giờ thì cũng chỉ mới viết được hai phần ba thôi. Nàng vùi đầu trong hồ sơ và chân dung, chỉ mới không để ý tới một chút thôi mà cả buổi sáng đã trôi qua rồi. Mãi cho đến khi Lý Hoa Chương đi vào gọi nàng ra ăn cơm, Minh Hoa Thường mới giật mình, lại đến buổi trưa rồi.
Sau bữa cơm, hai người nói chuyện câu được câu chăng một lúc, sau đó Lý Hoa Chương đi ra trước triệu gặp thuộc hạ, xử lý công việc. Minh Hoa Thường phải ngủ trưa, buổi chiều thức dậy thì sẽ xem tâm trạng thế nào, có thể là đi ra trước giúp Lý Hoa Chương, có thể là tiếp tục viết sách, có thể là xử lý công việc thường ngày của Huyền Kiêu Vệ, có thể là làm đồ thủ công cùng bọn nha hoàn, cũng có thể không làm gì cả, chỉ ngồi trước cửa sổ ngẩn người ra thôi.
Nàng rất thích kiểu cuộc sống nhàn hạ mà phong phú thế này.
Nhưng hôm nay, một vị khách đi đường xa đến, người đó đã vô tình phá vỡ sự an tĩnh nhãn hạ này.
“Hoàng đế triệu chàng về kinh à?” Minh Hoa Thường hơi kinh ngạc khi nhìn thấy chiếu thư trong tay Lý Hoa Chương, không thể tin được mà nhướng mày: “Chẳng phải năm đó đã nói, hai người các chàng mỗi người một nơi, sống yên ổn vô sự rồi sao? Sao hắn ta lại chợt nhớ đến chàng thế?”
Lý Hoa Chương đặt chiếu thư lên bàn, nói: “Là lên triều ngày đầu năm, triệu các Tiết độ sứ vào kinh thành cũng là điều nằm trong phép tắc.”
“Vậy à?” Minh Hoa Thường nửa tin nửa ngờ mà nhận lấy chiếu thư, sau khi xem qua một cách nhanh chóng thì nói ra nghi hoặc của mình: “Mùng Một Tết trong mấy năm qua chúng ta đều đưa sổ con đến Trường An, sao năm nay lại phải điểm tên bảo chàng về kinh?”
Mùng Một Tết, triều đình sẽ tổ chức buổi chầu lớn, đây là ngày quan trọng nhất trong năm, hoàng thất tông thân, văn võ bá quan, sứ giả phiên bang đều phải đến điện Thái Cực tham gia; Thứ sử, Tiết độ sứ ở nơi khác không có cách nào tới Trường An được thì phải tự tay viết một phần thư chúc mừng rồi phái thân tín đưa đến Trường An, cung chúc Hoàng đế thiên thu vạn đại, chúc Đại Đường mưa thuận gió hòa, tứ bề yên bình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây là thời khắc quan trọng để thể hiện sức mạnh của đất nước, toàn bộ triều đình đều vô cùng coi trọng, trước kia Lý Hoa Chương lấy lý do là quân phòng U Châu quan trọng, không thể tự ý rời đi, phái phó quan đến Trường An chúc mừng thay hắn, nhưng năm nay Trường An lại đưa thư tới, thịnh tình mời bọn họ về kinh.
Lý Hoa Chương nói: “Năm đó ta đã hứa không có chiếu chỉ thì sẽ không quay về Trường An, Hoàng đế đã đưa thư triệu kiến thì cũng không có gì là không thể về. Yên tâm, U Châu cầm binh một trăm ngàn người, có vị trí quan trọng, Trường An sẽ không làm loạn đâu.”
Minh Hoa Thường nghe thấy thế thì thoáng yên tâm, cũng phải, U Châu là “cổ họng” của phía Bắc, đề phòng người Hề, Khiết Đan; nếu như U Châu thất thủ, vùng đất phía Bắc của Hoàng Hà đều phải đứng dưới sự uy hiếp của dị tộc, Hoàng đế có bị điên thì mới dám lấy giang sơn của mình ra để cá cược. Huống chi, mấy năm qua Lý Hoa Chương rất được lòng dân, sau khi đến U Châu, hắn đã thanh lọc lại tác phong uy tín của quan lại ở quận Phạm Dương, kỷ luật quân đội nghiêm minh, dân chúng an cư lạc nghiệp, mà hắn “lên ngựa quản binh, xuống ngựa quản dân”, vừa là trưởng quan hành chính, cũng vừa là thủ lĩnh quân đội, cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng đâu, là đại quan biên cương danh xứng với thực. Nếu Hoàng đế thật sự có lòng kiêng kỵ, cũng không phải là Lý Hoa Chương không có sức đánh trả.
Lý Hoa Chương thấy vẻ mặt của Minh Hoa Thường thì nhéo mặt nàng, cười nói: “Đừng lo lắng, mặc dù ta không có giao tình với Hoàng thượng, nhưng cũng biết hắn ta không phải là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Nếu như hắn ta nghi kỵ ta thật, thì năm đó sẽ không thả ta ra khỏi Trường An. Lần này, có lẽ hắn ta chỉ gọi chúng ta đi tham gia triều hội thôi, vừa hay chúng ta cũng về Trường An thăm bằng hữu và người thân, không biết mấy năm qua phủ Trấn Quốc Công thế nào rồi.”
Minh Hoa Thường nghĩ đến việc có thể quay về gặp phụ thân và tỷ tỷ, cuối cùng cũng cảm thấy đoạn hành trình đường dài này còn có vài chỗ khiến người ta thấy hài lòng: “Được.”
Nhưng mà, dù Minh Hoa Thường đã mất ba tháng để chuẩn bị, thì đến khi lên đường thật, nàng vẫn cảm thấy cực kỳ đau khổ. Không dễ gì mới vào đến Ung Châu, Minh Hoa Thường đã bị xe ngựa “giày vò” đến mức “hấp hối”. Đã có thể nhìn thấy tường thành Trường An ở phía trước, Tiến Bảo thả màn xe xuống, nói với Minh Hoa Thường: “Nương tử, ngài ráng thêm chút nữa thôi, sắp tới rồi. Sau khi vào thành, ngài có thể lên giường nghỉ ngơi cho khoẻ lại rồi.”
Minh Hoa Thường đã ngồi xe ngựa một tháng trời, eo sắp gãy mất luôn rồi, nàng mệt mỏi gật đầu, nhưng bấy giờ, đoàn xe ngựa đột ngột dừng lại. Tiến Bảo chu môi, hùng hổ vén rèm lên: “Có chuyện gì vậy?”
Thị vệ trông coi trước xe không dám thất lễ, nhanh chóng đi lên phía trước hỏi, không bao lâu sau lại chạy về, nói: “Hồi bẩm Vương phi, phía trước cũng có một đội xe muốn vào thành, Vương gia ra lệnh cho chúng ta dừng lại để đối phương đi trước.”
Tiến Bảo vô cùng không phục: “Dựa vào cái gì chứ, chúng ta là đội xe của Ung Vương kiêm U Châu Tiết độ sứ về kinh báo cáo công tác, người nào không có mắt mà dám đi trước chúng ta?”
Thị vệ không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Đằng trước hình như là, đội ngũ của Kiếm Nam Tiết độ sứ.”
Kiếm Nam Tiết độ sứ… Minh Hoa Thường ngẩn người ra, chợt phản ứng lại: “Kiếm Nam Tiết độ sứ, vậy thì chẳng phải là đám người Nhậm tỷ tỷ sao? Thì ra Nhậm tỷ tỷ và Giang Lăng cũng về rồi, chẳng trách tại sao Nhị huynh lại bảo người ta nhường.”
Ở cổng thành, Nhậm Dao mặc áo giáp mỏng, cưỡi ngựa bằng một tay. Binh sĩ canh cổng vốn đã thấy lạ vì có nữ nhân cưỡi ngựa, cúi đầu xem văn thư của bọn họ thì sắc mặt thay đổi, lập tức cung kính nói: “Hóa ra là Bình Nam Hầu, thuộc hạ không biết Bình Nam Hầu đến nên đã chậm trễ nhiều. Mời Bình Nam Hầu.”
Nhậm Dao nhàn nhạt xua tay, ra hiệu không cần đa lễ. Nàng ấy đang muốn điều khiển ngựa đi về phía trước, Giang Lăng thì đang cưỡi ngựa chạy theo ở phía sau, nhanh chóng nói với nàng ấy: “Nhậm Dao, hình như trên cờ của đội ngũ phía sau chúng ta viết chữ “U”.”
“U?” Nhậm Dao sửng sốt, không dám khẳng định “U” này có phải là “U” mà mình đang nghĩ đến không. Nhưng mà, tiếng gọi quen thuộc theo sau đó đã khiến nàng ấy khẳng định được, nàng ấy đoán không sai.
“Nhậm Dao, Giang Lăng!”
Mấy năm qua, số người dám gọi thẳng tên của Nhậm Dao không có bao nhiêu, phó tướng lộ vẻ không vui, mà Nhậm Dao lại không hề cảm thấy người đó hỗn xược chút nào, nàng ấy không thể tin được mà quay đầu lại, nhìn thấy trong trời đất nhuốm màu tuyết trắng ở phía sau, có một nữ tử bọc áo choàng thật dày, đang nhảy nhót vẫy tay với bọn họ.
Gần như là nàng đã bị bọc kín mít lại thành một quả cầu, lông thỏ màu trắng vây quanh cổ nàng, khiến nàng trông như em bé trong tranh Tết. Một nam tử cao lớn anh tuấn đứng sau lưng nàng, lẳng lặng nhìn về phía bọn họ.
Nhậm Dao vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không thể nói thành lời được. Là bọn họ thật, là Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường thật!
Hai bên gặp mặt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bốn người bỏ lại đại đội, vừa đi vừa nói. Ba người còn lại đều cưỡi ngựa, Minh Hoa Thường mặc quá dày, không nhảy lên ngựa được, bèn ghé vào cửa sổ xe nói chuyện với bọn họ. Dù sao thì kỹ thuật cưỡi ngựa của ba người còn lại đều tốt, để bọn họ phối hợp với nàng đi.
Minh Hoa Thường hỏi về trải nghiệm trong mấy năm qua của Nhậm Dao và Giang Lăng, càng nói thì lại càng hưng phấn, giọng nói cũng đã che lấp đi tiếng bánh xe. Lúc đi qua Minh Đức Môn, Minh Hoa Thường như có cảm giác gì đó mà ngẩng đầu lên, nhìn vào tầng lầu trang nghiêm hùng hồn trên đỉnh đầu, chợt nhớ đến năm mười bảy tuổi, lần đầu tiên tới Trường An, bên cạnh nàng cũng là mấy người này, cũng đi qua cánh cổng này.
Nàng như nghe thấy thời gian gào thét đi xuyên qua bọn họ, lúc nàng đang sợ hãi, Giang Lăng thấy nàng không có phản ứng gì thì chợt vọt đến hù nàng: “Này, ngươi nhìn gì vậy?”