Song Bích

Chương 206: Trích Tinh (1)




Hiếm khi nào Thương Châu gặp chuyện mới mẻ, nay đột nhiên xảy ra chuyện đạo thánh biến mất nhiều năm “tái xuất giang hồ”, đồng thời, còn “chỉ mặt gọi tên”, thông báo ba ngày sau sẽ tới trộm bảo vật, chẳng mấy chốc mà sự việc này đã lan truyền rộng rãi khiến dư luận xôn xao, từ nữ nhân cho đến trẻ em đều biết. Chưa quá một ngày, từ trên phố lớn cho đến ngõ nhỏ đều đang bàn luận chuyện Phong gia và vị đạo thánh thần bí kia.

Mà Phong gia thì “bày thế trận chờ quân địch”, không ngừng chiêu mộ thị vệ vào phủ, chắc chắn là đã góp phần châm thêm “cây đuốc” vào đề tài này. Mỗi người nói một kiểu, mùng Một mùng Hai trôi qua một cách bình yên, vừa đảo mắt một cái là đã đến mùng Ba tháng Mười hai, cũng chính là thời gian mà đạo thánh nói trong thư rằng sẽ tới cướp bảo vật. Sự nhiệt tình của dân chúng nhiều chuyện ngày càng tăng lên cao. Lúc bấy giờ, bên ngoài Phong phủ chỉ toàn là người vây quanh hóng hớt. Mọi người đều muốn biết, vị đạo thánh này là người thế nào, hôm nay có thể đánh cắp bảo vật được bao vây thành thùng sắt rồi mang ra khỏi Phong gia hay không.

Sự việc cũng đã phát triển đến bước này rồi, việc trộm bảo vật không còn là vấn đề trị an nữa mà đã trở thành vấn đề đại diện cho danh dự của quan phủ. Lý Hoa Chương không ngờ rằng sự việc sẽ lan truyền nhanh chóng đến như vậy, hắn chỉ có thể tăng cường thủ vệ cổng thành, sắp xếp tuần tra nghiêm mật, đề phòng xảy ra chuyện bất trắc.

Cùng lúc đó, Phong gia cũng đã rơi vào trạng thái “thần hồn nát thần tính”. Vì để bảo vệ bảo vật mà Phong lão thái gia đã dành ra rất rất nhiều tiền để thuê hộ vệ tiêu cục. Thậm chí là còn mới về mấy người trong giang hồ để họ canh giữ bên ngoài lầu Trích Tinh, giám sát tuần tra ngày đêm không ngừng. Tầng ba đã rơi vào tình thế “đến cả một con ruồi không thể đến gần được”, quả là danh xứng với thực. Vì trong Phong phủ vừa có người trong giang hồ, cũng vừa có quan binh triều đình, nên Phong lão thái gia sợ xảy ra sự cố, cũng gửi thiếp mời đến cho Lý Hoa Chương, mời Ung Vương đến Phong gia trấn thủ vào ngày mùng Ba tháng Mười hai.

Minh Hoa Thường rất muốn nhìn xem tối nay Diệu Thủ Không Không sẽ “thi triển” bản lĩnh cao cường như thế nào, sau khi bàn bạc với Lý Hoa Chương, hai người quyết định đi cùng với nhau. Thời gian cứ trôi qua từng chút một, chớp mắt đã đến hoàng hôn. Sắc trời dần tối, Lý Hoa Chương sắp xếp việc trong phủ nha xong thì bắt đầu đi về phía Phong gia cùng Minh Hoa Thường.

Phong lão thái gia biết Ung Vương, Ung Vương phi đến thì vui mừng quá đỗi, đích thân dẫn theo người đi ra đón họ: “Lão hủ bái kiến Ung Vương, Ung Vương phi. Đã làm phiền Vương gia, Vương phi rồi, khiến hai vị vì chuyện xấu trong phủ mà bôn ba, lão hủ hổ thẹn vô cùng. Lão hủ đã sai người chuẩn bị tiệc rượu, nơi hai ngài ngủ lại tối nay cũng đã được thu dọn xong xuôi. Đây là lâm viên Giang Nam mà lão hủ đã mời danh gia kiến tạo với giá thành cao, vừa mới được hoàn thành trong năm nay, vẫn chưa có ai ở. Vương gia, ngài nhìn xem, ngài muốn đi đến biệt uyển để nghỉ ngơi trước hay là đi dùng cơm trước?”

Lý Hoa Chương lên tiếng từ chối: “Phong lão thái gia không cần phải khách sáo, bọn ta dùng bữa tối rồi mới đến, không cần phiền phức như thế đâu, bọn ta ở phòng khách là được.”

“Vậy thì sao mà được kia chứ.” Phong lão thái gia vội nói: “Vì chuyện đạo tặc mà Phong gia đã làm phiền Ung Vương mấy lần rồi, lão hủ thấy vô cùng áy náy. Hôm nay cả nhà Vương gia đến, nếu như chiêu đãi không chu đáo thì tội của lão hủ lớn lắm.”

Lý Hoa Chương bước lên bậc thang, lạnh lùng nói: “Ta là Thứ sử, bắt trộm là chuyện nằm trong bổn phận của ta. Hôm nay, dù không phải là Phong gia, mà chỉ là một gia đình bình thường bị đạo tặc đe dọa thôi, thì đích thân ta cũng vẫn sẽ đến bắt trộm. Lâm viên Phong lão mới xây vẫn nên để lại cho người nhà ngài ở đi, ta và phu nhân ở phòng khách là đủ rồi, điều kiện ở thế nào cũng được, nhưng nhất định phải gần lầu Trích Tinh.”

Dáng vẻ của Lý Hoa Chương khi hắn lạnh mang lực uy hiếp mạnh mẽ vô cùng, Phong lão thái gia thầm nghĩ, không hổ là Hoàng tử long tôn, sự uy nghiêm, bình tĩnh, nói một không hai này là thứ mà phú hộ dân gian dù có xài bao nhiêu tiền cũng không thể rèn giũa ra được. Phong lão thái gia cười một tiếng, không tự chuốc lấy nhục nữa, chỉ nói: “Ung Vương cao thượng, lão hủ khâm phục. Quản gia, nhanh đi thu dọn chỗ ở cho Ung Vương và Ung Vương phi đi.”

Quản gia vội vàng nhận lệnh rồi rời đi. Lý Hoa Chương không để ý đến sự nịnh nọt của Phong lão thái gia, hắn đảo mắt nhìn qua đám người xung quanh rồi hỏi: “Trong khoảng thời gian này, có động thái khác thường nào xảy ra hay không?”

“Không có.” Phong lão thái gia nói: “Vương gia yên tâm, lầu Trích Tinh luôn được phái người trông coi. Hai vị bôn ba vất vả đã lâu, lão hủ đã chuẩn bị trà nóng, mời Vương gia Vương phi nghỉ ngơi một chút, phòng khách sẽ được thu dọn nhanh thôi.”

Thật sự là Lý Hoa Chương đến đây không phải là để thay đổi chỗ ngủ, hắn đỡ Minh Hoa Thường đi vào trong và nói: “Phong lão có lòng rồi, nhưng đích thân ta không đi xem thì sẽ không yên tâm, đi đến lầu Trích Tinh trước đi.”

Đây là lần đầu tiên Minh Hoa Thường đi đến lầu Trích Tinh. Ở dưới lầu, đi ba bước là có một chỗ gác, bước năm bước là tới một trạm, một nhóm gia đinh rõ ràng là người tập võ vòng quanh lầu Trích Tinh tuần tra quan sát, số lượng người còn nhiều hơn so với lần đầu tiên nàng đến Phong gia. Phong lão thái gia chống dậy dừng lại trước cửa vào, sau đó ông ấy ra hiệu với đội ngũ trấn giữ: “Đây là Ung Vương và Ung Vương phi.”

Thương Châu không thể nhiều quy tắc bằng Trường An được, Minh Hoa Thường không đội mũ màn, cười gật đầu với thủ vệ. Người dẫn đầu có “khí chất giang hồ” rất mạnh mẽ, mắt ưng chậm chạp đảo qua chỗ Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường, sau đó nói: “Thì ra là Ung Vương đại danh đỉnh đỉnh, ngưỡng mộ đã lâu, mời.”

Lý Hoa Chương không thay đổi vẻ mặt, vẫn thản nhiên gật đầu, rồi đi ngang qua người canh giữ mà đi về phía lầu Trích Tinh. Lầu Trích Tinh chiếm diện tích rộng lớn, cao ba tầng, cầu thang được xây vừa hẹp vừa dốc đứng, Minh Hoa Thường nâng váy lên, bước đi cẩn thận từng li từng tí một. Lý Hoa Chương thì đi ở đằng trước, vẫn luôn đỡ cánh tay nàng, hắn nói: “Cẩn thận, chú ý khúc cua.”

Ở mấy bậc thang cuối cùng, Lý Hoa Chương đi lên tầng lầu trước, sau đó thì xoay người lại cầm tay nàng và kéo nàng lên. Cuối cùng Minh Hoa Thường cũng đã được đứng trên đất bằng, nàng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không hổ là lầu Trích Tinh, leo lên thôi mà cũng chẳng dễ dàng gì.”

Phong lão thái gia đi đứng không tiện, rớt lại phía sau nên vẫn chưa lên đến. Nhân lúc nhàn rỗi, Minh Hoa Thường quan sát xung quanh, chỉ thấy trên tầng ba có đầy đủ mọi thứ, trường kỷ bàn ghế, rèm chăn trang sức, chỉ cần chuẩn bị vài bộ y phục thôi là đã có thể vào ở luôn được rồi. Bấy giờ, rèm che đều được buộc vào cây cột, cửa sổ xung quanh thì được mở ra, bảo đảm rằng có thể nhìn thấy tất cả trong tầm mắt. Ở trên vùng trống dễ thấy nhất có đặt một chiếc hộp sắt nặng nề.

Nhìn hộp sắt thì thấy có vẻ như là nó đã nhiều năm tuổi lắm rồi. Màu sắc hơi xỉn đi, trên đó có vẽ hoa văn đơn giản, nó mang đến cho người nhìn một cảm giác cổ kính lạnh lùng cứng rắn. Nhưng thứ thu hút tầm mắt của Minh Hoa Thường nhất, có lẽ là những chiếc bánh răng lớn nhỏ không đều ở mặt ngoài của hộp sắt.

Minh Hoa Thường lặng lẽ hỏi Lý Hoa Chương: “Nếu như xoay sai cách thì cái hộp này sẽ bắn châm độc ra thật sao?”

Lý Hoa Chương thấy ánh mắt kích động của Minh Hoa Thường, bất đắc dĩ nói: “Đừng có cái gì cũng tò mò như thế, nghe Phong lão nói, sau khi mua được ngọc Tùy Hầu vào năm đó, thì ông ấy đã mời truyền nhân của Mặc gia làm ra một chiếc hộp với giá cao, và đây chính là chiếc hộp cất giữ bảo vật ấy. Năm nào ông ấy cũng sẽ kiểm tra cơ chế đóng mở khoá và châm độc bên trong, nhiều năm qua chưa bao giờ bị lỗi. Không thể khinh thường kỹ năng thiết kế khoá của Mặc gia được, nàng không được làm loạn.”

“Ta biết mà.” Minh Hoa Thường ngoan ngoãn đáp lời, thầm nghĩ trong tiếc nuối rằng, đáng tiếc là không thể đưa nó đến Huyền Kiêu Vệ để nghiên cứu được, thật sự là nàng rất muốn nhìn xem cấu tạo bên trong của nó như thế nào.

Nhờ có sự giúp đỡ của người hầu, Phong lão lên được tầng trong khó nhọc, ông ấy thấy Minh Hoa Thường đang quan sát cái hộp ở cự li gần thì hỏi nàng rằng: “Vương phi muốn nhìn ngọc Tùy Hầu à?”

Minh Hoa Thường nghe vậy thì vội vàng xua tay: “Không, không, chỉ là do ta leo cầu thang mệt rồi, nên tùy tiện nhìn chằm chằm vào đồ đạc đến ngẩn người thôi, Phong lão đừng hiểu lầm.”

“Vừa hay lão hủ cũng muốn kiểm tra Tùy châu ở bên trong, không sao.” Phong lão thái gia nói với Bảo Châu: “Đỡ lão hủ qua đó.”

Hai nhi tử của Phong gia cũng đi theo ngay phía sau, Phong Côn nghe vậy thì vội vàng muốn tiến lên làm hộ, nhưng lại bị Phong lão thái gia từ chối: “Để cho Bảo Châu làm.”

Phong Côn bị từ chối ngay trước mặt mọi người, sắc mặt hắn ta ngượng ngùng. Bảo Châu đáp lời, cúi đầu đi vòng qua trước người Phong Côn, đỡ Phong lão thái gia đi về phía chính giữa.

Tốc độ của Phong lão thái gia rất chậm, gậy gỗ gõ vào tầng lầu, mỗi một bước đi đều phát ra tiếng vang trầm thấp thô nặng, Bảo Châu khom người, vẫn luôn đỡ Phong lão thái gia một cách vững vàng, không thể thấy được vẻ thiếu kiên nhẫn ở nàng ta.

Phong lão thái gia đi đến trước hộp sắt, Phong Côn thấy thế thì kiễng chân, chỉ hận sao mình không thể co duỗi cái cổ, đáng tiếc thay, Bảo Châu đã kéo bức bình phong ở phía bên cạnh ra, hoàn toàn che chắn mọi hành động của Phong lão thái gia, Phong Côn thấy thế thì oán hận vỗ tay một cái.

Bảo Châu khoanh tay đứng trước bức bình phong, như thể là vô tình làm thế, như thế là không hề biết mình đã làm hỏng tính toán của đại lang quân. Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường không có hứng thú gì với bảo vật Phong gia, mặc dù đã có bức bình phong che chắn nhưng hai người họ vẫn đi đến cửa sổ rồi nhìn ra xa, chủ động tránh né để cho Phong lão thái gia tự nhiên nhập mật mã.

Một loạt tiếng bánh răng xoay chuyển vang lên, rồi đến một tiếng “cạch” vang lên, cơ quan được mở ra. Bảo Châu trông như là có năng lực dự đoán trước mà tiến lên cất bình phong đi, xoay người giúp lão thái gia đẩy nắp hộp sắt ra. Phong lão thái gia run rẩy lấy chiếc hộp gỗ đàn trong đó ra, rồi ông ấy mở nắp ra. Thoáng cái, ánh sáng như ánh trăng soi tỏ cả lầu các, Phong lão thái gia hài lòng gật đầu: “Ngọc Tùy Hầu vẫn còn đây. Đạo thánh gì chứ, theo lão hủ thấy, chỉ là hạng ruồi nhặng mà thôi.”

Phong Côn nhìn ngọc Tùy Hầu với vẻ mặt tham lam, Phong Ngữ thu tay áo vào mà đứng ở bên cạnh, vẻ mặt bình thản, không nhìn ra được là hắn ta để ý đến mức độ nào. Lý Hoa Chương vì muốn tránh hiềm nghi nên kéo Minh Hoa Thường đứng ở bên cửa sổ nằm ở phía xa xa, thấy ngọc Tùy Hầu không gặp vấn đề gì, hắn bèn nói: “Ngọc Tùy Hầu đã không sao rồi thì cứ cất đi trước đã, bây giờ vẫn chưa đến lúc có thể thả lỏng, đừng để bị người ta lợi dụng sơ hở.”

Phong lão thái gia nói: “Ung Vương nói rất đúng. Có điều, tên trộm dám khoe khoang khoác lác nói giờ Tý xuất hiện, lão hủ cứ càng muốn gặp hắn ta, cho hắn ta biết Phong gia bọn ta không hề dễ chọc vào. Bảo Châu, không cần cất, tối nay ta ở đây, đích thân ta sẽ trông ngọc Tùy Châu. Ngược lại thì ta muốn xem thẻ xem hắn ta còn dám đến nữa hay không.”

Phong lão thái gia vừa nói, tất cả mọi người trên tầng đều lấy làm kinh hãi. Nhị lang Phong Ngữ vội nói: “Cha ơi, không được. Nếu như tối nay tên trộm đó đến thật mà cha lại ở đây thì quá nguy hiểm.”

Phong lão thái gia xua tay, nói một không nói hai: “Ý ta đã quyết. Lần trước hắn ta để lại thư ở đầu giường ta, hắn ta ra vào tự nhiên như chốn không người, quả thật đã khiến ta thấy vô cùng nhục nhã. Phong Vinh ta mặc dù bất tài, nhưng Phong gia lại là đại tộc được xem là có tiếng tăm ở Thương Châu, ta không cho phép một tên đạo tặc tép riu được khiêu khích ta như thế. Hắn ta tới thì càng tốt, thế trận như “thiên la địa võng” đã được bố trí xong xuôi ở lầu Trích Tinh, lần này ta nhất quyết phải truy bắt hắn ta cho bằng được.”

Phong Ngữ vẫn nhíu mày, lo lắng nói: “Vậy đêm nay con sẽ thủ ở đây cùng cha, một mình cha thôi thì nguy hiểm quá.”

“Không cần.” Phong lão thái gia cố chấp nói: “Lúc ta oai phong một cõi, có lẽ tên đạo tặc vứt đi đó còn là một thằng nhóc miệng còn hôi mùi sữa đấy, đâu có đến lượt hắn ta đến trước mặt ta điên cuồng ngang ngược đâu? Không cần các con ở cùng, một mình ta cũng đủ đối phó với hắn ta rồi.”

Bảo Châu cũng tận tình khuyên bảo: “Vậy thì tốt xấu gì ngài cũng phải mang theo hai người bên cạnh đi ạ, chi bằng lão thái gia hãy để nô tỳ ở lại gác đêm cho ngài đi nhé?”

“Không cần.” Phong lão thái gia ở nhà làm chủ quen rồi, có phần chuyên quyền độc đoán, ngang ngược nói: “Ta muốn đích thân gặp tên đạo tặc này, nếu dẫn theo một đám người bên cạnh, há chẳng phải là đang e sợ hắn ta à? Các ngươi về hết đi, nên làm gì thì cứ việc làm, ta nắm chắc trong lòng rồi mà.”

Mọi người đều thấy hoang mang trước một màn tâm huyết dâng trào này của Phong lão thái gia, nhưng đến cả Phong nhị lang và Bảo Châu được Phong lão thái gia sủng ái nhất mà cũng không thể khuyên can nổi, những người khác không muốn tự chuốc lấy nhục nhã làm gì. Lý Hoa Chương nhìn một hồi rồi nói: “Bên ngoài lầu Trích Tinh phòng thủ dày đặc, đến cả một giọt nước cũng không lọt vào được. Không chừng Phong lão ngủ trên tầng ba các còn an toàn hơn là ngủ trong viện chính nữa. Chỉ cần Phong lão không chê điều kiện ở đây đơn sơ thì cũng không sao cả.”

Lão thái gia cố chấp, những người còn lại của Phong gia nặng nề thở dài, cũng chỉ có thể là như vậy thôi. Phong lão thái gia chậm rãi khom lưng, cất chiếc hộp gỗ đàn đựng ngọc Tùy Hầu vào trong hộp sắt, Bảo Châu muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng Phong lão thái gia lại ngăn nàng ta lại và nói: “Ngươi đi làm việc của ngươi đi, những việc này cứ để ta làm.”

Tuy trong lầu Trích Tinh cũng có đầy đủ đồ đạc, nhưng nếu Phong lão thái gia muốn ở lại, thì khó tránh khỏi việc phải thêm rất nhiều thứ. Bảo Châu thân làm đại nha hoàn, còn có rất nhiều việc cần làm. Bảo Châu hành lễ vạn phúc với Phong lão thái gia rồi xoay người xuống khỏi tầng ba để chuẩn bị. Phong lão thái gia để ngọc Tùy Hầu vào trong hộp, khi đóng nắp hộp sắt, ông ấy còn chưa kịp mở miệng nói gì, mà Phong Côn đã vội vàng chạy qua giúp đỡ.

“Cha ơi, cục sắt này nặng, cha đừng để nó đụng vào, để con chuyển cho cha.”

Phong Côn nhiệt tình chen lên, Phong lão thái gia thấy hắn ta làm thế thì gương mặt vẫn vô cảm, ông ấy cũng không nói lời nào cả. Chẳng đợi cho Phong Côn kịp thấy rõ, hộp sắt đã khóa lại, vang lên một tiếng “rầm”, Phong Côn hoang mang bĩu môi, khó nén được sự thất vọng trong lòng.

Sắc trời dần tối, Minh Hoa Thường nhìn ra canh giờ, bây giờ là cuối giờ Dậu, chỉ còn hai canh giờ nữa thôi là đến giờ Tý. Phong lão thái gia thấy phu thê Lý Hoa Chương luôn đứng bên cửa sổ đằng xa thì chủ động hỏi: “Hôm nay đã làm phiền Ung Vương và Ung Vương phi rồi, hai vị có mệt không? Quản gia, đã dọn dẹp phòng khách cho Ung Vương xong chưa?”

Quản gia rũ tay tiến lên đáp lời: “Bẩm lão thái gia, đã thu dọn ổn thỏa rồi.”

Phong lão thái gia chống gậy, lảo đảo nói: “Được, nhị lang, đỡ ta xuống dưới, ta đưa Vương gia và Vương phi về phòng.”

Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường thấy thế thì vội nói: “Phong lão đi đứng không tiện, không nên phiền hà thêm nữa. Có lẽ đêm nay sẽ không yên ổn, ngài nghỉ ngơi trước đi, bọn ta tự về là được.”

Phong lão thái gia đã leo cầu thang một lượt nên mệt lắm rồi, thật sự là thể lực của ông ấy không cầm cự được, chỉ có thể nói: “Lão hủ xin lỗi vì không tiếp hai vị được. Nhị lang, con đưa Ung Vương về phòng đi, để Ung Vương tùy ý sai phái. Gọi thê tử con tới nói chuyện với Ung Vương phi, nếu như Ung Vương phi mệt rồi thì nhanh chóng hầu hạ Ung Vương phi đi ngủ.”

Phong Ngữ đáp “Vâng”, bấy giờ Bảo Châu đã dẫn người quay lại, thêm đồ từ trên xuống dưới cho lầu các, nơi này lập tức trở nên chật hẹp. Lý Hoa Chương thấy thế thì nói: “Bọn ta không làm phiền Phong lão nghỉ ngơi nữa. Phong lão cứ yên tâm, ta sẽ ở bên ngoài theo dõi người tuần sát.”

Phong lão thái gia luôn miệng nói cảm ơn, ông ấy tiễn Lý Hoa Chương và Minh Hoa Thường đến đầu cầu thang rồi mới quay lại trong tiếng kêu dừng bước của mọi người. Lý Hoa Chương, Minh Hoa Thường dẫn theo một đám người đi xuống khỏi tầng ba, đích thân Phong Ngữ dẫn đường cho họ, đưa bọn họ đi đến chỗ ở đêm nay.

Lý Hoa Chương nói phòng khách bình thường là được, nhưng Phong gia vẫn dọn một viện cho bọn họ, rất gần lầu Trích Tinh, đi chưa được hai bước là đã đến. Phong nhị thái thái đã chờ ở cửa từ trước, khi thấy bọn họ thì tươi cười chào đón: “Thiếp thân thỉnh an Ung Vương, Ung Vương phi. Bên ngoài trời lạnh, Vương gia Vương phi nhanh vào trong đi.”

Đây là chỗ ngủ đêm nay của phu thê Lý Hoa Chương, Phong Ngữ không tiện đi vào, bèn để Phong nhị thái thái dẫn Minh Hoa Thường vào phòng thử xem sao. Phong nhị thái thái giới thiệu căn phòng cho Minh Hoa Thường xong thì hỏi: “Vương phi còn cần gì không? Thiếp thân đi sai người tìm đến cho ngài ngay.”

“Không cần đâu, đã chu đáo lắm rồi.” Minh Hoa Thường cười nói: “Trễ thế này, đã làm phiền nhị thái thái rồi, thái thái mau về nghỉ ngơi đi.”

Phong nhị thái thái thân thiện nói: “Vương phi khách sáo rồi, có thể lo liệu cho ngài là phúc của thiếp thân. Nếu như Vương gia và Vương phi có cần gì thì phái nha hoàn đi tìm thiếp thân, hoặc là đến phía trước tìm nhị lang. Đêm nay nhị lang sẽ gác đêm, ở trong nhà trồng hoa bên ngoài lầu Trích Tinh, lúc nào cũng có thể lo liệu được.”

Minh Hoa Thường đáp lời, sau khi tiễn Phong nhị thái thái đi, nàng chậm rãi thu nụ cười lại, sau đó quay đầu liếc nhìn căn phòng, nói khẽ với Tiến Bảo rằng: “Kiểm tra trong phòng một chút.”

Tiến Bảo gật đầu ngầm hiểu. Đám Tiến Bảo bận rộn ở trong phòng, Minh Hoa Thường đứng ngoài hành lang cho thoáng. Nàng nhìn thấy Lý Hoa Chương đang đứng ở trong góc và ngẩng đầu lên, không biết là hắn đang nhìn gì, nàng cố ý thả nhẹ bước chân, rón rén vòng đến sau lưng Lý Hoa Chương rồi chợt nhào qua chỗ hắn: “Đừng nhúc nhích, cướp đây!”

Lý Hoa Chương cười khẽ, không tránh né, mặc cho nàng bắt lấy mình, không những thế, hắn còn lên tiếng trêu nàng: “Tiểu tặc gì mà lại dám cướp trước mặt Thứ sử ta?”

“Đương nhiên là cướp hái hoa đến cướp chàng đi rồi.” Minh Hoa Thường ôm lấy cánh tay Lý Hoa Chương, dựa vào vai hắn và hỏi hắn rằng: “Đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn lầu Trích Tinh.” Lý Hoa Chương chỉ về phía trước cho Minh Hoa Thường thấy: “Đứng từ viện này thì vừa hay có thể nhìn thấy cửa sổ tầng ba của lầu Trích Tinh. Nhìn xem, đó có phải là Bảo Châu không?”

Ở tầng ba của lầu Trích Tinh, có ánh nến lóe lên, trong đó có người tới người lui, Minh Hoa Thường nheo mắt nhìn một hồi, nói nhưng không chắc chắn cho lắm: “Hình như là có người thật. Nhưng ta không có ánh mắt tốt như Ung Vương, cách xa thế này mà vẫn có thể nhìn thấy mỹ nhân.”

Lý Hoa Chương cụp mắt, vô cùng bất đắc dĩ mà gõ vào trán nàng: “Lại nói bậy nữa rồi, Ta sợ Diệu Thủ Không Không trà trộn vào thôi.”

“Chàng muốn nhìn gì thì nhìn, giải thích với ta làm gì?” Minh Hoa Thường liếc nhìn hắn một cái rồi lại hỏi: “Sao nào? Chẳng lẽ chàng chột dạ rồi à?”

Lý Hoa Chương không thể làm gì khác nên chỉ mím môi lại thôi chứ không nói thêm gì nữa. Minh Hoa Thường nhìn cái cổ đã căng cứng, sườn mặt lạnh lùng của hắn, nhịn cười đến gần trước mặt hắn: “Giận rồi à?”

Giọng nói của Lý Hoa Chương nghe vẫn lạnh nhạt như bình thường: “Không có.”

“Tùy tiện nói đùa thôi mà chàng đã giận rồi, trước kia chàng đâu phải là người hẹp hòi như vậy đâu. Có phải là bị ta nói trúng tim đen rồi, nên chàng mới thẹn quá hóa giận như thế này không?”

Lý Hoa Chương xoay người đi với vẻ mặt vô cảm, bây giờ thì hắn giận thật rồi. Minh Hoa Thường ở sau lưng bật cười, nhưng lại vội vàng che miệng lại, sợ mình cười lớn tiếng quá sẽ khiến Lý Hoa Chương giận thêm, vậy thì càng khó dỗ hơn.

Mấy người Tiến Bảo đã quen với cái cảnh nương tử chọc giận nhị lang quân, sau đó lại làm loạn dỗ dành người ta. Trong nửa năm qua, Lý Hoa Chương đã chuyển xuống làm Thứ sử, thật sự là đã “xuống đất xem nuôi tằm, lên núi xem đập nước”, hắn đã trở nên sâu sắc và kín đáo hơn lúc còn ở Trường An nhiều, không giận tự uy, cũng chỉ có mỗi mình Minh Hoa Thường mới có thể khiến hắn lộ ra tâm tình ngoài vẻ thong dong ấy.

Mấy người Tiến Bảo đã kiểm tra xong, sau khi chắc chắn là trong phòng không cất giấu những thứ khác thì biết điều lui ra ngoài. Minh Hoa Thường mở cửa sổ, cầm lò sưởi tay và dựa vào người Lý Hoa Chương, dùng bả vai đụng đụng vào hắn: “Chàng nói xem, đêm nay đạo thánh sẽ đến thật sao?”

Nhìn vẻ mặt của Lý Hoa Chương thì thấy, có vẻ như hắn vẫn còn tức giận lắm, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà kéo tay Minh Hoa Thường qua, dùng tay mình bao bọc bên ngoài ngón tay nàng, cẩn thận ủ ấm cho nàng. Lý Hoa Chương hơi cụp mắt, không nhìn ra được biểu cảm, hắn hắng giọng nói: “Khó nói lắm. Nàng dẫn theo người vào trong phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta lại đi đến lầu Trích Tinh xem thử xem sao.”

Ngày nào Minh Hoa Thường cũng nói ra mấy lời trêu đùa huynh trưởng, khi gặp chuyện thì không thèm suy nghĩ gì mà đã nói: “Ta đi cùng chàng.”

“Bên ngoài tối lắm rồi, nàng ra ngoài nguy hiểm.”

“Cũng vì trời tối rồi nên ta mới phải đi đó.” Minh Hoa Thường ngắt lời hắn, ngang ngược nói: “Ta còn sợ chàng gặp nguy hiểm đó, dù sao thì phu quân của ta cũng đẹp như thế này kia mà, nếu không trông chừng nhiều hơn, lỡ chẳng may bị đạo tặc để mắt tới thì ta biết phải làm sao đây?”

Lý Hoa Chương biết rõ là hắn nên từ chối, nhưng lý trí cuối cùng lại bại trận bởi “mật ngọt chết ruồi”, hắn nhìn nàng, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Nàng ấy, chỉ biết dỗ dành người ta thôi, ngoài miệng nói gì nghe cũng hay.”

“Đâu có đâu?” Minh Hoa Thường cảm thấy hơi oan uổng, nàng ôm lấy cổ Lý Hoa Chương, khuôn mặt kiều diễm tươi đẹp như sương như tuyết lập tức đến gần: “Lẽ nào là trong hành động, ta đã lạnh nhạt với phu quân rồi ư?”

Minh Hoa Thường được nhìn thấy Lý Hoa Chương run lên như ý nguyện, hắn còn vô thức nhìn xung quanh, biểu cảm vừa kiềm chế vừa bất đắc dĩ. Một lần nữa, Minh Hoa Thường lại thành công trêu chọc hắn, nàng đắc ý cười ha ha, Lý Hoa Chương đón lấy nàng đang cười nghiêng ngả, nhưng lại chẳng biết phải làm sao với nàng cả.

Nàng ấy à, chính là ỷ vào việc đang ở bên ngoài nên mới dám ăn nói ngông cuồng, đợi đến khi hành động thật, thì lá gan của nàng còn nhỏ hơn cả hạt vừng nữa.

Minh Hoa Thường ở trong phòng đùa giỡn vị huynh trưởng đứng đắn nhất nhà mình một phen, càng ngày càng cảm thấy tinh thần sảng khoái, vẻ mặt hồng hào. Lý Hoa Chương thấy nàng tinh thần dồi dào, vừa hay đã đến giờ Hợi, hắn bèn dẫn theo nàng đến lầu Trích Tinh kiểm tra.