Song Bích

Chương 19: Phò mã




Minh Hoa Thường nghe bên ngoài có tiếng mở cửa rồi lại đóng lại, nàng thở ra một hơi, tháo áo choàng nặng nề trên cổ xuống, sửa sang lại một chút rồi định đi ngủ.

Trời sập xuống còn có người cao chống, chuyện lớn của quốc gia thì có liên quan gì tới một dân nữ như nàng? Không bằng đi ngủ.

Giang Lăng đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị người kéo ra từ trong mộng. Hắn nhìn thấy hai bóng đen thon dài trước giường thì theo bản năng quấn chặt chăn: "Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi muốn làm gì?"

Minh Hoa Chương chắp tay nói với Giang Lăng: "Đêm khuya quấy rầy, đắc tội, nhưng chúng ta có một chuyện quan trọng khẩn cấp muốn nhờ Giang Thế tử hỗ trợ."

Giang Lăng sửng sốt hỏi: "Chuyện gì cơ?"

"Chúng ta có việc gấp muốn cầu kiến Thái Bình Công Chúa, làm phiền Giang Thế tử thông truyền giúp chúng ta."

Minh Hoa Chương, Tạ Tế Xuyên và Thái Bình Công Chúa chưa từng có qua lại gì, ở đây bọn họ cũng chẳng mạnh hơn các khách khứa bình thường bao nhiêu. Nhưng Giang Lăng thì khác, phụ thân của hắn là tâm phúc của Thái Bình Công Chúa, dù là bản thân Giang Lăng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng ở trong phủ Thái Bình Công Chúa cũng quen biết khá nhiều người. Đêm khuya truyền lời cho Công Chúa, người nhà quan lại bình thường có quyền thế đến mấy cũng không được, nhưng là Giang Lăng thì chắc chắn có thể.

Giang Lăng vô ý thức nhìn ra bên ngoài, vò đầu hỏi: "Bây giờ?"

"Đúng vậy." Minh Hoa Chương lại chắp tay hành lễ: "Làm phiền."

Điện Phi Hồng.

Thái Bình Công Chúa dựa vào tay vịn, đau đầu xoa huyệt Thái Dương. Diêu Hoàng nhẹ nhàng tiến đến, nàng thấy tâm trạng Thái Bình Công Chúa không tốt, hỏi: "Điện hạ, đã giờ Tý rồi, sao ngài còn chưa ngủ?"

Thái Bình Công Chúa thở dài: "Sơn trang liên tiếp có người chết, tối nay không biết ma quỷ kia lại để mắt tới ai đây. Sao ta có thể ngủ được?"

Diêu Hoàng khều bấc đèn sáng lên, nhẹ nhàng xoay đến trước mặt Thái Bình Công Chúa, nói: "Điện hạ, ngài là nữ nhi của thiên tử, phúc trạch thâm hậu, tự có trời cao phù hộ. Ma quỷ nào dám tới gần ngài?"

Thái Bình Công Chúa thở hắt ra một hơi, ngày đầu tiên có người chết bà ấy cũng nghĩ như vậy, mãi đến khi Ngụy Tử bị người móc mắt, chết thảm trong sơn trang, Thái Bình Công Chúa mới sợ.

Một người xa lạ tử vong, và một người quen gặp mặt mỗi ngày tử vong, lực chấn động căn bản không thể so sánh.

Thái Bình Công Chúa nói: "Nếu thật sự là ma quỷ quấy phá thì cũng không có gì đáng sợ, đi mời cao tăng làm pháp sự là được. Thứ bản cung sợ... là thứ sau lưng con quỷ đó."

Sau khi Ngụy Tử xảy ra chuyện, mặc dù người chết thứ ba là một thị nữ nhỏ tên Tâm Liên, nhưng không hiểu sao Thái Bình Công Chúa lại cảm thấy sát khí là hướng về phía bà ấy.

Đây là trực giác bà ấy tích lũy được từ trong cuộc sống cung đình sóng gió hay thay đổi, trong hơn mười năm quá khứ, loại trực giác này đã cứu mạng bà ấy vô số lần. Hiện tại, trực giác nói cho bà ấy, bà ấy lại bị người ta để mắt tới.

Diêu Hoàng không dám nói nhiều, yên lặng cầm đèn thay Thái Bình Công Chúa. Thái Bình Công Chúa oán trách hai câu rồi nhanh chóng kiềm nén cảm xúc, hỏi: "Phò mã đâu?"

"Phò mã đang ngủ ở Đông điện."



Thái Bình Công chúa khẽ gật đầu, ngoài thị nữ hầu hạ bên người, người ngoài ít ai biết Thái Bình Công Chúa và Phò mã nổi tiếng ân ái lại chia phòng ngủ.

Đây đại khái là sự ăn ý hiếm thấy giữa bà ấy và Võ Du Kỵ, hai người đều đang tuổi sung tức, tuổi trẻ xinh đẹp, cũng đều ham sắc đẹp của đối phương, từ khi thành hôn đến nay đã có với nhau bốn người con. Thái Bình Công Chúa yêu thích thơ từ âm nhạc, mà ở phương diện này Định Vương lại cũng rất có tài hoa, hai người đã thích chơi lại biết chơi, những năm qua gần như chưa từng cãi vã.

Nhưng mà... chính như Thái Bình Công Chúa không tìm về được cảm giác ngại ngùng nhảy nhót khi lần đầu gả chồng, Định Vương chưa từng từ chối chuyện phu thê, cũng rất ít ngủ chung với Thái Bình Công Chúa. Đại khái là trong lòng ông ta cũng không yên tâm vì bà ấy.

Phò mã đầu tiên của Thái Bình Công chúa là biểu huynh thanh mai trúc mã, cũng là người trong lòng của bà ấy, đến nay hôn lễ của hai người vẫn là câu chuyện khiến người trong thành Trường An say sưa kể lại. Nhưng Tiết Thiệu là nhi tử của Thành Dương Công Chúa, là người Lý gia chính cống, mẫu thân cảm thấy bà ấy gả sai người, khăng khăng muốn bà ấy tái giá cho người Võ gia.

Đương nhiên Thái Bình Công chúa đã từng phản kháng, nhưng dù bà ấy ôm đứa con vừa mới ra đời quỳ gối dưới chân mẫu thân, mẫu thân vẫn ban chết cho Tiết Thiệu.

Còn là cách chết tàn nhẫn nhất, chết đói.

Từ sau lần đó, Thái Bình Công Chúa đã hiểu hai đạo lý. Thứ nhất, trứng chọi đá, đừng bao giờ làm chuyện tự rước lấy nhục. Thứ hai, tình yêu chẳng qua là một món đồ chơi, quyền lực mới là người yêu tốt nhất.

Thái Bình Công Chúa không làm ầm ĩ nữa, bà ấy nghe theo ý mẫu thân, chọn một người mình vừa ý trong thế hệ con cháu Võ gia, người đó chính là Võ Du Kỵ.

Bởi vì bị bà ấy nhìn trúng, Tiết Thiệu chết đói trong ngục. Võ Du Kỵ thành người may mắn thứ hai thu được sự ưu ái của bà ấy, cho nên, ông ta nhất định phải giết vợ cả của mình, để nhường chỗ cho Công Chúa.

Đúng vậy, Võ Du Kỵ đã từng có thê tử. Không ai biết ông ta có thích nữ nhân kia hay không, bởi vì việc đó căn bản không quan trọng. Cho dù ông ta không ra tay, cha mẹ huynh đệ của ông ta cũng sẽ ra tay giúp ông ta.

Hai người bọn họ thành hôn trong cảnh ca vũ thái bình, vạn người chúc phúc. Sau đó Võ Du Kỵ được phong làm Định Vương, thành Phò mã của Thái Bình Công Chúa được người người hâm mộ.

Thái Bình Công Chúa đã không nhớ rõ biểu cảm của Võ Du Kỵ đêm tân hôn, chỉ chớp mắt mà bọn họ đã đi cùng nhau lâu như vậy, nữ nhi đầu tiên của bọn họ cũng đã gả chồng.

Thái Bình Công Chúa cũng không nói rõ được việc bà ấy hỏi thăm sinh hoạt hằng ngày của Định Vương, rốt cuộc là kiêng kỵ nhiều một chút, hay là quan tâm nhiều một chút. Ngụy Tử chết rồi, có người muốn giết bà ấy, lúc Thái Bình Công chúa ý thức được điểm này, người đầu tiên hiện lên trong đầu bà ấy chính là Định Vương.

Thái Bình Công Chúa không tỏ thái độ, lại hỏi: "Thế Ngụy Vương thì sao?"

"Ngụy Vương gọi người đến trong điện của ngài ấy hát khúc, hôm nào cũng phải ầm ĩ rất muộn ạ."

Thái Bình Công Chúa cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, bản thân chuyện này chính là chuyện quý tộc am hiểu nhất, nếu không phải xảy ra án mạng giết người thì hiện tại toàn bộ trang viên đều là oanh ca yến vũ, sao Thái Bình Công chúa lại đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, nhàm chán qua ngày?

Thái Bình Công chúa nhớ tới mục đích ban đầu khi tổ chức tiệc Phi Hồng, căm giận nói: "Thật là xui xẻo, sớm biết vậy đã không đặt tên cho nơi này là Phi Hồng. Tiệc lớn không thấy, thi thể màu đỏ bay lên lại gặp không ít."

Diêu Hoàng cười trừ, không dám đáp lời. Nàng nhớ tới hình dạng lúc chết của Ngụy Tử, vẫn sẽ ớn lạnh đến rùng mình.

Lúc này Đạo giáo, Phật giáo thịnh hành, chúng sinh đã tin thần lại tin kiếp sau, cũng tin quỷ hồn. Diêu Hoàng thật sự sợ Ngụy Tử gặp ma quỷ, bị chọn làm kẻ chết thay, sau đó lại tìm đến nàng.

Dù sao thì nàng và Ngụy Tử cũng làm việc chung, quan hệ bình thường, nhưng cũng không tránh khỏi việc cãi vã.



Thái Bình Công Chúa không định ngủ, cho dù Diêu Hoàng có buồn ngủ đến chết cũng phải ráng chống mí mắt nói chuyện với Công Chúa. Nàng đang vắt hết óc nghĩ chủ đề, chợt nghe thấy ngoài cửa có thị nữ bẩm báo: "Bẩm Công Chúa, Thế tử Giang An Hầu và Nhị lang phủ Trấn Quốc Công cầu kiến."

Câu nói này có thể nói là không đầu không đuôi gì cả, Thái Bình Công Chúa không vui nhíu mày: "Bọn họ tới làm gì?"

Mặc dù Thái Bình Công Chúa nuôi nam sủng, không quá để ý danh tiết, nhưng hai tên tiểu tử choai choai đến bái phỏng bà ấy giữa đêm khuya, chẳng phải là mạo phạm à? Tì nữ nhận thấy giọng điệu Thái Bình Công chúa không tốt, nơm nớp lo sợ nói: "Nô tỳ cũng không biết, là Thế tử Giang An Hầu nhất quyết sai nô tỳ tới bẩm báo. Vị nhị lang kia còn nói, muốn thảo luận triết lý với điện hạ."

Thái Bình Công Chúa là ai, nào có kiên nhẫn thảo luận triết lý với một đám tiểu bối vô danh, còn chưa kể đến việc hiện tại còn là đêm khuya? Lúc này Thái Bình Công Chúa đã muốn bác bỏ, nhưng lúc nói ra khỏi miệng lại theo bản năng suy nghĩ một vòng trong đầu.

Nhi tử Giang An Hầu không học vấn không nghề nghiệp, bà ấy biết, nhưng con cháu có không tiền đồ đến mấy cũng biết nửa đêm tới quấy rầy Công Chúa là phải mất đầu chứ? Thế tại sao hắn còn muốn làm vậy?

Huống chi vị Nhị lang phủ Trấn Quốc Công kia bà ấy mới từng gặp cách đây không lâu, tuyệt đối không phải hạng người bắn tên không đích. Hắn muốn nói gì, tại sao lại không cả muốn chờ trời sáng?

Chuyện triết lý... Trong đầu Thái Bình Công Chúa chợt lóe lên, lòng bàn tay siết chặt, lại mạnh mẽ áp xuống, giả vờ thờ ơ nói: "Thật là phiền phức. Thôi, dù sao bản cung cũng không ngủ được, bảo bọn hắn vào đi."

Diêu Hoàng thấy Thái Bình Công Chúa vậy mà lại tuyên người vào điện thì vô cùng kinh ngạc, càng bất ngờ hơn là thậm chí Công Chúa còn không cho nàng ở lại. Hai thiếu niên kia vừa vào cửa, Thái Bình Công Chúa lập tức đuổi tất cả người hầu ra ngoài.

Diêu Hoàng nhìn lướt qua phong thái vô cùng xuất chúng của vị Minh nhị lang kia, không nhịn được nghĩ, không phải là thiếu niên này không chịu được nỗi khổ đọc sách, muốn tự tiến chẩm tịch(*) với Công Chúa để đi đường tắt chứ?

(*) Từ tiến chẩm tịch: Tự tiến cử bản thân đi làm nam sủng.

Diêu Hoàng xoi mói quan sát Minh Hoa Chương từ đầu đến chân, không thể không thừa nhận, bằng tướng mạo của hắn thì cũng rất có vốn liếng.

Chờ sau khi tất cả mọi người lui ra ngoài, Thái Bình Công Chúa không giả vờ, trực tiếp hỏi: "Các ngươi tới làm gì?"

Minh Hoa Chương và Giang Lăng đứng giữa sảnh, Minh Hoa Chương biết loại chuyện này không thể lướt qua Giang Lăng được, cũng không trốn tránh, mở miệng nói luôn: "Thái Bình điện hạ, lời đồn quỷ rắn hại người có thể là hướng về phía Lư Lăng Vương."

Không nhắc tới Thái Bình Công Chúa, chính Giang Lăng đã hít mạnh một hơi. Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên nửa đêm nửa hôm đứng trước đầu giường hắn, bọn họ chỉ nói đã tìm được hung thủ, bảo hắn hỗ trợ thông truyền, nhưng bọn họ cũng không nói là có liên quan tới Lư Lăng Vương.

Giang Lăng đã đang hối hận, thế nhưng hắn đã leo lên thuyền giặc, chỉ có thể cố giữ bình tĩnh, nghe Minh Hoa Chương nói hết lời: "Thị vệ mặc áo lam đi theo bên cạnh Định Vương hôm nay, rất có thể chính là thủ phạm của ba vụ án mạng này. Thần không biết tình hình của phủ Công Chúa, cả gan hỏi điện hạ, có phải người này từng tòng quân lại bị trục xuất, hung ác hiếu chiến, sức lực lớn, còn có một thê tử làm thị nữ, về sau chạy theo một kẻ có tiền?"

Bởi vì nguyên nhân gia đình mà Giang Lăng thường xuyên qua lại phủ Công Chúa, cũng từng nghe về người bên cạnh Công Chúa và Phò mã. Mỗi khi Minh Hoa Chương nói một câu thì hai mắt hắn lại trợn to hơn một phần, cuối cùng Giang Lăng kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại biết?"

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Minh Hoa Chương đã biết Minh Hoa Thường không nói sai, nàng nói trúng tất cả các điểm. Minh Hoa Chương nói: "Tình huống khẩn cấp, thần không kịp nói rõ ngọn nguồn, mong điện hạ tin tưởng, thần một lòng vì Đại Đường. Thị vệ bên cạnh Định Vương không ngừng chế tạo án mạng, chính là vì đóng đinh chuyện quỷ rắn giết người, dùng để gây bất lợi cho Lư Lăng Vương. Tối nay bọn họ sẽ còn ra tay, bạn tốt của vi thần là Tạ Tế Xuyên đã đi theo dõi hung thủ, chuyện vô cùng nguy cấp! Xin Công Chúa điện hạ ra tay giúp đỡ, giúp sinh linh vô tội trầm oan giải tội."

Giang Lăng chậm rãi "ồ" một tiếng, lúc này hắn mới biết Tạ Tế Xuyên đi đâu. Hắn không tin lắm, Minh Hoa Chương ngủ một giấc, đột nhiên biết hung thủ là ai, còn một mực chắc chắn đối phương muốn vu oan cho Lư Lăng Vương, không khỏi quá mơ hồ. Hắn đã không mời ngỗ tác đến nghiệm thi, cũng không phái quan sai đến tra hỏi, không phải là Bồ Tát nói cho hắn biết ở trong mơ chứ?

Chuyện không hợp lẽ thường như vậy, có là heo thì cũng không tin! Giang Lăng đang muốn mở miệng bảo Minh Hoa Chương bình tĩnh một chút, lại thấy Thái Bình Công Chúa đứng phắt dậy, sắc mặt trắng bệch hỏi: "Hắn đang ở đâu?"

"Tạ Tế Xuyên có để lại ký hiệu ở ven đường." Giọng Minh Hoa Chương lạnh lùng ngắn gọn, không nói một lời dư thừa: "Xin điện hạ dẫn theo thân tín, đi theo ta."