Song Bích

Chương 169




Ánh nắng ấm áp, ngày xuân hãy còn dài, nhóm nương tử đều đã bắt đầu đổi sang y phục mùa xuân mỏng manh tươi sáng, họ đi trong vườn hoa, tựa như cánh bướm bay lượn. Minh Hoa Thường mặc váy dài sáng màu, áo ngắn màu lam được mặc nhạt bên ngoài, trên cánh tay thì có khoác một dải lụa màu vàng, nàng dẫn theo nha hoàn đi vòng qua hành lang tầng tầng lớp lớp.

Nha hoàn quét rác ở hai bên, nhìn thấy nàng thì đều rối rít hành lễ: “Nhị nương tử.”

Minh Hoa Thường nhàn nhạt gật đầu rồi hỏi: “Tổ mẫu dậy chưa?”

“Vào giờ Mão là lão phu nhân đã dậy rồi ạ, ngài ấy đang được Nhị phu nhân, Tam phu nhân hầu hạ dùng bữa ạ.”

Minh Hoa Thường nói lời cảm tạ rồi đi vào trong phòng. Như Ý bèn vội vã tiến lên phía trước để vén rèm cửa cho nàng. Trong lúc cất bước đi, Minh Hoa Thường loáng thoáng nghe thấy tiếng xì xào nói chuyện của nhóm tiểu nha đầu phía sau, mặc dù họ đã cố ý hạ âm lượng xuống thấp rồi.

Minh Hoa Thường không nghe rõ, nhưng cũng không khó đoán ra được nội dung. Đơn giản chỉ là chuyện “đánh tráo thai long phượng” đang gây xôn xao trong khoảng thời gian này.

Ngày Hoa triêu qua đi, Nữ hoàng luận công ban thưởng, có người bị trị tội sơ suất cách chức, cũng có người “bay lên trời”. Vì nhìn thấu quỷ kế của hung thủ, đồng thời, kịp thời chạy tới vào ứng cứu ngày Hoa triêu, cứu được số đông hoàng thân quốc thích, nên Minh Hoa Thường đã trở thành một trong số những người may mắn được cả kinh thành ngưỡng mộ.

Nửa tháng trước, có hai thánh chỉ được đưa đến phủ Trấn Quốc Công cùng một lúc. Nghe nói, thánh chỉ ấy được chính tay Thượng Quan Uyển Nhi khởi thảo, cùng với đó là hàng loạt các vật phẩm ban thưởng mà người trong cung đưa đến cho phủ Trấn Quốc Công. Mấy người Đông Cung, Tương Vương, Thái Bình Công chúa đều thêm quà cảm ơn. Trong chính đường, nơi chỉ được mở cửa khi có việc hiếu hỉ, điển lễ long trọng, Minh Hoa Thường đã quỳ gối nhận thưởng, tiếp chỉ dưới ánh nhìn của toàn thể chủ tớ trong Công phủ.

Người Minh gia quỳ kín cả phòng, mỗi người bày ra một vẻ mặt khác nhau. Trong lúc ngậm ngùi cảm thán, Trấn Quốc Công cũng khó lòng mà nén được nỗi niềm chua xót; còn nhị phòng, tam phòng thì vừa ghen tỵ, vừa hâm mộ; Minh lão phu nhân thì lại có cảm xúc khó tả.

Không phải là trước kia phủ Trấn Quốc Công chưa từng lập công, nhưng sự việc đáng để Hoàng đế viết thánh chỉ ca ngợi, thì chỉ riêng có lần này, không chỉ có thế, mà nhân vật chính của lần khen thưởng này còn là một nữ nhi.

Không phải là nam nhân đương gia, không phải là trưởng tử đích tôn, thậm chí, còn không phải là con dâu. Mà lại là một nữ nhi nổi danh là vô dụng.

Chẳng đợi người Minh gia thấy kỳ lạ cho xong, mà sự việc còn “nặng đô” hơn thế nữa đã đến. Thánh chỉ thứ hai là dành cho Minh Hoa Chương, nhưng không phải là thánh chỉ “thăng quan tiến chức” mà người Minh gia chờ mong, mà là để Minh Hoa Chương sửa sang họ Lý một cách vô cùng qua loa, sau đó là chọn ngày chuyển ra khỏi phủ Trấn Quốc Công, tạm thời đến nhà cũ của Thành Dương Công chúa để ở.

Minh Hoa Chương đã nói với Trấn Quốc Công sau khi từ trong cung quay về, cho nên, Trấn Quốc Công nghe được tin tức này thì cũng không bất ngờ gì, nhưng còn những người khác trong Minh gia thì lại như “vỡ tổ”. Bọn họ còn chẳng kịp suy nghĩ rõ xem có chuyện gì đang xảy ra, thì lại nghe thấy trong cung truyền đến thông tin, nói rằng Nữ hoàng phong Lý Hoa Chương làm Ung Vương, sai người mở lại nhà cũ của Thái tử Chương Hoài trước khi ông ấy nhập chủ Đông Cung, sau khi tu sửa thì sẽ đổi thành “phủ Ung Vương”.

Một người khác họ, dù có lập được công lớn hơn thế nữa, thì cũng sẽ không thể nào có chuyện được phong vương. Hơn nữa, Ung Châu lại còn là nơi thuộc Trường An, địa điểm quan trọng của kinh đô và vùng ngoại ô, vừa phú vừa quý. Dù là về mặt ý nghĩa chính trị hay ý nghĩa tượng trưng, thì đều vô cùng quan trọng. Việc Nữ hoàng ban mảnh đất phong này cho Minh Hoa Chương, để hắn sửa lại họ, còn ban vương phủ cũ của Thái tử Chương Hoài cho hắn, mặc dù bà ấy không nói gì cả, nhưng hàm nghĩa sâu xa trong đó đã rõ như ban ngày rồi.

Thật ra, Minh Hoa Chương không phải là nhi tử của Trấn Quốc Công, mà là con của Thái tử Chương Hoài, cháu trai ruột của Nữ hoàng. Về phần lý do tại vì sao nhi tử của Thái tử Chương Hoài lại được nuôi dưỡng trong phủ Trấn Quốc Công, thì trong thánh chỉ không có nói đến, trong Trường An này cũng chẳng có ai “mắt mù” tới nỗi chạy tới tận nhà để hỏi. Thế nên, chuyện này đã trở thành “bí mật ngầm hiểu” trong hoàng thất.

Mà, trong phủ Trấn Quốc Công, tình hình lại không hề yên ổn. Mấy năm nay, Minh lão phu nhân trông cậy ở Minh Hoa Chương nhiều nhất, nhưng kết quả là, đứa cháu trai có triển vọng nhất lại không phải máu mủ nhà mình, vậy thì song thai của đại phòng, rốt cuộc là thật hay là giả đây? Nếu là thật, vậy thì đứa còn lại đâu rồi?

Chuyện đã tới nước này rồi, Trấn Quốc Công cũng không còn giả vờ nữa, ông bèn kể thẳng chuyện năm đó ra. Minh lão phu nhân nghe được cả câu chuyện đổi con, thì giận đến nỗi suýt chút nữa là đã phát bệnh.

Cháu trai là con nhà người ta, Vương Du Lan chỉ sinh ra được hai nữ nhi thôi, mà một trong số đó còn được nuôi dưỡng ở nông thôn, chuyện này thì thôi không nói, mà bây giờ đứa bé ấy còn không muốn về nhà nữa kìa.

Chuyện này là sao? Chuyện quan trọng có liên quan đến sự tồn vong của toàn tộc, ấy thế mà Minh lão phu nhân bà ta đây lại bị người ta giấu giếm tận mười bảy năm trời!

Sự phẫn nộ của Minh lão phu nhân ấy à, không cần thiết phải nói ra làm gì nữa. Nhưng còn, nhị phòng, tam phòng, sau thoáng chốc kinh ngạc đầy ngắn ngủi, thì tâm tư họ bắt đầu “xoay chuyển liên tục”.

Cho nên, hôm nay, chỉ mới sáng sớm thôi mà nhị phòng, tam phòng đã tụ tập đông đủ ở Diên Thọ đường, cực kỳ náo nhiệt. Sau khi Minh Hoa Thường vào trong phòng, tiếng cười nói trong phòng ngưng hẳn đi, ngay sau đó, nữ quyến các nhà cầm khăn, chậm rãi vấn an.

“Nhị muội muội.”

“Nhị nương.”

Minh Hoa Thường lần lượt thỉnh an các vị thẩm mẫu, đường tỷ muội theo đúng thứ tự từ lớn đến bé, rồi sau đó nàng đi đến bên cạnh Minh Dư và ngồi xuống. Minh lão phu nhân liếc mắt nhìn Minh Hoa Thường, rồi bà ta không nhịn được mà nhíu mày.

Minh lão phu nhân hỏi nàng: “Hôm nay phải đi ra ngoài, sao ngươi lại ăn mặc đơn điệu như thế kia?”

Minh Hoa Thường đã chuẩn bị trước rồi, nên bây giờ nàng nói: “Hôm nay phải đi cúng đèn trường minh cho Chiêu Tài, con sợ mặc lòe loẹt quá, Phật Tổ sẽ cảm thấy con không thành tâm.”

Minh lão phu nhân, nhị phu nhân đều tin Phật, câu nói này của nàng đã thành công chặn miệng bọn họ lại. Minh lão phu nhân liếc nhìn Minh Hoa Thường, bà ta vẫn cảm thấy, chỉ là một nha hoàn thôi mà, chết rồi thì chết thôi, chủ tử mặc đồ trắng cho nha hoàn thì còn ra thể thống gì nữa đâu chứ. Nhưng trước đó đã có Minh Hoa Chương buông lời, bây giờ lại có Nữ hoàng ban thưởng, nên bây giờ Minh lão phu nhân nói thêm gì cũng có vẻ giống như là đang gây sự quá, nên bà ta chỉ có thể miễn cưỡng xem nhẹ, “mắt không thấy tâm không phiền”.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tất nhiên, bây giờ nên gọi vị kia là “Ung Vương điện hạ” rồi.

Nhị phu nhân tiếp tục nói về chủ đề trước đó, giọng bà ta vang lên, nghe êm tai lắm: “Mẫu thân, viện Xuân Hoa đã được dọn dẹp xong rồi, chỉ là, vì làm trong tình thế vội vã nên không tìm được loại gỗ tốt. Người nhìn xem, nên làm tạm một chút bằng gỗ hoa lê thứ đẳng, hay là dùng bộ đồ dùng bằng gỗ lim ở trong phòng kho?”

Sau khi Nhị phu nhân nói ra những lời này, Minh Hoa Thường lập tức cảm thấy, có rất nhiều ánh mắt đang lặng lẽ liếc về phía nàng. Minh Hoa Thường mỉm cười, nói như thể đây là chuyện đương nhiên: “Tất nhiên là phải cung cấp đồ dùng tốt nhất cho Vũ Tễ tỷ tỷ rồi. Nếu như trong phòng kho không đủ thì có thể lấy mấy món trong nội viện của ta, dù sao thì ta cũng không cần dùng gấp, cứ thêm cho viện Xuân Hoa trước đi.”

Tam phu nhân phe phẩy chiếc quạt tròn, chậm rãi cười nói: “Nhị nương quả đúng là lương thiện. Bộ đồ dùng bằng gỗ lim đó là của hồi môn được chọn riêng cho con, từ khi con chào đời là đã được chuẩn bị rồi. Nếu như bây giờ lấy ra, thì e là, trong một thời gian ngắn, sẽ không dễ gì tích góp lại được.”

Minh Hoa Thường cũng cười nói: “Vốn dĩ là, nếu không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, thì cũng đã nên tích góp một phần của hồi môn cho Vũ Tễ tỷ tỷ rồi. Dù sao thì bọn ta cũng là tỷ muội ruột thịt, không cần phải tính toán của hồi môn giống như là những nhà nhỏ thiếu thốn khác, và tất nhiên là phải cung cấp cho người cần chúng hơn rồi. Tam thẩm, thẩm nói xem, có đúng không ạ?”

Tam phu nhân bị Minh Hoa Thường chặn họng, những lời này của nàng nghe như thể là đang châm chọc tầm nhìn của bà ta hạn hẹp vậy, nhưng ánh mắt của Minh Hoa Thường lại trong veo, trông cực kỳ vô tội, thế nên, nàng có thể có ý đồ xấu gì được đâu? Tam phu nhân chỉ có thể uất ức như thế thôi chứ không thể nổi giận được, bà ta chỉ đành nâng khóe miệng lên, cười gượng một cái rồi nói: “Tất nhiên có lý rồi.”

Minh Hoa Thường nói xong là thôi, sau đó nàng lại tiếp tục lắng nghe các vị trưởng bối nói chuyện, trông nàng cực kỳ ngoan ngoãn. Nhưng trong lòng, nàng lại âm thầm buông một tiếng thở dài. Lúc biết rằng Tô Vũ Tễ mới là tỷ tỷ ruột của mình, nàng đã nghĩ xem, nên làm thế nào để “chắp vá” lại mối quan hệ trong gia đình, nên làm sao để có thể giải quyết sự ngăn cách giữa Trấn Quốc Công và Tô Vũ Tễ. Đáng tiếc thay, thứ mà những người khác trong phủ quan tâm, lại không phải là những điều này.

Ngoài mặt thì Minh Hoa Thường đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra, suy nghĩ của nàng đã sớm quay về nửa tháng trước rồi.

Chuyện của Tô Vũ Tễ, còn phải bắt đầu kể lại từ ngày Hoa triêu.

Ngày đó, sau khi Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương gặp Liêu Ngọc Sơn, lúc họ rời khỏi nhà ngục tối, thì đã nhanh chóng đi tìm Tô Vũ Tễ. Quả nhiên, Tô Vũ Tễ không đi tìm Tô Hành Chỉ, và từ hướng đi thì lại có thể thấy được rằng, nàng ấy cũng chẳng có ý định quay về phủ Trấn Quốc Công.

Nếu đổi vị trí để suy nghĩ, thì Minh Hoa Thường có thể hiểu được sự lúng túng ấy của Tô Vũ Tễ. Tô Vũ Tễ không phải là người của Tô gia, nếu cứ tiếp tục ở cùng với Tô Hành Chỉ thì sẽ vô cùng kỳ lạ; nhưng nếu cứ thế mà quay về phủ Trấn Quốc Công, nàng ấy lại không thể vượt qua được “khúc mắc” ở trong lòng mình.

Lúc Tô Vũ Tễ đang khó xử, Minh Hoa Thường và Minh Hoa Chương đã chạy đến.

Minh Hoa Thường mời Tô Vũ Tễ về nhà với một thái độ hết sức thành khẩn, Tô Vũ Tễ không chịu. Ban đầu, chính tay Trấn Quốc Công đã đưa nàng ấy đi, bỏ mặc nàng ấy ở bên ngoài, chẳng quan tâm gì tận mười bảy năm trời. Nhưng bây giờ, nếu nàng ấy chủ động tới tận cửa nhà nhận thân, thì có vẻ là vội vàng quá.

Mấy chuyện liên quan đến khúc mắc này, người trong cuộc mà không muốn thì chính là không muốn, Minh Hoa Thường cũng chẳng thể cưỡng cầu. Bấy giờ, Minh Hoa Chương lại nói: “Ta có cách giải quyết có thể tạm làm vừa lòng đôi bên, là thuê một sân viện khác ở Đông Thành, để Tô Vũ Tễ ở tại đó một mình. Còn về những chuyện khác thì ngươi không cần phải lo lắng gì, ngươi muốn ở bao lâu thì ở. Sau này, cuối cùng ngươi chọn về Tô gia hay về Minh gia, hoặc là vẫn muốn ở một mình như thế, thì đều do ngươi quyết định.”

Đây đúng là một cách giải quyết không tệ. Từ nhỏ Tô Vũ Tễ đã sống nhờ ở Tô gia, mặc dù Tô ma ma đã hết lòng đối xử tốt với nàng ấy, nhưng mà, đời này, nàng ấy sẽ không bao giờ có thể quên cảm giác ăn nhờ ở đậu đó. Thật ra, nếu như bây giờ nàng ấy về phủ Trấn Quốc Công, thì cũng có khác gì ăn nhờ ở đậu đâu.

Nàng ấy tình nguyện ở một nơi có hoàn cảnh sống tệ hơn, vì ít nhất là nàng ấy không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.

Minh Hoa Chương cũng nhìn ra được suy nghĩ đó của Tô Vũ Tễ, bèn chủ động nói: “Nếu ngươi đồng ý, ta có thể tìm căn nhà thích hợp cho ngươi. Nhưng mà, ta sẽ không giúp ngươi giấu giếm hành tung với Trấn Quốc Công và Tô Hành Chỉ. Ta không làm được cho nên ta phải nói thẳng với người trước, nếu như bọn họ hỏi ta chỗ ở của ngươi, ta sẽ nói đúng sự thật cho họ biết.”

Tô Vũ Tễ nhíu mày, có chút không vui: “Đây là chuyện của riêng ta, không cần bọn họ nhúng tay vào.”

“Đây không phải là nhúng tay, mà là có trách nhiệm với người bên cạnh.” Minh Hoa Chương nói: “Dù cho đến cuối cùng, quyết định của ngươi có là gì đi chăng nữa, thì cũng nên để người lớn trong gia đình biết rõ hành tung của ngươi. Ít nhất là khi xảy ra việc cấp bách gì, họ cũng biết chỗ có thể tìm được ngươi.”

Về việc này, Minh Hoa Thường hoàn toàn đứng về phía Minh Hoa Chương, nàng cũng uyển chuyển nói vài lời: “Đúng vậy, mấy ngày vừa qua không có tin tức gì của tỷ cả, bọn muội đều lo lắng gần chết, nhất là Tô huynh đấy. Phía bên huynh ấy và muội đều sợ tỷ gặp nguy hiểm.”

Hiếm khi nào Tô Vũ Tễ không nổi giận sau khi bị người ta nói một trận như thế, coi như là cũng ngầm chấp nhận rồi. Minh Hoa Chương dẫn Tô Vũ Tễ đến Đông Thành xem nhà, cả Minh Hoa Thường và Tô Vũ Tễ đều vừa ý một căn nhà có hai viện, Minh Hoa Chương không có ý kiến gì, bèn ứng tiền thuê một năm ngay tại chỗ.

Lúc thấy Minh Hoa Chương thanh toán, theo bản năng, Tô Vũ Tễ thấy không thoải mái. Sau khi Minh Hoa Chương phát hiện ra thì hắn đã dùng thái độ bình tĩnh thẳng thắn, mà vô cùng thành khẩn để nói: “Đây là việc mà ta nên đền bù đắp cho ngươi, so với những tai bay vạ gió mà ngươi đã gặp phải trong bao năm nay, những thứ này cũng chỉ như là muối bỏ bể mà thôi.”

Minh Hoa Thường cũng cười nói: “Đúng vậy đó, Vũ Tễ tỷ, tỷ đừng tiết kiệm tiền cho huynh ấy nữa.”

Tô Vũ Tễ lại im lặng. Nàng ấy chầm chậm quan sát chỗ này, sau đó mới phát hiện ra rằng, phường này chỉ cách phủ Trấn Quốc Công một con đường, khoảng cách này không gần cũng chẳng xa, vừa có thể để ý đến nàng ấy bất kỳ lúc nào, cũng vừa chừa lại đủ không gian và sự tôn trọng cho Tô Vũ Tễ.

Ban đầu Tô Vũ Tễ vô cùng căm thù Minh Hoa Chương, dù sao thì, nếu không có hắn, nàng ấy sẽ không bị người thân bỏ rơi ngay khi vừa chào đời như thế. Nhưng mà, ở trên lầu ngắm đèn, hắn trí dũng song toàn lại dẫn đầu trong mọi chuyện, có thể nói, nếu không có sự lãnh đạo của hắn, thì việc mấy người bọn họ còn có thể sống sót và đi ra ngoài hay không, cũng khó lòng mà nói trước được. Rồi sau khi nguy hiểm qua đi, hắn lại thể hiện ra sự cảm thông và mang đến cho người khác một cảm giác “có chừng mực” cực mạnh, hắn lặng lẽ giải quyết hết mọi vấn đề, nhưng lại không khiến người ta cảm giác hắn đang “ban ơn” cho mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một người như vậy, cho dù Tô Vũ Tễ có cố ý muốn “bới móc” thêm đi chăng nữa, thì cũng không thể tìm ra được chỗ nào mà nàng ấy có thể chán ghét thật là thoải mái.

Sau khi về đến phủ Trấn Quốc Công, Minh Hoa Chương đi tìm Trấn Quốc Công trước, hai người bọn họ nói chuyện riêng với nhau. Về phần đã nói cái gì, Minh Hoa Thường không biết, nhưng mà, sau đó Trấn Quốc Công đã đi tìm Tô Vũ Tễ. Kết quả thì cũng chẳng có gì khó đoán cả, Tô Vũ Tễ không chịu quay về. Trấn Quốc Công về phủ thì đã chìm trong cảm giác mất mát tận mấy ngày, nhưng rồi, sau đó ông đã sai người tu sửa viện Xuân Hoa.

Viện Xuân Hoa và Thu Thực là chủ viện ở phía Đông và Tây của phủ Trấn Quốc Công, ngầm thừa nhận là dành cho trưởng tử, đích trưởng nữ ở. Có điều, vì để thuận tiện cho việc lén lút “chuồn đi” mà Minh Hoa Thường đã chọn ở trong góc nhà, còn Minh Hoa Chương thì ở sát bên cạnh viện của nàng. Thế nên, hai viện Xuân Hoa và Thu Thực luôn để không ở đó, không có ai dùng.

Phủ Trấn Quốc Công sai người dọn dẹp viện Xuân Hoa, đủ loại đồ bài trí được chuyển vào trong viện như nước chảy, chỉ còn thiếu mỗi nước chưa “đóng gói” Minh Hoa Thường lại và ép nàng vào đó ở mà thôi. Mấy ngày qua có rất nhiều người đến nói huyên thuyên bên tai Minh Hoa Thường, nhưng ai cũng bị Minh Hoa Thường “đốp chát” lại với thái độ thản nhiên, bình tĩnh.

Nàng biết rõ là phụ thân muốn bù đắp cho Tô Vũ Tễ, cũng không hề cảm thấy “phụ thân cho tỷ tỷ đã thất lạc nhiều năm thêm châu báu trang sức có nghĩa là ông đang không yêu thương Minh Hoa Thường nàng nữa”. Đáng tiếc thay, việc mà nàng hoàn toàn không quan tâm, lại là vũ khí mà hết người này đến người khác lấy ra để “châm ngòi”.

Thật đáng buồn cười.

Minh Chước ỷ vào việc bản thân mình còn nhỏ tuổi, nên nàng ta cứ thích tỏ vẻ ngây thơ hồn nhiên, nàng ta chọc cho Minh lão phu nhân cười khanh khách. Nhị phu nhân quét mắt nhìn mẹ con tam phòng, bà ta cũng biết rõ ý đồ đó của bọn họ.

Nhị phu nhân tự biết mình không phải là kiểu người quá thông minh, nhà mẹ đẻ còn không cao nữa, nên có rất nhiều người chướng mắt bà ta vì bà ta không phóng khoáng. Nhưng bà ta lại hơn kẻ khác ở chỗ “tự biết thân biết phận”.

Nhị phòng là phòng thứ, bình thường, nhìn lão phu nhân có vẻ giống như là vô cùng coi trọng mẹ con bọn họ vậy thôi; nhưng một khi dính líu đến lợi ích của bản thân, lão phu nhân sẽ không bao giờ thiên vị bọn họ cả. Nhị phu nhân rất bình thản trước điều ấy, bà ta chỉ muốn lấy được phần tài sản nhị phòng nên được nhận khi chia nhà mà thôi. Và trước khi chia phủ, nếu có thể cậy nhờ vào danh tiếng phủ Trấn Quốc Công, giành được một mối hôn sự tốt cho Minh Dư, vậy thì sẽ càng tốt hơn nữa.

Cho nên bà ta không ham mê gì tước vị Công phủ. Mặc cho vụ việc Minh Hoa Chương không phải là nhi tử của Trấn Quốc Công bị phơi bày đột ngột như thế, mặc cho đại phòng không có con nối dõi, lòng nhị phu nhân vẫn chẳng mảy may dao động.

Vì chuyện này không liên quan gì đến mình, Nhị phu nhân chỉ ôm tâm thái “xem kịch”, cho nên bà ta có thể nhìn rõ mọi sự. Minh lão phu nhân trông thì có vẻ như là xem trọng đại phòng nhất, mọi chuyện đều “lấy đích tôn làm đầu”, nhưng thật ra, lòng bà ta quan tâm đến tiểu nhi tử nhất. Nhìn xem, Tam phu nhân đang tâng bốc lên đến tận trời kia kìa. Dù đại phòng không có nhi tử thật đi chăng nữa, nhưng khả năng rất cao là vẫn sẽ phải nhận con thừa tự; mà, dù sao thì Trấn Quốc Công còn chưa chết đâu, thế mà bây giờ bà ta đã xem tài sản Công phủ là tài sản của riêng mình rồi, chắc là còn cảm thấy của hồi môn của hai tỷ muội Minh Hoa Thường là tiền của nhà bọn họ nữa đó. Thật sự là bà ta khiến người ta chướng mắt quá đi mất.

Có thời gian tính toán chi li như vậy, chi bằng nghĩ xem nên lấy lòng Ung Vương như thế nào đi.

Tam phu nhân không chiếm được của hời, chỉ có thể nói mấy lời vô nghĩa như thế với Minh lão phu nhân. Không lâu sau, Trấn Quốc Công phái gã sai vặt đến truyền lời: “Lão phu nhân, các vị nương tử, Quốc Công nói xe ngựa đã được chuẩn bị xong, các vị có thể xuất phát rồi.”

Minh lão phu nhân lên tiếng: “Vậy thì đi thôi.”

Đám nha hoàn lập tức đỡ Minh lão phu nhân, Minh Dư, Minh Chước đi hai bên Minh lão phu nhân, rồi đoàn người chậm rãi đi ra phía cổng. Minh Hoa Thường bình tĩnh “rớt lại” ở sau cùng, Như Ý hỏi: “Nương tử, ngài làm rơi đồ gì ạ?”

Minh Hoa Thường lắc đầu, rồi nàng lại nở nụ cười, tinh thần theo đó cũng trở nên vô cùng phấn chấn, nàng nói: “Không sao, chúng ta đi nhanh một chút đi, còn phải đi đón Vũ Tễ tỷ nữa.”

Hôm nay, cả nhà phủ Trấn Quốc Công đi ra ngoài thắp nhang, như Minh lão phu nhân nói, gần đây Công phủ xảy ra quá nhiều chuyện nên phải tìm đến Phật Tổ để bái lạy Ngài. Tất nhiên là mấy người khác trong phủ không dám có ý kiến gì rồi, tất cả đều đồng thanh đồng lòng nói được, Minh Hoa Thường nghe thấy thì lòng nàng hơi xao động.

Đó là một cơ hội tuyệt hảo để “chữa lành quan hệ”, thế nên nàng đã đi báo cho Trấn Quốc Công và Tô Vũ Tễ ngay. Vốn dĩ là với tiểu nữ nhi, Trấn Quốc Công luôn giữ thái độ “con cầu gì được nấy”, nên khi nghe vậy, ông cũng không nói thêm gì mà đồng ý đi theo Minh Hoa Thường luôn. Mặc dù Tô Vũ Tễ không muốn quay về Công phủ, nhưng nàng ấy nghe nói là thắp nhang cho Chiêu Tài, cuối cùng, vẫn không đành lòng chối từ, cũng đồng ý đi chung.

Như vậy thì, việc này đã trở nên vô cùng “thuận lý thành chương”, phủ Trấn Quốc Công “tiện đường” đón Tô Vũ Tễ, sau đó thì cùng nhau đi tới chùa Đại Chiêu Quốc để thắp nhang.

Lúc Trấn Quốc Công biết được Tô Vũ Tễ cũng muốn đi cùng thì vô cùng mừng rỡ. Mấy ngày qua, ông đã kiểm tra lịch trình rất nhiều lần, chỉ thiếu mỗi nước chưa đích thân đi chăm ngựa thôi. Xe ngựa đã dừng ở trước cổng trong, Minh lão phu nhân chậm rãi lên xe, Minh Hoa Thường ngoan ngoãn chờ ở phía sau.

Nàng hơi thất thần. Bấy giờ, chợt có một cơn gió thổi qua, lá khô còn lại trên chạc cây rơi đầy đầu Minh Hoa Thường. Nàng tùy ý đưa tay ra phủi, nhưng lại vô tình chạm vào một đôi tay hơi lành lạnh.

Có người đã cẩn thận lấy hết lá rụng trên tóc nàng đi trước nàng một bước. Minh Hoa Thường quay đầu lại theo bản năng, lúc nhìn thấy người tới thì nàng vô cùng sửng sốt, đến nỗi bất giác thốt lên: “Sao huynh lại tới đây?”

Hắn cẩn thận lấy mảnh lá vụn trên tóc nàng xuống, giọng nói của hắn nghe vô cùng rõ ràng, hắn nói cứ như thể là chuyện đương nhiên vậy: “Tỷ muội trong nhà đi ra ngoài, ta thân làm huynh trưởng, tất nhiên là ta nên đi cùng rồi.”