Song Bích

Chương 167




Minh Hoa Chương nhìn Hàn Hiệt, đối phương thong dong mỉm cười, vẻ mặt thẳng thắn và chân thành, như thể là một lòng phân ưu vì triều đình thật ấy.

Nhưng mà, cả hai người họ đều biết, bọn họ đều vì chủ nhân của mình cả, và sớm muộn gì cũng sẽ có ngày họ chĩa mũi kiếm vào nhau. Minh Hoa Chương bất giác cảm thấy, ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.

Nhưng Minh Hoa Chương vẫn thật lòng cảm tạ vị tiền bối đã từng dẫn dắt hắn khi hắn mới “nhập môn”, đã từng dìu dắt hắn trưởng thành, cho nên, hắn không muốn nói ra những lời khách sáo trái lương tâm kia. Hắn chỉ nhàn nhạt hỏi: “Bọn họ đâu?”

“Nghỉ ngơi ở căn cứ.” Hàn Hiệt cười nói: “Yên tâm, chỉ là tra hỏi theo thông lệ thôi, dù sao thì cũng là “hạt giống” do chính tay ta “khai quật” mà, ta có điên hơn nữa thì cũng chưa đến mức ra tay với bọn họ đâu. Ra ngoài đi, có lẽ bọn họ đã hỏi gần xong rồi. Nếu lần sau còn gặp chuyện như vậy nữa thì phải báo cáo với Huyền Kiêu Vệ trước, đừng có mà chuyện gì cũng tự ý xông về phía trước như thế.”

Minh Hoa Chương lại hỏi: “Vậy còn Liêu Ngọc Sơn thì sao?”

Hàn Hiệt nhướng mày, trong mắt như che giấu ẩn ý sâu xa: “Tất nhiên là xử lý theo quy tắc rồi, về phần chuyện xảy ra sau đó, thì ngươi không cần phải hỏi làm gì nữa.”

Minh Hoa Chương im lặng. Đây là chuyện đương nhiên, trên đời này, làm gì có ai có thể sống sót và an ổn rời đi sau khi giết vua, huống chi Liêu Ngọc Sơn còn là ám vệ phản bội. Minh Hoa Chương im lặng một lúc rồi nói: “Ta muốn gặp ông ta.”

Hàn Hiệt nói: “Việc này không hợp với quy tắc.”

“Đây là lần cuối.” Minh Hoa Chương lẳng lặng nhìn ông ta rồi nói: “Dù sao thì cũng từng làm việc với nhau, ta muốn đi tiễn ông ta.”

Hàn Hiệt và Minh Hoa Chương đối mặt nhau, bọn họ cứ như thể là đang nói đến Liêu Ngọc Sơn, lại như thể là đang nói đến người khác. Cuối cùng, Hàn Hiệt cười một tiếng rồi nói: “Ngươi vẫn xem trọng tình cảm như vậy, đây không phải là chuyện tốt. Thôi, đành mở cửa sau cho ngươi thêm một lần nữa vậy, nhiều nhất là một khắc thôi, khi nói chuyện thì chú ý một chút, đừng để lại nhược điểm.”

“Đa tạ.” Minh Hoa Chương nói xong thì xoay người đi mà không hề do dự gì, hắn bước nhanh xuống khỏi bậc thang. Hàn Hiệt đứng trên đài, nhìn hắn đi vòng qua bậc thang cẩm thạch, bước vào trong ánh nắng xán lạn, rồi càng lúc càng xa.

Hàn Hiệt thở dài một hơi, cực kỳ nhẹ. Ông ta xoay cổ, chắp tay sau lưng, cà lơ phất phơ đi về phía con đường khác.

Cả ngày đánh chim nhạn, lại bị chim nhạn mổ vào mắt [*]. Minh Hoa Chương là người do ông ta phát hiện ra, và cũng chính ông ta dẫn dắt hắn vào Huyền Kiêu Vệ, đám người Tạ Tế Xuyên, Minh Hoa Thường cũng lọt vào mắt Hàn Hiệt theo cách ấy. Nhưng Hàn Hiệt không thể ngờ được rằng, người kế tục duy nhất mà ông ta chọn trúng trong nhiều năm qua, vừa hay lại là “nghịch thần tặc tử”.

[*] Câu gốc là 终日打雁终被雁啄瞎了眼: ngày nào cũng đánh chim nhạn, sẽ có lúc bị nhạn mổ mù mắt. Câu này xuất phát từ Tây Du Ký trong phần “Ba lần mượn quạt ba tiêu”. Tôn Ngộ Không thông minh, đánh chết rất nhiều yêu quái nhưng lại có ngày bị Ngưu Ma Vương lừa. Câu nói thường để chỉ những người luôn thông minh nhưng có lúc lại phạm phải những sai lầm không nên mắc.

Ban đầu Hàn Hiệt không nghi ngờ Minh Hoa Chương, ông ta giám sát Thái Bình Công chúa theo như thường lệ, nhưng rồi, ông ta lại phát hiện ra Thái Bình Công chúa đang điều tra vụ án mưu phản của Thái tử Chương Hoài vào mười bảy năm trước.

Thái Bình Công chúa đã làm những gì ở trong Huyền Kiêu Vệ, bọn họ đều biết, nhưng Nữ hoàng lại không truy đến cùng, ngược lại, bà ấy còn “thuận nước đẩy thuyền”, để Thái Bình Công chúa kiểm soát một phần nhân lực, nhờ đó mà nắm chắc được từng động thái, hành động của Lý gia. Nếu không là như thế, thì Hàn Hiệt cũng sẽ không biết được rằng, thì ra, Trương Lương đệ năm đó không sinh non mà là dùng thuốc thúc đẻ, đã sinh ra một bé trai, đồng thời, đứa bé ấy đã được bế ra khỏi Đông Cung, được mang ra bên ngoài dưới sự sắp xếp của Thái tử Chương Hoài. Mà, người ra vào Đông Cung trong hôm ấy, chỉ có Trấn Quốc Công – Minh Hoài Uyên và gia chủ Tạ gia – Tạ Thận.

Đó là lần đầu tiên Hàn Hiệt nhìn về phía hậu bối mà mình yêu thích nhất bằng ánh mắt hoài nghi.

Có rất nhiều chuyện, một khi đã bắt đầu nghi ngờ, thì đủ loại manh mối sẽ thi nhau nhảy ra. Yến tiệc của Thái Bình Công chúa, nếu là lúc bình thường, Hàn Hiệt sẽ không bao giờ chú ý đến, mà nay đã trở thành bằng chứng. Mà, việc bà ta âm thầm gặp mặt Minh Hoa Chương, dường như đã đưa ra lời khẳng định cho chuyện này, để nó trở thành chuyện “ván đã đóng thuyền”.

Minh Hoa Chương là nhi tử của Thái tử Chương Hoài. Nhiều năm như thế, thần tử hoạt động bí mật ngay dưới mí mắt Nữ hoàng, không biết là còn có bao nhiêu người can dự vào nữa. Người Lý gia đã phát hiện ra, xem ra là họ cũng chẳng có ý muốn nói cho Nữ hoàng biết.

Lúc Nữ hoàng hỏi Hàn Hiệt về động tĩnh gần đây của hai nhà Lý – Võ, Hàn Hiệt do dự một lúc rồi mới nói cho Nữ hoàng biết phát hiện này của mình.

Đây là chức trách của ông ta, không liên quan đến đúng hay sai. Bắt đầu từ ngày gia nhập Huyền Kiêu Vệ, ông ta đã được định sẵn là cả đời làm bạn với bóng tối, lập trường còn quan trọng hơn cả đạo đức.

Về phần Nữ hoàng, việc bà ấy đánh chết Lý Trọng Nhuận có liên quan đến chuyện này hay không, đó không phải là điều mà Hàn Hiệt nên hỏi tới.

Thật ra, phát hiện ra Liêu Ngọc Sơn cũng đơn giản lắm. Khi Hàn Hiệt ý thức được rằng, có thể Minh Hoa Chương chính là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, thì ông ta đã luôn theo dõi sát sao từng hành động, cử chỉ của hắn. Thế nên, đương nhiên là ông ta cũng chú ý tới việc Song Bích truyền tin giả. Hàn Hiệt bèn đi điều tra, rồi ông ta đã phát hiện ra Trịnh hồi sự và Liêu Ngọc Sơn, hai người này nhiều lần hành động trái với quy tắc, nhưng điều này lại không hề quan trọng, rồi ông ta lại khai thác tiếp, và chợt ý thức được, có khả năng hai người này đã mang tâm tư khác.

Đã biết được Liêu Ngọc Sơn không còn đáng tin tưởng nữa, vậy thì, tất cả mọi hành vi của Liêu Ngọc Sơn đều trở nên vô nghĩa. Liêu Ngọc Sơn đến bẩm báo phá án, đồng thời, ông ta liên tục thanh minh rằng Trường An bây giờ vô cùng an toàn, Nữ hoàng là người giỏi nhìn thấu lòng người, bà ấy giả vờ tiếp tục xuất hành hưởng thụ dưới sự dẫn dắt của Liêu Ngọc Sơn, thậm chí là còn đi trước một ngày nữa.

Đây là việc Nữ hoàng cố ý làm. Bà ấy cố ý quấy nhiễu kế hoạch của Liêu Ngọc Sơn, thứ nhất là vì an toàn, thứ hai là muốn xem thử phản ứng của những người khác.

Lúc Thái Bình Công chúa đến kiểm tra danh sách xuất cung của Khống Hạc Giám, nhờ có sự gợi ý của Nữ hoàng, Liêu Ngọc Sơn đã chủ động mang danh sách tới để đưa cho Thái Bình Công chúa. Ngày hôm sau có người thay thế xuất cung, còn Nữ hoàng ở lại trong cung, chờ đợi kết quả của cuộc “đại mạo hiểm” này.

Đáng tiếc thay, dẫu rằng đang ở trong thời khắc sống còn, Ngụy Vương cũng vẫn không hề phát hiện ra việc Liêu Ngọc Sơn động tay động chân, mà ông ta vẫn cứ làm từng bước một dựa theo sự hướng dẫn của Liêu Ngọc Sơn, ngu xuẩn đến mức không thể nói được gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nữ hoàng tin Ngụy Vương trung thành tuyệt đối, chưa từng hai lòng, nhưng mà, bà ấy cần một người trung thành nhưng lại ngu xuẩn đến mức đủ để hại chết toàn bộ vương triều để làm gì?

May thay, không phải là trong triều đình chỉ toàn là đồ ngu xuẩn, vẫn có người có thể phát hiện ra được sự bất thường. Có điều, đối phương lại là Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường.

Một người là nghịch đảng phản đồ có bằng chứng vô cùng xác thực, một bên là tiểu thư vô dụng mà bọn họ chưa bao giờ coi trọng.

Hàn Hiệt và Nữ hoàng đều rất bất ngờ. Nhất là Nữ hoàng, vốn dĩ bà ấy cũng đã đoán trước được, con cháu của bà ấy đều hận bà ấy, hận đến tận xương tủy, nhưng lại không thể không lấy lòng bà ấy; nhưng mà, nếu như có cơ hội, chắc chắn là bọn họ sẽ vô cùng mừng rỡ khi thấy bà ấy đi chết. Nhưng rồi, một người mà bà ấy đã nhận định là “không hy vọng gì”, lại ngàn dặm xa xôi, không màng sống chết mà đến cứu bà ấy.

Mà, khi Nữ hoàng triệu kiến Minh Hoa Chương, thiếu niên kia đã thể hiện ra sự bất mãn và thù hận. Không chỉ có thế, ngay trước mặt Nữ hoàng, hắn đã lên tiếng mắng bà ấy không phải minh quân, mắng bà ấy lẩm cẩm lộng quyền, mắng bà ấy không xứng làm mẹ.

Mắng đúng hay không thì Hàn Hiệt không dám bình luận gì, nhưng ông ta cảm thấy, thật ra, Nữ hoàng đã vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy cảnh này.

Đến cùng thì một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã, vẫn có người không vì bà ấy là Nữ hoàng mà yêu bà ấy, hận bà ấy, tính kế bà ấy.

Cuối cùng, cũng vẫn còn có người giữ vững ánh sáng và chính nghĩa, cho dù lớn mạnh hay là nhỏ yếu, thì trí tuệ và lòng can đảm của con người đều chưa bao giờ mất đi.

Có thể là do đã đứng trong bóng tối quá lâu, nên khi Hàn Hiệt nhìn thấy ánh sáng chân thành kiên định như thế, ông ta cũng sẽ thấy chói mắt. Tuy ông ta không thể nói ra được những lời như vậy, không làm được những chuyện như thế, nhưng, từ tận đáy lòng mình, ông ta lại cảm thấy, thật là tốt.

Thế giới này tuy rách nát, nhưng luôn có kẻ dũng cảm dám đứng ra chắp vá lại. Ông ta đã nhìn thấy trước kết cục của mình, chắc chắn là sẽ chẳng tốt đẹp gì; nhưng ông ta lại thật lòng hy vọng, hy vọng Minh Hoa Chương sẽ không thay đổi, không trở thành một người giống như ông ta.



Sau khi người giám sát hỏi một vài vấn đề thì đã khách sáo mời Minh Hoa Thường rời đi. Minh Hoa Thường hiểu rõ, có lẽ là nàng đã lập được công lớn rồi, nửa đời còn lại chỉ muốn dưỡng già thôi thì cũng chẳng thành vấn đề nữa.

Minh Hoa Thường cũng hoàn toàn yên tâm, nàng không ra ngoài ngay mà hỏi về Minh Hoa Chương.

Người giám sát nói: “Bên đó vẫn chưa hỏi xong, nếu như đại nhân đang vội thì ta đi giục nhé?”

Minh Hoa Thường không ngờ là cũng có ngày nàng được người ta gọi là “đại nhân”, nàng nói: “Không sao, ta ở đây chờ một chút là được rồi. Ngươi đi làm việc của ngươi đi, không cần phải để ý đến ta.”

Sau khi người giám sát nói vài lời khách sáo thì cũng rời đi. Minh Hoa Thường ở trong phòng đợi, chẳng bao lâu sau thì có tiếng gõ cửa phòng, Minh Hoa Thường vô thức nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, ta tự…”

Minh Hoa Thường ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến thì ngẩn ra. Cái người tuấn tú có dáng đứng thẳng tắp ấy, cái người trắng như băng tuyết ấy, đang đứng ngoài cửa, hắn nở nụ cười dịu dàng, hỏi nàng rằng: “Làm phiền đến muội rồi à?”

Minh Hoa Thường thở phào nhẹ nhõm, vô thức đi về phía hắn: “Tất nhiên là không rồi. Nhị huynh, bọn họ hỏi huynh cái gì vậy? Sao lại hỏi lâu thế?”

Minh Hoa Chương không hề nói chuyện hắn đã vào cung gặp Nữ hoàng, chỉ nói qua loa rằng: “Một vài vấn đề vô vị mà thôi. Sao muội vẫn chưa đi?”

“Chờ huynh cùng về nhà đó.” Minh Hoa Thường thốt ra, sau đó mới ý thức được thân phận của bọn họ, thế là lại vội bổ sung: “Muội sợ bọn họ gây khó dễ huynh nên muốn đợi huynh.”

Minh Hoa Chương nhìn về phía bàn tay của nàng, bàn tay ấy đang hướng đến gần hắn nhưng lại đột ngột thu về lại, rồi hắn chủ động cúi người cầm lấy tay nàng và nói: “Cảm ơn Thường Thường. Nhưng ta còn phải đi gặp một người, còn phiền muội đợi ở đây thêm một lúc nữa.”

Hắn không hề bảo nàng đi trước, lần đầu tiên hắn nói nàng đợi hắn. Minh Hoa Thường kinh ngạc đến choáng váng đầu óc, không hề nghĩ ngợi gì mà nói ngay: “Muội đi cùng huynh.”

Nàng nói xong mới nhận ra là mình đã đi quá giới hạn, khi nàng đang định cười ha ha hai tiếng cho qua, thì Minh Hoa Chương đã nắm tay nàng, dắt nàng đi ra ngoài như thể ấy là chuyện đương nhiên: “Được.”

Minh Hoa Thường bước hụt một bước, lảo đảo mà đi theo sau hắn. Nàng cảm thấy, hình như là nàng lại bắt đầu phát sốt rồi, đầu óc nàng cứ mơ mơ màng màng, dường như là, đến cả việc bước đi cũng không còn nhanh nhẹn và dễ dàng nữa. Nàng đấu tranh trong lòng một hồi, nhưng rồi, vẫn không nhịn được sự tò mò trong mình mà hỏi hắn rằng: “Huynh muốn đi gặp ai vậy?”

“Liêu Ngọc Sơn.”

Nghe thấy cái tên này, nụ cười của Minh Hoa Thường hơi cứng lại. Minh Hoa Chương nhận ra tâm trạng nàng đã thay đổi, thì hắn cũng dừng lại ngay lập tức, rồi sau đó hắn quay đầu lại, nghiêm túc nhìn nàng và nói: “Nếu muội không muốn đi thì thôi, ta bảo người đưa muội ra ngoài.”

Minh Hoa Thường im lặng rất lâu, chậm chạp nhưng kiên định mà lắc đầu, nói với hắn rằng: “Không sao. Muội muốn đi gặp ông ta.”

Chỗ giam giữ Liêu Ngọc Sơn không khác lắm so với tưởng tượng của Minh Hoa Thường, hai tay ông ta bị gông xiềng xích lại, kinh hoảng nhìn chằm chằm vào giếng trời. Nghe thấy tiếng bước chân, ông ta đã không còn muốn sống mà quay đầu lại, thấy người đến là hai người bọn họ thì run lên một cách vô cùng rõ ràng.

Sau đó, ông ta thu hồi lại tâm trạng ấy lại, trở nên lạnh lùng và đờ đẫn, cứng đầu cứng cổ. Minh Hoa Chương phát hiện ra ngón tay Minh Hoa Thường đã trở nên lạnh buốt, tâm trạng không bình tĩnh nơi này cực kỳ dễ nhận ra. Hắn lặng lẽ nắm chặt tay Minh Hoa Thường, và lên tiếng: “Liêu Ngọc Sơn, ông thân là Kinh Triệu Doãn, lại nhiều lần hành hung giết người, đổ oan cho người vô tội, tại sao ông phải làm như thế?”

Liêu Ngọc Sơn làm thinh, không hề có ý muốn hợp tác. Minh Hoa Chương đổi hướng, lại hỏi: “Xem hồ sơ ông soạn từ mấy năm trước, ta có thể thấy, ngay từ ban đầu ông đã không như thế, không phải là kiểu người “không có thuốc nào có thể cứu chữa được” như hôm nay, ông cũng đã từng tra án, từng làm việc vô cùng nghiêm túc. Từ một người truy tìm tội phạm, tại sao ông lại trở thành một kẻ giết người cơ chứ? Lúc giết những người già và trẻ em đó, ông có xứng với lương tri trong ông hay không?”

“Lương tri ư?” Liêu Ngọc Sơn như nghe thấy được điều gì đó hiếm lạ, ông ta khẽ lặp lại một lần rồi ngước mắt nhìn về phía Minh Hoa Chương, chất vấn: “Ngươi có tin vào lương tri hay không? Người có lương tâm thì việc này không thể làm, việc kia không thể làm, không ngừng phải chịu thiệt thòi, mà người không có lương tâm thì lại “được voi đòi tiên”, càng ngày càng sống tốt đẹp hơn, đây chính là kết quả mà ngươi muốn đó ư?”

Minh Hoa Chương biết: “Ta biết, trên đời này, những chuyện như vậy vẫn có tồn tại, và chúng ta nên nghĩ cách trừng trị cái ác, tranh đấu vì cái thiện, bảo vệ lẽ công bằng. Nhưng mà, ông không thể vì việc ác của những người khác, mà buông thả chính mình, để chính mình làm những việc ác ấy được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Liêu Ngọc Sơn cười lạnh một tiếng, bày ra vẻ mặt khinh thường. Nhưng Minh Hoa Chương vẫn chẳng thèm tức giận bởi biểu cảm ấy của ông ta, hắn chỉ bình tĩnh hỏi: “Thế nào? Ông thấy có gì không đúng à?”

“Ngươi nói ra được những lời này, là bởi vì các ngươi may mắn, giống như Huệ Đế nói sao không ăn thịt băm [*] vậy.” Liêu Ngọc Sơn vô cùng lạnh lùng, lời nói thì sắc bén, ông ta lại nói: “Ngươi là Thế tử Công phủ, vừa ra đời là đã có gia thế tài sản, không ai dám khinh thường ngươi, cho nên ngươi có thể dùng tư thái hiên ngang lẫm liệt ấy, mà nói ra chuyện “không thể vì bị thiệt hại nhỏ mà từ bỏ chuyện làm việc thiện”. Nhưng, thiệt hại nhỏ bé không đáng kể đối với ngươi, lại chính là cả thế giới đối với kẻ khác,”

[*] Tấn Huệ đế Tư Mã Trung là vua thứ hai của nhà Tây Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Theo “Tấn thư” và “Tư trị thông giám”, Tư Mã Trung nổi tiếng là ông vua không có năng lực cai quản đất nước. Trong thời gian trị vì, hoàng đế này đã khiến loạn bát vương xảy ra, gây kiệt quệ triều Tây Tấn. Có lần, đất nước khổ sở vì lâm vào nạn đói, dân tình chết như rạ, gạo không có nửa hạt để ăn. Hay tin, Huệ đế buột miệng hỏi: “Dân chúng không có cơm ăn, sao không ăn cháo thịt?”. Cháo thịt với nguyên liệu gạo tinh và thịt nạc vốn là món khoái khẩu của Tư Mã Trung.

Minh Hoa Chương nhận ra được điều gì đó, hắn hỏi lại ông ta: “Ông đang nói đến nữ nhi của ông sao?”

“Đừng nhắc đến nó!” Liêu Ngọc Sơn chợt bộc phát cơn giận, hai mắt đỏ ngầu, cắn răng nói: “Các ngươi không xứng!”

Trong lúc Minh Hoa Chương nghi ngờ Liêu Ngọc Sơn nhưng lại không thể rời đi vì Minh Hoa Thường bị bệnh, không phải là hắn không làm gì cả. Hắn đã tra xét cuộc đời của Liêu Ngọc Sơn, phát hiện ra một câu chuyện cũ của Liêu Ngọc Sơn và Nghiêm Tinh Thành.

Hoặc là nói, là câu chuyện cũ giữa Liêu Ngọc Sơn và Nữ hoàng.

Mười một năm trước, Liêu Ngọc Sơn vừa mới làm quan, Nữ hoàng vừa lập đế. Nữ hoàng cần một lượng nhân lực lớn, Liêu Ngọc Sơn thì ôm khát vọng chân thành, muốn thi triển tài năng, đền đáp xã tắc. Theo lẽ hiển nhiên, Liêu Ngọc Sơn gia nhập Huyền Kiêu Vệ. Không lâu sau, Nữ hoàng quyết định dời đô đến Lạc Dương, từ bỏ Trường An, nơi mà thế lực Lý Đường vô cùng vững chắc. Liêu Ngọc Sơn làm “con mắt” của Nữ hoàng, phải ở lại cố đô, theo dõi mọi chuyện ở Trường An thay cho Nữ hoàng.

Lúc đó, ông ta ghét cái ác như kẻ thù, cương trực công chính, nếu có bất kỳ chuyện gì mà ông ta cảm thấy không đúng, thì ông ta đều sẽ báo cáo lại ngay. Ông ta tin chắc rằng, thiện ác rõ ràng, nhân quả báo ứng, người làm việc ác thì chắc chắn là sẽ bị trừng phạt.

Mùa xuân Thiên Thụ năm thứ hai, một đợt bệnh dịch nổ ra, đã quét sạch Trường An. Nghiêm Tinh Thành đã “đút lót” một số tiền lớn cho giới quyền quý, dùng việc này để tăng giá thuốc trong Trường An, liên thủ với giới quyền quý, bòn rút tiền mồ hôi xương máu của dân chúng. Tất nhiên là Liêu Ngọc Sơn chướng mắt trước những việc này, ông ta lập tức viết mật tin, gửi đến Lạc Dương, đề nghị Nữ hoàng dẹp hỗn loạn, đồng thời, kiên quyết tỏ rõ thái độ, công kích gian thương, mà trong đó, Nghiêm Tinh Thành chính là kẻ đứng đầu.

Liêu Ngọc Sơn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Nữ hoàng sẽ bỏ qua, sẽ để mặc bọn họ. Cho nên, lúc chỉ trích Nghiêm Tinh Thành, ông ta đã không thèm kiêng kỵ gì, thậm chí, ông ta còn viết mấy bức thư vạch tội mấy quý tộc đứng đằng sau Nghiêm Tinh Thành. Tất nhiên là hành vi ấy của Liêu Ngọc Sơn đã khiến ông ta “đắc tội” với rất nhiều người, trong số đó, bao gồm cả đồng liêu trong phủ Kinh Triệu. Kinh Triệu Doãn lúc đó đã chèn ép Liêu Ngọc Sơn, các đồng liêu cũng công khai châm chọc, khiêu khích, gây khó dễ cho ông ta.

Liêu Ngọc Sơn đều có thể chịu đựng được trước những việc này, nhưng ông ta hoàn toàn không thể ngờ được rằng, những kẻ đó lại cố ý động tay động chân vào đồ ăn của nữ nhi ông ta, khiến nữ nhi của ông ta lây nhiễm bệnh dịch.

Tiền lương của Liêu Ngọc Sơn ít ỏi, không có gia thế vững chãi, đâu có mua được dược liệu có giá trên trời ở thành Trường An đâu? Ông ta tiêu hết gia tài chỉ để chữa bệnh cho nữ nhi, nhưng, vì thiếu dược liệu quan trọng, mà hiệu quả của việc này vô cùng nhỏ bé.

Những người đó cố ý ép ông ta, để ông ta phải bước đến tình cảnh tuyệt vọng nhất, chật vật nhất. Sau đó, Nghiêm Tinh Thành vênh váo đắc ý xuất hiện trước mặt ông ta, nói là, chỉ cần Liêu Ngọc Sơn thu hồi mấy quyển sổ vạch tội, lão sẽ tặng dược thảo chữa bệnh miễn phí cho Liêu Ngọc Sơn, và sau này, khi kiếm được tiền, có thể chia một phần cho Liêu Ngọc Sơn.

Liêu Ngọc Sơn không chịu thông đồng làm bậy, từ chối ngay mà không hề do dự gì. Ông ta gửi mật thư đến Lạc Dương hết lần này đến lần khác, nhưng, phía Lạc Dương cứ như là đã bị điếc vậy, chưa bao giờ hồi âm lấy một lần nào.

Sau đó, Liêu Ngọc Sơn mới biết được rằng, trong số quý tộc mà Nghiêm Tinh Thành “cống nạp”, có cả con cái cháu chắt của Nữ hoàng. Có thể là do Nữ hoàng bao che con cái, có thể là do bà ấy cảm thấy không đáng, hoặc cũng có thể là triều đình có chuyện quan trọng hơn cần bà ấy xử lý. Nhưng, dù thế nào đi chăng nữa, bà ấy cũng đã vì sự thống trị của mình mà từ bỏ Trường An.

Cũng từ bỏ vô số con ngựa ốm, giống như là Liêu Ngọc Sơn vậy.

Ngày mà nữ nhi của Liêu Ngọc Sơn chết đi, thành Trường An sét đánh ầm ầm, mưa xuân lạnh buốt thấu xương. Ông ta ôm nữ nhi, gõ cửa từng y quán, cầu xin đối phương nhanh chóng cứu con của ông ta. Nhưng, sẽ không có ai chấp nhận lãng phí tiền tài chỉ vì một người mà họ không quen không biết, dù rằng đó là một người tốt có tinh thần trượng nghĩa.

Lúc Liêu Ngọc Sơn cầu xin đến Hồi Xuân Đường có danh tiếng lâu năm ở Trường An, thật sự là thể lực của ông ta không còn trụ nổi nữa, và ông ta đã mạnh một cái. Ông ta không để ý đến vũng nước đọng mà vội vàng bò dậy, chỉ sợ rằng mình sẽ làm cho nữ nhi té đau. Nhưng rồi, ông ta lại sờ thấy cơ thể lạnh buốt của nữ nhi.

Nó chết rồi, bị người cha bất lực, ngây thơ, tự cho rằng mình là đúng này hại chết.

Sau đó, Liêu Ngọc Sơn đã chứng kiến rất rất nhiều cảnh sinh lão bệnh tử, vui buồn hợp tan. Ông ta phát hiện ra rằng, người đau khổ khi mất đi người thân nhưng lại không thể làm gì, không chỉ có mỗi mình ông ta. Mà, bi kịch xảy ra ở khắp các ngóc ngách của tòa thành này.

Ông ta nhìn thấy Nghiêm Tinh Thành ngày càng có tiền, thậm chí là còn ngông nghênh làm việc thiện, được người ta xưng tụng là “Nghiêm đại thiện nhân”; nhìn thấy hai ông bà cụ, cha mẹ của Tống Nham Bách quỳ gối dưới chân những vị quan viên trẻ tuổi, hết lần này đến lần khác cầu xin bọn họ điều tra cái chết của nhi tử thêm một lần nữa, nhưng cuối cùng, lại vì hao hết lộ phí mà bị đuổi ra khỏi khách trạm; ông ta còn nhìn thấy Tiền Ích giết chết sư phụ, cưới sư mẫu, lại khóc lóc một cách đầy chân thành tha thiết trước bia mộ của sư phụ, rồi ai ai cũng khen ngợi hắn ta hiếu thuận.

Đáng sợ đến mức độ nào, thế giới này, đã thành ra như thế này từ bao giờ?