Song Bích

Chương 157: Thẳng thắn




Phủ Ngụy Vương.

Dược liệu quý giá được đưa vào phòng liền liền như nước chảy, mùi thuốc nồng đậm tỏa khắp, đến cả không khí dường như cũng mang theo vị đắng. Đủ kiểu người đi tới đi lui, ban đầu là lang trung, sau đó là hòa thượng, đạo sĩ, lúc người cuối cùng đi ra, vẻ mặt người nọ trông vô cùng nghiêm trọng, chậm rãi lắc đầu với Ngụy Vương rồi nói với ông ta rằng: “Ngụy Vương điện hạ, bọn ta tài sơ học thiển, không có năng lực xoay chuyển tình thế, kính xin Ngụy Vương mời cao nhân khác.”

Bấy giờ trong thành Trường An này còn cao nhân nào để mời nữa đâu? Ngụy Vương thở dài, hỏi: “Không còn cách nào hết ư?”

Lang trung lắc đầu, hoang mang mà nói: “Trạng thái tinh thần của thế tử hiện giờ không tệ, Ngụy Vương có lời gì muốn gửi gắm thì nhân lúc này mà nói với thế tử luôn đi, đừng lãng phí thời gian vào việc tìm thầy thuốc nữa.”

Đây chính là nói giảm nói tránh, ý lang trung muốn nói là, Võ Diên Cơ “hồi quang phản chiếu” [*], Ngụy Vương thở ra một hơi thật dài, rồi ông ta xua tay, cho nhóm lang trung đi ra ngoài. Trong bức bình phong, Võ Diên Cơ nằm sấp trên giường, da tróc thịt bong, hắn ta đang hấp hối, môi khô nứt nẻ, không thể nhìn ra được dáng vẻ của hắn ta lúc trước kia nữa, dường như chẳng còn ra hình hài con người nữa.

[*] Hồi quang phản chiếu là đang nói đến giai đoạn tinh thần trở nên minh mẫn và tỉnh táo hơn trong quá trình bệnh nhân hấp hối. Nó có thể kéo dài vài phút, vài giờ và thậm chí cả ngày.

Nhi tử hôm qua vẫn còn hăng hái, mà hôm nay đã thành ra như thế này. Ngụy Vương thấy cảnh này mà lòng ông ta khó chịu vô cùng, ông ta xoay người lại và nói với người bên cạnh rằng: “Lau người cho thế tử, chuẩn bị hậu sự đi.”

Quận chúa Vĩnh Thái ngồi quỳ bên bệ đỡ chân, không ngừng mớm thuốc, đổi khăn cho Võ Diên Cơ, như thể là chỉ cần làm vậy thôi, thì tình hình của Võ Diên Cơ có thể tốt lên vậy. Bỗng nhiên, có một nhóm ma ma bưng áo liệm đi vào, hành lễ với Quận chúa Vĩnh Thái: “Làm phiền Quận chúa nhường bước, nô tỳ phụng mệnh thay y phục cho thế tử.”

Quận chúa Vĩnh Thái nhìn thấy áo liệm trong tay bọn họ, ánh mắt nàng ấy trở nên vô cùng đau đớn, nàng ấy tức giận, chất vấn họ: “Các ngươi làm gì vậy? Chàng vẫn đang yên đang lành, ai cho phép các ngươi cầm mấy món đồ xui xẻo này vào đây!”

Quận chúa Vĩnh Thái thanh lịch dịu dàng, khi nói chuyện luôn nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng ấy quát lớn nô tỳ thế này. Các ma ma bị mắng mà hoang mang không hiểu gì, tuy không phục nhưng họ vẫn phải nói: “Đây là do Ngụy Vương dặn dò, Quận chúa đừng làm khó nô tỳ.”

Do Ngụy Vương dặn dò, Quận chúa Vĩnh Thái trừng to hai mắt, nàng ấy tức giận đến mức toàn thân run lên không ngừng.

Lý trí nàng ấy biết, biết là Ngụy Vương làm vậy rất đúng, Ngụy Vương không chỉ có một nhi tử, chỉ vì Võ Diên Cơ mà liên lụy đến cả nhà thì thật tình là không đáng, cho nên, hôm qua ông ta đã không vào cung cầu xin Nữ hoàng rủ lòng; thấy Võ Diên Cơ không còn sống được bao lâu nữa, không đáng để lãng phí tinh thần và sức lực, chi bằng nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian mà thay áo liệm cho hắn ta, đường đường là thế tử Ngụy Vương, khi ra đi thì cũng phải ra đi một cách có thể diện một chút.

Mỗi một người trong số bọn họ đều có suy tính riêng, cơn thịnh nộ của tổ mẫu khó dập tắt, phụ thân không thể làm gì, cha chồng cũng đưa ra lựa chọn tối đa hóa lợi ích nhất. Khi lưu vong là vậy, khi chia tay Kỷ Tiễn là vậy, mà bây giờ, với Võ Diên Cơ cũng là như vậy.

Tất cả bọn họ đều làm đúng, mọi người đều khuyên nàng ấy, bảo nàng ấy phải biết điều, phải thấu hiểu cho đạo lý quan trọng. Nhưng mà, rốt cuộc thì “đạo lý quan trọng” là gì cơ chứ? Nàng ấy chỉ muốn được ở bên cạnh người nhà, muốn được sống an ổn như những nữ tử bình thường. Vậy thì, vì sao mà đến cả nguyện vọng hèn mọn như thế, ông trời cũng lần lượt cướp nó khỏi tay nàng ấy vậy?

Có thể là hôm qua đã khóc quá lâu, nên bây giờ cả người Quận chúa Vĩnh Thái chỉ có thể run lên từng hồi, nàng ấy không thể chảy ra thêm được bất kỳ một giọt nước mắt nào nữa. Võ Diên Cơ ở trên giường như cảm nhận được điều gì đó, hắn ta cố gắng mở mắt ra rồi cầm lấy tay của Quận chúa Vĩnh Thái.

Bàn tay hắn ta nóng hổi như một cục than, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, nói chuyện với nàng một cách đứt quãng: “Tiên Huệ, nàng đang có thai, không nên tức giận. Nàng đi về nghỉ ngơi đi, ta không sao.”

Quận chúa Vĩnh Thái như một cây cung đã bị kéo căng quá lâu, giờ đây, cuối cùng thì cây cung ấy cũng đã đứt mất, nàng ấy không còn dáng vẻ thục nữ nữa, đã thật sự sụp đổ, chỉ có thể nói: “Không sao à. Sao chàng có thể không sao cho được cơ chứ? A huynh chết rồi, đến cả chàng cũng muốn bỏ ta mà đi ư? Rốt cuộc là ta đã làm sai điều gì? Rốt cuộc là ta còn phải thế nào nữa đây? Rốt cuộc là các người còn muốn ta phải làm sao nữa đây!”

Từ hôm qua Quận chúa Vĩnh Thái đã khóc đến khàn cả giọng rồi, nên giờ đây, tiếng gào thét của nàng ấy trầm trầm, mỗi một chữ đều như đang kéo đứt dây thanh quản, tiếng than khóc rên rỉ như thấm đẫm mùi máu. Cả những người ở trong lẫn ở ngoài phòng, khi nghe thấy cũng đều vô cùng kinh hãi, bấy giờ, chợt có người nhìn thấy trên váy của Quận chúa Vĩnh Thái có dính máu, nên người nọ kinh ngạc mà thốt lên: “Quận chúa, ngài làm sao vậy ạ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngụy Vương vừa sắp xếp hậu sự cho nhi tử chưa được bao lâu, lại nghe người hầu thông báo rằng, Quận chúa Vĩnh Thái bi thương quá độ nên bị sinh non, bây giờ không cầm máu được, chỉ e là tình hình không khả quan cho lắm. Ông ta đứng dưới cây hợp hoan vừa đâm chồi, một lần nữa, lại sắp xếp hậu sự cho con dâu.

Ma ma nhận lệnh rời đi, Ngụy Vương nhìn vào vườn hoa đã nở rộ, một lúc lâu sau, ông ta lại thở dài thêm một hơi nữa: “Thì ra, mùa xuân đến rồi.”

Đáng tiếc thay, Diên Cơ và Vĩnh Thái không thể nhìn thấy được nữa. Nghe nói, đêm qua không cứu được Lý Trọng Nhuận, Thái tử mất đi một trai một gái, còn ông ta mất một trai một dâu, hình như, cũng không thua quá nhiều.

Mong rằng, ở dưới suối vàng, ba đứa nó sẽ đồng hành cùng nhau, sẽ có thể nhìn thấy ngày Hoa triêu xuân về hoa nở.



Trong phủ Trấn Quốc Công, Minh Hoa Thường khóc đến mệt thì thút tha thút thít ngủ thiếp đi. Minh Hoa Chương vẫn luôn kiên nhẫn ôm nàng như thế, sau khi nàng ngủ say, hắn đỡ bờ vai nàng, cẩn thận đặt nàng vào trong đệm chăn.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, hắn quay đầu nhìn về phía Trấn Quốc Công và Minh lão phu nhân, vô cùng thẳng thắn và bình tĩnh mà lên tiếng: “Phụ thân, tổ mẫu.”

Vì để thể hiện sự thành kính đối với bậc trưởng bối, hắn hơi rủ mắt xuống, nhưng trong lòng lại biết rất rõ, rất rõ là hắn sẽ đối mặt với điều gì. Thật sự là đã đến nước này rồi, Minh Hoa Chương mới phát hiện ra rằng, hoá ra hắn còn thoải mái hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.

Hắn đã từng lo trước lo sau, nghĩ tới nghĩ lui, luôn có quá nhiều cái lợi và cái hại mà hắn cần phải suy xét thật kỹ lưỡng. Hắn luôn kiềm chế tình cảm của mình, luôn muốn tìm ra một con đường vẹn toàn, có thể thỏa lòng tất cả mọi người, một con đường không có hiểm nguy gì, một con đường mà hắn hoàn toàn có thể chống đỡ được, rồi sau đó mới nghĩ đến chuyện thẳng thắn bày tỏ tâm ý.

Nhưng mà, trên thế gian này, vạn vật đều có thể khống chế được, duy chỉ có tình cảm là không thể. Thích mà cũng có thể tự do điều khiển, thì không còn gọi là thích nữa.

Thiệu Vương chết rồi, hắn không thể đuổi đến kịp lúc để cứu hắn ta, nhưng ít nhất là hắn phải bảo vệ được Minh Hoa Thường. Hắn ôm lấy Minh Hoa Thường ngay trước mặt trưởng bối và đông đảo tỳ nữ, trong bất kỳ một gia tộc nào, thì đây cũng đều là một hành vi vô cùng khác người, thật sự là không có lý trí, nhưng bấy giờ, ngoại trừ suy nghĩ này ra thì hắn không còn có thể nghĩ đến điều gì khác nữa.

Hắn đã lớn đến chừng này rồi, nhưng có lẽ, đây là hành động cảm tính nhất, thất thố nhất, không có lý trí nhất mà hắn từng làm ra. Thế nhưng mà, bất ngờ thay, Minh Hoa Chương hắn lại không hề thấy hối hận, đây lại còn là hành vi hoàn toàn thuận theo bản tâm, cũng là lần đầu tiên hắn làm một chuyện mà không suy xét đến bất kỳ một hậu quả gì.

Không có gì khó có thể chấp nhận hơn cái chết của nàng, so ra thì, có thể sẽ khiến cho cha nuôi thất vọng, có thể sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch phục Đường, có thể sẽ làm hỏng thanh danh tốt đẹp của Thái tử Chương Hoài, nhưng rồi, cuối cùng thì những việc này đều trở nên thành những thứ “râu ria”, những thứ không quan trọng.

Trong khi cảm xúc lấn át hết mọi sự lý trí, hắn đã phá vỡ gông xiềng, nhưng khi lấy lại được lý trí, hắn lại cúi người, thu dọn hậu quả do hành vi ấy để lại.

Trấn Quốc Công nhìn chằm chằm vào Minh Hoa Chương cả một lúc thật lâu, ông không có biểu cảm gì quá đặc biệt, chỉ thản nhiên nói rằng: “Con ra đây với ta.”

“Vâng.” Minh Hoa Chương đáp lời, trấn định và bình tĩnh, sau khi sắp xếp đâu ra đấy một loạt các công việc cho các nha hoàn, để các nàng ấy chăm sóc Minh Hoa Thường thật kỹ, thì hắn mới bình tĩnh đi ra ngoài theo ông.

Hình như là Minh lão phu nhân cũng cảm nhận được gì đó nên bà ta không đi cùng, mà chỉ ở lại trong viện chăm sóc Minh Hoa Thường. Minh Hoa Chương đi vào viện chính theo Trấn Quốc Công, sau khi vào trong phòng, Minh Hoa Chương vô cùng bình tĩnh mà quỳ xuống, dập đầu thật sâu với ông và nói rằng: “Nhi tử có tội, xin phụ thân trách phạt.”

Trấn Quốc Công nén giận và nói: “Quận vương làm gì vậy? Ngài là quân, Minh gia là thần, thần không thể nhận nổi cái dập đầu này của ngài đâu.”

Minh Hoa Chương vẫn không hề nhúc nhích gì, hai tay hắn vẫn áp trên mặt đất, trán áp vào mu bàn tay. Qua ô gạch bằng đá trơn nhẵn và sáng bóng, Minh Hoa Chương thấy rõ ánh mắt mình – bình tĩnh, tối tăm, kiên định.

Lòng Minh Hoa Chương vô cùng tỉnh táo, hắn nói: “Phụ thân cứu con, nuôi con, có ơn mang đến cho con cuộc sống mới, tất nhiên là người nên nhận được. Là do con phụ lòng phụ thân, phụ lại sự tín thác của người, sinh ra những tâm tư không nên có với Thường Thường, nay con đặc biệt tới để tạ tội với phụ thân.”

Trấn Quốc Công ngồi ở phía trên, ông im lặng rất lâu. Ban nãy ông còn đang nghĩ, liệu ông có nên giả vờ không biết hay không, nhưng đứa trẻ này lại cứ nói thẳng ra như thế, khiến cho ông… đến cả cơ hội giả vờ câm điếc cũng chẳng có.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trấn Quốc Công thở ra một hơi thật dài, sau đó ông nói: “Quận vương, mời ngài đứng dậy trước đã. Thần phụng mệnh bảo vệ ngài, thật sự là không thể nhận được cái hành lễ long trọng này từ ngài. Bây giờ ngài vẫn còn trẻ, không hiểu tình yêu nam nữ là gì, ta không ngại chờ thêm mấy năm nữa…”

“Phụ thân, con hiểu.” Hiếm có khi nào Minh Hoa Chương ngắt lời người khác nói, giọng hắn vang lên, chậm rãi mà kiên định: “Bây giờ con quỳ ở đây, không phải là với tư cách nhi tử của Thái tử Chương Hoài, mà con đang dùng thân phận của Minh Hoa Chương, kính xin phụ thân tha thứ. Con biết cái gì là thích, cái gì là trách nhiệm, cái gì là tình yêu nam nữ, cái gì là huynh trưởng đối với muội muội. Con đã phụ lòng dạy bảo của phụ thân, không thể tuân thủ ba việc nhẫn của người quân tử, nhưng con vẫn không biết hối cải, mong cầu phụ thân rủ lòng, chấp thuận tâm ý mà con dành cho Thường Thường.”

Trấn Quốc Công nhìn Minh Hoa Chương thật lâu, dù hắn đang quỳ trên mặt đất, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, vẫn nghiêm nghị và bất khuất như thế. Trấn Quốc Công thở dài, ông xuống khỏi sạp, tự tay đỡ Minh Hoa Chương dậy và nói: “Quận vương nói quá lời rồi. Yêu đương tuổi trẻ là chuyện bình thường, có trách thì cũng chỉ có thể trách người làm cha này tắc trách, hai người không có gì là sai cả. Nhưng mà, Quận vương à, bây giờ ngài vẫn còn mang họ Minh, chuyện cưới Thường Thường, dù ta có đồng ý đi chăng nữa, thì miệng đời thiên hạ cũng sẽ không đồng ý.”

“Con biết.” Minh Hoa Chương ngồi dậy, ánh mắt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn đáp: “Cho nên con không xin người gả Thường Thường cho con. Mấy năm qua con ở trong Công phủ, lấy thân phận huynh trưởng mà ra vào nội trạch, rồi lại nảy sinh tình yêu nam nữ với Thường Thường, là do con đã phụ lòng tin tưởng của người, con có trách nhiệm phải nói cho người biết, xin người tha thứ. Còn về chuyện Thường Thường có bằng lòng gả cho con hay không, đời này con có phúc cưới được muội ấy hay không, thì là chuyện của muội ấy. Con muốn đối xử tốt với muội ấy, chỉ thế thôi, cho dù quyết định của muội ấy có là gì đi chăng nữa.”

Trấn Quốc Công im lặng nhìn cậu thiếu niên mặt mày như ngọc, mới bộc lộ tài năng đang ở ngay trước mặt mình. Ban đầu, khi ông trông thấy hành động khác thường đó của Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường, thật lòng mà nói, ông đã rất phẫn nộ; nhưng Minh Hoa Chương lại thẳng thắn và chân thành như thế này, hắn không hề e dè mà lại dám thừa nhận tình cảm của mình, mặc cho Minh gia xem xét và đưa ra phán quyết, nhưng hắn cũng đã bày tỏ rằng hắn sẽ không bỏ cuộc.

Trấn Quốc Công thật lòng thật dạ xem Minh Hoa Chương là nhi tử mà nuôi nấng hắn, ông gửi gắm hết thảy mọi sự mong đợi của mình vào hắn như là đối với con cháu, đối với một vị quân chủ. Đứa trẻ này cũng không phụ sự chờ mong của ông, trưởng thành và tốt hơn mong đợi của ông rất nhiều. Thế cho nên, khi Minh Hoa Chương đột ngột bày tỏ tâm ý của hắn đối với nữ nhi của ông, dù Trấn Quốc Công có lòng phản đối đi chăng nữa, thì ông cũng không thể tìm ra được điểm nào không tốt nơi hắn.

Thật sự là Trấn Quốc Công chỉ còn có thể “dở khóc dở cười”, ông thở dài rồi nói: “Thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, bản thân ta cũng là một vị trượng phu thất bại, thật sự là không có đủ tư cách để hoa tay múa chân với người khác. Hai người đều đã lớn rồi, chuyện tình cảm thì cứ tự xử lý đi, bước được bước nào thì hay bước ấy. Nhưng mà, Quận vương ạ, ta vẫn phải nhắc nhở ngài rằng, nỗi oan khuất của Thái tử Chương Hoài vẫn chưa được làm rõ, mà một lần nữa máu của Thiệu Vương đã nhuộm đỏ cả Đan Phượng Môn. Con đường trước mắt chúng ta đây, mỗi một bước đều sẽ buộc ta phải song hành cùng gian khó, ngài phải suy nghĩ cho thật kỹ.”

“Con hiểu.” Minh Hoa Chương rũ mắt, hắn dùng thân phận nhi tử, cũng dùng thân phận nam nhân để đưa ra lời hứa hẹn đầy trịnh trọng với Trấn Quốc Công rằng: “Con biết con đang làm gì. Trách nhiệm mà con nên gánh vác, một mình con sẽ đảm đương nó, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến Thường Thường.”

Trấn Quốc Công muốn nói rằng, không phải là ông sợ bị liên lụy, nếu ông sợ chết thì mười bảy năm trước, ông đã không ôm Minh Hoa Chương về nhà rồi. Nhưng, thân là một người cha, tuy đã mở miệng ra rồi, nhưng ông vẫn không có cách nào nói ra thành lời được.

Làm thần tử, ông có thể không sợ chết, nhưng làm một người cha, ông lại hy vọng nữ nhi của ông có thể sống một cách yên ổn, không buồn không lo. Từ góc độ này mà nói, thật sự thì Minh Hoa Chương không phải là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể ông.

Cuối cùng, Trấn Quốc Công chỉ vỗ vào bả vai Minh Hoa Chương, mặc dù không ai nói gì cả, nhưng cả hai nam nhân đều hiểu ý nghĩa của hành động này. Ngoài cửa sổ vang lên những tiếng bước chân dồn dập, thị nữ dừng ngoài cửa, vừa thở hổn hển vừa nói: “Quốc Công, nhị lang quân, nương tử lại mơ thấy ác mộng rồi.”

Trấn Quốc Công giật mình, ông đứng dậy ngay lập tức, nhưng Minh Hoa Chương đã chạy ra ngoài trước ông một bước. Trấn Quốc Công không còn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác nữa, cũng vội vã đi về phía phòng của Minh Hoa Thường.