Song Bích

Chương 143: Thân thế (2)




Nô bộc già quan sát sắc mặt của Tô Vũ Tễ, rồi bà ra lại mở miệng ra thêm một lần nữa: “Đây là chân dung của phu nhân. Lần đầu tiên lão nô nhìn thấy tiểu thư là lão nô đã biết rằng mình không hề nhầm, ngài và phu nhân có tư thái và khí chất giống nhau như đúc.”

Nô bộc già nói xong thì mở bức chân dung ra, Tô Vũ Tễ còn chưa kịp nói gì, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một nữ tử ngồi nghiêng người trước đình thủy tạ, cài trâm hoa đang mỉm cười. Lúc Tô Vũ Tễ nhìn thấy người trong tranh thì như bị sét đánh, không thể nói nên lời.

Quá giống, bản thân nàng ấy cũng tự cảm thấy quá giống, từ dung mạo cho đến khuôn mặt, lại đến thần thái, nàng ấy và người trong tranh quả thật là như được đúc ra từ một khuôn. Lúc Tô ma ma còn sống, bà ta thường hay nhìn nàng ấy rồi lặng thinh không nói lời nào, khi đó, tổ mẫu đang nhìn ai vậy?

Nô bộc già nhìn thấy nét mặt của Tô Vũ Tễ thì bà ta cũng tự biết là mình không cần phải nói thêm gì nữa, không uổng công Vương gia dụng tâm đủ đường, nay ngài đã tìm lại được thư từ và chân dung năm đó của Vương Du Lan từ Thái Nguyên Vương gia.

Thật ra, kể từ lúc nô bộc già nhìn thấy chân dung của Vương Du Lan, bà ta cũng đã nhận định Tô Vũ Tễ chính là nữ nhi của Vương Du Lan ngay, nhưng ngược lại thì, trong số hai huynh muội của phủ Trấn Quốc Công, không có một ai giống Vương Du Lan cả, nô bộc già cũng không chắc là trong số hai người họ, rốt cuộc ai mới là giả.

Trước kia Ngụy Vương không hề quan tâm đến chuyện nhà người ta kiểu này, ai là con ai, ai làm tu hú chiếm tổ chim khách của ai, vì những chuyện này có liên quan gì đến Ngụy Vương đâu? Nhưng ai bảo trong chuyện này, có một người là con của Thái tử Chương Hoài cơ chứ, Ngụy Vương nhất quyết phải “túm” được “con chim tu hú” này, bởi vì, “con chim tu hú” đi vào nhầm tổ “chim khách” không phải là một “con chim” bình thường, mà là “con rồng cháu phượng”.

Nô bộc già lại lên tiếng dụ dỗ nàng ấy: “Tiểu thư, ngài chỉ cần cầm bức chân dung này đến phủ Trấn Quốc Công thôi, ngài không cần phải giải thích thêm gì cả, ngài mở bức chân dung ra là mọi người sẽ biết ai mới là thật. Tô gia đã “lừa trên gạt dưới” nhiều năm như thế, đã tới lúc họ để cho đứa con giả của nhà Tô gia trả một cái giá thật lớn rồi.”

Tô Vũ Tễ cúi thấp đầu mà không nói lời nào, nhưng hai hàng lông mi lại rung động không ngừng, có thể thấy được cõi lòng không hề tĩnh lặng trong nàng ấy. Nô bộc già lại “châm thêm” một cây đuốc: “Tiểu thư, hay là do ngài vẫn còn lưu luyến Tô Hành Chỉ? Ngài lo là nếu làm ầm ĩ quá mức, thì sẽ mang lại phiền phức cho Tô gia và Tô Hành Chỉ à? Tiểu thư ngốc nghếch của ta, ngài tỉnh táo lại đi, ngài nghĩ là Tô Hành Chỉ không biết những gì Tô ma ma đã làm à? Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà hắn ta vẫn không hề nói gì cả, đó là bởi vì hắn ta yêu thương muội muội ruột của hắn ta hơn, là vì hắn ta muốn muội muội ruột của hắn ta được ở lại Công phủ, an hưởng vinh hoa phú quý đấy!”

Nô bộc già đã nói nhiều như vậy, nhưng cũng chẳng thể bằng sự “chấn động” mà câu này mang đến cho Tô Vũ Tễ. Nàng ấy bỗng ngẩng đầu, đỏ mắt mà nói: “Chuyện của ta và huynh ấy không cần bà phải khích bác. Mấy năm nay huynh ấy có gạt ta hay không, ta sẽ tự hỏi huynh ấy.”

Cuộc nói chuyện của nô bộc già và Tô Vũ Tễ kết thúc trong cảm xúc không vui của đôi bên. Tô Vũ Tễ nổi giận đùng đùng mà rời đi, ở trước mặt nô bộc già, nàng ấy bày ra vẻ kiên định như thế, nhưng sau khi đi ra khỏi con ngõ nhỏ, nàng ấy lại đột nhiên “đầu nặng chân nhẹ”, kiệt quệ sức lực mà dựa vào tường.

Trong đầu nàng ấy bất giác vang vọng lời nói của nô bộc già, Tô Hành Chỉ biết rõ thân phận thật sự của nàng ấy ư? Mấy năm qua, rốt cuộc y xem nàng ấy là gì? Là người nhà để nương tựa vào nhau, hay là con rối trống rỗng để muội muội ruột của y được thay đổi số mệnh?

Tô Vũ Tễ không muốn nghĩ nữa. Bấy giờ, nàng ấy cũng quên mất đi mình đang muốn làm gì, nên đi đâu, chỉ biết ngẩn ngơ dựa vào tường như thế. Tô Hành Chỉ đã đợi rất lâu rồi mà không thấy Tô Vũ Tễ về. Bấy giờ, thật sự là y không thể đợi nổi nữa, y bèn đi ra ngoài tìm và y đã nhìn thấy Tô Vũ Tễ đang dựa vào cửa nhà họ.

Tô Hành Chỉ sửng sốt, vội đi qua, đỡ lấy cánh tay nàng ấy mà hỏi trong lo lắng: “Vũ Tễ, muội sao vậy?”

Mười mấy năm qua, bọn họ luôn xưng hô với nhau như vậy, nhưng giờ đây, lòng Tô Vũ Tễ lại vô cùng đau nhói bởi cái tên này. Nàng ấy ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Tô Hành Chỉ, Tô Hành Chỉ bị nàng ấy nhìn chằm chằm như vậy thì y cũng thấy hơi hoảng hốt, nhíu mày chặt hơn, y lại hỏi: “Vũ Tễ, rốt cuộc là muội đang bị sao vậy? Cơ thể của muội không thoải mái ở đâu à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tô Vũ Tễ lắc đầu, vịn tường mà đứng lên. Tô Hành Chỉ muốn đỡ nàng ấy thì lại bị nàng ấy né tránh một cách lạnh lùng.

Tô Hành Chỉ nhận ra sự kháng cự vô cùng rõ ràng của nàng ấy, y sửng sốt lắm, sắc mặt y cũng trở nên nặng nề. Y cẩn thận quan sát nét mặt của nàng ấy rồi hỏi: “Vũ Tễ, đã xảy ra chuyện gì rồi à?”

Tô Vũ Tễ im lặng, nàng ấy đã từng thật lòng tin rằng, giữa nàng ấy và Tô Hành Chỉ sẽ không bao giờ có bí mật gì, nhưng ngay trong thời khắc này, những gì mà nô bộc già nói như một cái gai kẹt trong tim nàng ấy vậy, lần đầu tiên nàng ấy không nói thẳng với y, mà chỉ hờ hững cười một tiếng, rũ mắt xuống mà nói: “Không có gì, chỉ là hơi mệt mỏi thôi.”

Tô Hành Chỉ thấy sắc mặt nàng ấy tái nhợt thì không tiếp tục truy hỏi nữa. Y mở cửa ra, nói: “Về rồi thì ăn cơm đi. Cơm vẫn còn để trên bếp cho muội đó, ăn đã rồi hẵng ngủ.”



Trong lúc mơ màng, Minh Hoa Thường chợt bừng tỉnh. Nàng nhìn chằm chằm vào rèm trên đỉnh đầu, sửng sốt cả một hồi lâu.

Chẳng phải nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi à? Sao bỗng nhiên nàng lại xuất hiện ở đây?

Nàng chống tay vào giường và chậm rãi ngồi dậy. Bên ngoài rèm, Chiêu Tài đang vắt khăn, nàng ấy nghe thấy tiếng sột soạt bên trong thì vội vàng vén rèm đi vào: “Nương tử, ngài tỉnh rồi à?”

Đầu óc của Minh Hoa Thường vẫn chưa tỉnh hẳn, nàng nhìn xung quanh, sợ sệt mà hỏi: “Ta về lúc nào vậy?”

“Là nhị lang quân đưa ngài về, lang quân bảo nô tỳ hầu hạ ngài cho thật tốt, ngài ấy vừa mới đi rồi.” Chiêu Tài nói xong câu ấy thì dừng, nhưng biểu hiện trên mặt trông như thể là muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhưng rồi, nàng ấy không nhịn được mà hỏi nàng rằng: “Nương tử, sao ngài lại ngủ thiếp đi ở bên ngoài vậy ạ?”

Cả người Minh Hoa Thường mềm nhũn, nàng dựa vào gối, cổ tay che trên mắt, ỉu xìu đáp lời: “Ta cũng đâu có muốn thế đâu, ta chỉ định chợp mắt một chút thôi, ai mà ngờ là ta lại không cẩn thận rồi ngủ quên mất.”

Chiêu Tài thật sự không thể nhịn nổi nữa mà phải nói: “Nương tử, đây là chuyện mà ngài có thể không cẩn thận được ư? Sau khi ngài ngủ, là nhị lang quân ôm ngài về đó.”

Minh Hoa Thường “ừm” một tiếng, không để tâm lắm mà chỉ đáp: “Chính vì có huynh ấy nên ta mới dám ngủ, nếu như ở ngoài một mình, ta cũng không vô tư như thế đâu.”

Chiêu Tài đắn đo mấy lần, rồi sau đó nàng ấy cẩn trọng nói: “Nương tử, mặc dù ngài và lang quân là sinh đôi, nhưng dù sao thì các ngài cũng đã lớn rồi, khác so với khi còn nhỏ. Đại nương tử, tam nương tử cũng đang nghị thân rồi, cả ngày họ đều ngâm thơ vẽ tranh, vô cùng nhã nhặn, còn ngại thì cứ chạy ra ngoài cả ngày, dễ bị người ta gièm pha lắm đấy ạ.”

Minh Hoa Thường khẽ “hừ” một tiếng, giọng nói tuy hững hờ nhưng lại ngay thẳng, kiên định: “Đúng vậy, ta đã trưởng thành rồi, ta muốn làm việc gì thì đâu cần phải nghe người khác nữa đâu nhỉ? Ta đi ra ngoài là vì muốn phá án, không thẹn với lương tâm. Cha ta cũng không có ý kiến gì cả, cho nên bọn họ thích nói sao thì nói.”

Mặc dù Minh lão phu nhân có vai vế cao, nhưng chung quy, phủ Trấn Quốc Công cũng là phủ Trấn Quốc Công, người thật sự làm chủ vẫn phải là Trấn Quốc Công. Trước đây Trấn Quốc Công không đồng ý cho Minh Hoa Thường “chạy ra ngoài mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, trời tối đen rồi mới về”, không phải là vì ông cảm thấy “một nữ tử khuê các cả ngày lăn lộn với nam nhân khác sẽ làm nhục danh tiết”, mà là vì ông cảm thấy quá nguy hiểm. Nhưng không biết Minh Hoa Chương đã bí mật nói gì với Trấn Quốc Công nữa, dù sao thì Trấn Quốc Công cũng không quan tâm và kiểm soát những gì mà Minh Hoa Thường nữa, đấy cũng coi như là chấp nhận rồi.

Ở Minh gia, trên thì Minh Hoa Thường có một người cha mà cho dù nàng làm gì đi chăng nữa, thì cha cũng chỉ lo lắng là nữ nhi ngoan ngoãn của mình có an toàn hay không; dưới thì Minh Hoa Thường có một vị huynh trưởng mà cho dù nàng muốn làm gì, hắn cũng sẽ giúp nàng dẹp bỏ hết mọi chướng ngại, giải quyết vấn đề giúp cho nàng; thế cho nên, dù người khác nhìn không thuận mắt thì cũng có sao đâu?

Tất nhiên là Chiêu Tài cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng mà, Minh Hoa Thường là một cô nương mười bảy tuổi đang chờ nghị thân, nàng lại không có mẹ, thế nên tỷ tỷ sẽ thay nàng xem xét chuyện kết hôn, nếu không lấy lòng Minh lão phu nhân, chẳng lẽ nàng lại đi trông cậy người hầu để ý đến vị lang quân nào đấy giúp cho nàng ư?

Không chỉ có thế, mà còn là vì nương tử và nhị lang quân qua lại thân thiết quá. Sau khi cô nương xuất giá thì đều lấy nhà mẹ đẻ ra làm chỗ dựa, thân thiết với huynh trưởng một chút là chuyện tốt, nhưng chắc chắn là không có bất kỳ một huynh trưởng nào sau khi mặt trời xuống núi lại ôm muội muội vào nhà, tự tay đặt nàng lên giường, hơn nữa, còn tự tay cởi giày ra cho nàng nữa. Không có một ai như thế cả.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Về những vấn đề liên quan đến Quốc Công đời tiếp theo, Chiêu Tài cũng không biết nên nói như thế nào nữa, chỉ có thể tận tình khuyên bảo Minh Hoa Thường: “Nương tử, tuy nói thì là nói như vậy, nhưng trong Trường An nhiều lang quân có tương lai như vậy, nếu bị những người khác cướp đi mất, thì người mà ngài có thể lựa chọn sẽ chỉ càng ngày càng kém cỏi mà thôi. Chung thân đại sự của ngài vẫn phải dựa vào lão phu nhân, phải có ngài ấy làm chủ cho ngài. Thái Bình Công chúa đã đưa thiệp mời tới, ngày mai phủ Công chúa có tổ chức yến tiệc, khi đó danh gia vọng tộc đều đến tham dự, ngài cần phải nắm chắc cơ hội này rồi nhanh chóng tìm một vị lang quân tốt, không thể lần lữa thêm được nữa đâu.”

Chiêu Tài nghĩ, có thể là do bây giờ nhị lang quân và nhị nương tử còn trẻ tuổi, tương lai mỗi người đều “dựng vợ gả chồng”, có lẽ đến khi đó, tất cả mọi chuyện đều sẽ quay về quỹ đạo vốn có của nó.

Chỉ cần nhị nương tử tìm được vị hôn phu thì mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi.

“Người có thể bị cướp đi, thì vốn dĩ cũng chẳng phải là đồ tốt gì.” Minh Hoa Thường nằm trên giường, nàng yên tĩnh cả một hồi lâu rồi đột ngột hỏi: “Chiêu Tài, nếu như ngươi biết số mệnh của ngươi chỉ còn lại một năm thôi, rồi sau đó ngươi cũng không biết là ngươi vào sẽ chết đi ngày nào, vậy thì ngươi sẽ làm gì?”

“Hả?” Chiêu Tài vội nói: “Vậy thì chắc chắn là nô tỳ phải giao chìa khóa hòm xiểng y phục trang sức của nương tử cho người mới trước, sau đó chia gia sản mà mấy năm qua nô tỳ tích góp được cho mấy nha đầu Tiến Bảo, Cát Tường, Như Ý, còn hiện kim thì nô tỳ tự giữ lại, sau đó, mỗi ngày nô tỳ đều sẽ ăn uống thật ngon lành.”

“Ngươi còn nói ta nữa, ta thấy ngươi cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi.” Minh Hoa Thường cười, sau đó nàng lại nói, giọng nói của nàng nhẹ tênh: “Ta cũng nghĩ như vậy đấy. Cuộc đời quá ngắn, ta vẫn chưa sống đủ để hiểu hết mà đã phải chết rồi, vậy thì ta phải làm sao đây? Nghĩ vậy thì nếu có gả vào vọng tộc hay có được vàng bạc châu báu, cũng có làm được gì đâu. Thế cho nên, phải bảo vệ cho người mình trân trọng, đi làm việc mình thật sự thấy hứng thú, thời gian còn lại thì chỉ cần ăn ngon, ngủ ngon, sống vui vẻ thoải mái mỗi ngày, vậy là đã đủ rồi.”

“Phỉ phui.” Chiêu Tài vội phun nước bọt xuống đất, cáu giận mà nói: “Nương tử, ngài đang nói gì vậy? Đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy nữa, chắc chắn là ngài sẽ sống lâu trăm tuổi mà.”

“Được.” Minh Hoa Thường cười một tiếng rồi nói: “Chiêu Tài, sắc trời không còn sớm nữa, ngươi mau về ngủ đi.”

Chiêu Tài bưng chậu nước và đứng dậy, chợt quay đầu, nói: “Nương tử, ngài phải nhớ cho thật kỹ, ngày mai Thái Bình Công chúa tổ chức tiệc, đây là thời cơ ngàn năm có một. Ngài đừng chạy lung tung, phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho bữa tiệc đấy.”

Minh Hoa Thường bất đắc dĩ đồng ý, nàng phải liên tục đảm bảo, bấy giờ Chiêu Tài mới nửa tin nửa ngờ mà rời đi. Sau khi cửa đã được khép lại, Minh Hoa Thường nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng nàng cũng có thể xoay người đi ngủ rồi. Nhưng mà, lần này, nàng đã nhắm mắt lại rất lâu rồi mà nàng cũng không sao chìm vào giấc ngủ được.

Minh Hoa Thường mở mắt ra, bình tĩnh nhìn qua một hướng, ánh mắt nàng phát sáng đến kinh người trong bóng đêm. Nàng và Chiêu Tài đã làm “bằng hữu” nhiều năm, có thể xem là cùng nhau lớn lên, mấy lời nói bóng nói gió ấy của Chiêu Tài, sao nàng lại không hiểu cho được?

Càng ngày Minh Hoa Chương lại càng không che giấu gì, nàng thường cảm thấy hắn đang chờ mong bị người ta phát hiện ra được. Nhưng mà, tại sao hắn phải làm như vậy cơ chứ?

Nàng biết rõ là năm nay nàng sẽ phải chết, cho nên, trước khi nhắm mắt, nàng sẵn lòng nghe theo chính mình, muốn thích ai thì thích, muốn làm gì thì làm. Nhưng còn Minh Hoa Chương thì sao?

Hắn là nhân vật tài tuấn nổi tiếng khắp cả thành Trường An, là tiến sĩ tân khoa, là Thiếu doãn của phủ Kinh Triệu với tương lai rộng mở, là Trấn Quốc Công đời tiếp theo. Hắn điên rồi hay sao mà lại lấy tương lai và thanh danh của mình ra để chà đạp như thế?

Rốt cuộc là hắn đang có ý gì? Hắn là ai? Mà nàng, rốt cuộc nàng là ai?