[Song Bích Tiện] Đoạn Tình Không Thể Nói

Chương 13




Mãi đến giữa trưa Ngụy Vô Tiện mới cọ xát từ trong phòng bị Lam Vong Cơ ôm ra, hắn vốn đến còn theo cổ Lam Vong Cơ, nũng nịu nói cơm trưa muốn ăn cái gì, kết quả vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Lam Hi Thần ngồi trước bàn, cả người đều choáng.

Hắn cứng đờ trong ngực Lam Vong Cơ liều mạng hồi tưởng lại vừa rồi có nghe thấy mở cửa hay có người đi vào hay không giọng nói, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ tới, Ngụy Vô Tiện không tự giác nắm chặt vạt áo Lam Vong Cơ, tim đập thình thịch tăng tốc.

Lam Vong Cơ đặt hắn lên bàn thấp để hắn ngồi trước, sau đó ra cửa lấy bữa trưa, Ngụy Vô Tiện giống như một khối từ khi nhìn thấy Lam Hi Thần, từ đầu đã không nhúc nhích mãi cho đến khi Lam Vong Cơ rời đi mới bừng tỉnh, hắn cắn môi vẫn không quyết định, có muốn hay không hỏi?

Nếu là Lam Hi Thần thật sự một mực, vậy vừa rồi Lam Vong Cơ nói chẳng phải là......

Ngụy Vô Tiện chỉ nghĩ thôi đã kém đến sắp khóc, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng quyết tâm nhỏ giọng gọi: " Trạch...Trạch Vu Quân..."

Nghe ra tiếng Ngụy Vô Tiện, trong đường dây không giấu được sự thoát vị, Lam Hi Thần nhịn không được nhếch khóe môi, bị dọa cũng rất đáng yêu. Hắn làm bộ khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, ôn thanh đáp: "Ngụy công tử có chuyện gì?"

" Ngươi..." Ngụy Vô Tiện có chút hối hận, hắn không nên hỏi, nếu là Lam Hi Thần thật nghe thấy hắn nên làm gì?

" Không, không có cái gì? Ngụy Vô Tiện bối rối lắc đầu,nghiêng người nhìn về phía bên kia cố gắng làm cho một bộ dạng phong cảnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lam Hi Thần thấy thế không nhịn được cười một tiếng, Ngụy Vô Tiện nghe được tiếng cười của hắn, cả người tựa như một con mèo xù lông thần kinh lập tức căng thẳng, hắn thẹn quá hóa giận chất vấn: "Ngươi...Cười sao!"

Lam Hi Thần ý cười càng lúc càng nồng đậm, trong miệng lại trả lời: "Ngụy công tử đúng là bá đạo như vậy, ngay cả cười cũng không cho ta cười sao?"

Ngụy Vô Tiện đuối lý, lại không thể nói bậy bạ trước mặt Lam Vong Cơ, nhất thời bị nghẹn đến mức không nói ra lời, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Lam Hi Thần.

Nhưng cách đây không lâu hắn mới bị Lam Vong Cơ lừa gạt một trận, bây giờ đáy mắt thủy quang trì, đuôi mắt còn có chút chiếu sáng, mí mắt dài rung động như cánh bướm, răng nanh cắn môi dưới, một bộ dáng mị sắc trêu người như vậy, nào có nửa điểm sát thương lực, chỉ khiến người ta vừa nhìn thấy tâm đều muốn mềm nhũn.

Lam Hi Thần hôm qua hơi biến sắc, nhìn hắn xấu hổ mang theo thần sắc ủy khuất bất an, rốt cuộc còn mềm lòng, xong liền như lơ đãng mở miệng nói: "Vừa rồi ta đi xem gia yến tối nay chuẩn bị mọi việc, nghĩ đến một số việc mới cười, Ngụy công tử đừng giận. "

Nghe xong lời nói của hắn, tim Ngụy Vô Tiện như được thả xuống, cái gai dựng thẳng trên người cũng thu lại lý trí trở về, hắn nhớ tới vừa rồi vô duyên vô cớ lớn tiếng chất vấn Lam Hi Thần trong lòng có chút áy náy.

" Không đúng, Trạch Vu Quân, vừa rồi ta không nên nói chuyện với ngươi như vậy." - Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn xin lỗi Lam Hi Thần.

Nhìn dáng vẻ nhu thuận của hắn, Lam Hi Thần tim mềm nhũn một trận, sao lại yêu như vậy? Khi ngoan ngoãn có th yêu, khi tức giận cũng có thể yêu, Ngụy Vô Tiện đáng yêu như vậy, nếu là của hắn thì tốt biết bao?

Lam Hi Thần tâm tình chợt hạ thấp xuống, nếu không phải lần này không hiểu sao đổi thân thể, có lẽ kiếp này của hắn cũng không biết nhìn thấy bộ dạng tươi mới chân chính của Ngụy Vô Tiện.

Phát giác tâm tình Lam Hi Thần tựa hồ thay đổi không tốt lắm, Ngụy Vô Tiện luống cuống đứng lên, hắn thật khiến Lam Hi Thần tức giận phải không?

Hắn cắn cắn môi, đi đến bên cạnh Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, đúng không sinh khí, ta......."

Hắn nói đến một nửa, Lam Hi Thần liền ngước mắt nhìn lại, chống lại đôi nông quen thuộc kia con ngươi màu, Ngụy Vô Tiện bất giác liền thay đổi giọng điệu, giai điệu kéo dài dài, giọng nói ngọt ngào mềm mại, rõ ràng là lời xin lỗi nghe, nhưng giống như làm nũng: "... Ta biết sai rồi, ngươi đừng giận a!"

Nói xong hắn mới phản ứng lại đây không phải Lam Vong Cơ, hắn tới xin lỗi, không phải đến làm nũng.

Không đợi hắn cứu vớt, Lam Hi Thần mộ địa vốn tâm tình sa sút nở nụ cười: "Được. "

Trái tim Ngụy Vô Tiện đập thình thịch, hắn cơ hồ muốn bao quát được, để tim mình đập thình thịch không cần nhanh.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng một đôi mắt sáng màu, vì sao cười lên hoàn toàn khác nhau, Lam Vong Cơ cười rất nông cạn, tựa như ánh nắng chiếu tuyết, mà Lam Hi Thần cười, là dịu dàng, giống như gió xuân thổi vào mặt, giống như mặt trăng sáng vào lòng.

Qua hơn nửa ngày, Ngụy Vô Tiện mới hoàn hồn, hắn vừa hoảng hốt xoay người sang một bên trong lòng nghĩ, nhất định là "Lam Vong Cơ" quá đẹp mắt, cho nên hắn mới sẽ thất thần.

Trong lòng đọc mấy lần hai chữ "Lam Trạm", trái tim Ngụy Vô Tiện từ từ bình thường, hắn không muốn nghĩ tới vừa mới nhìn thấy Lam Hi Thần cười đến trong nháy mắt trái tim mình, làm sao nhảy được sao? Nhanh, chỉ cố gắng nhìn cửa nhỏ thanh âm lẩm bẩm, Lam Vong Cơ, làm sao còn không trở về.

Ánh sáng trên bầu trời dần dần bị hoàng hôn che lấp, Ngụy Vô Tiện và Lam Hi Thần Lam Vong Cơ cùng nhau đến gia yến tiệc hội trường đi tới.

Trên đường đi, Ngụy Vô Tiện còn chưa nghĩ tới tối nay hắn không có cách nào ngồi cùng Lam Vong Cơ, cũng không nghĩ tới trong bữa cơm gia đình thường có chút khổ sở canh, làm thế nào hắn có thể uống nó.

Đi tới chỗ ngồi ngày thường của hắn và Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện theo bản năng muốn kéo tay Lam Vong Cơ ngồi xuống, lại nghe thấy Lam Vong Cơ đúng chỗ Lam Hi Thần nói: "Phiền huynh trưởng giúp ta chăm sóc Ngụy Anh một chút."

Ngụy Vô Tiện giật mình, hắn mới có ý thức được, Lam Vong Cơ không thể ngồi cùng hắn ở đây.

Nhìn ánh mắt dịu dàng của Lam Vong Cơ dừng lại trên người hắn một lát, sau đó xoay người đi về phía chủ vị phía trước, Ngụy Vô Tiện theo bản năng đưa tay kéo tay áo hắn lại.

Lam Vong Cơ dừng bước, xoay người nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, thấy hắn đầy mắt lưu luyến nhìn mình, nhất thời trong lòng mềm nhũn, hắn thậm chí còn nghĩ, Ngụy Anh nếu là nghĩ nói, hắn liền dẫn Ngụy Anh cùng nhau ngồi lên chủ vị.

Nhưng chẳng bao lâu hắn đã tỉnh táo, không.

Bọn họ không có biện pháp giải thích cho người ngoài, hắn cùng Lam Hi Thần trao đổi thân thể, hắn không muốn để cho người khác tùy tiện đoán quan hệ giữa "Lam Hi Thần" và Ngụy Vô Tiện.

Hắn mượn tay áo che lấp nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, nắm lấy đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng xoa xoa, hơi mở môi, không có tóc ra giọng, "Ngoan. "

Ngụy Vô Tiện nghe lời gật đầu, lưu luyến không rời gãi gãi lòng bàn tay Lam Vong Cơ rồi ngoan ngoãn buông lỏng tay áo hắn ngồi xuống, trông mong nhìn Lam Vong Cơ xoay người đi về phía chủ vị.

Trước khi khai yến, Ngụy Vô Tiện nhiều lắm vì không thể ngồi cùng một chỗ với Lam Vong Cơ mà có chút chán nản. Sau khi mở tiệc, Ngụy Vô Tiện mới nhớ tới có một điều rất quan trọng.

Ngụy Vô Tiện phấn chấn nhìn bàn trước mặt phát sầu, Lam Vong Cơ ngồi ở vị trí Lam Hi Thần, cách hắn rất xa không thể giúp hắn uống canh đắng bên trong.

Nhìn chằm chằm vào canh dược, Ngụy Vô Tiện cuối cùng coi như chết như trở về bưng lên canh đắng, khi đưa đến môi, vẫn còn đau đớn nhắm mắt lại, sau khi nếm thử một ngụm, chỉ cảm thấy đắng hơn lần đầu tiên hắn nếm, cả đầu lưỡi tất cả đều đau đớn đến mức mất đi hương vị.

Hắn không thể luyến tiếc buông xuống chỉ uống một ngụm canh, lặng lẽ nhìn thoáng qua Lam Hi Thần, thấy mặt hắn không đổi sắc đem cái khổ trên bàn canh uống xong, trong lòng thầm nghĩ, Lam gia thật sự sống cuộc sống khổ hạnh tăng, như vậy canh có thể được ăn vui vẻ.

Đang lúc hắn vẫn còn dựa vào có nên dứt khoát liếc mắt một chút, nhắm mắt lại, ngoan độc uống canh khổ này, một bàn tay mà hắn không quen thuộc nữa đã vươn lên bàn của hắn và tự nhiên uống một ngụm canh đắng bưng đi rồi.

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra

Theo phản xạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lam Hi Thần rũ mí mắt, lạnh nhạt uống canh đắng của hắn

".......... Trạch Vu Quân, đa tạ". Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói.

Lam Hi Thần khẽ lắc đầu, "Không cần nói đa tạ với ta." - Hắn đã từng thấy Lam Vong Cơ thay Ngụy Vô Tiện uống canh này, huống hồ mấy ngày nay bọn hắn ba người cơ hồ đều dùng bữa cùng nhau, hắn tự nhiên cũng biết Ngụy Vô Tiện vui vẻ ăn gì sao? Không vui, ăn gì sao? Ngay từ đầu, hắn đã nghĩ muốn giúp Ngụy Vô Tiện uống canh này. Nhưng lại lo lắng Ngụy Vô Tiện để ý, thẳng đến khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ủy khuất uống một ngụm liền không chịu động đậy nữa mới đưa tay bưng tới thay Ngụy Vô Tiện uống hết.

Nhìn đôi mắt trong suốt của Ngụy Vô Tiện cùng khóe môi cong lên cong lên, Lam Hi Thần tim hơi mềm nhũn, càng phát giác hắn giống như một con mèo nhỏ, khi ngoan ngoãn, dính người lại có thể yêu, khi uất ức thì làm nũng cũng khiến người ta đau lòng.

Hắn rất muốn sờ sờ đầu Ngụy Vô Tiện, nhưng vẫn nhịn xuống, chỉ hạ thấp giọng nói: " Có muốn ăn để nói với ta không? "

Thấy Ngụy Vô Tiện mặt mày cong cong gật đầu, Lam Hi Thần cuối cùng vẫn không nhịn được, dịu dàng dỗ dành: " Ngoan."

Âm thanh từ tính thấp truyền vào tai, Ngụy Vô Tiện lại dừng một chút, không biết vì sao má hơi nóng, từ này quá thân thiết, luôn luôn chỉ có Lam Vong Cơ sẽ dỗ dành hắn như vậy, nhưng ngữ khí của Lam Hi Thần rất khác với Lam Vong Cơ cho nên cho dù là cùng một âm thanh, mang đến cho Ngụy Vô Tiện cảm giác nó cũng rất khác nhau.

Chợt phát hiện ra một luồng tầm mắt, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn lại, đối diện với một đôi con ngươi lưu ly tối màu, rõ ràng không phải đôi mắt quen thuộc nhất của hắn, tình cảm bên trong lại có thể liếc mắt một cái ra khỏi đây.

Ngụy Vô Tiện:"..." Bình thường Lam Vong Cơ lộ ra cái mắt thần này, chính là ghen.

Nhưng, tại sao?

Chẳng lẽ là vì canh vừa rồi?

Ngụy Vô Tiện lập tức ăn, không phải hắn không muốn tự mình uống, chỉ là canh kia thật quá khổ.

Lam Vong Cơ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nếu là canh Ngụy Vô Tiện kia còn chưa uống qua bị Lam Hi Thần uống không có gì, nhưng Ngụy Vô Tiện đã uống một ngụm, Lam Hi Thần nhận lấy đi uống chẳng phải là...

Mặc dù, Lam Hi Thần bây giờ dùng thân thể của hắn, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không kiềm chế được sự chua xót dâng lên.

Dùng qua bữa ăn, mọi người liền yên lặng có trật tự đứng dậy rời đi, Ngụy Vô Tiện còn có chút yên tĩnh, liền nửa nằm sấp chờ Lam Vong Cơ tới, không ngờ đột nhiên nghe thấy âm thanh của Lam Khải Nhân.

" Vong Cơ!"

Lam Vong Cơ quay đầu lại, Ngụy Vô Tiện cũng chống cằm nhìn qua, lại thấy Lam Khải Nhân cau mày ý bảo Lam Hi Thần đi qua.

"..." Lam Hi Thần giật mình mới phản ứng lại Lam Khải Nhân đang gọi hắn.

Hắn bất đắc dĩ đứng dậy đi qua, mà Lam Vong Cơ cũng phản ứng lại Lam Khải Nhân, hiện đang kêu không phải hắn, liền lạnh nhạt chỉ bước về phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nằm sấp trên bàn cười đến thắt lưng cũng không dậy nổi, chờ một ngày nào đó Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ thói quen bị gọi là đối phương lại đổi lại, Lam Khải Nhân vừa hô hai người đồng thời lên tiếng......

Chỉ cần nghĩ đến Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy vui vẻ.

Hắn vừa lau nước mắt khóe mắt, vừa xông tới Lam Vong Cơ vươn tay: " Chúng ta đi thôi. "

Lam Vong Cơ giữ chặt tay hắn đỡ hắn đứng lên, tất cả những việc này hắn làm lại thuận tay không qua được, sau khi làm xong mới ý thức được hắn không nên thân thiết với Ngụy Vô Tiện như vậy, vì thế hắn đỡ Ngụy Vô Tiện đứng vững, sau đó thu tay lại.

Ngụy Vô Tiện khó hiểu nhìn về phía hắn, đang muốn hỏi hắn thế nào, liền nghe thấy âm thanh Lam Tư Truy.

" Ngụy tiền bối!"

Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại: "Tư Truy? Thế nào?"

Chỉ thấy Lam Tư Truy theo mặt, mang theo vẻ do dự hướng Lam Vong Cơ hành lễ: "Trạch Vu Quân. "

Lam Vong Cơ: "..." Dừng một lát, hắn hơi trán.

Ngụy Vô Tiện:"...." Hình như hắn hiểu lam Tư Truy theo là gì sao? Đột nhiên gọi hắn.

" Ngụy tiền bối, ngươi không đợi Hàm Quang Quân sao?" Lam Tư Truy đầy mắt lo lắng hỏi.

Ngụy Vô Tiện "..."

Hắn nói: "Chờ đã! Làm thế nào để chờ đợi? Ta chính là đứng lên chờ hắn nha!"

- --------------

Lam Tư Truy: Vì cha mẹ mà làm tan nát cõi lòng.