Buổi tối Lý Bách Chu nghe thấy tiếng gió gào thét.
Một đêm tuyết phủ trắng trời, cùng với gió bắc vù vù, cây cối ngoài phòng bị quật ào ào, làm ban đêm yên tĩnh xuất hiện vài phần quỷ dị. Nghe tiếng động bên ngoài, Lý Bách Chu nghĩ thầm, bản thân khẳng định đã cách rất xa nơi xảy ra tai nạn mấy ngày trước, nơi đó thảm thực vật không nhiều như thế này. Có khi mình đang ở thâm sơn dã lĩnh cũng chưa biết chừng.
Ở C thị, kẻ có tiền sắm biệt thự nghỉ dưỡng ở vùng ngoại thành đều là chuyện bình thường, chẳng lẽ tên nhóc ấy cũng thuộc dạng này? Như vậy tất cả đều được lý giải.
Không biết khi nào thì ngủ thiếp đi. Đợi sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lý Bách Chu cảm giác mình đã khôi phục một chút khí lực, liền mở miệng yêu cầu tên nhóc bị định nghĩa là “con nhà giàu” cho một cái xe lăn.
Nhóc con mặt nhăn mày nhíu: “Thương thế của anh còn chưa lành mà! Bên ngoài vừa có tuyết rơi, có cái gì đẹp!”
“Suốt ngày nằm đã sớm mốc meo, tôi muốn ra ngoài dạo một vòng.”
Thấy Lý Bách Chu lần này thái độ kiên quyết, nhóc con cực kỳ tức giận. Nó đại khái không dự đoán được Lý Bách Chu lại đối nghịch với mình. Vài bước xông về phía cửa sổ giật rèm che, lãnh thanh kêu lên: “Anh nhìn xem, kia có thể đi ra ngoài sao!”
Lý Bách Chu có điểm tức giận, cảm giác mình quả thật là hổ lạc bình dương, trước kia khi hắn hoành hành ngang dọc, nào có người dám chỉ vào mũi hắn kêu gào? Nhưng lực chú ý của hắn rất nhanh đã bị cảnh sắc ngoài cửa sổ hấp dẫn.
Hắn nhớ tới hồi trung học sơ cấp đã học qua một câu trong bài khóa:
“Sáng sớm, đẩy cửa ra vừa nhìn. Oa! Tuyết thật lớn a!”
Ngoài cửa sổ một mảng trắng xoá, nếu không phải còn có mấy cây cột đen cao ngất cắm trong bùn đất, cùng từng bông từng bông tuyết trắng rơi xuống, hắn thực hoài nghi có phải tên nhóc này treo vải ngoài cửa sổ lừa hắn không.
Chân chính là ” Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.” (nghìn non mất bóng chim, muôn nẻo không dấu người)
Lý Bách Chu có điểm thất vọng.
Nhóc con thấy hắn như thế, cũng buông rèm, chạy tới thân mật ngồn bên cạnh hắn.
Bàn tay mũm mĩm nâng cánh tay rũ xuống của Lý Bách Chu, dùng hai má mềm mại của mình nhẹ nhàng ma xát, từ từ thở dài: “Bách Chu đáng thương của em, em làm thế nào để giúp anh đây, anh cần phải ngoan ngoãn mới tốt… ”
Lý Bách Chu nghe, trong đầu ngăn không được cảm giác cổ quái nổi lên.
Tâm tư giật giật, lại lui mà cầu tiến, nói: “Nếu không, tôi sẽ đi lại trong phòng, chờ thời tiết ấm lên thì ra ngoài, được chứ?”
Động tác nhóc con cọ xát tay hắn bỗng dừng một chút, chậm rãi nâng mắt lên —— đúng vậy, không phải ngẩng đầu hay ngửa mặt lên, chỉ là nâng mí mắt lên, dùng đôi tròng đen nhìn chằm chằm vào hắn.
“Anh nhất định phải như vậy sao? —— nhất định phải vậy sao?”
Lý Bách Chu cảm giác mình đang bị uy hiếp, tính ngang ngược cũng nổi lên.
“Chẳng lẽ tôi không thể quyết định hành động của bản thân sao? Ngay cả việc này cũng không được?”
Nhóc con bỗng thu lại thái độ, giận dữ đẩy tay Lý Bách Chu, đứng dậy.
Lý Bách Chu bị đau hít một hơi. Tính tình cũng “từ từ” dâng lên.
Đang muốn làm cái hành động ức hiếp người tàn tật phụ nữ và trẻ em là quát tên nhóc một trận, lại đã bị đối phương giữ lấy mặt, ngăn chặn miệng.
Lý Bách Chu nghĩ, thế giới này rất không chân thật, cư nhiên còn có phím tạm dừng.
Này nhất định không phải hôn, nói chính xác là tên nhóc dùng cái miệng nhỏ nhắn mềm nhũn của nó đụng mạnh vào cái miệng lành lạnh của Lý Bách Chu. Lý Bách Chu ngoài cảm giác răng nanh bị đụng đau thì không có suy nghĩ nào khác. Tuy rằng ba giây sau tên nhóc liền buông hắn ra, thậm chí khi hai môi rời ra hơi thở ấm áp còn phả lên mặt hắn, hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
“Cậu có thể cho tôi một cái xe lăn không?”
Tên nhóc tựa hồ không ngờ được hắn còn nhớ việc này, tức giận đến không ra bộ dạng.
“Hảo, hảo, hảo!” Bạo tẩu đẩy người bị thương về giường, trực tiếp chạy lấy người.
Trước khi ra cửa vẫn không quên phiêu lại một ánh mắt lạnh buốt ủy khuất.
Lý Bách Chu còn bởi vì bị đột nhiên đẩy xuống, nhe răng trợn mắt, đau muốn chết.