Sơn Tặc Du Ký

Chương 13: 13: Giải Vây







Tại Bình An hầu phủ

Tiết trời lúc này đã vào thu, từng cơn gió hơi mang se lạnh thi thoảng lại rong ruổi thổi bay màn lụa bao quanh một mái đình tinh xảo.

Lúc này, bên trong tòa lương đình nằm giữa mặt hồ êm ả, có hai thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi thưởng thức trà.

Chỉ nghe thấy thiếu nữ mặc xiêm y màu hồng nhạt, trang dung xinh đẹp nói với nữ tử mặc thanh y bên cạnh.

"Vân tỷ, muội nghe người trong phủ nói bá phụ đang tiếp đãi mấy vị khách.

Tỷ có biết là người phương nào hay không?"

Xung quanh đứng vài nha hoàn đang cẩn thận hầu hạ, nghe thấy vậy thì nhíu lại đầu mày.

Chuyện này hầu gia đã dặn hạ nhân trong phủ không cần nhiều lời, sao có người lại bép xép ra ngoài như vậy?

Cẩm Tú rất là tò mò nha, nghe nói mấy người này còn rất trẻ, bộ dạng lại vô cùng tuấn tú.

Bình An hầu tiếp đãi họ cũng rất chu đáo, có khi nào là nhi tử của vị danh gia vọng tộc nào hay không? Như vậy thì nàng nên tranh thủ một chút.

Lê Vân liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, như hiểu được suy nghĩ trong đầu nàng, bộ dáng nhàn nhạt đáp:

"Ta cũng không biết.

Nghe phụ thân nói là người nhà của một bằng hữu cũ của ông.

Vì có chuyện công nên sẽ ở lại trong phủ một thời gian ngắn."

Đoạn làm như không biết mà nói:

"Muội hỏi cái này làm gì?"

Cẩm Tú có chút ngượng ngùng đáp:

"Muội chỉ là hơi tò mò một chút thôi.

Nghe nói mấy người họ đều rất tuấn tú." Vừa nói vừa xoắn xoắn khăn tay trong lòng.

Lê Vân nhìn bộ dáng e thẹn của nàng, khẽ cười nói:

"Có phải muội rất muốn gặp bọn họ hay không? Yên tâm, rất nhanh sẽ có cơ hội."

Nghe vậy mặt Cẩm Tú liền đỏ lựng, bĩu môi nói:

"Tỷ cứ trêu đùa muội.

Chẳng lẽ tỷ không cảm thấy gì hay sao?"

Lê Vân ngừng một chút, nghĩ lại lần đầu gặp bọn họ, khóe miệng không nhịn được co rút.

Ngày hôm đó nàng mới từ bên nhà ngoại tổ mẫu về.

Khi đi ngang qua một con phố, bởi vì muốn mua điểm tâm, xe ngựa của nàng liền dừng lại phía trước cửa một tửu lầu nổi tiếng.

Sau khi bảo nha hoàn bên người vào mua, nàng buồn chán liền vén rèm lên nhìn ngắm.

Lúc này mới trông thấy một đám người đang cãi lộn, bên cạnh có một nam nhân vận y phục xanh sẫm can gián không ngừng.

Có chút tò mò, nàng bèn cho nha hoàn đi nghe ngóng.

Hóa ra tửu lâu này hôm nay kỉ niệm ngày khai trương, liền mở ra hình thức rút thăm trúng thưởng.

Theo đó, quán sẽ cho mỗi khách nhân bốc một lá phiếu trong hòm đựng.


Ai rút trúng thì sẽ được lĩnh số bạc tương ứng mà trên lá phiếu đã ghi, tất cả có năm bậc từ một đến năm lượng.

Mà cái đám người đang cãi nhau kia chia làm hai phe, mỗi một bên đều rút thăm nhưng giữa chừng không biết vì sao lại đánh rớt, trùng hợp hai lá phiếu lại rơi cạnh nhau nhưng chỉ có một phiếu là trúng thưởng.

Vì thế mới xảy ra chuyện tranh giành này.

Lê Vân nhìn đám người không ngừng gân cổ lên cãi, có chút nhàm chán quay đầu lại.

Đối với hầu phủ mà nói số bạc này chẳng đáng bao nhiêu, nhưng với những người bình thường này thì lại là một số tiền không nhỏ.

Ngay khi nàng định buông rèm xuống, một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị lại thu hút sự chú ý của nàng.

Chỉ thấy nam nhân mặc y phục xanh sẫm kia đang khoanh tay đứng bên cạnh đám người nói:

"Các vị huynh đài, đều là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, há lại vì một chút bạc mà tranh giành đến ta sống ngươi chết như vậy?"

Dừng một chút liền lắc đầu, bộ dáng không còn gì để nói, nói tiếp:

"Lại còn giống như lưu manh côn đồ chửi nhau, đánh lộn ở chốn đông người.

Thật sự là mất mặt."