Son Sắc

Chương 52




Tối hôm đó, Misa quyết định ở lại ăn tối cùng gia đình Ánh một hôm, vì sáng mai Ánh phải lên đường ra bến cảng Nhà Rồng, tuy biết rằng em sẽ quay về, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy lo lắng, bất an...

"Ánh nè, tháng sau con có về kịp không?"

Ông An cầm nĩa găm một miếng thịt bò cho vào miệng, ông liếc nhìn sang Giao Ánh đang cậm cụi dùng dao xẻ thịt, ông nhẹ nhàng cất tiếng hỏi thăm

"Bình thường con đi tàu hỏa thì khoảng chừng chục ngày là đến Pháp rồi, còn chuyến này con đi tàu thủy, không biết có chậm hơn tàu tỏa không, vả lại qua Pháp con còn phải kiểm kê đơn hàng xuất khẩu đâu đó rơi vào khoảng một tuần, nếu chuyến hàng thuận lợi rời cảng, chắc có lẽ mùng mười tháng sau con sẽ về á cha"

Ánh ôn tồn giải thích cho cha má hiểu, em biết cha má đang lo lắng cho em vì phải qua tận bên Pháp để nhập hàng, nhưng giao cho người khác kiểm kê em không an tâm, số hàng chuyến này không phải nhỏ, chẳng may xảy ra trục trặc gì, em cũng không lường trước được hậu quả...

"Con coi sắp xếp về trước mùng mười tháng sau được không Ánh?"

Bà Liên ngồi bên cạnh con gái, dùng ánh mắt ôn hòa ngắm nghía sườn mặt em.

"Ủa? Bộ có chuyện gì sao má?"

Ánh nghi hoặc hỏi bà, mọi khi biết tin Ánh sang Pháp nhập hàng, má chỉ căn dặn em nhớ giữ gìn sức khỏe, có gì bất trắc phải đánh dây thép về cho cha má hay liền, chưa khi nào má bắt buộc em về trước ngày giống như bây giờ.

"Sáng hôm qua ông ngoại con có đánh thư lên cho má, ông nói tháng sau Trúc Linh nó cưới chồng rồi, con bé nói nhớ con, muốn con về tham dự đám cưới của nó, hay con coi thu xếp cho chu toàn công việc, rồi về quê thăm út Linh một chuyến nghe con?"

Ánh trố mắt ra nhìn má, ý má đang nói đến cô út Linh đó hả trời, con bé còn nhỏ xíu mà gả chồng cái gì? Rồi còn phải qua nhà người ta mần dâu, sao cái số phận của đàn bà con gái vùng quê nó khổ dữ vậy không biết, cha má đặt đâu là con phải ngồi đó, hệt như Mai Hân, nàng cũng bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc, giờ thì đến lượt Trúc Linh...

"Con không hứa trước được, nhưng con sẽ ráng thu xếp công việc nhanh nhất có thể, mà trước hết, má đừng nói cho con bé biết tin là con chuẩn bị về nghe, nào con về đến nơi rồi thì má hãy cho em hay, chớ con sợ mình không về kịp thì...tội cho út Linh"

Ánh thật thà giải bày, em sợ mình lại gieo hi vọng cho con bé rồi không thực hiện được, thì tội nghiệp Linh, mấy năm về trước, em từng hứa sẽ quay về thăm Linh, đáng trách thay, em vì cái tình ái day dứt kia mà không dám quay về Cần Thơ thêm một lần nào, và em cũng lãng quên mất đi, lời hứa mà em từng hứa hẹn sẽ quay về thăm con bé, cũng may là Trúc Linh chưa từng ghét bỏ em vì cái tội thất hứa, nên em không muốn gieo hi vọng cho Linh, rồi lại làm con bé thất vọng...

"Ờ, nếu con đã nói vậy, thì tháng sau cha má cùng Trọng Quân sẽ về trước, con ráng coi thu xếp rồi về sau nghen"

Misa ngồi bên cạnh Ánh, nàng thầm nghĩ ngợi một lát, vậy là tháng sau em sẽ về Cần Thơ, mà về cái làng quê nghèo mạt rệp đó, thì thế nào cũng gặp lại Mai Hân, chỉ cần nghĩ đến đây, gò má Misa bỗng trở nên nóng bừng bừng, nàng thúc nhẹ cù chỏ vào tay em, giọng điệu mè nheo

"Em, cho chị về chung nha"

Ánh đặt nĩa xuống bàn, hướng mắt về phía Misa, chị ấy dạo này toàn làm mấy hành động kỳ quặc thôi, hồi trước chị còn nói là chị ghét về quê, do cha chị Misa cũng sinh sống ở xứ Cần Thơ, chỉ có má con chị Misa hiện tại đang sinh sống ở Sài Thành thôi, nói nào ngay, cha má chị ấy thôi nhau từ khi chị ấy vừa lên tám tuổi, do cha chị ấy cặp vợ bé bên ngoài, còn má chị ấy không chịu đựng được cái cảnh phải san sẻ chồng mình cho một người đàn bà khác, thế là họ quyết định đường ai nấy đi, Misa thì theo má qua Pháp sống, còn em trai chị ấy thì theo cha, đó giờ Misa ghét nhất là phải về quê, vậy mà hôm nay chị ấy lại ngỏ ý muốn về cùng em?



"Hồi trước chị từng nói không thích về quê cơ mà?"

Misa tức thì cứng họng, nàng không thể nào nói thẳng ra, vì nàng không muốn em tiếp xúc thân mật với Mai Hân, nên nàng muốn đi theo trông chừng em, Misa đành nhanh trí bịa đại ra một lý do hết sức thuyết phục

"Lâu quá chị không về quê, chị cũng muốn về thăm cha, có em về cùng thì chị an tâm hơn, nha nha, cho chị về cùng em há?"

Misa đung đưa cánh tay của Ánh, giọng nàng dẹo đến mức khiến cho ông An phì cười, ông thấy Misa hôm nay lại có lòng muốn về thăm cha ruột nàng, nên ông miễn cưỡng nói giúp cho nàng vài câu

"Thôi, con đưa con bé theo đi, sẳn tiện cho Misa về ăn cưới Trúc Linh luôn"

Bà Liên nghe ông An nói giúp Misa, bà thấy cũng có lý, do Misa từ nhỏ đã chơi thân với con gái bà, nên bà xem nàng như con gái ruột trong nhà vậy đó, bà hoàn toàn không khó chịu khi nàng có ý muốn về quê cùng gia đình bà...

"Ờ, má thấy cha con nói đúng đó, đưa Misa theo đi con, càng đông thì càng vui"

Ánh bất lực nhìn cha má, rồi nhìn sang vẻ mặt hào hứng của Misa, cuối cùng em đành chấp thuận đưa nàng về quê cùng, nhưng không quên căn dặn nàng

"Được rồi, em sẽ đưa chị về cùng, nhưng chị phải nhớ lời em dặn, về quê chị phải ăn mặc kính đáo một chút, người dân ở quê họ không phóng khoáng như dân Sài Thành mình đâu"

Misa vui mừng hôn lên má em một cái, nàng ríu rít cảm ơn em

"Cảm ơn Ánh, chị hứa sẽ ngoan"

Ánh hết hồn khi được nàng hôn, em vội đưa tay lên lau mặt, sau đó nhìn thấy vài vệt dầu ăn bóng loáng còn dính trên gò má, em bực mình đánh vào vai Misa

"Aaa, chị có biết là đang ăn steak không vậy Misa?, chị làm dầu mỡ dính hết lên mặt em rồi này"

Misa bật cười khúc khích, nàng lấy trong túi áo ra một chiếc khăn thơm, nhẹ nhàng lau sạch vệt dầu trên má em

"Rồi rồi, chị sai, để chị lau cho cục cưng ha"

Ông An và Bà Liên chỉ biết cười bất lực, chỉ có Trọng Quân là chăm chú quan sát Misa, sao cậu cứ thấy chị ấy biểu hiện lạ lùng sao á, nhất là cái ánh mắt mà Misa dành cho Giao Ánh, không đơn thuần chỉ là tình chị em thông thường, đâu đó còn phảng phất một vài phần ôn nhu không rõ...

***

Sau khi bữa cơm tối kết thúc, Misa không chịu về nhà nàng, mà đòi ngủ lại đây thêm một đêm, vì nàng biết sắp tới sẽ không được gặp em thường xuyên, cho nên nàng muốn ngủ lại cùng em bữa cuối, sau một hồi bị Misa thuyết phục, Ánh đành chấp thuận cho nàng ngủ cùng em đêm nay

Ánh không vội về phòng, mà em rẽ sang dãy hành lang phía đối diện, em bảo Misa cứ về phòng nghỉ ngơi trước, còn em thì sang phòng Trọng Quân bàn bạc công việc một tí, sau đó sẽ về phòng cùng Misa sắp xếp hành lý vào vali, chuẩn bị cho chuyến đi buôn hàng ở Paris vào ngày mai

Cốc cốc

Ánh đứng trước cửa phòng anh trai, gõ hai nhịp vào cánh cửa gỗ bóng loáng, sau khi tiếng gõ cửa vừa dứt, giọng nói trầm ấm của Trọng Quân từ trong phòng truyền ra ngoài

"Vào đi, cửa không khóa"

Ánh rón rén bước vào phòng, sau đó khép hờ cửa phòng lại, em đi một mạch về phía giường ngủ, âm thầm ngã lưng xuống nghỉ ngơi, Trọng Quân khó hiểu nhìn em gái, cậu ôn tồn hỏi

"Sao không về phòng em ngủ, rồi em sang đây có chuyện gì hệ trọng không? Nói đi"

Ánh nghiêng người, tay chống ngang đầu, hướng ánh nhìn về phía Trọng Quân đang ngồi bên bàn sách, trên tay cậu còn cầm một quyển sách thơ ca, Ánh thật thà đáp lời



"Nếu không có chuyện gì hệ trọng, việc gì em phải sang tận phòng anh vào giờ này?"

Trọng Quân cười nhếch mép, cậu biết thừa ý đồ của Ánh, mỗi khi em gái cậu có việc gì cần nhờ vả mới tìm đến cậu mà thôi, chớ Giao Ánh nào có tốt lành gì đâu, đúng là cái đồ mưu mô, xảo quyệt

"Anh biết ngay mà, trừ khi mày có việc gì cần nhờ vả, chớ không mày có bao giờ thèm đếm xỉa gì đến ông anh già này đâu?"

Ánh bất lực ngã bẹp xuống giường, lòng thầm oán trách, không biết từ khi nào mà Trọng Quân lại có cái tánh móc máy như đàn bà, mở miệng ra toàn mùi thuốc súng, vậy mà sao Thanh Tùng chịu được cái nết ổng hay thiệt á chèn?

"Thôi, vào vấn đề chính nè, em đang muốn nhờ anh một chuyện"

Tuy có chút hờn giận, nhưng Trọng Quân rất nhanh đã nguôi ngoai, cậu quay lưng về phía sau, mặt đối mặt với đứa em gái đang biếng nhác nằm lăn lóc trên giường

"Sao? nói đi, nếu được anh sẽ giúp em"

Ánh im lặng nhìn Trọng Quân, chầm chậm móc từ trong túi quần ngủ ra một sấp tiền dày cộm, một sấp giấy bạc Đông Dương, Ánh ném sấp tiền ấy sang cho cậu Quân, cậu trố mắt ra nhìn đống giấy bạc đang đập thẳng vào mặt mình.

"Gì đây? Em vừa rút trong nhà băng ra à?"

Ánh bất mãn nhìn cậu Quận, không khỏi thở dài ngao ngán

"Chớ anh nghĩ em lấy đâu ra số tiền này? Không lẽ đi ăn trộm à?"

Ánh không biết trong não Trọng Quân đang chứa cái dóng ôn gì mà dám hỏi ra một câu vô tri như vậy, nhưng đúng theo lời cậu Quân nói, sáng nay em đã vào nhà băng rút ra một số tiền giá trị không ít, đây là số tiền mà em kiếm chác được dựa vào việc kinh doanh xưởng lụa. Tiệm vàng

"Vậy tại sao em lại đưa cho anh, em muốn nhờ anh giữ hộ em à?"

Cậu Quân mân mê sấp giấy bạc trên tay, còn tiện thể đếm xem trong đây có khoảng bao nhiêu tờ piastre, cậu thiệt nể phục Giao Ánh, không cần nhờ đến cha, mà em có thể kiếm ra được bộn vốn từ việc mần ăn kinh doanh

"Điên, em đang định nhờ anh mua nhà"

Ánh bình thản nói ra mong muốn, hiện tại em không thể về Cần Thơ xem qua nhà đất được, nhân dịp sáng mai Trọng Quân cũng lên đường về Cần Thơ một chuyến, sẳn tiện em nhờ Trọng Quân mua dùm một căn nhà tàm tạm để sống, dù sao thì em cũng chỉ sống có một mình thôi, không cần xây căn nhà quá to đâu, chỉ cần phải có đầy đủ tiện nghi như căn biệt thự trên này là được, chớ mấy tháng em sống ở nhà Mai Hân, tuy rất hạnh phúc, không có điểm nào để chê hết, nhưng ngặt nỗi em không quen thời tiết ở Cần Thơ, nóng thì nóng khủng khiếp, còn lạnh thì lạnh muốn thấu xương, em định sẽ kêu Trọng Quân nhờ lính gác sang Pháp vận chuyển mấy cái đồ dùng từ bên nhà cũ về đây cho em

Quạt máy, đèn điện, lò sưởi, bếp gas, và còn vô số các món đồ dùng cần thiết khác

"Mua nhà?, bộ em sống ở đây không thấy thoải mái à, hay sao mà còn đòi mua thêm căn khác?"

Ánh vừa nghe Trọng Quân thắc mắc về vấn đề em muốn mua nhà, thì vội vàng lên tiếng giải thích, chớ để Trọng Quân hỏi mấy câu vô nghĩa riết em bực bội quá trời

"Em đâu có nói sẽ mua nhà trên đây, em muốn nhờ anh tìm giúp em một căn nhà ở làng Kim Đông, không cần quá to đâu, vừa đủ cho em sinh sống là được, còn về nội thất, anh sai lính gác chuyển từ Pháp về dùm em nghen, tháng sau em sẽ dọn về Cần Thơ sống"

Trọng Quân há hốc mồm nhìn Ánh, nhỏ này không lẽ định bỏ nhà theo gái luôn hay sao vậy trời, hồi đó còn cự nự, không chịu về Cần Thơ nửa bước, vậy mà bây giờ thì sao đây, còn đòi mua hẳn một căn nhà ở Cần Thơ để sống đấy, không lẽ em gái cậu đang dự định đập chậu cướp hoa à?

"Ê mà, em có hỏi ý kiến cha má chưa mà đòi về Cần Thơ ngang xương vậy đa?"

Ánh ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào mặt Trọng Quân như đang muốn chờ đợi cái gì đó, một hồi lâu, em thở dài cất lời

"Anh cứ mua trước cho em căn nhà đi đã, việc này em sẽ lựa lời thưa lại với cha má sau, tạm thời anh đừng bép xép chuyện em dọn về Cần Thơ ra ngoài, biết chưa?"

Trọng Quân ậm ừ chấp thuận, dù sao thì việc Ánh đã quyết cậu mần sao mà dám can ngăn được, em cậu năm nay nó đã gần mười chín rồi, thôi thì cuộc đời nó, cứ để nó tự quyền quyết định



Đúng thì nó hưởng

Còn sai thì nó khổ

Chỉ vậy thôi...

"Ờ, mà cho anh hỏi mày cái này"

Trọng Quân bỗng hạ thấp tông giọng xuống một cách nghiêm trọng, làm cho Giao Ánh cũng phải kê sát lổ tai lại gần cậu, để lắng nghe những câu từ mà cậu sắp sửa truyền đạt

"Em và Mai Hân....đang vụng trộm à?"

Ánh liếc nhìn về phía Trọng Quân, nếu nói em và Mai Hân đang vụng trộm, thì khác nào nói cậu Quân và Thanh Tùng là loại mèo mã gà đồng, kẻ tám lạng người nửa cân thôi, không thể trách ai được, nếu có trách thì trách tại sao số phận này lại quá nghiệt ngã, dồn ép con người ta vào mức đường sai trái mà thôi

"Nè, anh đừng tưởng em không biết chuyện mà anh đang giấu giếm sau lưng cha má, em cũng giống như anh, đều muốn hạnh phúc bên cạnh người mình yêu, dù cho có bất chấp mọi thủ đoạn, em nhất định sẽ đưa Mai Hân thoát khỏi cái xiềng xích hôn nhân đó, nếu anh và Thanh Tùng đang có ý định lấy mợ ấy ra làm bình phong cho hai người, thì...đừng trách tại sao em lại đập nát cái bình phong đó nghe chưa?"

Giọng nói Ánh lúc này hết sức nhẹ nhàng, nhưng Trọng Quân có thể cảm nhận được cánh tay cậu đang nổi từng rặn da gà, đây chính xác là một câu hăm dọa thì đúng hơn, và Trọng Quân thừa biết, em cậu không bao giờ nói suông, một khi em đã nói thì nhất định sẽ làm cho bằng được, dù cho chuyện ấy có khó khăn cách mấy...

"Nếu em đã biết chuyện rồi, thì anh nghĩ tụi mình cần có một giao kèo, em thấy sao?

Ánh bật cười khúc khích, cái bản mặt nghiêm trọng của Trọng Quân lúc này làm cho em khá buồn cười, chẳng lẽ cậu Quân đang tưởng em sẽ méc chuyện này lại cho cha má nghe hay sao, nực cười thật...

Trọng Quân đang che giấu một bí mật

Thì Giao Ánh cũng đang che giấu một bí mật

Vậy thì tại sao em phải vạch trần mọi chuyện ra? trong khi đó em cũng chả khá khẩm hơn Trọng Quân là bao, và em cũng đang che giấu một bí mật cho riêng mình, nếu chuyện này bại lộ, không chỉ Trọng Quân chết thôi đâu, mà còn có em, làm sao em thoát được đây?

"Anh yên tâm, em sẽ không tiết lộ bí mật này cho ai hết...nhưng mà có một chuyện, em phải cần đến sự giúp sức của anh"

Giao Ánh tiến lại gần Trọng Quân, thì thầm một vài câu vào tai cậu, chỉ biết vài phút sau đó, sắc mặt Trọng Quân biến đổi khó lường, cậu trầm tư một chốc, sau đó đành chấp thuận yêu cầu của đứa em gái

"Được, anh sẽ giúp em"