Son Sắc

Chương 5: Cái ôm




Tối đến con Tít được Hân đưa theo vào phòng ngủ, nguyên ngày hôm nay con Tít đã phải chạy theo mấy anh chị gia đinh phụ mấy việc lặt vặt trong nhà, Hân thấy nó thấm mệt nên nàng đưa nó về phòng ngủ sớm một chút.

"Tít nè, em ngủ bên trong còn mợ ngủ bên ngoài nghen"

Hân sợ nó ngủ lăn qua lăn lại té giường giống hôm trước, nên nàng ngủ ở ngoài luôn, chặn nó lại không cho nó té xuống giường, mà Tít nghe mợ Hân dặn dò xong nó cũng ngoan ngoãn trèo lên giường, rồi nép sát vào góc giường ngồi đợi Hân đang tháo trâm cài tóc

Tít ngồi nhìn mợ từ đầu đến cuối thấy mợ đầu tiên là cởi chiếc áo bà ba màu hồng nhạt ra chỉ chừa lại một cái áo lụa mỏng bên trong, sau đó mợ ngồi trước bàn trang điểm nhìn vào tấm gương mà tháo trâm cài tóc ra, tiếp theo là tháo mấy cái vòng đeo tay, cuối cùng tiến đến bên cạnh giường

Tít thấy mợ xõa tóc sao mà khác lúc búi tóc quá đa, lúc mợ xõa tóc nhìn mợ dịu dàng đoan trang hơn rất nhiều, mợ là người con gái đầu tiên nó thấy đẹp nhất trong cái vùng này, gương mặt mợ hài hòa khả ái, nó nhìn mà say mê theo cái vẻ đẹp ấy, mợ lúc nào cũng nhẹ nhàng không đánh nó, cũng không nặng lời, làm nó cảm thấy yêu quý mợ Hân vô cùng.

"Em mần cái chi mà nhìn mợ dữ vậy đa"

Hân thấy con Tít ngồi trên giường nhìn nàng không rời mắt, nàng lên tiếng hỏi, nàng sợ nó khó chịu ở đâu hay muốn xin nàng cái gì nên nhìn nàng thôm lôm như vậy

"Mợ..mợ đẹp quá à"

Con Tít giật mình buột miệng khen mợ, nhìn mợ cứ như mấy cô tiên trên trời vậy đó, mà nó nghĩ lại thấy cũng đúng, mợ Hân tốt bụng như cô tiên, cô tiên trong lòng của Tít

"Em cũng đẹp mà đa"

"Hông...con xấu mà"

Hân nghe nó khen thì cũng khoái trong lòng, ít ra có còn khôn mà biết nàng đẹp, dù sao hồi trước nàng cũng là cô Mai Hân nổi tiếng xinh đẹp sắc sảo nhất cái làng Thượng, trai tráng trong làng có qua nhà dạm hỏi cha má nàng rất nhiều nhưng đều bị ông Trịnh từ chối

Vì ông đã có mối cho cô Mai Hân, khi nàng tròn 18 thì cha gả ngay cho cậu Tùng con hội đồng Tịnh làng Hạ, thế là nàng có được cái danh xưng mợ hai nhà hội đồng Tịnh như ngày hôm nay

"Không, em rất đẹp"

Hân sờ lên gương mặt thanh tú của Tít, cái nhan sắc này không hề thuộc dạng tầm thường, nàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt nó trong vô thức, khi nàng nhìn vào mắt Tít cứ như bị hút hồn vào trong đó, cái ánh nhìn của một cô gái trông trẻo thuần khiết vừa tròn đôi mươi



Bất ngờ được mợ Hân chạm vào mặt, khiến cho Tít bối rối hơn một chút, tim nó đập thình thịch không ngừng, cảm giác gần mợ Hân như vậy sao mà lạ lùng quá, bất giác nó cúi mặt xuống, tay ôm lấy ngực trái, làm cho Hân nhất thời choàng tỉnh

"Em sao vậy Tít"

Tít nó ấp a ấp úng nói

"Con...tim con nó khó chịu quá mợ"

Nó thành thật nói mợ nghe, tim nó bây giờ đập nhanh liên hồi như trống đánh, nó đang cố điều chỉnh lại cơ thể cũng như nhịp tim, nó sợ nó bị bệnh gì đó quá đa

Hân nghe vậy thì hoảng sợ mà đi lại bàn rót cho Tít miếng nước cho nó uống, nàng sợ nó khó chịu như vậy là hậu của việc bị đánh đập quá nhiều, thấy con nhỏ yếu ớt làm nàng càng thêm lo

"Em uống đi, mệt nhiều hong"

Đưa ly nước ấm cho nó uống, Hân ngồi đó xoa lưng cho nó, nàng chăm sóc nó như một đứa trẻ vậy, vì nàng biết tâm hồn nó bây giờ giống một đứa trẻ không hơn không kém, chứ không phải một cô thiếu nữ như cái vẻ bề ngoài của nó, Tít nhanh chóng đón lấy ly nước ấm, ngồi uống một hơi hết cả ly

Lúc này Tít nó bình tĩnh được hơn đôi chút, Hân đi cất ly nước rồi quay lại giường, nàng cho Tít nằm xuống ngay ngắn, sau đó chòm tay qua cây đèn dầu thổi một hơi, ánh đèn vừa tắt cả căn phòng rơi vào trạng thái tối om, bây giờ chỉ có chút ánh sáng le lói của ánh trăng chiếu vào ô cửa sổ, chợt nàng nghe tiếng Tít gọi mình

"Mợ...mợ ơi"

Nghe tiếng gọi nho nhỏ của Tít, giọng nói Tít có phần run run do sợ sệt, Hân lật người sang bên cạnh nhìn Tít xem nó bị cái gì, hay có cần gì không

"Sao em"

"Con..con sợ quá à"

Tít nó nhìn xung quanh tối om trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ sệt, nó nhớ lại mấy cái ngày nó ở trong cái nhà củi ẩm mốc đó không gian tối đen như mực

Nó khóc la đến mệt lã mà không ai nghe, lúc đó nó sợ đến điếng hồn, nên bây giờ ở trong không gian tối hiu quạnh, cái sự ám ảnh kia lại ùa về.

"Em xích qua đây"

Hân thấy nó co ro một góc bên cạnh thì biết nó sợ, có lẽ do ảnh hưởng tâm lý của nó quá lớn, cho nên thành ra sợ luôn bóng tối cũng nên, nàng dịu dàng cầm lấy tay con Tít kéo lại gần mình hơn, nó được thế mà nương vào tay mợ xích lại gần mợ hơn.

Vừa xích lại một chút nó cảm nhận được hơi ấm của mợ đang bao phủ lên nó, cái mùi thơm dịu ngọt đó làm nó đê mê mà rút sâu vào lòng mợ hơn, Hân không bài xích hành động của nó mà ôm nó vào lòng, xoa xoa lưng cho nó thoải mái đi vào giấc ngủ, sau đó nàng mơ màng mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay

***

Sáng hôm sau Hân dậy từ rất sớm do quen giấc, nàng lòm còm ngồi dậy thì thấy Tít còn cuộn tròn trong chăn ấm mà ngủ mê say, nàng thấy nó ngủ ngon nên không đánh thức nó dậy, nàng từ từ xỏ đôi guốc mộc rồi đi ra ngoài

Tít giật mình thức dậy cũng là lúc mặt trời đã đứng bóng, nó loay hoay ngó qua ngó lại không thấy mợ đâu, nó chạy ra gian nhà chính cũng không có, rồi nó chạy ra gian bếp mà kiếm mợ, thì nó gặp chị Muội

"Mày làm gì sáng giờ tao không thấy mày vậy Tít"

Sáng con Muội dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho mợ Hân, rồi quét sân làm đủ thứ chuyện trong nhà, mà không thấy bóng dáng con Tít đâu, nên giờ thấy Tít chạy xuống đây thì nó phải hỏi ngay



"Con..con ngủ"

Tít nó ngủ sáng giờ có hay biết gì đâu, mà mợ Hân không gọi nó dậy làm nó ngủ lố quá trưa luôn rồi, Muội nghe xong thì giật mình, nó làm ở đợ mà Muội tưởng nó làm chủ cái nhà này không đó đa, hay nó được mợ Hân thương rồi được nước lấn tới

"Ui daaa"

Muội kí đầu Tít một cái rõ đau sau đó quát

"Mày làm hầu cho mợ Hân mà ngủ đến trưa trời trưa trật vậy đó à, cậu Tùng mà có ở nhà là đánh cho mày chết rồi đó con"

Tít ôm đầu nhưng tự dưng nó suy nghĩ lại, hình như có cái gì đó là lạ, cậu Tùng chị Muội vừa nói là ai vậy ta, sao nó chưa nghe cái tên này bao giờ, mợ Hân chưa từng nói cho nó nghe

"Cậu Tùng là ai vậy chị Muội"

Muội thấy nó không biết cậu Tùng nên Muội nói cho nó nghe về cậu, sợ nó không biết cậu là ai mà lỡ cậu về bất chợt mà nó làm cái gì sai quấy là chết như chơi đó

Cậu Tùng tuy bên ngoài hiền lành vậy thôi chứ làm cậu giận, cậu hung dữ còn hơn ông hội đồng Tịnh, có đợt con Sen làm sảy con chim quý của cậu, xong cậu đem nó ra đánh què dò luôn đó đa, bởi vậy đám gia đinh trong nhà sợ cậu Tùng như sợ cọp

"Cậu Tùng là chồng của mợ Hân, là chủ cái nhà này đó, nên mai mốt gặp cậu mày phải ngoan ngoãn đừng làm cái gì phật ý cậu nghe hôn, cậu đánh chết mày đó"

Tít nghe nói cậu Tùng là chồng mợ thì gật đầu, nó chưa gặp qua chồng mợ lần nào, nhưng mà sao chồng mợ không ở đây vậy ta, bây giờ chồng mợ không có ở đây nên mợ đối tốt dí nó như vậy, lỡ cậu Tùng về có khi nào mợ hết thương nó luôn không ta, nghĩ đến đây con Tít buồn xụ mặt xuống luôn

"Ê tít mày ra đây dí tụi tao, tụi con Mọi đang nướng khoai ngoài kia kìa"

Nghe Muội nói Tít chợt lấy tay sờ cái bụng đói meo, đúng thật bụng nó kêu ọt ọt rồi, sáng giờ ngủ quên ăn luôn mà, nên nó đành ngoan ngoan đi theo Muội kiếm đồ ăn, vừa đi nó vừa hỏi

"Mợ Hân đâu rồi chị Muội"

"Mợ đi thăm xưởng lúa cho cậu Tùng rồi, xíu trưa mợ về đó đa"

Sáng sớm sau khi Muội dọn cơm nước cho mợ ăn xong xuôi, mợ dặn nó ở nhà coi chừng con Tít cho mợ đặng mợ đi ra thăm xưởng lúa dùm cậu Tùng, mấy nay tá điền khất lúa dữ quá nên mợ phải ra đó coi sao

Tít nghe xong chỉ biết im lặng gật gù, nó đi theo Muội ra sau đám cây phía sau sân vườn, thấy tụi gia đinh đang tụ hợp ở đó đông đúc có chị Sen, chị Mọi, anh Cần rồi thêm nó và chị Muội nữa

Cả đám ngồi quay quần bên đóng lửa nhỏ, nướng cá rồi nướng khoai lang, Tít thì ngồi co ro một góc coi anh chị nướng khoai, chợt con Sen lên tiếng hỏi Tít

"Cha má của mày đâu Tít"

Con Tít về đây hai ngày rồi mà mợ Hân cũng không có nói sơ qua gia cảnh con Tít cho ai nghe hết, làm cho tụi gia đinh tò mò không biết lý do vì sao một đứa con gái trắng trẽo đẹp gái như vầy lại chịu đi làm hầu cho mợ Hân, nhan sắc này mà làm hầu thì hơi phí

"Con không có"

Tít từ ngày được Thế Thành lụm về, nó còn không nhớ cha má nó là ai, thậm chí tên nó còn do mợ đặt cho mà, bây giờ trong đầu nó chỉ có mợ Hân là người thân thôi



"Vậy là mày mồ côi hả"

"Mồ côi là gì vậy chị"

Nghe Mọi nói đến hai từ mồ côi Tít nó thắc mắc không biết mồ côi là gì, cái này mợ chưa có dạy cho nó, cho nên sao mà nó biết được

"Mồ coi là giống như tụi tao nè, không cha không má nên phải vào đây ở đợ cho nhà hội đồng Tịnh, mày có mồ côi hông"

Mọi giải thích cho nó nghe mà thấy nó ngơ ngơ không biết hiểu Mọi đang nói gì không, kiểu này chắc được mợ Hân lụm ở đâu về rồi, mà hên cho nó là được mợ Hân cưu mang, chớ nếu mà bị bọn buôn người bắt thì coi như toi đời con gái luôn rồi

"Dạ con mồ côi"

Nghe Mọi giải thích thì con Tít hiểu sơ sơ là không có cha má thì được gọi là mồ côi, nó chỉ có mợ Hân thôi nên tính ra nó cũng mồ coi đó đa.

"Vậy từ nay mày coi tụi tao là anh chị em của mày nghen, không biết cái gì thì hỏi tụi tao"

"Dạa"

Mọi thấy Tít cùng số phận như bọn nó thì thấy thương, dù sao cũng là phận coi cúc, không có nơi nương tựa nên nương vào nhau mà sống cho qua ngày qua tháng, có thêm Tít như có thêm một đứa em nhỏ trong nhà, tụi nó không ghét bỏ gì Tít đâu

"Anh nướng xong rồi, cho em nè Tít"

Cần nãy giờ chăm chú nướng khoai lang cho Tít, nó còn ngồi kế bên lột vỏ khoai đen thùi ra dùm con nhỏ, nó sợ Tít bị phỏng tay nên lột cho dùm luôn

"Dạ...con cảm ơn anh"

Cần nghe mà phì cười, ai dạy cho nó cái kiểu xưng hô kì cục này không biết, nhưng do giọng nó ngọt dí lại nghe ngây thơ quá, nên không làm cho người khác khó chịu

Cả đám ngồi đó cùng ăn khoai lang rồi nói chuyện trên trời dưới đất cho nhau nghe, tiếng cười nói rộn rã cả một góc sân vườn, Tít thấy thoải mái hơn được một chút, ít ra mấy anh chị này cũng tốt như mợ Hân, làm Tít cảm thấy tự nhiên hơn trước một nơi xa lạ như nhà hội đồng Tịnh.