"Mày nói cái gì?"
Cậu Tùng trợn tròn mắt như đang cố gắng tiếp thu số thông tin mà cậu vừa nhận được về danh tính nhơn tình vợ cậu, cậu nghi ngờ hỏi lại thêm lần nữa, xem con Muội nó có nói nhầm không?
"Dạ thưa, con không dám nói dóc nói láo đâu cậu, chính tai con nghe, mợ nói thương nó, rồi còn..."
Con Muội sợ cậu Tùng không tin, nó bèn nhấn nhá thêm vài câu, góp phần để cậu Tùng có thể hình dung ra được sự việc có vẻ hoang đường nhưng hoàn toàn có thật đang xảy ra trong nhà hội đồng Tịnh
"Do cậu đi biền biệt mấy tháng trời, nên cậu không hay biết cái chi đó đa, từ lúc mợ đưa con Tít về mần hầu, mợ như biến thành một con người khác luôn đó cậu, mợ cho nó ăn chung mâm, rồi còn...cho nó ngủ trong phòng cạnh mợ, suốt mấy tháng cậu đi mần ăn xa, con nhỏ đó lộng hành dữ lắm, mà tụi con nào dám ý kiến hay làm phật lòng mợ, nay con thấy tội nghiệp cho cậu, nên con thưa chuyện này lại cho cậu nghe, để cậu biết đường mà xử trí, con sợ mợ ăn bùa mê thuốc lú của nó rồi, nên mới làm ra loại chuyện mất nhơn tính này đó cậu"
Cậu Tùng trầm mặc một lúc, nếu nói vợ cậu bệnh hoạn thì chẳng khác nào cậu đang tự lấy đá đập vào chân mình, nói chi xa xôi, cậu cũng đang yêu thương một cậu trai trẻ đó thôi, nên cậu nào dám nói gì mợ, thực tình cậu không muốn cấm đoán hay can ngăn việc mợ đang nuôi nhơn tình trong nhà, nhưng nghe con Muội giải bày cớ sự, sao cậu cứ có cảm giác cái cô hầu này có gì đó bất thường...nói thẳng thừng ra thì cậu rất bất ngờ, khi cô hầu đó có đủ can đảm tơ tình cùng mợ hai trong chính ngôi nhà mà vợ chồng cậu mợ đang chung sống...
"Mà con hầu đó ở đâu mà ra? Sao lóng rài cậu không thấy mặt nó"
Con Muội nhận thấy cậu Tùng có vẻ khá tin tưởng về mối quan hệ sai trái bệnh hoạn của mợ Hân, nên nó thật thà kể lại hết toàn bộ cớ sự cho cậu Tùng nghe
"Dạ thưa cậu, vào khoảng từ dạo cậu đi Sài Thành mần ăn, mợ có về nhà cha má mợ chơi ít hôm, tình cờ cậu Thành nhà bên đó đi câu cá ở bờ sông cặp vách làng Kim Đông, cậu lụm về được một con nhỏ trông tàn tạ rách nát hệt như ăn mày. Lúc cậu Thành lụm nó về, thần kinh con nhỏ có vấn đề, nó bị người ta đánh đập tới mức khờ khạo, mợ thương cho số phận mồ côi của nó, nên mợ xin ông bà Trịnh đưa nó về mần hầu cho mợ, mà con thấy càng ngày nó càng ỷ lại vào mợ, có hôm mợ còn sai tụi gia đinh đem cơm nước hầu hạ tận phòng cho nó, trong khi nó phận làm hầu mà được ngủ phòng chủ, rồi mợ còn may áo lụa cho nó mặc, vậy cậu thử nghĩ coi vì nguyên do gì mà mợ phải cung phụng cho một con hầu đến mức độ như vậy?"
Con Muội tức bụng kể sạch mấy chuyện tày trời, mà con Tít đã gây ra trong gia trang suốt thời gian vừa qua, từ vụ Tít làm bể cái bình quý cậu Tùng yêu thích, đến chuyện Tít thản nhiên vào thư phòng cậu đọc sách nguyên một ngày không chịu mần việc nhà, rồi vụ cậu Thành đòi ông bà Trịnh qua đây hỏi cưới Tít về làm mợ hai, thêm cái chuyện Tít đánh con Muội tét đầu đổ máu, mọi chuyện được con Muội kể tường tận cho cậu Tùng nghe không sai sót một tí nào, tại nó ghét con Tít dữ dằn, nó muốn cậu Tùng đập cho Tít một trân nên thân.
"Vậy nó có chịu làm vợ cậu hai Thành không mậy?"
Cậu Tùng ngồi chống tay lên bàn, lóng tai nghe toàn bộ sự việc li kì trong lúc cậu vắng nhà, con Muội càng kể, cậu càng muốn gặp mặt con hầu cưng của mợ một lần, xem thử coi mặt mũi nó ra mần sao, mà có thể quyến rũ được hai anh em nhà họ Trịnh say mê nó như điếu đổ.
"Tất nhiên là nó không chịu rồi cậu, lúc nó từ chối gả cho cậu Thành, đám đày tớ trong nhà ai nấy cũng khó hiểu, tụi con còn nghĩ con Tít không chỉ khờ mà còn ngu, cái chức danh mợ hai cao sang danh giá như vậy mà nó dám thẳng thừng từ chối, đến tận bây giờ con mới hiểu, hóa ra nó không ưng cậu Thành, vì nó thương đàn bà chớ không phải đàn ông"
Giọng nói con Muội đâu đó có phần miệt thị chuyện con Tít thương mợ Hân, nói nào ngay, Muội thấy chuyện này sai trái dữ lắm, Muội không ngờ mợ Hân lại dám làm ra loại chuyện trái với thuần phong mỹ tục, mợ làm vậy khác nào bôi tro trát trấu lên mặt ông bà Trịnh?
Ai đời đàn bà không thương đàn ông
Mà lại đi thương một người đàn bà khác
Cậu Tùng lôi trong túi quần ra một hộp cigar, cậu rút một điếu, "tạch" tiếng bật lửa vang lên, làn khói trắng mịt mờ lan tỏa khắp không gian phòng sách, cậu rít một hơi thật sâu, cảm nhận được vị cay xè đọng lại trong cuốn họng, cậu ôn tồn dặn dò con Muội
"Mày nghe cậu dặn, sáng mai mày kêu đám gia đinh trong nhà tập trung hết ở sân trước cho cậu, mày cứ nói, cậu Tùng phát tiền thưởng sớm cho tụi nó ăn tết, nhưng mày phải nhớ, kéo cái con hầu đó ra cho cậu dòm mặt nghe chưa?"
Muội gật đầu, nó nhanh chóng đáp lời.
"Dạ, thưa cậu"
***
Theo đúng như lời cậu Tùng dặn, sáng hôm sau, đám gia đinh trong nhà hào hứng vui sướng đứng xếp hàng giữa sân, chờ nhận tiền thưởng ăn tết, năm nào tụi nó cũng chỉ chờ đến ngày này thôi, nguyên một năm làm việc vất vả, cuối cùng cũng được cậu Tùng thưởng cho mấy đồng bạc ăn tết
Gia trang hôm nay có tận hai chục đứa gia đinh, bao gồm luôn mấy đứa dân đen được cậu Tùng thuê về để trông coi xưởng lúa, ruộng dưa gan, ngoài ra còn chăm sóc vườn cây cảnh cho cậu, nói chung ai mần công cho cậu hôm nay đều đến để nhận tiền thưởng tết...duy chỉ có một người không đến, mà đang bận đánh một giấc say sưa chẳng màn sự đời.
Cậu Tùng ngồi nép sang một bên, xem con Muội phát tiền công cho gia đinh, bên cạnh cậu còn có mợ Hân, cậu chăm chú dòm ngó hết thảy mấy đứa con gái trong đám gia đinh, mặt cậu dần trở nên méo mó, cậu không thấy có ai vừa mắt hết trơn, gì đâu mà da thịt nám đen, quần áo xộc xệch luộm thuộm, dơ dáy, trông chả ra làm sao, thế thì vợ cậu hứng thú chổ nào mà dám ngang nhiên ngoại tình trong chính gia trang nhà họ Tịnh?
Chí ít nếu nàng thích đàn bà, thì phải chọn mấy cô thôn nữ trắng trẻo mịn màng một chút, hay ít ra phải gọn gàng, sạch sẽ hệt như cô hai cô ba bên nhà hội đồng Trần ấy, cậu không thích đàn bà, nhưng nhìn mấy cô đó cậu còn phát ham, ý là chỉ yêu thích cái đẹp, chớ cậu thề là đời cậu chỉ thương mỗi Trọng Quân thôi à...
Con Muội cầm mấy hào còn dư trên tay, nó đứng ngó nghiêng sáng giờ mặc nhiên không thấy bóng dáng con Tít đâu, rõ ràng tối hôm qua con Muội đã dặn dò không sót một ai, bao gồm luôn cả con Tít, Muội nhớ lúc Muội thông báo, Tít nó còn đang ngồi ăn cơm cơ mà, chẳng lẽ nó nghe nhưng không thích đến nhận sao?
Trời đất! Con nhỏ này được cái nghèo, mà còn chê tiền.
"Cậu ơi, còn thiếu con Tít"
Con Muội chầm chập đi đến trước mặt cậu mợ, nó chìa năm đồng trong tay ra, đây là phần tiền thưởng của Tít, Hân nhìn mấy đồng lẽ trên tay con Muội, nàng không chần chờ, chộp hết mấy đồng bỏ vào túi áo bà ba, còn không quên nói
"Con bé đang mệt, để mợ cất dùm, chút trưa mợ qua phòng đưa cho Tít"
Cậu Tùng há hốc mồm nhìn vợ, cậu chưa bao giờ thấy nàng quan tâm hay đếm xỉa gì đến chuyện tiền nông trong nhà, hóa ra lời con Muội nói không sai tẹo nào, nàng đích thị là đang nuôi nhơn tình trong nhà
"Mình đưa đây, còn mày, chạy vô phòng kêu con nhỏ đó ra đây cho cậu"
Cậu Tùng mò tay vào túi áo nàng, chưa đợi nàng đồng ý, cậu đã cầm số đồng bạc giam chặt trong lòng bàn tay, mặt cậu lộ rõ vẻ thích thú, để xem nàng còn tính che giấu cậu đến chừng nào đây?
"Cậu...em đã nói con bé đang mệt"
Gương mặt nàng nhăn nhó tỏ ý không hài lòng, nàng đã nói để nàng đưa lại cho Tít, sao mà cậu Tùng lì quá vậy không biết, sáng giờ nàng thấy cậu cư xử lạ lùng sao á, mọi năm đến hai mươi tám tết cậu mới chịu phát tiền thưởng cho đám gia đinh, năm nay cậu lại phát sớm hơn tận hai tháng, nàng cứ ngờ vực kiểu gì á, bây giờ cậu còn đòi gặp Tít, nàng đang sợ, cậu đã phát hiện ra cái gì không nên rồi.
"Mày vô trong phòng kêu nó ra đây cho cậu, nó mà không ra, cậu vô tận phòng"
Cậu Tùng cầm chén trà ung dung nhấp vài ngụm nhâm nhi, chờ xem kịch hay, trong khi đó "mợ hai" nhà cậu đang cao giọng phàn nàn
"Sao mà, em đã nói là không được"
"Sao lại không được, bộ mình có gì che giấu sợ tui phát hiện ra hả?"
"Em..."
Mai Hân nghe được hàm ý trong câu nói đùa ấy, nàng sợ đến mức cứng họng, tuy vẻ mặt cậu Tùng không có một tí nào gọi là nóng giận, nếu đàn ông phát hiện vợ mình ngoại tình, lý ra cậu phải đập bàn đá ghế than thân trách phận, nói không chừng còn đem nàng ra giáo huấn một trận, chứ sao lại có thể bình tĩnh đến độ ngồi chống càm chờ đợi gặp người tình của nàng?
***
"Cốc cốc"
Tít đang ngồi trong phòng đọc sách, sáng sớm Tít vừa đánh răng rửa mặt xong, Mai Hân như mọi khi bưng mâm đồ ăn sáng vào phòng cho Tít, còn dặn nó ở yên trong phòng, đừng có ra ngoài, Tít mặc dù khó hiểu, nhưng nó không dám làm trái ý nàng.
"Ai đó?"
Bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh chói tay, con Muội cao giọng quát
"Cậu Tùng sai tao đến đây kêu mày ra sân trước, cậu có chuyện cần gặp mày"
Cuốn sách trên tay Tít vô thức rơi xuống đất, Tít sợ đến mức thất kinh hồn vía, không thể nào, Tít có bao giờ để anh Tùng nhìn thấy mặt đâu, mấy tuần nay nó trốn chui trốn lủi, cớ sao hôm nay anh lại cho gọi nó vào giờ này, không lẽ...anh Tùng biết chuyện rồi.
"Mà có chuyện gì quan trọng không?"
"Ơ...con này hay, mày phận đày tớ thấp hèn chủ kêu sao thì nghe vậy đi, bộ mày tưởng mày là chủ cái gia trang này à?"
Tít đứng dậy cất vài cuốn sách vào trong học tủ, vẻ mặt nó không có tí cảm xúc nào, ngoài việc cất sách ra nó không biết làm gì khác, đầu óc Tít rối mù, nó mặc im trầm tư không thèm đếm xỉa gì đến lời nói con Muội, khiến con Muội bực bội đá một phát vào cửa, lớn giọng cảnh cáo
"Mày mà không ra, cậu Tùng sai gia đinh lên tận phòng lôi cổ mày ra, đến lúc đó thì đừng có trách, tại sao nước biển lại mặn"
Dứt câu, cánh cửa bật mở, con Tít hậm hực bước ra, nó liếc nhìn con Muội, rồi lại hỏi chuyện một cách trống không
"Cậu Tùng đang ở đâu?"
"Dẹp cái mặt chù ụ của mày dùm tao đi, để cậu Tùng mà thấy, cậu đánh mày nhừ xương"
Tít bất mãn thở dài, đã không muốn chửi, mà cái con nhỏ Muội này suốt ngày ghẹo gan nó không à đa.
"Tao hỏi thì mày cứ nói, vòng vo tam quốc mần chi cho tốn thời gian vậy?"
"Ngoài sân"
Chưa kịp để con Muội hoàn hồn, Tít đã rảo bước đi mất tiêu, con Muội lật đật chạy theo sau lưng con Tít, lòng nó vui mừng như đi trẩy hội xuân, vì nó biết, sắp có kịch hay để xem rồi...
***
Bắt gặp bóng dáng Tít lấp ló dọc dãy hành lang, đang từ tốn tiến về phía nàng, tim nàng đập bùm bụm như muốn vỡ tung ra ngoài, lòng nàng dâng lên một tầng cảm xúc sợ sệt, nàng liếc nhìn sang cậu Tùng, thấy cậu ngồi im như tượng, ánh mắt dáng chặt vào người con gái đang tiến đến gần
Đến khi Tít thật sự xuất hiện, cách nàng chừng mấy bước chân, một bầu không khí kì lạ bao trùm lấy sân nhà, ánh mắt cậu Tùng nhìn Tít chầm chầm dò xét, một lúc lâu, khi thật sự nhận ra dung nhan cô gái trước mặt, toàn thân cậu hóa đá ngay tại chổ.
Còn về Tít, nhận thấy ánh mắt anh Tùng đang nhắm thẳng về phía mình, trên vẻ mặt Tít không có lấy một tia sợ sệt, Mai Hân nhanh chóng ngồi dậy, tiến đến gần Tít, dúi vào tay nó vài ba đồng xu, nàng cố gắng đè nén giọng, dặn dò
"Em vào phòng trước đi"
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, đột nhiên bị cắt ngang bởi một chất giọng mỉa mai, con Muội từ phía sau chạy đến, nó ghì chặt vai Tít, ý bảo con nhỏ quỳ xuống
"Mày còn không mau quỳ xuống?"
Tít bật cười thành tiếng, nó không quên liếc sang anh Tùng một cái, rồi quay lưng nắm chặt cánh tay con Muội bẻ lọi về sau, khiến cho con Muội đau đớn kêu cứu
"Aaa...cậu ơi, cứu con"
"Tít, buông ra đi em"
Mai Hân hoảng hồn cầm tay Tít lại, nàng biết con nhỏ tính tình hơi nóng nảy, nhưng dù sao thì ở đây còn có cậu Tùng, để cậu Tùng mà sùng máu lên, đến lúc đó không chừng cậu đập nó một trận nhừ tử, rồi đuổi thẳng cổ nó ra ngoài đường luôn...
Sau một hồi im lặng, cậu Tùng chống tay ngồi dậy, tiến về phía Tít, cậu quan sát ngũ quan gương mặt nó, không thể nào lệch đi đâu được, đây đích thị là em gái Trọng Quân
Lê Giao Ánh
Cậu đến trước mặt Tít, bàn tay cậu vô thức muốn chạm lên gương mặt Tít, vì cậu muốn kiểm chứng thử xem đây có đúng là em Ánh mà cậu đang tìm hay không, chưa kịp chạm tay vào da mặt Tít, cậu đã nghe một giọng nói nồng nặc mùi chua ngoa
"Cậu Tùng..."
Mai Hân cao giọng gọi tên cậu, nàng khó chịu khi thấy cậu Tùng đang có ý đụng chạm vào thân thể Tít, nàng biết ngay mà, cậu kêu Tít ra đây, nào có phải đơn giản chỉ là đưa tiền công, nàng thấy cậu lợi dụng sờ mó Tít thì đúng hơn
Tít nghe thấy giọng nàng có phần hơi cáu gắt, nó vô thức giật mình lùi về sau vài bước, xém tí nó quên mất đây là đâu luôn rồi, Tít buông tay con Muội ra, nhân lúc không ai chú ý, nó bỏ một mẩu giấy vào túi áo cậu Tùng, rồi chạy đi mất...
Cậu Tùng ngó qua đám gia đinh, cậu xua tay bảo chúng nó giải tán, cậu nhìn sang Hân, thấy mặt nàng hậm mực không thôi, chắc là đang ghen thì phải, cậu im lặng, bỏ mặc nàng đi một mạch về phía thư phòng
Vào đến thư phòng, cậu cài chốt cửa, chầm chậm tiến đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế, cậu lôi mẩu giấy trong túi áo sơ mi ra, một mẩu giấy nhỏ khoảng chừng một gan tay, trên đó có viết vài dòng chữ nguệch ngoạc méo xẹo
Đêm nay, em đợi anh ngoài vườn mận, anh nhớ đừng để Mai Hân hay, cũng đừng nhắc gì đến cái tên Giao Ánh trước mặt Hân, gặp nhau rồi, em sẽ giải thích mọi chuyện
Cậu Tùng đọc mấy dòng chữ nguệch ngoạc ấy, lòng bỗng dưng trở nên rối bời, rốt cuộc Ánh đang muốn cái gì đây? Bỏ nhà ra đi, để chạy đến nhà cậu làm con hầu thôi ư? Không thể nào, chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra trong thời gian cậu vắng nhà, cậu sựt nhớ lại lời Muội kể hôm qua
Tình cờ cậu Thành nhà bên đó đi câu cá ở bờ sông cặp vách làng Kim Đông
Cậu lụm về được một con nhỏ trông tàn tạ rách nát hệt như ăn mày
Lúc cậu Thành lụm nó về, thần kinh con nhỏ có vấn đề, nó bị người ta đánh đập tới mức khờ khạo...
Hàng loạt câu nói tối hôm qua, chạy dọc tâm trí cậu
Cậu xoa xoa hai bên thái dương, tạm thời dẹp vấn đề rối rắm này sang một bên, tối nay cậu sẽ gặp Ánh, ắt hẳn con bé sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho cậu...