Son Sắc

Chương 17: Giao ánh




Trời dần về đêm, Hân vẫn nằm co ro trong căn phòng thân thuộc của nàng, chỉ có điều bây giờ bên cạnh nàng không còn ai hết, không còn một tí hơi ấm nào đọng lại, trong không gian phòng bây giờ thật sự rất u uất và lạnh lẽo

Tự dưng trong lòng nàng dâng lên một nỗi nhớ nhung da diết, mấy tháng nay nàng đã quen với sự có mặt của Tít rồi, đêm nào nó cũng nằm ngủ ôm nàng cứng ngắt, điều đó giúp nàng dễ ngủ hơn, mùi hương trên cơ thể nó như một loại thảo dược giúp nàng chìm vào giấc ngủ một cách thoải mái, mà không cần phải trằn trọc cả đêm như hai năm nàng sống ở nhà chồng

Bây giờ không có nó bên cạnh, không còn ai ôm nàng, không còn ai chui rúc vào trong lòng của nàng nữa, cảm giác này làm lòng nàng chợt thấy lạnh lẽo, nó còn cô đơn hơn việc nàng bị cậu Tùng ghẻ lạnh trong suốt ngần ấy năm

Từ trưa đến giờ trong bụng nàng không có lấy một hạt cơm nào, nàng cứ nằm co ro trong chiếc chăn mà suy nghĩ lại chuyện mình đã làm, nàng tới bây giờ cũng không biết quyết định của mình là đúng hay sai nữa..

Gác tay lên trán, nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi có ánh trắng đang chiếu vào từng tia vàng óng ánh, nàng thầm nghĩ không biết không có nàng Tít nó có ngủ ngon không

Nằm trằn trọc đến chừng rạng sáng Hân mới chợp mắt được một chút, tiếng gà gáy vang vọng khắp gia trang báo hiệu một ngày mới bắt đầu, nàng giật mình tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt đã sưng vù của mình

Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ còn lại một khoảng trống hiu quạnh, nàng thở dài một hơi, mới sáng sớm thôi mà nàng đã cảm thấy mệt mỏi rồi, bình thường vào giờ này Tít vẫn còn ngủ ngon lành bên cạnh nàng, con nhỏ còn có thói quen ngủ trên cánh tay nàng nữa, nghĩ đến đây lòng Hân cảm thấy buồn buồn

Sau một hồi bần thần, Hân lòm còm bò dậy, xỏ đôi guốc mộc vào chân rồi bước ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo, do hôm nay ông bà Tịnh sang nhà chơi, nên nàng phải dậy sớm đặng chuẩn bị đón tiếp cha má chồng

Ngồi trước bàn trang điểm búi gọn lại mái tóc dài ngang lưng của mình, nàng nhìn chầm chầm bản thân trong gương, mới có một đêm thôi mà nhìn nàng hốc hác thấy rõ, chắc là do hôm qua nhịn đói nguyên ngày nên có phần tiều tụy.

Sửa soạn quần áo chỉnh tề tóc tai được búi gọn gàng xong, nàng mới ra ngoài gian nhà chính ngồi uống trà, nàng có thói quen uống trà vào sáng sớm đặng hít thở không khí trong lành, chỉ có điều bầu khí hôm nay sao mà u uất quá, nó khiến nàng khó thở

Tụi gia đinh dậy từ sớm tất bật chuẩn bị cơm nước thịnh soạn đặng đón tiếp ông bà Tịnh, con Muội lăn xăn quét lại cái sân trước cho sạch sẽ, chợt nó nghe tiếng mợ gọi

"Muội, vô đây mợ nhờ cái này"

Hân ngồi trong bàn trà gian chính nói vọng ra ngoài sân, con Muội nghe mợ Hân kêu nó thì cũng nhanh chóng quăng cây chổi cái bẹp xuống đất, mà chạy vào với mợ

"Dạ mợ gọi con"

Nó đứng khoanh tay trước mặt mợ Hân

"Mày nhìn thẳng vào mắt mợ, rồi trả lời thật lòng"

Hân đưa ánh mắt dò xét nhìn tới con nhỏ, qua giờ nàng lo suy nghĩ chuyện bị con Tít giận, mà quên luôn cái vụ bể bình sứ, hôm nay phải dò hỏi con Muội xem sao

"Dạ..con hông dám nói xạo mợ đâu"



Nhìn thấy mặt mợ Hân đanh lại, con Muội sợ sệt mà cúi đầu, dù sao thì nó theo nàng cũng lâu năm rồi, nên trung thành với nàng tuyệt đối, nó coi mợ Hân như một người chị của nó vậy đó

"Hôm qua cái vụ bể bình sứ là sao, mày có tận mắt chứng kiến Tít nó làm bể không?"

Hân đưa mắt nhìn con nhỏ, suốt đêm qua nàng đã suy nghĩ kĩ lắm rồi, con Tít nó khờ khạo đó giờ nó làm gì biết nói dốc nói láo, tại hôm qua nàng giận vụ cái bình sứ của cậu Tùng quá, nên không dò hỏi kỹ càng đã đem con nhỏ ra đánh một trận nhừ tử rồi

Con Muội thành thật khai báo với mợ

"Dạ hôm qua tụi con phân chia nhau dọn dẹp nhà cửa, mới đầu con giao cho con bé Tít lau chùi bộ lư đồng, con Sen lau dọn bàn thờ gia tiên, xong sau đó tụi con túa ra đứa nào làm việc nấy, chỉ có hai đứa nó ở gian chính thôi à, rồi tụi con nghe tiếng đổ vỡ nên tức tốc chạy lên xem sao, thì thấy con Tít nó ngồi bên cạnh cái bình sứ bị bể rồi, thêm phần con Sen nói Tít làm bể nên con tin lời con Sen, tại Sen nó làm đầy tớ trong nhà mình lâu rồi năm mà, con hông tin nó nói xạo đâu mợ"

Hân nghe nó kể lại vụ án hôm qua, nàng trầm tư suy nghĩ, sau đó nàng nhìn con Muội rồi nói

"Mày xuống dưới kêu con Sen lên đây"

Con Muội gật đầu một cái, rồi tức tốc chạy xuống nhà bếp kêu con Sen lên cho mợ Hân, một lát sau con Sen nó cũng lò mò lên gian nhà chính, trong lòng nó đang run sợ, bởi ông bà ta có câu " có tật giật mình" nó bây giờ cũng không ngoại lệ, suốt đêm qua nó có ăn ngủ gì được ngon lành đâu

Hân nhìn vào con ở trước mặt mình, nó là đầy tớ cho nhà hội đồng Tịnh mấy năm nay, tính ra nó theo hầu nàng được hai năm nay rồi, trong lòng nàng bán tính bán nghi

"Mày theo hầu mợ bao lâu rồi Sen"

Hân đưa chum trà lên miệng nhấp một ngụm sau đó nhàn nhạt hỏi, con Sen nghe xong giật mình mà mấp máy môi trả lời

"Dạ hai năm, thưa mợ"

Giọng Hân vẫn lạnh lùng mà trầm thấp

"Tính ra lúc mợ về đây là mày theo hầu mợ rồi đúng không đa"

Con Sen nó cúi gầm mặt xuống, trong bụng nó bây giờ muốn khóc luôn rồi, tự dưng nó thấy nó sai khủng khiếp, là nó lừa gạt mợ Hân, là nó mất dại với con Tít

"Dạ mợ"

Giọng Sen có phần nghẹn ngào, một phần là vì sợ bị phát hiện, phần còn lại là cắn rứt lương tâm, dù sao nó cũng là con nhà nông từ nhỏ sống nhờ tình thương, nên cái tình cái nghĩa đối với nó quan trọng trên hết, do hôm qua sợ bị trách phạt rầy la nên nó đổ thừa tội lỗi lên đầu Tít hết trơn, làm con nhỏ bỏ nhà đi qua giờ không thấy vát mặt về nhà luôn

"Mày nhìn thẳng vô mắt mợ, nói cho mợ biết mày có làm hay không Sen, mày đừng có làm mợ thất vọng nha đa, mợ tin mày là một con người thật thà hiểu chuyện, cho nên mày nói cho mợ nghe đặng mợ còn biết đường mà xử trí"

Hân dùng hết lời mà khuyên nhủ nó, lúc thấy nó cúi mặt xuống đất, giọng nó có phần run run thì trong lòng nàng đoán được mấy phần rồi, nhưng nàng vẫn không tin nó là con người xảo trá dám đổ hết tội trạng bản thân nó gây ra lên một con bé khờ khạo

Nhưng câu trả lời của nó làm cho nàng phải chôn chân tại ghế, nàng thật sự câm nín không biết diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào

"Mợ, mợ tha cho con...con lỡ dại..con sợ bị mợ đánh đòn mà con đổ thừa cho con Tít, con hông có muốn lừa gạt mợ đâu, mợ tha cho con đi mợ"

Sen nó khóc nấc lên, nó quỳ xuống chân mợ Hân mà tạ tội, trong lòng nó khó chịu âm ĩ vì đã nói dối trắng trợn như vậy, thôi thì thà chịu đòn để trả lại trong sạch cho con Tít, chớ nếu không thì nó sống trong sự dày vò này cũng không thoải mái một chút nào hết

Hân kìm nén lại cơn tức giận trong người, tại sao hôm qua nàng không làm cho mọi chuyện sáng tỏ ra, mà mù quáng đi đánh oan cho con Tít đến bán sống bán chết như vậy, nhớ lại cái vẻ mặt chịu đòn của Tít, nhớ luôn cả cái ánh mắt oan ức của nó nhìn nàng, chắc lúc đó trong lòng nó giận nàng dữ lắm, vì nàng không tin tưởng và bảo vệ cho nó, chợt trong đầu Hân suy nghĩ đến những hồi ức trước đây

Em đừng sợ, mợ không cho ai đánh em hết

Mợ thương em, ngoan đừng khóc nữa

Con đã nói con không có làm, con ghét mợ

Nàng tức giận đến mức không kiềm chế được, gân mắt đỏ lên từng tia máu, nàng đập mạnh tay xuống bàn sau đó quát lên

"Tụi mày khỏi nói gì hết, ba đứa bây trưa nay tao đập cho tụi bây mỗi đứa một trận nên thân, tụi bây lớn rồi mà hùa nhau đổ thừa một đứa khờ khạo hả, ngó bộ tao hiền quá tụi bây muốn qua mặt tao đúng không"



Giọng nói của Hân vang vọng khắp nhà, cả đám gia đinh dừng công việc mà chạy lên gian nhà chính xem tình hình như nào, thì tụi nó thấy con Sen quỳ gối khóc lóc van xin mợ Hân

"Mợ ơi, con biết con sai rồi, mợ phạt một mình ên con thôi mợ, anh Lũ với chị Sen không có làm gì sai hết, tại con tại con hết"

Sen nó nức nở mà cầu xin, nó không muốn liên lụy đến mấy đứa gia đinh trong nhà, cái này là nó tự chuốc lấy, nên nó nguyện gánh tội hết, nó không muốn ai bị đánh oan giống con Tít hôm qua nữa, trong lòng nó áy náy vô cùng, nhưng nó đâu biết mợ Hân giận là giận mấy lời sỉ vả của tụi gia đinh đã đay nghiến con Tít

"Giỏi ha, nay còn biết bao che cho nhau, ngó bộ tình cảm cũng khắn khít dữ, tụi bây hôm qua cũng mạnh miệng quá trời quá đất rồi, tao cũng ngu dốt mới tin lời của tụi bây"

"Con hông cố ý gạt mợ đâu, mợ ơi..con lạy mợ"

Sen nó bám vào góc quần lụa của Hân mà cầu xin nàng tha thứ cho tụi nó, nàng lúc này máu nóng dồn lên tới não rồi, nàng không nhân nhượng mà hất chân thật mạnh làm con Sen té lăn cù mèo

"Không có lý do lý trấu gì hết, mày cút ra ngoài nhà sau cho khuất mắt tao, trưa nay tụi gia đinh trong nhà tao bỏ đói hết, mày còn xớ rớ ở đây tao đuổi cổ mày về nhà ông bà Tịnh"

Bao nhiêu sự giận dữ như bọc phát ra hết, con Sen cũng sợ nó ở đây lâu lại thêm lớn chuyện, nên nó lòm còm bò dạy chạy ra nhà sau thật nhanh cho khuất mắt mợ Hân, để hồi mợ nóng lên là mợ tống cổ tụi nó đi hết

Tụi gia đinh chứng kiến đến đây không dám dòm ngó gì thêm, đứa nào lo làm việc nấy, vì tụi nó biết mợ Hân bữa nay phát tiết lên rồi, hai năm nay chưa bao giờ tụi nó thấy mợ giận mà làm hùng làm hổ tới cỡ đó, bữa nay được chứng kiến tận mắt đứa nào cũng khiếp vía, từ nay về sau tụi nó không dám đụng tới con Tít luôn

Tít bây giờ như cục vàng cục bạc của mợ hai nhà này vậy, đụng vào là kết cục thảm hại như ba đứa gia đinh kia

***

Tầm trưa ông bà hội đồng Tịnh có ghé nhà thăm Hân, nàng mặc dù tâm trạng không tốt nhưng vẫn trưng ra bộ mặt vui vẻ đặng đón tiếp ông bà, dù sao thì lâu lâu ông bà mới sang thăm nàng một lần, cũng không nên mặt nặng mài nhẹ được

Cả bốn người cùng ngồi vào bàn ăn để ăn một bữa cơm trưa, hôm nay còn có cô út Hồng Thi em cậu Tùng sang chơi, nghe đâu cô út Thi mới học xong trên Sài Thành, được dịp nghỉ hè nên về Cần Thơ chơi

Các món ăn được bày biện thịnh soạn trên bàn ăn, gỏi gà xé, canh chua cá lóc, cá kho tộ rồi có cả mực xào chua ngọt, tất cả các món ở đây đều là món ăn mà ông bà Tịnh yêu thích, tuy ông bà già nhưng rất thích ăn mấy món đậm vị miền tây sông nước, chớ không có thích ăn sơn hào hải vị, Hân biết ý cha má chồng, nên cứ như vậy mà làm theo thôi, hai ông bà ngồi đó hỏi thăm tình hình cuộc sống dạo này của hai vợ chồng nàng, rồi chợt bà Tịnh hỏi

"Sao lóng rày má thấy thằng Tùng nó đi lên Sài Thành miết, nó có đánh thư về cho con hông Hân"

Bà Tịnh biết con trai ham công tiếc việc, nhưng cũng đâu cần phải bỏ bê vợ nó mấy tháng trời như vậy đâu, sao mà nó mần mấy cái chuyện bà coi không có được

"Mấy tháng trước cậu có đánh thư về cho con, nói là cậu còn bận chút việc trên đó, chắc cậu còn bận chiện hệ trọng nên chưa có về được đó má"

Hân dịu giọng nói với bà Tịnh, mặc dù trong lòng nàng không mấy quan tâm, biết chồng mình còn ở trên Sài Thành ăn ở cùng nhân tình, nhưng nàng mặc im mà an phận, nàng chỉ cần ở quê làm tròn bổn phận con dâu nhà họ Tịnh, coi như là đã làm tròn chức trách của nàng rồi.

"Cái thằng này tệ hết sức, ở đây nó mần chưa đủ hay gì mà lên tuốt trên đó mần tiếp, bỏ bê vợ ở nhà thui thủi mình ên, làm riết tao coi không có được"

Ông Tịnh nghe con dâu cưng của ông kể lại xong thì tức giận ra mặt, có hai thằng con trai quý tử mà một thằng thì suốt ngày ham công tiếc việc bỏ bê vợ, rồi hai năm qua cũng không có lấy một tin vui nào, ông chờ cháu nội như chờ vàng từ trên trời rớt xuống, còn thằng thứ hai thì đi tuốt sang bên pháp, học hành bên đó mấy năm trời, không hề thấy vác mặt về đây luôn, nói đến hai anh em nhà này ông chán hết sức luôn vậy đa.

Nghe cha má mình nói cậu hai Tùng ham công tiếc việc thì Hồng Thi nở một nụ cười không rõ tư vị, cô trề môi sau đó chêm vào một câu

"Thôi cha má chớ lo cho cậu hai, cậu bây giờ đang chạy đôn chạy đáo đi tìm con gái cưng của Thống Đốc chớ có mần ăn gì ra hồn đâu"

Câu nói vô tư của Thi làm cho cả bàn ăn trợn mắt mà nhìn về phía cô, không ai hiểu hàm ý cô nói là như nào hết, ông Tịnh hỏi ngược lại Thi

"Bây nói vậy là sao Thi"

Cô út Thi vừa gặm cái đùi gà trong miệng, nghe cha mình hỏi cô cũng nhả ra chén rồi trả lời ông

"Tuần trước con có gặp cậu hai trên Sài Thành, tính rũ cậu về quê chơi luôn mà cậu Thành nói là bận đi tìm con gái cho ông Thống Đốc, cậu còn nói nếu mà cậu không tìm được thì cậu không có về Cần Thơ đâu"

Hồng Thi lúc nghe cậu Tùng nói như vậy xong thì cũng bất ngờ lắm, cô thầm nghĩ là cậu Tùng với cái cô Giao Ánh gì đó có gian tình với nhau, cho nên lúc Giao Ánh mất tích cậu mới chạy đôn chạy đáo đi kiếm tìm như vậy, mà không trách cậu Tùng được, đàn ông năm thê bảy thiếp, bây giờ cậu Tùng có cưới cô Giao Ánh gì về cũng không ai dám phản đối.



Hân nghe cô út Thi nói xong, trong lòng dáy lên cảm xúc khinh miệt người chồng đầu ấp tay gối suốt hai năm qua của mình, cậu vì chạy theo nhân tình mà bỏ nhà bỏ cửa ở dưới đây không thèm đếm xỉa tới, bắt nàng phải lo sổ sách cho cậu tới tối mặt tối mài, để giờ nhận được cái tin tức phũ phàng này của cậu, nàng thề là nàng muốn viết giấy thôi chồng ngay lập tức, nhưng nghĩ lại mặt mũi cho cha má nàng, nên Hân phải ráng kìm nén cơn giận

Ông bà Tịnh đưa mắt nhìn sang con dâu, thấy thái độ của Mai Hân vẫn dửng dưng ông bà thầm nuốt nước miếng cái ực, tự nhiên cục cơm trôi xuống cổ họng cũng bị nghẹn lại luôn, bà Tịnh quay sang hỏi Thi

"Con có biết cái cô mà anh hai con tìm thân thế, rồi bộ dạng ra mần sao hôn"

Mặc dù hơi khó xử với con dâu, nhưng bà Tịnh tò mò về cô gái mà con trai bà đang tìm kiếm, bà có nghe nói cô gái đó là con gái Thống Đốc, nghe gia thế thấy dữ tợn rồi, nếu mà Thanh Tùng con trai bà lấy được cô đó về làm vợ hai, thế nào nhà hội đồng Tịnh cũng lên hương cho mà xem

"Cô đó tên là Giao Ánh, con gái út của Thống Đốc Lê Thành An đó má, người ta đồn cô Ánh nhan sắc mỹ miều, mà lại còn hát hay đàn giỏi, con nghe đâu cô Ánh đi du học bên pháp mới về đây mấy tháng thôi à, mà tự dưng mất tích ngang xương, ông An cho lính đi rao tin khắp đất Sài Thành để tìm cô Ánh đó má"

Hồng Thi đem cái vụ lùm xùm của Giao Ánh kể cho cha má với chị dâu nghe, hai ba tháng nay Sài Thành như náo loạn một phen về vụ mất tích của con gái ông Thống Đốc, nên dụ này nhanh chóng lọt đến tai Thi một cách tình cờ, rồi cộng thêm việc anh hai cô đi tìm cô gái tên Giao Ánh đó nữa chớ

Ông Tịnh nghe xong thì không mấy quan tâm đến, ông nghĩ chắc cái cô Giao Ánh gì đó bỏ nhà theo cậu trai nào đó thôi, hoặc là nghe lời bạn bè xấu mà bỏ nhà ra đi đặng tụ tập ăn chơi đàn đúm, cái tuổi thiếu nữ mới lớn này hay bồng bột vậy lắm

Nhất là mấy cô chiêu cậu ấm sinh ra đã được ngậm thìa vàng, cuộc đời ông trải qua biết bao nhiêu thứ, gặp qua biết bao nhiêu loại người rồi, ông còn xa lạ gì với mấy loại con gái này nữa

"Ôi, chắc bỏ nhà đi theo trai rồi chớ gì, tụi nó từ nhỏ được cha má cưng chiều rồi sanh hư thân, không bỏ nhà theo trai thì cũng bỏ nhà đi tụ tập đàn đúm cùng tụi cô chiêu cậu ấm thôi chớ có gì đâu"

Nghe cha mình nói vậy Hồng Thi trợn tròn mắt nhìn ông trước câu phán xét chắc nịch từ ông, từ khi nào mà cha cô lại cổ hữu như thế này, chưa gì đã phán như đúng rồi

Chưa biết thật hư ra sao đã vội phán xét nhân phẩm con gái nhà người ta rồi, cô nghe những lời này cũng không lọt lổ tai, nên lên tiếng bào chữa cho Giao Ánh

"Tại cha ở dưới quê nên không biết đó thôi, con nghe cậu Tùng nói Giao Ánh tuy tính khí có hơi ngang bướng một chút, nhưng tuyệt nhiên không phải loại người bỏ nhà theo trai như cha nói đâu"

Ông Tịnh nghe con gái phản bác thì liếc sang nó một cái

"Ý mày nói cha mày nhà quê đó hả Thi"

Hồng Thi giật bắn người mà giả bộ cậm cụi vào chén cơm của mình, sau đó lí nhí giải thích

"Con hông có ý đó, là do cha nghĩ vậy thôi"

Hân im lặng ngồi nghe nãy giờ chẳng buồn lên tiếng, vì vốn dĩ chuyện này không liên quan đến nàng, Hân không muốn xía vào chuyện riêng tư của cậu Tùng và cô Giao Ánh kia

Bây giờ cậu mà có rước cô gái đó về làm mợ ba nhà này, nàng cũng không có ý kiến gì hết, dù sao thì có yêu thương gì đâu mà ghen ghét đố kị, nếu nói có tình thì chắc đó là tình nghĩa vợ chồng hai năm nay thôi.