"Mợ ơi, có thư cậu Tùng gửi về cho mợ"
Hân đang ngồi đọc sách tại gian nhà chính, nghe con Muội chạy từ ngoài sân vào báo tin, nghe tiếng nó Hân vội gấp cuốn sách lại đặt lên bàn, từ tốn nhận lấy bức thư của cậu Tùng
"Mày đi ra sau mần việc đi"
Con Muội đưa thư cho mợ Hân xong, nghe được hàm ý từ câu nói của mợ, nó biết ý mà chạy ra sau gian nhà bếp, không làm phiền đến mợ.
Hân nhìn bức thư một lúc thái độ của nàng rơi vào trầm tư, không biết có chuyện chi hệ trọng mà cậu Tùng nay lại đánh thư về cho nàng. cậu lên Sài Thành gần mấy tháng nay, mọi khi cậu muốn đi đâu thì đi không thèm báo cho Hân một tiếng, hôm nay đột nhiên lại đánh thư về làm Hân cảm thấy hoài nghi
Hân lật phong thư lấy ra một tờ giấy màu vàng ngà, nàng chăm chú nhìn nội dung bức thư
Gửi Mai Hân
Tui viết thư này là muốn căn dặn với mình một số thứ, tui ở trên Sài Thành mần ăn còn lâu lắm mới về Cần Thơ, mình ở nhà coi thăm nom cha má dùm tui nghen mình, với lại mình coi lo liệu mấy cái xưởng lúa giúp tui một thời gian, tui lo liệu xong mọi việc sẽ về, mình yên tâm nghen
Cậu Tùng
Hân đọc xong bức thư từ chồng ngầm hiểu ra sự việc, nàng gấp bức thư lại rồi bỏ ngược vào trong phong bao, nàng rót một chum trà sen sau đó nhâm nhi hương vị dịu ngọt từ trà, thái độ nàng bình thãn đến lạ thường, như đã quá quen thuộc vấn đề này.
Nàng biết cậu Tùng không phải vì mần ăn mà phải lên tận Sài Thành mà cậu còn có nguyên do khác, nàng không muốn vạch trần cái bí mật chồng đang cố tình giấu diếm suốt ngần ấy năm qua
Cho nên nàng mặc kệ cho qua, dù sao nàng cũng là đàn bà phụ nữ trực giác rất nhạy bén, làm sao nàng không biết chồng mình có gì khác lạ.
Hân gả cho cậu Tùng gần hai năm nay, bàn dân thiên hạ nhìn vào ai cũng nghĩ là cậu Tùng thương vợ, nhưng đâu có ai biết được tận sâu trong góc khuất nhà hội đồng Tịnh, lấy nhau về hai năm chưa một lần chung đụng chuyện chăn gối, Hân thấy thái độ cậu dường như chán ghét chuyện chung đụng cùng nàng, nên cũng im lặng mà coi cậu hành xử ra sao
Năm đầu tiên khi nàng về cái gia trang này, cậu Tùng đối xử rất tốt với nàng, chăm lo cho nàng từng li từng tí, nhưng tuyệt nhiên mấy chuyện thân mật thì cậu không bao giờ đề cập đến, riết rồi nàng còn tưởng cậu là anh trai mình không đó, vì cách hành xử của cậu Tùng không khác gì Thế Thành dành cho Hân, cách cậu nâng niu nàng giống như một người anh trai dành sự dịu dàng cho em gái, chớ không phải một người vợ
Do cha má sắp đặt hôn sự cho nàng và cậu Tùng từ nhỏ, cha má đặt đâu thì nàng ngồi đó, phận làm con sao dám làm phật ý cha má, ban đầu nàng thấy hơi buồn khi chồng nàng lại đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy, nàng còn tự trách bản thân không đủ công dung ngôn hạnh nên cậu không yêu nàng, bao nhiêu sự tủi thân dồn nén trong lòng nàng, khiến nàng khó chịu đến choáng ngợp
Nhưng rồi Hân nhận ra không phải do nàng thấp kém mà vì từ lâu cậu Tùng đã say mê một hình bóng khác không phải nàng, tình cờ một lần nọ cậu Tùng đi thăm ruộng lúa cho ông Tịnh, nàng ngồi ở trong thư phòng đọc sách. Đam Mỹ Hài
Hân mượn một tựa sách thơ ca trên ngăn tủ mà cậu Tùng yêu thích, đọc cho vơi đi sự nhàm chán trong ngôi nhà vốn dĩ chẳng thuộc về nàng, đọc được vài ba trang nàng chợt phát hiện một lá thơ kẹp gọn gàng trong cuốn sách mà cậu yêu thích, thấy hơi nghi ngờ nên nàng mở ra xem
Và từ bức thư này nàng phát hiện ra một bí mật cậu che giấu nàng bấy lâu nay, cậu Tùng đang nuôi nhân tình bên ngoài, nội dung bức thư không quá dài nhưng đủ làm cho nàng tỉnh ngộ ra, chồng nàng đang ngoại tình sau lưng nàng
Gửi Thanh Tùng
Cậu Tùng sau lâu quá cậu còn chưa lên đây thăm em, người ta nhớ cậu lung lắm rồi đa, cậu ở Cần Thơ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, cậu mà bệnh là em xót lắm đó, cậu thu xếp công việc rồi lên đây sớm với em nghen cậu, thương cậu!
T.Q
Nàng thật sự chả biết tên thật cô nhân tình kia, nhưng đọc sơ qua bức thư nàng đủ biết cậu Tùng đang mặn nồng cùng cô gái trên Sài Thành kia tới mức nào, lúc đó Hân như suy sụp tinh thần mất ăn mất ngủ mấy ngày, nhưng cậu Tùng không thèm quan tâm hay đoái hoài gì đến nàng câu nào, cậu đi sớm về khuya có khi nguyên ngày nàng còn không thấy bóng dáng cậu đâu.
Hân suy nghĩ về chuyện này rất nhiều, sau đó nàng quyết định ngậm ngùi nén cái sự đau thương kia sang một bên, cậu Tùng không yêu nàng thì sao mà trách cậu được, dù sao nàng và cậu Tùng chưa có gì gọi là mặn nồng nên nàng mặc kệ cho qua, xem như nàng phó mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, nàng cứ an phận mà yên ổn sống cuộc đời tẻ nhạt của nàng.
Lại thêm một năm trôi qua, cậu Tùng và nàng không có tình cảm gì phát sinh thêm, hai vợ chồng thường ngày sinh hoạt như bao đôi vợ chồng son khác, ăn cơm chung ngủ chung nhưng nàng thật sự không có cảm giác rung động gì khác ngoài sự cô đơn.
Thời gian gần đây Cậu Tùng lên Sài Thành ngày một nhiều hơn với cái lý do đi mần ăn xa, có khi bốn năm tháng cậu về Cần Thơ một lần xem như thăm nôm nàng cùng cha má ở quê
Rồi lại tiếp tục lên Sài Thành cùng lí do mần ăn gì đó của cậu, nàng im lặng ậm ừ cho qua, mấy khi cậu Tùng lên đó thì nàng ở nhà lo sổ sách xưởng lúa dùm cậu, nàng thấy riết rồi nàng giống quản gia cho cậu hơn, thay vì một người vợ đúng nghĩa
Ông bà Tịnh ngược lại rất yêu thương nàng, hay sai gia đinh qua nhà gọi nàng sang nhà ông bà ăn cơm, ông bà một phần vì áy náy khi con trai mình lo đi mần ăn mà bỏ bê vợ ở nhà một mình, bởi lẽ đó ông bà Tịnh thương Hân như con gái ruột, nàng cũng đỡ tủi thân phần nào ít ra nàng còn có một chổ dựa tinh thần là cha má chồng
"Con Muội đâu, lên đây mợ nhờ cái này"
Nghe tiếng mợ Hân gọi con nhỏ buông cây chổi đang quét sân ra chạy vội vào gian nhà chính xem mợ cần gì
"Dạ mợ kêu con"
"Mày ra ngoài chợ mua ít trái cây cho mợ, hôm nay mợ sang nhà cha má chơi"
Hân dặn dò Muội ra chợ mua cho nàng ít trái cây, để nàng còn biếu cho cha má, lâu rồi nàng chưa về thăm ông Trịnh nên sẵn dịp cậu Tùng không có ở nhà, nàng được nghỉ ngơi thảnh thơi một chút, nàng muốn về thăm cha má một vài ngày.
"Dạ mợ"
Con Muội nghe mợ dặn xong, nó chạy ào ra ngoài chợ mua ít trái cây cho mợ, Hân thì tiếp tục ngồi đọc cuốn sách còn dang dở, nàng ở trong nhà lâu ngày quá đâm ra chán nản, không có lấy một niềm vui nào
Lúc chưa lấy cậu Tùng nàng là một cô tiểu thơ có tiếng trong làng Thượng, nàng được cha má hết mực cưng chiều, mấy cậu trai trong làng tán tỉnh nàng không ít nhưng nàng toàn ngó lơ thôi, một phần do nàng không thích mấy cậu trai hay buông lời ong bướm, nàng nghe mà không thấm được mấy lời mật ngọt từ mấy cậu
Người ta hay nói mật ngọt chết ruồi.
Do cậu Tùng là một cậu trai thật thà, cha má nàng ưng bụng nên nàng chịu gả cho cậu, nàng còn tính sau khi gả cho cậu Tùng, nàng sẽ cố gắng vun đắp tình cảm vợ chồng, nhưng mọi sự mong chờ đều bị dập tắt bởi lá thư chỉ vỏn vẹn vài dòng đó
Tầm trưa Hân cùng con Muội được thằng Cần chở qua nhà ông hội đồng Trịnh, chiếc xe hơi chạy bon bon trên con đường đất đỏ, Hân đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh ruộng lúa bên ngoài cửa kính, cũng khá lâu rồi Hân mới trở về làng Kim Đông, do con gái lấy chồng thì phải theo chồng nên một năm nàng về thăm cha má ruột được vỏn vẹn ba bốn lần
Ở bên cha má nàng cảm giác ấm áp hạnh phúc hơn, bên nhà cậu Tùng nàng cô đơn lạc lõng mà không có một ai cho nàng tâm sự giải bày, chỉ biết chôn vùi đầu ốc vào đống sổ sách, đồng án mà cậu Tùng để lại.
Xe chạy qua năm sáu cái ruộng lúa băng qua một con sông dài cuối cùng thì đến nhà ông hội đồng Trịnh, thấy xe hơi vừa dừng trước cổng đám gia đinh quét sân bên ngoài lật đật chạy ra mở cổng đón chờ, vì tụi nó biết cô út tụi nó về thăm nhà
Hân bước xuống xe ngó qua ngó lại ngôi nhà ba gian thân quen ngày nào, cảm xúc nàng như dâng trào trong lòng ngực, bao nhiêu kỉ niệm khi còn tấm bé của nàng chợt hiện về, nơi này từng chứa đựng biết bao kí ức tươi đẹp hạnh phúc của nàng bên cha má và anh trai
Ông Trịnh nghe tiếng xe hơi ồn ào trước sân nhà, ông nhanh chóng xỏ đôi guốc mộc ra xem, vừa nhìn thấy con gái út về ông mừng rỡ chạy ra ôm con gái một cái thiệt chặt, ông nhớ Mai Hân của ông vô cùng, thấy lâu quá nó không về ông xót ruột không biết nó sống bên đó có hạnh phúc không, có ai đối xử tệ bạc hay ức hiếp con gái ông không?
"Cha..."
Hân vui mừng ôm lấy ông Trịnh, nàng nhớ cha má rất nhiều, nhớ cái ôm ấm áp cha dành cho nàng, nhớ món canh chua má nàng nấu, nhớ luôn cả ông anh trai cà chớn hay chọc ghẹo nàng, nghĩ đến đây nước mắt Mai Hân tuôn trào lăn dài trên đôi gò má hồng hào, nàng ước gì mình chưa bao giờ lớn lên, nàng thật sự không muốn xa cha má một chút nào.
"Rồi sao bây khóc dữ vậy đa"
Ông Trịnh thấy con gái ôm mình khóc nức nở trong lòng chợt có chút xót xa, ông biết con gái ông chịu uất ức khi làm dâu bên nhà hội đồng Tịnh, đặc biệt là làm vợ cậu Tùng
Vài hôm ông đi mần ăn bên làng Kim Tây có ghé sang nhà hội đồng Tịnh thăm con gái nhưng tuyệt nhiên không lần nào cậu Tùng có ở nhà, hỏi Hân thì nàng nói cậu đi mần ăn xa, nhưng năm lần bảy lượt ông sang thăm thì lần nào cũng như lần nấy, không thấy bóng dáng cậu đâu
"Dạ tại con nhớ cha má quá thôi"
Nàng dùng chiếc khăn mùi xoa lau đi vài giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má, nàng không thể nói cho cha má nghe nàng bị chồng ghẻ lạnh ra sao được, dù sao cha má nàng cũng già rồi nàng không muốn cha má đâm lo, cuộc đời nàng coi như lầm lỡ, nàng phải cắn răng mà cam chịu cái kiếp chung chồng này
"Vô nhà đi cha kêu gia đinh qua nhà ông Hùng kêu má bây về, lâu ngày không gặp bây, bả nhớ bây lung lắm đó đa"
"Dạ"
Hân gật đầu theo cha vào nhà, nàng ngồi xuống bộ bàn trà gian chính, ông Trịnh rót cho Hân chum trà rồi sai gia đinh chạy sang nhà bà Hoa kêu má Hân về, do sáng bà Trịnh sang nhà ông Hùng thăm cô em gái, nên hiện tại nhà có mình ên ông Trịnh thôi
"Lóng rài bây sống sao rồi đa, cha ít thấy bây về đây quá"
Ông Trịnh vừa uống trà vừa nhìn con gái, ngó bộ nó ốm hơn mấy tháng trước, gương mặt gầy gò đi thấy rõ, ông nghĩ đến đây lại thở dài một hơi, làn da nhăn nheo vô thức nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, ở nhà ông cưng Mai Hân như trứng, từ khi gả cho cậu Tùng ông thấy nó hay buồn lòng rồi hao gầy đi không ít, sao ông thấy hối hận khi gả con gái cho cậu Tùng quá
"Do con bận làm sổ sách cho cậu Tùng nên con không có qua thăm nom cha má được, cha đừng có giận con nghen cha"
Hân nghe cha thủ thỉ mấy câu này mà nhói lòng, nàng muốn về thăm cha má nhưng mà cũng không thể bỏ bê nhà cửa bên gia trang cậu Tùng, kẻo cha má cậu biết lại trách nàng không làm tròn bổn phận dâu con.
"Cha có giận chi bây, cha lo cho bây thôi"
Ông nhẹ giọng nói cho Hân nghe, ông thương nó gần chết sao mà giận nó được, do ông thấy xót con nên ông hỏi thăm vậy thôi, dù Hân có gả chồng thì trong mắt ông nó luôn là đứa con gái bé nhỏ ngày nào còn nằm nôi
"Ủa mà, Thế Thành đâu rồi cha"
Nàng nghe cha nói má sang nhà dì Hoa rồi, nàng ngồi trong nhà được một lúc nhưng không thấy bóng dáng Thế Thành đâu, cái ông này tệ hết sức suốt ngày toàn tụ tập đi chơi bỏ cha má ở nhà một mình vậy đó, nàng thiệt muốn đập cho ông anh hai không biết điều này một trận nên thân
"Bây đừng có lo, nó đi câu cá chung dí tụi cậu ba cậu tư nhà ông hội đồng Thanh đó đa, chập chạng dạng nó về à"
"Dạ mà cha má ở nhà ráng ăn uống vô nghen, sao con thấy cha ốm đi nhiều quá"
Nàng thấy cha dạo này hốc hác hơn, tóc bạc hơn không ít, lưng ông dạo này khôm hơn nhìn ông chống gậy mà nàng thấy xót, dù sao ông cũng ngoài sáu mươi rồi, nên chú ý sức khỏe một chút thì nàng an tâm hơn
"Cha má khỏe re, mày lo cho mày đi Hân cha thấy con ốm yếu quá rồi đó đa"
"Con không sao, lóng rài con ăn không ngon nên chán ăn chớ không có sao đâu cha"
Hân xoa xoa ly trà trên tay rồi nói cho ông Trịnh nghe, thiệt sự nàng chán nản nên không thiết tha ăn uống chi hết, ở nhà bên đó trong mâm cơm nàng cũng chỉ ngậm ngùi ăn một mình thôi, riết rồi nàng chán mà không muốn ăn gì hết.
Hai cha con đang ngồi trò chuyện trong gian nhà chính được một lúc lâu, thì chợt bên ngoài tiếng bước chân vồn vập cùng tiếng la Thế Thành vang lên cả một gốc sân
"Con Tí đâu, bây đi kêu đốc tờ cho cậu"
Gia đinh trong nhà nghe tiếng la vội chạy ra xem tình hình, Hân cùng ông Trịnh nghe thấy tiếng Thế Thành nên chạy ra sân không biết cậu bị cái chi mà la ó ôm xồn vậy không biết, nàng sợ cậu lại gây họa gì nữa rồi
Vừa ra đến sân, Hân giật mình khi trông thấy bộ dạng của Thế Thành, quần áo cậu lấm lem sình đất tóc tai bồm xồm như cậu vừa chui từ trong cái bụi lùm nào ra vậy, đáng ngạc nhiên hơn là trên tay cậu đang bế một cô bé độ 16 17 gì đó, mặt mài máu me be bét quần áo rách tả tơi, Hân nhìn mà hoảng hồn mấy phần
"Chuyện gì mà bây la dữ, còn con bé này là ai vậy Thành"
Ông Trịnh thấy cậu trông bộ dạng thê thảm như này thì lên tiếng hỏi thăm coi cậu bị cái gì, nhìn con bé trên tay cậu ông cũng nhíu mày trông nó bị thương nặng lung à, tay chân rách nát hết trơn rồi
"Lát con giải thích cho cha nghe sau nghen"
Thế Thành lật đật bế cô bé vào nhà đặt nó lên tấm phản gỗ liêm trước gian nhà chính, xong xuôi cậu đi sang bộ bàn ghế cha và Hân đang ngồi, sau đó ngồi xuống uống một ngụm trà cho bình tĩnh lại
"Sao mày nói cho cha nghe coi Thành"
Thấy con trai ngồi xuống, Ông Trịnh đâm lo mà hỏi thăm cậu
"Chuyện là..."
Thế Thành kể lại cho cha và em gái nghe, chuyện cậu cùng hai cậu nhà hội đồng Thanh câu cá cập bên mé sông, đang ngồi câu ngon lành cậu nghe trong cái bụi cây um tùm bên cạnh có tiếng rên rĩ
Cậu làm thinh một hồi lâu lóng tai mà nghe cái âm thanh đó, càng ngày cậu càng thấy cái tiếng đó yếu ớt dần đến khi chỉ còn lại tiếng thều thào kêu cứu, cậu hoảng hồn chui vô cái bụi cây um tùm đó kiếm coi ai là chủ nhân âm thanh kia
Mò một lúc cậu moi ra được cái con bé máu me be bét này, cậu vừa nhìn thôi mà thoáng giật mình, cậu còn tưởng con bé chết rồi, may sao nó còn hơi thở nhưng rất yếu ớt, sau đó cậu bỏ hai cậu kia ở lại mé sông còn cậu bế cô bé này về, cậu sợ con bé mất máu mà chết thì cậu mang tội
"Anh biết con bé này con cái nhà ai không"
Hân nhìn qua tấm phản nơi con bé đang im lìm ở đó, nó mặc đúng duy nhất một cái áo lá mỏng manh cùng chiếc quần lụa đã lấm lem sình đất, Hân nhìn mà xót không biết ai là kẻ đã đánh đập nó ra cái hình dạng này, mặt mũi sưng húp trông thảm hại vô cùng
"Anh cũng nào có biết, anh có gặp con bé này trong làng Kim Đông bao giờ đâu"
Thế Thành thở dài đáp, cậu vì sợ nó chết mà mang nó về đây chứ cậu có quen biết gì nó đâu đa, cậu định khi nào nó tỉnh dậy cậu hỏi xem nó con cái nhà ai rồi đưa nó về cho cha má nó
Một lát sau thì đốc tờ đến, ông lão băng bó vết thương trên tay chân cho nó một cách tỉ mỉ, xong kê vài ba đơn thuốc cho cậu hai đi mua, sau đó ông dặn
"Thuốc thang tui kê rồi đó cậu đi mua cho con bé uống ngày ba cử, con nhỏ bị thương coi bộ nặng lung à, ngó bộ tối nay hoặc ngày mai nó tỉnh đó cậu"
"Được rồi, ông về đi"
Thế Thành đưa cho đốc tờ vài đồng bạc lẻ, sau đó dặn Hân ở nhà coi chừng con bé dùm cậu, sẵn tiện thay đồ cho con nhỏ luôn, còn cậu chạy ra ngoài chợ mua thuốc cho nó, mà Hân bụng dạ cũng tốt nên nàng không ngần ngại mà giúp con bé
Thế Thành bế nó vào phòng nàng sau đó đặt nó xuống giường, xong xuôi cậu chạy ra chợ mua thuốc còn Hân đóng chốt cửa phòng lại, nàng đang định lau sơ cơ thể cho con bé nên chốt cửa lại luôn cho an toàn.
Hân ngồi xuống bên cạnh giường lấy một cái khăn thấm ít nước ấm rồi vắt khô, sau đó chầm chậm lau mặt cho con bé, nàng lau từ tốn tránh làm cho nó đau vì nàng thấy mấy vết bầm trên mặt nó thâm đen hết rồi, nàng vừa lau mà trong lòng cảm thán sao con bé này mũi nó cao quá không biết, nhìn nét mặt nó không giống người An Nam
Lau xong mặt mũi sạch sẽ cho nó, nàng lau tay chân cho nó luôn, cuối cùng nàng chợt khựng lại một lát, bộ đồ nó mặc dơ quá nàng có cần thay luôn không ta, thôi đã giúp người ta thì giúp cho trót
Nàng cởi chiếc áo lá mỏng manh bên ngoài ra, nàng hơi sững lại một chút vì thấy thân thể nó sao mà nõn nà như mấy cô tiểu thơ vậy đa, da thịt nó cũng hồng hào không giống mấy nhỏ dân đen xíu nào, tuy trên tay chân vết bầm chi chít khá nhiều nhưng nàng có thể nhìn thấy con bé này có nước da trắng ngần như trứng gà vậy, lau cho nó xong nàng mặc tạm vào cho nó một bộ bà ba nâu, do đồ của nàng nó không mặc vừa nên nàng đành mượn đồ con bé gia đinh trong nhà cho nó mặc tạm
Thay đồ xong xuôi Thế Thành cũng về đến, cậu sai gia đinh đi đun ấm thuốc, còn cậu vào phòng Hân xem con bé như nào rồi, trong lòng cậu thấy hơi lo cho nó
Cậu tiến đến gần giường của Hân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, cậu nhìn con bé một lúc sau đó cảm thán nói
"Chà con cái nhà ai mà trông mặt mũi sáng lạng quá vậy đa"
Thế Thành từng gặp qua rất nhiều cô nàng trong vùng, nhưng cậu chưa thấy ai có dung mạo xuất chúng như con bé này, tuy bây giờ mặt mài nó toàn mấy vết bầm đen nhưng cậu còn nhận thấy được nét đẹp mỹ lệ đó, mấy đường nét trên gương mặt nó phải gọi là cực phẩm giai nhân luôn đó đa
Mai Hân em gái của cậu nhan sắc được xem là xuất chúng, Hân còn có biệt danh nàng thơ của mấy cậu công tử xứ Cần Thơ này, nhưng so với con bé trước mặt cậu đây, thì nhan sắc một chín một mười, không ai kém cạnh ai một xíu nào hết
"Em thấy lạ quá, con bé này không biết con cái nhà ai nhưng em nghĩ nó không phải con của mấy tá điền trong làng mình đâu"
"Đợi con bé tỉnh lại anh hỏi coi nhà nó ở đâu rồi đưa nó về cho cha má nó"
Hân ậm ừ gật đầu, nàng lại ngấm nghía gương mặt nó, nàng cảm thấy có chút thiện cảm với bạn nhỏ xa lạ này, nàng thích nét đẹp của con bé này thoạt nhìn trông rất thanh tú và dịu dàng, khác xa mấy cô nàng thôn nữ trong làng Kim Đông và cả làng Kim Tây
"Mà em định khi nào về lại bên đó Hân"
Suýt chút Thế Thành quên mất lý do vì sao Hân có mặt ở đây, do cậu lo chạy ngược chạy xuôi thuốc thang cho nó nên cậu quên bén đi mất em gái mình hôm nay về thăm nhà
"Em định ở lại đây vài ngày"
"Vậy thôi anh bế nó qua phòng khác, cho em còn nghỉ ngơi nghen Hân"
Thế Thành toang định lại bế con bé lên thì Hân níu tay cậu lại, nàng nhẹ giọng nói
"Thôi anh cho con bé ở đây, khi nào nó tỉnh lại thì đem qua phòng khác cũng được"
Nghe Hân nói vậy cậu cũng không nói thêm câu nào, cậu sợ em cậu bất tiện khi có người lạ trong phòng nàng thôi, nhưng nghe nàng nói vậy thì cậu cũng yên tâm phần nào, dù sao thì phòng Hân có chăn ấm nệm êm nên cũng giúp con bé cảm giác thoải mái hơn