Sơn Quỷ

Chương 10: Mục gia chiêu hào kiệt - Sài lang lộ chân dung




Lan Quỳnh hơn Thiên Cơ hai tuổi nên thầm lo mình sớm già nua. Nay nghe vậy nàng hoan hỉ vô cùng. Thiên Cơ tinh thông y lý, công lực lại hùng hậu nên đã giúp ái thê bằng cách dồn chân khí vào cơ thể nàng, khiến Lan Quỳnh cảm nhận ngay được đường lối lưu chuyển trong kinh mạch. Nghe bao nhiêu mệt nhọc tan biến cả, Lan Quỳnh sung sướng hứa sẽ khổ công mà luyện.



Sáng ra, sau bữa đểm tâm, Thiên Cơ tập họp hai mươi kiếm thủ Bắc Đẩu môn ở trước sân, phân phối nhiệm vụ, vị trí canh phòng rồi phát cho mỗi người một tháng lương.



Ai cũng muốn khai rằng mình có đến bảy, tám đứa con nhưng không dám vì sợ đội trưởng Thường Y Bố. Cái tham của người nghèo không đáng trách. Họ tham vì thiếu thốn, trong khi đám nhà giàu bóp cổ, lột da đồng loại, tuy trong nhà đã thừa mứa bạc vàng.



Lan Quỳnh ân cần trao bạc cho từng người, không phải với thái độ ban ơn mà như đang tặng quà cho khách. Nụ cười ôn nhu, thùy mị của nàng đã chinh phục dược lòng người.



Cuối giờ thìn, Trầm tiểu thư của Bắc Đẩu môn đến chơi. Thiên Cơ nghe báo vội cùng Lan Quỳnh ra đón. Thấy Thiên Cơ, mắt Hiểu Mẫn sáng lên nhưng không dám chạy đến nắm tay thân mật. Có lẽ Trầm Hạo Liệt đã nói cho nàng biết rõ vai trò rể quí của Thiên Cơ trong Mục gia trang. Lão là người thâm trầm, lẽ nào không đoán ra nội tình?



Thiên Cơ đã kể cho Lan Quỳnh nghe sự quyến luyến của Hiểu Mẫn với mình. Lan Quỳnh không ghen mà chỉ tội nghiệp cô em họ của chàng. Lúc Hạo Liệt lộ nguyên hình dã thú thì trái tim non nớt sẽ nát tan.



Vẻ mặt thoáng buồn kia khiến Lan Quỳnh bất nhẫn, chủ động bước đến, cười nói thân tình :



- Nghe nói sáng nay hiền muội sẽ đến chơi, ngu tỷ cứ mong mãi. Sao giờ này gót ngọc mới giá lâm?



Trước đây, Hiểu Mẫn đã từng có đi theo Hạo Liệt đến Mục gia trang nhưng nàng ít tiếp xúc với Lan Quỳnh mà chỉ bám lấy Thiên Cơ. Nay nghe những lời dịu ngọt, chân thành, lòng Hiểu Mẫn rất xúc động, tự nhủ rằng đối phương xinh đẹp và nhân hậu xứng đáng để mình chịu phận lẽ mọn.



Đã có chủ ý như vậy nên lòng Hiểu Mẫn trút sạch buồn phiền, miệng cười như hoa nở :



- Nếu đại tỷù không phiền thì ngày nào tiểu muội cũng sang đây quấy nhiễu.



Nhận ra câu nói này chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của Lan Quỳnh, Hiểu Mẫn liền tiếp lời :



- À quên. Tiểu muội không sang sớm được vì Trầm gia trang có khách. Người này là Trí Nang Tú Sĩ Tang Đình Bạch, nổi tiếng võ lâm về kiến văn cũng như tài bày binh bố trận. Lão bảo rằng Mục đại ca đang bị Nguyệt Quý thánh cung phát lệnh truy nã. Ai phát hiện tông tích, hạ lạc của chàng trai sử dụng thiết hoàn sẽ được thưởng ba ngàn lượng bạc. Họ không biết lai lịch Mục đại ca, chỉ mô tả hình dáng và nhắc đến con dã nhân lông đen đồng hành.



Lan Quỳnh sợ hãi ngắt lời :



- Thế lệnh tôn có tiết lộ thân phận của Thiên Cơ không?



Câu hỏi này không được tế nhị nên Thiên Cơ vội nói :



- Tang tiền bối là bậc chính nhân, danh tiếng lẫy lừng từ mấy chục năm nay. Ta mong có dịp được ra mắt mới thỏa lòng.



Chàng từng nghe Vô Tích Thần Y kể về Trí Nang Tú Sĩ, biết ông là bằng hữu của cha mình. Ngày Thiên Toàn còn sống, đã từng đưa họ Tang đến ra mắt Mục lão trang chủ.



Hiểu Mẫn vui vẻ báo :



- Đại ca bất tất phải đi. Trưa nay Tang bá phụ và gia phụ sẽ sang thăm Mục gia trang.



Lan Quỳnh thở phào mỉm cười :



- Lát nữa mời Mẫn muội dùng cơm với bọn ta luôn.



Hiểu Mẫn ranh mãnh đáp :



- Đại tỷ không mời thì tiểu muội cũng ở chơi rồi về chung với gia phụ.



Lan Quỳnh không có anh chị em gì cả nên cũng khá cô đơn. Vì vậy, nàng thực tâm hân hoan khi được bầu bạn với cô gái thắng thắn, hồn nhiên này. Hai nàng nắm tay nhau đi vào hậu sảnh, bỏ mặc Thiên Cơ ngoài sân.



Thiên Cơ nhìn theo bốn gót sen đang yểu điệu đạp trên thảm hoa hòe vàng rực, nghe lòng buồn vu vơ.



Cũng như Trầm gia trang, ở đây trồng rất nhiều hòe. Loài cây này sinh trưởng nhanh, cành lá sum xuê cho bóng mát. Mùa hè hoa hòe nở rộ, nhuộm vàng cảnh vật.



Kỳ hoa dài, rụng lả tả đầy mặt đất, hương thơm bát ngát.



Đối với Mục gia trang thì việc trồng hòe còn có lợi về mặt kinh tế vì hoa quả đều là vị thuốc. Búp hoa hòe sấy khô gọi là hòe mễ, còn quả là hòe giác. Hòe mễ trị cao huyết áp, còn hòe giác có tác dụng lương huyết, cầm máu.



Thiên Cơ khẽ thở dài, nhớ da diết nơi mình đã lớn lên. Những mùa hạ của rừng Thần Y Giá cũng đầy hương sắc của hoa hòe. Chàng tự nhủ rằng sau này sẽ trở lại chốn cũ mà sinh sống. Nhưng liệu Lan Quỳnh có chịu giam mình trong cánh hoang sơ, tĩnh mịch ấy không? Từ tận đáy lòng chàng nhận ra mình không thích hợp với cảnh phồn hoa đô hội.



Thiên Cơ lững thững đi vòng ra sau nhà. Chàng phì cười khi có cả Tiểu Hà tham gia cuộc đối thoại bất đồng ngôn ngữ của Tiểu Mao và Bất Bão. Tiểu Hà tính tình bạo dạn, đã mau chóng làm quen với con dã nhân gớm ghiếc. Nó thích thú được ngồi lên Tiểu Mao, nghịch ngợm đôi tai vểnh phủ đầy lông tơ. Thiên Cơ chạnh lòng, biết cô bé sẽ buồn khi chàng đưa Tiểu Mao trở lại rừng xưa. Thiên Cơ xà xuống bãi cỏ cùng họ vui đùa.



Đầu giờ ngọ, Tiểu Cúc ra mời Thiên Cơ vào dùng cơm. Chàng bồng Tiểu Hà, cùng Bất Bão đi về hướng khách sảnh.



Tiểu Cúc tinh nghịch nói :



- Bẩm thiếu gia. Hôm nay Quảng công tử lại sang chơi.



Thiên Cơ mỉm cười gật đầu.



Tiểu Cúc nói tiếp :



- Cả Môn chủ Bắc Đẩu môn và một lão nhân họ Tang nữa.



Thiên Cơ mừng rỡ rảo bước, nóng lòng muốn diện kiến bằng hữu của cha mình, cũng là bạn với bá phụ Vô Tích Thần Y. Lý Dĩ từng bảo rằng chàng có thể tin tưởng vào Trí Nang Tú Sĩ nhưng Tang Đình Bạch hành tung vô định, suốt đời phiêu bạt, thưởng ngoạn những danh lam thắng cảnh. Do vậy, Thiên Cơ chẳng biết đâu mà tìm.



Họ Tang là người thông minh tuyệt thế, tất sẽ giúp chàng làm sáng tỏ tội lỗi của Hạo Liệt.



Chủ khách đã tề tựu đông đủ quanh bàn trà ở vách đối diện cửa sảnh. Cách đấy không xa, đám tỳ nữ đang sửa soạn bàn tiệc. Chỉ có bốn nam nhân trò chuyện, còn Lan Quỳnh và Hiểu Mẫn đứng bên song ríu rít nói cười.



Thiên Cơ thả Tiểu Hà xuống để cô bé chạy nhảy, rồi cùng Bất Bão bước đến ra mắt khách. Từ một kẻ lang thang kiếm không đủ cơm ăn, giờ đây đạo sĩ béo thường được theo Thiên Cơ ngồi ngang hàng với các bậc đại nhân trưởng bối, lòng vừa khoan khoái vừa ngượng ngập. Gã sợ thất thế nên lẳng lặng làm theo Thiên Cơ. Chàng chào ai thì gã cũng cúi đầu. Vẻ trang nghiêm không thích hợp với Bất Bão nên trông sắc diện gã rất kỳ dị và hoạt kê.



Thiên Cơ vòng tay cười với Quảng Lưu Hoan và nói lời bái kiến với Trầm Hạo Liệt và Tang Đình Bạch :



- Vãn bối ra mắt nhị vị!



Trí Nang Tú Sĩ là một lão nhân thất tuần, thân hình gầy gò, mảnh khảnh, da mặt nhăn nheo, ánh mắt mờ nhạt. Dưới đôi mắt tầm thường ấy là một chiếc mũi hếch và đôi môi dầy. Trông lão quê mùa, thô lậu trong bộ nho phục vải thô cũ kỹ, trước đây có lẽ màu vàng, giờ đã bạc phếch, không thể xác định được màu sắc.



Dung mạc tầm thường này nếu không được giới thiệu thì chẳng ai biết lão là Trí Nang Tú Sĩ, nhân vật đa mưu túc trí nhất võ lâm. Và chính vì vậy mà Quảng Lưu Hoan mới dám múa rìu qua mắt thợ, kín đáo khoe khoang nhân phẩm và văn tài. Gã ung dung, khéo léo phun ra những lời châu ngọc, không dài dòng nhưng câu nào cũng biểu hiện sự thông tuệ hơn người.



Trầm Hạo Liệt thực sự bị cuốn hút, chăm chú lắng nghe. Lão đang muốn tìm một chàng rể tài mạo để thay chỗ Thiên Cơ trong lòng Hiểu Mẫn. Họ Tang cũng lộ vẻ quan tâm nhưng trong lòng lão nghĩ gì thì có trời mới biết được. Thấy Thiên Cơ vào đến, đôi mắt khờ khạo kia thoáng sáng lên rất nhanh. Lão nhìn chàng thật kỹ, đôi mày bạc khẽ rung động. Khi chàng chào hỏi, lão mỉm cười đôn hậu, để lộ hàm răng ngựa vàng khè, nói gọn lỏn :



- Hảo thiếu niên.



Mục Tử Phát rất đẹp dạ vì biết Trí Nang Tú Sĩ ít khi khen ai, ngay Quảng Lưu Hoan khí chất như rồng phụng mà lão cũng không hề tán thưởng.



Mục Tử Phát cười bảo :



- Lão phu xin giới thiệu chàng trai to béo này với nhị vị lão huynh. Y tên Tưởng Cái, xuất thân là một đạo sĩ ở Long Hổ sơn, đạo danh Bất Bão Vũ Sĩ. Hiện nay y là võ sư hộ vệ của tệ trang.



Bất Bão ngượng ngùng cúi đầu :



- Bần đạo bái kiến nhị vị.



Chờ hai người trẻ tuổi ngồi xuống, Hạo Liệt nghiêm giọng hỏi Thiên Cơ :



- Mục công tử đã làm gì mà bị Nguyệt Quý thánh cung xem là trọng phạm, phát lệnh truy nã khắp nơi như vậy?



Thiên Cơ bình thản đáp :



- Vãn bối đã giết bốn Hộ pháp và đả thương Điện chủ Hình điện của họ để cứu mạng một nữ nhân và một tiểu hài mới ba tháng tuổi.



Hạo Liệt cười mát :



- Chính vì việc này mà Nguyệt Quý cung chủ Tưởng Hạnh Hoa đã tuyên bố sẽ xóa bỏ lời thề cũ, dù phải vượt sông Trường Giang cũng phải tìm cho ra công tử đấy. Võ lâm khó mà tránh khỏi cơn đại họa.



Thiên Cơ không ngờ việc giải cứu Thẩm Tường Vy lại có hậu quả lớn lao như vậy.



Chàng là người kiên cường, vô úy nên lạnh lùng chấp nhận :



- Việc nghĩa chẳng thể không làm. Tại hạ sẽ gởi thư phó ước với Nguyệt Quý thánh cung để giải quyết.



Hạo Liệt thầm khâm phục dũng khí của chàng. Lão dịu giọng khuyên :



- Lão phu biết công tử là bậc anh hùng cái thế nhưng Vô Tình kiếm pháp của Thánh cung lợi hại khôn lường, tu vi của Tưởng cung chủ cũng hơn hoa giáp, công tử đừng sính cường mà thiệt thân. Nay lão phu cũng không chắc sẽ thắng được mụ ta nên mới mạo muội khuyên công tử nên tránh mặt về Lan Châu.



Tử Phát cười nhạt :



- Nếu Thiên Toàn còn sống chắc chẳng bao giờ lão phu phải nghe câu nói yếu hèn, bạc nhược kia. Nghi Xương là trọng địa của Bắc Đẩu môn, không lẽ lão lại để người ngoài đến giết hại thông gia.



Hạo Liệt cười khổ :



- Mục lão ca mắng rất phải, nhưng hiện giờ tiểu đệ đang dồn sức đối phó với Huyết Ấn bang, còn lực lượng đâu mà đương đầu với Thánh cung.



Lúc này Trí Nang Tú Sĩ mới chịu mở miệng :



- Trầm lão đệ có muốn hay không cũng chẳng được. Huyết Ấn Thần Quân chính là nanh vuốt của Nguyệt Quý thánh cung. Năm xưa, Tưởng Hạnh Hoa đã đến Khuyết Sơn ẩn mặt quan chiến. Khi quần hào rút đi rồi, mụ cùng đệ tử xuống vực thẳm Vô Âm Giản cứu Khang thần quân mang về Thánh cung chữa trị. Việc Khang Nhẫn thành lập Huyết Ấn bang cũng là dựa vào hậu thuẫn của Nguyệt Quý thánh cung vì lão chẳng thể tìm đâu ra hàng vạn lượng vàng mà khởi nghiệp.



Thiên Cơ rất ngỡ ngàng, hoang mang vì theo lời Pháp Hiển thiền sư thì người đỡ đầu Huyết Ấn bang lại là Mẫu Đơn cốc ở Hồ Bắc.



Hạo Liệt càng bối rốt hơn :



- Tang lão ca có chắc không?



Trí Nang Tú Sĩ chỉ cười, hít mạnh mấy cái rồi nói :



- Thơm quá. Lão phu đói đến nhũn cả người.



Nãy giờ Lan Quỳnh và Hiểu Mẫn đã kịp đến ngồi gần Thiên Cơ để theo dõi câu chuyện nặng nề kia. Nghe Tang lão nói vậy, họ nhanh nhẩu mời khách vào bàn ăn.



Trí Nang Tú Sĩ luôn miệng khen ngon, tận tâm thưởng thức bữa tiệc, chẳng hề quay lại chủ đề lúc nãy. Hạo Liệt thì lo lắng khôn nguôi, mới ăn xong một chén là đã hỏi ngay :



- Tang lão ca. Trước tình hình này, mong lão ca chỉ giáo lương sách đối phó.



Trí Nang Tú Sĩ mỉm cười nói nhỏ :



- Môn chủ đã có một đồng minh thế lực bao trùm thiên hạ mà còn sợ nữa sao?



Hạo Liệt tỉnh ngộ, nhớ ra rằng chỉ một lời nói của Mục Tử Phát cũng điều được vạn quân Hồ Bắc tham chiến. Thảo nào họ Mục vẫn tỉnh bơ khi Thiên Cơ gây oán với toàn những bang hội hùng mạnh nhất võ lâm. Nếu lão ta chịu giúp đỡ thì Bắc Đẩu môn sẽ vững như bàn thạch.



Họ Trầm khoan tâm ăn uống và bắt đầu thấy ngon miệng. Yến tiệc của nhà đại phú gồm đến vài chục món nên kéo dài lê thê. Sau mỗi món họ lại có thời gian hàn huyên và cạn chén.



Hạo Liệt âm thầm quan sát, so sánh Quảng Lưu Hoan và Thiên Cơ. Rõ ràng là họ Quảng có dung nhan rực rỡ, anh hoa phát lộ khiến lòng người phải yêu mến, ngưỡng mộ. Còn Thiên Cơ mờ nhạt, lặng lẽ hơn, nhưng vẫn quyến rũ như vầng trăng non giữa trời đêm. Hạo Liệt phát giác ra rằng mình càng gần chàng thì càng có cảm tình hơn trước.



Thiên Cơ lại là người có võ công tuyệt thế, xứng đáng kế thừa cơ nghiệp Bắc Đẩu môn. Tuy nhiên, trong tiềm thức, họ Trầm vẫn còn chút nghi vấn về lai lịch thật của đối phương, nếu không thì lão đã tán thành cho Hiểu Mẫn thờ chung chồng với Lan Quỳnh. Là cha, Hạo Liệt hiểu rõ tánh tình và tâm tư của ái nữ, khi đã yêu thì Hiểu Mẫn dám làm tất cả. Nay nhìn vẻ thân mật của nàng với Lan Quỳnh, lão đoán ngay ra ruột gan con gái.



Nhưng Hạo Liệt vẫn hy vọng tài mạo của Quảng Lưu Hoan sẽ cuốn hút được Hiểu Mẫn. Lão mừng thầm khi thấy ái nữ cứ liếc trộm họ Quảng và gởi gấm những nụ cười đổ quán xiêu đình.



Tất nhiên là Quảng công tử khoan khoái ngất ngây. Vì nàng Hiểu Mẫn kiều diễm chẳng kém gì Lan Quỳnh, tuy không quyến rũ bằng nhưng lại có vẻ trẻ trung hoạt bát hơn. Với thân phận một thế gia công tử tinh thông nho học, Quảng Lưu Hoan cố giữ vẻ quân tử, nhưng bắt đầu hắng giọng trổ tài ăn nói.



Gần cuối tiệc, Hiểu Mẫn bỗng thỏ thẻ :



- Tiểu muội hết lòng ngưỡng mộ văn tài của công tử. Để kỷ niệm buổi tương phùng, mong công tử trổ tài bảy bước làm thơ, tặng tiểu muội một bài được chăng?



Lan Quỳnh ứng tiếng nói vào :



- Phải đó! Mẫn muội xinh đẹp như tiên nga, đáng để bậc tao nhân ca ngợi!



Nàng không biết cha mình và Thiên Cơ đang nghi kỵ Quảng Lưu Hoan, nên muốn gán ghép gã cho Hiểu Mẫn.



Họ Quảng cười khiêm tốn :



- Tiểu sinh nào dám sánh với Tào Tử Kiến thời Tam Quốc, nhưng nay Trầm tiểu thư đã có lệnh, tiểu sinh đành phải cố sức thi hành.



Tuy ngoài mặt ung dung nhưng lòng Lưu Hoan rối bời. Gã vốn giỏi võ hơn văn, nhờ trí nhớ siêu phàm mà thuộc làu thi phú, chứ chẳng hề có tài làm thơ. Ghi nhớ và sáng tạo là hai việc hoàn toàn khác nhau.



Khi buộc phải ứng khẩu, Lưu Hoan thường mượn một bài của bậc thi nhân nào đó, sửa chữa lại chút đỉnh là xong. Gã rất vững dạ vì người của Mục gia trang đều kém văn chương. Ngay Lan Quỳnh dù thông tuệ cũng chỉ biết có mấy bài. Còn cha con họ Trầm thì càng dốt đặc hơn nữa. Kể cả lão già họ Tang quê mùa thô kệch kia cũng không đáng ngại.



Do đó Lưu Hoan thản nhiên sử dụng bài thơ tả mỹ nhân của một sứ thần An Nam Lão này họ Mạc người đen đủi, xấu xí, thấp bé như Án Anh nước Tề, nhưng lại có tài văn chương tuyệt thế. Mạc Đĩnh Chi đậu trạng nguyên đất An Nam, được cử đi sứ Trung Hoa vào năm Chi Nguyên thứ bốn mươi lăm, đời vua Nguyên Thế Tổ.



Người Mông Cổ là giống rợ ở phía bắc Trung Hoa, văn hóa kém cỏi. Nay chiếm được cơ đồ nhà Tống, một mặt đàn áp các cuộc khởi nghĩa của người Hán, mặt khác muốn thu phục nhân tài về làm quan. Muốn khoe khoang tài năng của triều thần, vua Nguyên Thế Tổ đã mở đại hội chiêu đãi sứ thần An Nam. Giữa tiệc, vua Mông đề nghị sứ thần và bá quan thi tài làm thơ ca tụng nhan sắc của công chúa, kỳ hạn trong vòng ba hồi trống.



Nhưng chưa dứt hồi thứ nhất thì Mạc Đĩnh Chi đã nộp bài, và trên giấy chỉ có một gạch ngang, biểu hiện cho chữ “nhất”. Nguyên Thế Tổ ngạc nhiên hỏi lại thì Mạc sứ thần đọc ngay bốn câu thơ:



Thanh thiên nhất đóa vân



Hồng lô nhất điểm tuyết



Thượng uyển nhất chi hoa



Dao trì nhất phiến nguyệt



(tạm dịch)



Trời xanh một cụm mây



Tuyết trắng trong lò lửa



Vườn ngự một cành hoa



Ao Dao mảnh trăng vàng



Bài ngũ ngôn tứ tuyệt với bốn chữ “nhất” này đã khiến vua quan triều Nguyên phục sát đất, và nghe nói Mạc sứ thần đã được phong tặng danh hiệu Trạng Nguyên.



Đây là mối nhục cho bá quan trong triều nên Thái sư chẳng dại gì ghi vào sử sách.



Do vậy, rất ít người biết bài thơ này. Đến thời nhà Minh thì chỉ còn vài ba người nhớ được, trong đó có sư phụ của Quảng Lưu Hoan.



Gã yên chí ngâm nga không hề sợ bị bắt quả tang là kẻ ăn cắp văn chương. Quả nhiên, khi nghe xong bài thơ, cả nhà đều vỗ tay tán thưởng. Ngay cả Bất Bão cùng ngẩn người lẩm nhẩm như đang cố học thuộc.



Bất ngờ, đạo sĩ béo ôm bụng cười hô hố khiến mọi ngước ngạc nhiên.



Quảng Lưu Hoan bực bội hỏi :



- Bốn câu thơ kia có gì đáng để túc hạ cười?



Bất Bão hồn nhiên đáp ngắt quãng :



- Té ra... đây là bài... thơ của lão ỉa... cứt vuông!



Lưu Hoan không hiểu, sa sầm nét mặt :



- Túc hạ nói năng gì thế?



Bất Bão vui vẻ giải thích :



- Kính cáo chư vị! Bài thơ này vốn là của lão sứ thần An Nam họ Mạc.



Gã bèn kể lại câu chuyện chúng ta đã đọc ở trên. Bất Bão còn giải thích thêm :



“Năm ấy, tằng tổ sư bổn giáo cũng làm quan dưới triều Nguyên Thế Tổ, đích thân tham dư cuộc thi tài. Sau khi bị bẽ mặt vì thua kém Mạc Đĩnh Chi, các quan rất hổ thẹn và tức tối. Họ không hiểu vi sao một kẻ có tướng mạo thô kệch, hạ tiện như Đĩnh Chi mà lại tài ba đến thế. Gia tổ sư và các đồng liêu đã đến dịch quán rình rập để tìm cho ra quí tướng trong người họ Mạc.



Nhưng thân trên sứ thần An Nam chẳng hề có một nốt ruồi nào đáng gọi là hợp cách. Do vậy, các quan bèn rình xem lục họ Mạc đi đại tiện. Té ra lão quỷ nào ị ra những cục phân dài có bốn cạnh vuông vức. Đấy chính là quí tướng có một không hai trong thiên hạ. Câu chuyện này gia tổ sư đem về Long Hổ sơn kể lại, truyền xuống đời Giáo chủ hiện nay.”



Nghe xong đám nữ nhân đỏ mặt tía tai, che miệng cố nén trận cười sặc sụa. Còn các nam nhân thì chẳng cần giữ gìn, ngửa cổ cười vang.



Quảng Lưu Hoan tái mặt, rủa thầm vận đen của mình. Thật là xui xẻo khi gã phì nộn, ngu ngốc kia lại tình cờ biết rõ căn nguyên của bài thơ, khiến Quảng Lưu Hoan bị bắt quả tang là kẻ đạo văn.



Là người quyền biến, xảo quyệt có thừa, họ Quảng cũng cười và thản nhiên nói :



- Đạo trưởng quả là có tài bịa chuyện khiến mọi người được một phen vui vẻ.



Bất Bão giận dữ nói :



- Ngươi mới là người có tài mượn hoa hiến phật, lấy của người làm của mình. Bài thơ ấy đúng là của sứ thần An Nam, dù đứa trẻ lên năm ở Long Hổ sơn cũng thuộc.



Mục trang chủ vội giảng hòa :



- Bỏ qua chuyện ấy đi! Thơ hay thì dù của ai cũng tốt.



Bất Bão chưa kịp cãi đã bị Thiên Cơ kéo áo nên đành hậm hực im tiếng.



Nhưng có người lại châm ngòi cho cuộc đấu khẩu, đó là Trầm tiểu thư. Hiểu Mẫn gật gù nói :



- Bây giờ tiểu muội mới hiểu tại sao Quảng công tử gần tam thập mà vẫn chưa lập gia thất. Các hạ chỉ được cái vỏ bên ngoài hào nhoáng, còn bên trong rỗng tuếch, võ không biết, văn chẳng thông. Có nữ nhân nào ngu dại mà lấy một người chồng như thế chứ?



Những lời mỉa mai, chê bai kia như chùy sắt giáng vào đầu họ Quảng khiến gã choáng váng, nhục nhã. Kẻ có tài thường tự cao tự đại nên Lưu Hoan không còn kiềm chế được nữa. Gã lạnh lùng hừ nhẹ :



- Ai bảo tại hạ không biết võ công? Ở đây, tại hạ chỉ không dám so với Trầm môn chủ mà thôi.



Con chó hiền lành giờ đã hóa sói, nhe nanh múa vuốt, khiến cả nhà giật mình.



Mục Tử Phát cười nhạt :



- Lão phu cũng đã sớm nhận ra việc ngươi là một cao thủ võ lâm, nhưng còn chuyện hơn kém thì phải thử mới biết được. Lão phu là người có máu đỏ đen, muốn cùng ngươi đánh cuộc cho vui.



Hiểu Mẫn không để lão nói dứt lời, đã đứng phắt lên, chỉ mặt Quảng Lưu Hoan ngạo nghễ nói :



- Ngươi dám tự hào bản lãnh hơn cả bổn cô nương, vậy thì hãy bước ra sân chứng nghiệm một phen.




Thì ra Trầm tiểu thư hiếu võ thành tật, lòng vẫn tự hào rằng võ nghệ mình chỉ thua thân phụ và Thiên Cơ, nay nghe họ Quảng đại ngôn, Hiểu Mẫn làm sao chịu nổi?



Lạ thay, Hạo Liệt không can ngăn mà chỉ dặn dò :



- Đây là cuộc tỷ võ so tài, chẳng phải đánh nhau vì thù oán, hai bên chỉ cần điểm tới là đủ, không được gây đổ máu.



Có thể vì lão tin rằng bản lãnh ái nữ cao cường hơn Quảng Lưu Hoan, mà họ Quảng cũng chẳng dám gây thương tích cho Hiểu Mẫn trước mắt mình.



Trầm tiểu thư hiên ngang bước đến vách sảnh lấy tường kiếm, nàng là hiệp nữ nên đi đâu cũng mang vũ khí tùy thân, lúc đến đây đã treo trên tường.



Cả nhà kéo ra sân trước, Quảng Lưu Hoan ngửa cổ hú vang. Lát sau, một tiểu đồng tuổi mười lăm từ Quảng gia trang chạy sang, tay cầm thanh bảo kiếm vỏ dát bạc, nạm ngọc.



Kiếm Đồng lao vào sân với một thân pháp nhanh nhẹn phi thường. Cậu bé cung kính trao kiếm cho chủ nhân rồi đứng sang một bên nhìn mọi người với ánh mắt lạnh tanh.



Quảng Lưu Hoan rút kiếm, quẳng vỏ cho thủ hạ rồi vuốt ve lưỡi kiếm xanh biếc, mắt đầy vẻ si mê, trìu mến.



Thiên Cơ cau mày, nhận ra họ Quảng chính là một kiếm thủ thượng thừa. Khi có kiếm trong tay, khí chất gã hoàn toàn biến đổi, lạnh lùng và bình thản như được đúc bằng một loại thép với kiếm.



Trí Nang Tú Sĩ đã nhận ra lai lịch thanh kiếm bạc. Lão thở dài nói :



- Té ra ngươi là đồ đệ của Cung chủ Nguyệt Quý thánh cung.



Quảng Lưu Hoan gật gù khen :



- Kiến văn của lão quả đáng phục, nhưng vì sao lão lại nhận ra?



Tang Đình Bạch bật cười mát :



- Vô Tình Kiếm gồm hai thanh kim, ngân. Kim kiếm vỏ dát vàng, nạm chín viên hồng ngọc, còn Ngân kiếm vỏ bạc, nạm bảy viên lam ngọc. Ngươi được chọn làm người kế vị nên mới được trao Vô Tình ngân kiếm.



Toàn trường chấn động trước lai lịch Quảng Lưu Hoan. Hạo Liệt trầm giọng bảo :



- Mẫn nhi hãy lui ra. Để ta thưởng thức vài chiêu Vô Tình kiếm pháp.



Hiểu Mẫn phụng phịu đáp :



- Hà tất phụ thân phải ra tay. Gã chỉ thuộc hàng tiểu bối, dễ gì hơn được hài nhi?



Tang lão nghiêm giọng :



- Mẫn nhi đừng hiếu thắng, tuy họ Quang tuổi chưa đến ba mươi nhưng được Tưởng cung chủ dành kỳ trân dị dược đặc cách tài bồi nên công lực rất thâm hậu.



Ngươi không địch lại gã đâu.



Quảng Lưu Hoan giật mình, không ngờ lão già quê kệch kia lại biết rõ ẩn tình của Thánh cung như vậy. Gã cau mày hỏi :



- Lão là ai?



Hiểu Mẫn được dịp hạ giá đối phương, phá lên cười khanh khách :



- Ngươi đúng là kẻ thiển cận. Đến Trí Nang Tú Sĩ danh lừng vũ nội mà cũng không biết!



Nàng cố kích động họ Quảng nhưng không thành công. Giờ đây gã đã trở lại bản chất kiếm sĩ vô tình, khác với khi phải miễn cưỡng đóng vai nho sinh công tử.



Quảng Lưu Hoan bình thản nói :



- Ta có nghe gia sư nhắc đến!



Rồi gã quay sang bảo Hạo Liệt :



- Tại hạ biết mình chưa phải là địch thủ của tôn giá nên không thể giao đấu được. Nếu Môn chủ cho rằng Đại Hùng kiếm pháp hơn Vô Tình kiếm pháp thì cứ chờ đợi. Trước sau gì Tưởng cung chủ cũng tìm đến Bắc Đẩu môn.



Gã thản nhiên nhận mình kém trí khiến họ Trầm không thể bức bách giao chiến được. Điều này càng chứng tỏ tâm cơ và bản lãnh của Quảng Lưu Hoan. Là kiếm thủ thượng thừa, họ Quảng không hề vì chút tự ái mà rút kiếm khi chưa nắm chắc phần thắng.



Thiên Cơ không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát kình địch, thận trọng như con hổ rình mồi. Chàng biết Quảng Lưu Hoan đến Nghi Xương để giết mình nhưng không phải vì Nguyệt Quý thánh cung. Gã đã rời Nguyệt Sơn đến đây trước khi chàng hạ sát bọn Hộ pháp Thánh cung để giải cứu mẹ con Tường Vy. Vậy họ Quảng thù hận chàng vì cớ gì?



Quảng Lưu Hoan quay lại hỏi Tử Phát :



- Lúc nãy Trang chủ đòi đánh cuộc, giờ tại hạ đã rảnh tay để đáp ứng. Nếu Thiên Cơ thắng, tại hạ chịu mất Quảng gia trang và ba tòa khách sạn trong thành. Bằng ngược lại, Trang chủ phải gả Lan Quỳnh cho tại hạ.



Mục tiểu thư hổ thẹn và sợ hãi, níu áo cha :



- Phụ thân đừng nhận lời!



Tử Phát là người gây hấn, nhưng sau khi biết rõ lai lịch của Lưu Hoan, lòng bắt đầu lo lắng. Ông sợ Thiên Cơ thua thì nguy to.



Tử Phát đầy mưu mẹo nên thản nhiên cười rộ :



- Ba tòa tiểu hiệu nhỏ bé kia đâu xứng đáng để sánh với ái nữ của lão phu. Ngươi không có gì đáng giá hơn sao?



Nhưng Thiên Cơ đã lên tiếng :



- Biểu thúc cứ việc nhận lời và đòi thêm thanh Vô Tình ngân kiếm cùng cậu bé Kiếm Đồng kia.



Tử Phát băn khoăn hỏi lại :



- Cơ nhi có chắc thắng không?



Chàng cười đáp :



- Biểu thúc yên tâm! Phi Hoàn thất thập nhị thủ chính là khắc tinh của Vô Tình kiếm pháp. Tiểu điệt từng giết bốn gã Hộ pháp và đả thương mụ Hình điện Điện chủ của Thánh cung, lẽ nào không thắng được Quảng Lưu Hoan.




Thiên Cơ chẳng biết sợ là gì nhưng không bao giờ xuất thủ vì tự ái hay hư danh, vả lại trận này quan hệ đến hạnh phúc cả đời Lan Quỳnh, và cơ nghiệp Mục gia trang.



Tử Phát biết vậy nên yên tâm vào cuộc, cười khà khà bảo Quảng Lưu Hoan :



- Nể lời Cơ nhi, lão phu miễn cưỡng chấp nhận phần đặt cược của ngươi được bổ sung bằng ngân kiếm và gã Kiếm Đồng kia.



Cả Quảng Lưu Hoan lẫn bọn Hạo Liệt đều thắc mắc, không hiểu tại sao Thiên Cơ lại đòi lấy tên tiểu đồng?



Trí Nang Tú Sĩ liền chăm chú quan sát, nhận ra những vết nhăn mờ mờ ở nơi đuôi mắt cậu bé mười lăm tuổi kia. Và trên vành tai trái Kiếm Đồng có ba nốt ruồi son lồi ra.



Tang lão chấn động, tự hỏi rằng chẳng lẽ Thiên Cơ lại biết gã Kiếm Đồng là Sát Nhân Đồng Tử Phó Tương Như?



Họ Phó tuổi đã bảy mươi nhưng nhờ thuở nhỏ ăn được kỳ trân nên giữ mãi được tuổi thanh xuân. Lão nổi danh là tay sát thủ số một của phe hắc đạo, luôn hành sự một mình và rất cẩn trọng che giấu hành tung. Người đời biết Sát Nhân Đồng Tử có thân hình nhỏ thó và gương mặt non choẹt, nhưng chẳng thể nhận diện.



Trí Nang Tú Sĩ biết được nhưng đặc điểm của Phó Tương Như là do lời kể của bằng hữu Vô Tích Thần Y. Lý Dĩ từng cứu mạng Sát Nhân Đồng Tử. Mười ba năm trước, Phó Tương Như đột nhiên biến mất, không ngờ lại ẩn mình trong Nguyệt Quý thánh cung.



Dĩ nhiên, Quảng Lưu Hoan biết rõ thân phận của Kiếm Đồng. Gã bối rối hỏi họ Phó :



- Ngươi tính sao?



Kiếm Đồng lạnh lùng đáp :



- Kẻ nô bộc thì không có quyền quyết định, tùy công tử!



Quảng Lưu Hoan nhìn nụ cười tự tin thoáng điểm trên môi Thiên Cơ, lòng càng bất an. Chàng trai sơn dã kia bí hiểm và đáng ngại hơn là gã đã nghĩ.



Hiểu Mẫn lại mỉa mai :



- Đúng là đầu voi đuôi chuột. Lúc nãy Quảng các hạ giương danh múa vuốt, sao gìờ lại co vòi thế kia?



Bất Bão từng nghe Thiên Cơ kể việc nam nhân Nguyệt Quý thánh cung phải uống tuyệt dục hoàn để luyện Thanh Thể thần công, gã buột miệng nói ngay :



- Họ Quảng làm gì có vòi mà co với rụt? Gã bị thiến từ lâu rồi.



Đám gia nhân nhà họ Mục ôm bụng cười dài. Bí mật tày đình bị phát hiện khiến Quảng Lưu Hoan giận tím mặt, động sát khí. Gã nghiến răng nói :



- Được! Tại hạ nhận lời!



Tử Phát đang cười, vội cố nín mà nói :



- Hay lắm! Tề sư gia mau thảo khế ước để làm bằng.



Tề Tư Nghiệp là một nho sĩ nghèo, phụ trách việc giấy báo, sổ sách cho Mục gia trang. Lão mau mắn chạy vào lấy văn phòng tứ bảo, thảo ngay văn tự, theo đúng nội dung đã nghe được.



Quảng Lưu Hoan không hề phiền lòng vì việc này. Gã cần có thời gian để thanh lọc tâm tư cho lưu tĩnh, sáng suốt. Khi xuất thủ, người kiếm sĩ phải hợp nhất với kiếm, không được có tạp niệm trong đầu.



Thiên Cơ cũng vậy, chàng đoán rằng đối phương có thể đã học được toàn pho Vô Tình kiếm pháp, chỉ kém Cung chủ Thánh cung phần nội lực. Vì vậy, Thiên Cơ đặc biệt chú ý đến khẩu quyết từ chiêu thứ bảy mươi ba đến chiêu một trăm lẻ tám. Quảng Lưu Hoan biết chàng đả bại Hình điện Điện chủ Sử Vân Anh tất sẽ thi triển những chiêu cao cấp hơn.



Tuy không luyện qua Vô Tình kiếm pháp nhưng Thiên Cơ thuộc làu lộ số, biết rõ thế thức của từng chiêu kiếm. Ngược lại, đối thủ của chàng không biết gì về pho Phi Hoàn thất thập nhị thủ cả.



Văn tự đã viết xong, Mục Tử Phát và Quảng Lưu Hoan xem lại và cùng ký tên vào.



Có thể đây không phải là tên họ thực, nhưng chẳng thành vấn đề vì Quảng Lưu Hoan đăng ký sở hữu tài sản bằng tính danh hiện tại.



Hai đấu thủ bước đến đứng đối diện, cách nhau hơn trượng. Thiên Cơ rút Thiết hoàn dựng trước ngực, tay phải thủ theo thế cương đao, trông chàng có vẻ hiền lành, chẳng đáng sợ chút nào cả.



Còn Quảng Lưu Hoan thì chỉ mũi kiếm về phía trước, tay tả bắt kiếm ấn, hai ngón đặt xéo trên ngực trái. Hôm nay gã mặc bộ trường bào trắng, bên ngoài là áo chẽn bằng gấm màu lam, trông rất anh tuấn. Nhưng giờ đây gương mặt ngọc lạnh tựa phủ sương và toàn thân họ Quảng tỏa sát khí hừng hực. Rõ ràng Quảng Lưu Hoan đã luyện pho Vô Tình kiếm pháp đến cảnh giới khá cao.



Hiểu Mẫn rùng mình nói :



- Mục đại ca cẩn thận. Họ Quảng muốn giết người chứ chẳng phải so tài đâu!



Song phương đang bất động như pho tượng, thi thố định lực, chờ đối thủ xuất chiêu trước. Trong võ đạo, kẻ tấn công bao giờ cũng lộ nhiều sơ hở. Nếu không chiếm được tiên cơ ngay chiêu đầu tất sẽ bị đối phương phản kích vào chỗ nhược. Nhất là trong trường hợp này Thiên Cơ càng muốn là người chậm tay để có thể xác định Quảng Lưu Hoan thi triển chiêu nào trong Vô Tình kiếm pháp.



Vì vậy, khi nghe Hiểu Mẫn cảnh báo, chàng liền mỉm cười, gật đầu. Quảng Lưu Hoan không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng, hóa thành chiếc mống bạc bay vút đến, kiếm quang mở rộng, nuốt chửng lấy mục tiêu.



Thiên Cơ đã kịp xuất chiêu “Thiên Lý Yên Ba” (ngàn dặm khói sóng), tạo nên màn lưới thép mịt mù, kín đáo, che phủ thân hình. Tiếng sắt chạm nhau nhanh đến nỗi tạo thành tiếng ngân dài. Và Thiên Cơ đã xác định được đối phương đang thi triển chiêu thứ chín mươi tám trong pho Vô Tình kiếm pháp tên gọi “Tình Như Lưu Thủy” (tình như nước chảy).



Tất nhiên Thiên Cơ cũng biết mũi kiếm của Quảng Lưu Hoan sẽ đâm vào hai mắt và cổ họng mình.



Khách quan chiến bên ngoài thấy Quảng Lưu Hoan thi triển chiêu kiếm tuyệt độc, khí thế như vũ bão, liền sinh lòng lo sợ cho Thiên Cơ. Nhưng bất ngờ họ nghe tiếng chưởng vỗ vào da thịt, và thân hình họ Quảng văng ngược về phía sau gần trượng.



Ngực áo bên tả của Quảng Lưu Hoan hiện ra dấu chưởng ấn vì lớp gấm nơi ấy đã nát vụn. Thế mà họ Quảng vẫn đứng vững, miệng chỉ rỉ máu.



Trí Nang Tú Sĩ bật thốt :



- Tiểu tử họ Quảng mặc bảo y.



Mọi người đang mừng cho Thiên Cơ, lại thấy lo lắng.



Thiên Cơ cũng đã biết lợi thế của Quảng Lưu Hoan. Chàng không hề bối rối vì hoàn toàn chiếm thượng phong.



Bên kia, Thiếu cung chủ Nguyệt Quý thánh cung bắt đầu sợ hãi, đưa tay áo lau máu ở khóe môi. Gã phân vân không biết có nên tiếp tục nữa hay thôi. Chẳng lẽ Phi Hoàn thất thập nhị thủ lại có thể khắc chế tuyệt học Vô Tình kiếm pháp?



Lưu Hoan hoàn toàn không nghi ngờ đến việc ả cung nữ Thẩm Tường Vy lại có thể thuộc hết toàn pho Vô Tình kiếm pháp và dạy lại cho Thiên Cơ. Với thân phận nô tỳ, Thẩm nương chỉ được học có ba mươi sáu chiêu mà thôi. Gã không ngờ rằng Tường Vy có trí nhớ siêu phàm, chỉ đọc qua một lần là nhớ không sót chữ nào. Trời cao đã dung rủi cho nàng phát hiện pho bí kíp dưới nệm giường Tưởng cung chủ. Chẳng thua gì Dương Tu thời Tam Quốc, liếc mắt mười hàng chữ trong nửa khắc, Thẩm nương đã học thuộc khẩu quyết của bảy mươi hai chiêu chưa biết. Nàng đã kịp để lại chỗ cũ trước khi Tưởng Hạnh Hoa bước vào phòng.



Thấy Quảng Lưu Hoan lưỡng lự, Bất Bão cười hô hố :



- Bần đạo vì đức hiếu sinh mà khuyên Quảng công tử nên buông kiếm chịu thua.



Dù thí chủ có bảo y cũng khó mà chịu thêm chưởng thứ hai đâu.



Tiểu Hà đang được Lan Quỳnh bồng trên tay liền vọt miệng :



- Y biết sợ tức là y còn có vòi đấy!



Giọng trẻ con thánh thót, ngây thơ càng làm tăng vẻ khôi hài, khiến mọi người cười rộ.



Lan Quỳnh đỏ mặt tát yêu con :



- Hà nhi, không được nói bậy!



Quảng Lưu Hoan nhục nhã, quyết đem chiêu kiếm phức tạp, lợi hại nhất ra gỡ gạc. Đây là chiêu thứ một trăm lẻ năm, tên gọi “Tuệ Kiếm Đoạn Tình Ty” (kiếm tuệ dứt tơ tình). Khi dạy gã chiêu này, Tưởng cung chủ đã bảo rằng võ lâm không ai giải phá được. Ba chiêu cuối cùng còn lợi hại hơn. Gã chỉ được học khi đã trở thành Cung chủ.



Nhớ lời sư phụ, Quảng Lưu Hoan yên tâm tái chiến. Thiên Cơ nhìn thế kiếm chỉ xéo xuống đất, ngờ ngợ nhận ra lộ số, nhưng phải va chạm mới biết chắc được.



Lần này Thiên Cơ chủ động tấn công trước bằng chiêu “Liên Hoàn Kiên Bích” (vòng liền tường chắc) tạo thành lá chắn đen mờ, kín kẽ, và kiên cố, chiêu này thủ nhiều hơn công, chủ yếu để đánh lừa địch thủ.



Quảng Lưu Hoan nghiến răng, dồn hết công lực vào chiêu “Tuệ Kiếm Đoạn Tình Ty”, quyết lấy mạng Thiên Cơ. Tuy trong kiếm pháp vẫn còn có những thức chém bằng lưỡi, nhưng chủ yếu là sự khác biệt căn bản giữa kiếm thuật và đao thuật.



Do vậy, mũi kiếm của Lưu Hoan liên tục điểm vào lưới Thiết hoàn, tìm khe hở mà xuyên qua. Trong nền võ học Trung Hoa, dù tay không hay dùng vũ khí, mỗi chiêu thức đều có thể ví như một thế cờ. Các thế thức liên tục được tung ra, dồn ép đối thủ phải đối phó theo ý mình và rồi để lộ sơ hở. Nếu đối tượng là người cao tay hơn mới thoát khỏi sự sắp xếp ấy mà phản kích lại bằng một chiêu khác.



Tình cảnh này cũng vậy. Hơn trăm thức kiếm của Lưu Hoan đã khiến Thiên Cơ lộ ra bốn nhược điểm :



đầu, cổ, ngực trái và rốn. May mắn thay, chàng biết rõ đối phương sẽ đâm vào vị trí thấp nhất, bất ngờ nhất.



Hơn nữa, khi mũi của thanh Vô Tình ngân kiếm thọc vào huyệt Trần Khuyết tức lỗ rốn thì vòng sắt đã tròng vào và khóa chặt lại. Đồng thời, mũi giày chân trái của Thiên Cơ chếch thẳng vào bụng dưới đối phương.



Lưu Hoan kinh hoàng bỏ kiếm nhảy lùi. Gã thoát chết nhưng lúc đề khí bằng hai đầu bàn chân thì người rướn hơi cao, hạ thể trúng phớt mũi giày của Thiên Cơ, đau thấu tâm can. Họ Quảng chẳng còn chút dũng khí nào nữa, đào tẩu ngay.



Ra đến ngoài, gã vận công nói :



- Thiên Cơ. Ngươi đã trúng phải Cửu Nguyệt Trùng của ta. Nếu muốn sống hãy mang thanh Vô Tình ngân kiếm đến Nguyệt Sơn đổi lấy thuốc giải.



Mọi người lo lắng nhìn Thiên Cơ trong khi Bất Bão ngoác miệng thóa mạ Lưu Hoan :



- Tổ bà cái thứ vô liêm sỉ, đánh không lại bèn giở trò đê tiện. Bần đạo mà bắt được ngươi tất sẽ bỏ đói mười ngày.



Đạo sĩ béo luôn bị đói nên cho rằng đấy là cực hình đáng sợ nhất. Thiên Cơ phì cười khiến cả nhà yên tâm.



Lan Quỳnh vẫn thấp thỏm hỏi :



- Biểu ca. Có đúng là gã họ Quảng đã phóng độc trùng gì đó hay không?



Thiên Cơ gật đầu :



- Đúng vậy. Ta có ngửi phải một luồng khí có mùi hăng hắc từ tay gã búng ra nhưng không có gì đáng ngại đâu. Nàng quên ta là ai rồi sao?



Mục Tử Phát cười xòa :



- Ai chả biết ngươi có tấm thân bách độc bất xâm?



Lúc này, gã Kiếm Đồng bước đến, lạnh lùng trao vỏ của thanh Ngân kiếm cho Thiên Cơ và nói :



- Kẻ nô tài xin chờ sai bảo nhưng xin đừng hỏi gì về nội tình của Nguyệt Quý thánh cung.



Thiên Cơ nhận lấy bao kiếm, hoà nhã nói :



- Ta không cần hỏi gì cả, xin cho biết danh tánh.



Phó Tương Như thản nhiên đáp :



- Công tử cứ gọi thuộc hạ là kiếm nô.



Trầm Hạo Liệt bước đến vỗ vai Thiên Cơ, hào hứng nói :



- Không ngờ Vô Tình kiếm pháp cũng chẳng lấy gì làm lợi hại. Chiến thắng của công tử khiến lão phu tăng thêm phần dũng khí khi đối địch với Nguyệt Quý thánh cung. Giờ xin cáo biệt.



Lão đang định rủ Tang Đình Bạch và Hiểu Mẫn về thì Mục trang chủ nói ngay :



- Tang lão huynh phiêu bạt một đời, tóc điểm sương mà chưa chịu dừng chân hay sao? Nay tệ trang đang khiếm khuyết chức Tổng quản, liệu Tang huynh có hạ cố nhận lấy, ở lại bầu bạn với tiểu đệ hay không?



Hạo Liệt cau mày, tưởng họ Tang sẽ từ chối. Nào ngờ Trí Nang Tú Sĩ cười ha hả đáp :



- Mục lão đệ quả là người biết chọn thời cơ. Lão phu thực lòng đang muốn tìm chốn dưỡng già. Nay lão đệ đã có lời mời, lão phu xin nhận chức Tổng quản nhưng cách xưng hô thì không thay đổi đâu đấy nhé.



Tử Phát mừng rỡ vái dài :



- Tất nhiên là tiểu đệ vẫn xem lão ca là huynh trưởng.



Hiểu Mẫn hoan hỉ vỗ tay :



- Hay lắm. Tang bá phụ ở Mục gia trang thì tiểu nữ sẽ có cơ hội gần gũi, học hỏi những thần mưu diệu kế.



Tang lão cười mát :



- Lão phu chỉ giỏi có mỗi nghề đóng thuyền. Tiểu nha đầu có muốn học không?



Hiểu Mẫn biết lão chọc ghẹo việc mình luyến ái Thiên Cơ. Nàng đỏ mặt bỏ chạy.



Tử Phát bảo Hạo Liệt :



- Trầm huynh! Vạn lượng vàng đã chất vào rương để trong khách sảnh, mời Trầm huynh kiểm lại và ký văn tự.