Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 65: Ngoại truyện 1




Đường núi vẫn gập ghềnh như ngày nào.

Từ trên cao nhìn xuống, một đoàn xe việt dã màu đen giống như một con rồng đen thân dài đang uốn mình trên con đường mòn giữa ngọn núi xanh um. Gió hiu hiu thổi, nắng sớm mai vẫn còn chưa gay gắt. Con bò già đeo lục lạc đang gặm cỏ trên sườn núi, tiếng lục lạc văng vẳng giữa núi rừng.

Một ông già da ngăm đen, dáng gầy gò đang đứng ven đường xua con bê chặn đường xe chạy. Những chiếc xe đều dừng lại, chờ ông già lùa con bê bướng bỉnh kia đi. Cuối cùng, con bê cũng nhào vào lòng con bò mẹ. Ông già nở nụ cười đôn hậu chất phác, phất tay ra hiệu cho đoàn xe đi qua.

Từng chiếc xe chạy băng qua con đường đất, hất tung lớp bụi màu vàng. Chiếc xe cuối cùng trong đoàn đột nhiên dừng lại trước mặt ông cụ.

Cửa xe mở ra, một bóng dáng mảnh mai từ trên xe bước xuống, ân cần hỏi thăm ông với nụ cười thân thiết và giọng quê hương quen thuộc: “Ông Bành ơi, sao ông lại đi thả bò một mình thế này, bà cháu ở nhà sẽ không yên tâm đâu.”

“Tiệu Mộ đấy hả? Lâu rồi không thấy cháu về nhà, ông sắp không nhận ra cháu nữa rồi.”

“Vâng, lâu rồi cháu chưa về thăm nhà, ông ạ.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một dáng người cao ráo cũng bước ra khỏi xe, nở nụ cười hòa nhã và ấm áp chào hỏi ông Bành. Ông cụ thoáng ngẩn người, sau đó đáp lại bằng tiếng phổ thông không sõi cho lắm. Lí Mộ liếc nhìn Ngụy Tuần một cái, rồi ngượng ngùng giới thiệu với ông bằng tiếng dân tộc Di: “Ông ơi, đây là bạn trai cháu ạ.”

Ông Bành cười tít mắt, khuôn mặt đầy nếp nhăn: “Tiểu Mộ đã lớn rồi, sắp lập gia đình rồi.”

Ngụy Tuần không hiểu hai người họ đang nói gì, chỉ thấy Lí Mộ cười thẹn thùng, hai má ửng hồng, xinh đẹp như đóa hoa nở thắm giữa ngày xuân.

Gió núi lướt qua trái tim anh, dịu dàng và mát rượi.

Sau khi tạm biệt ông Bành, anh và cô lại lên xe, đuổi theo bóng xe phía trước. Con bò già cúi đầu gặm cỏ ngẩng đầu lên kêu “ò ò”, chú bê con đang ở bên bò mẹ cũng cất tiếng kêu “be be” non nớt.

Cửa sổ xe đóng kín ngăn những âm thanh bên ngoài. Lí Mộ và Ngụy Tuần ngồi trên ghế sau, hai má cô vẫn chưa hết đỏ. Anh đưa ngón trỏ khẽ quệt lên má cô, và nói với giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Vừa nãy em nói chuyện gì với ông cụ mà sao đến giờ vẫn còn thẹn thùng vậy?”

Đây cũng là một điều bất tiện khi cưới một cô gái dân tộc thiểu số, vì đôi khi anh không hiểu cô đang nói gì với người khác, cũng không biết cô đang nghĩ gì.

Phía trước còn có tài xế, và trợ lí Trần kiệm lời ngồi trên ghế lái phụ. Cô ngồi dịch sang bên một chút, nhỏ giọng nói: “Anh nói chuyện thì cứ nói, đừng dán sát vào thế chứ.”

Giọng nói dịu dàng, êm ái của cô mang theo đôi chút nghiêm túc. Ngụy Tuần khẽ cười, ngồi thẳng người lên, kéo giãn khoảng cách với cô. Cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì bàn tay to lớn của anh liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Lí Mộ liếc nhìn sang, thấy vẻ mặt anh vui vẻ như thường, ở một góc mà không ai chú ý, ngón cái của anh vuốt nhẹ lòng bàn tay của cô.

“Nóng lắm hả em?”

Lòng bàn cô đổ đầy mồ hôi, hai má càng đỏ hơn, cô quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn anh nữa.

Buổi trưa, xe đến trước cổng bản Lão An, từ xa đã có thể trông thấy một đoàn người tưng bừng náo nhiệt đứng dưới gốc cây cổ thụ đầu làng. Vẫn là nghi thức chào đón long trọng cùng với tiếng nhạc, tiếng ca quen thuộc, chỉ khác là lần này cô không đứng sau đội ngũ đón khách nữa, mà đứng bên cạnh Ngụy Tuần.

Lần này họ tới đây vẫn là để tặng quà cho các em học sinh trong trường. Từng thùng sách vở, đồ dùng học tập, quần áo được khiêng đến sân thể dục của trường. Ngoài việc tặng quà ra, còn phải bàn về việc xây trường mới vì số lượng học sinh đã tăng lên rất nhiều.

Trên sân thể dục ồn ào sôi nổi, trợ lí Trần đi cùng Ngụy Tuần nói chuyện với hiệu trưởng. Ngụy Vi, Hứa Thiên Nhất và Lí Mộ trao những phần quà dụng cụ học tập cho các bạn nhỏ trong hàng. Chợt nhận thấy có người đang nhìn mình, Lí Mộ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đượm nét cười của Ngụy Tuần.

Trợ lí Trần ho nhẹ một tiếng, bấy giờ Ngụy Tuần mới thôi không nhìn nữa.

Ngụy Vi và Hứa Thiên Nhất đứng cạnh nhau. Cô ấy khẽ nói với cậu: “Anh nhìn anh trai em và chị Tiểu Mộ tình cảm chưa kìa. Anh thì chẳng buồn cười với em lấy một cái.”

Trên khuôn mặt tuấn tú chẳng hề có biểu cảm dư thừa, Hứa Thiên Nhất thản nhiên đáp: “Anh không thích cười.”

Ngụy Vi nói vậy là đang cố ý trêu cậu. Sau đó, cô ấy lại gần trước mặt Lí Mộ, cười hì hì nói: “Chị Tiểu Mộ, anh em lại nhìn chị kìa.”



Cô bối rối cúi đầu, khiến Ngụy Vi càng cười khoái chí hơn.

“Chị Tiểu Mộ ơi, cảnh vật ở quê chị đẹp thật đấy, không khí cũng trong lành nữa. Em muốn ở đây chơi thêm mấy ngày rồi mới về thành phố. À, tối nay cũng có tiệc đốt lửa trại, phải không chị? Lần trước các anh em đến cũng như vậy thì phải.”

Cô gật đầu: “Có, hôm nay là lễ hội đuốc em ạ.”

Phát xong quà cho học sinh, thời gian vẫn còn sớm, Lí Mộ dẫn Ngụy Tuần, Ngụy Vi, Hứa Thiên Nhất và trợ lí Trần về nhà của mình. Những người còn lại trong đoàn đã được bố của Đại La và trưởng bản bố trí chỗ nghỉ ngơi.

Xa xa, Lí Mộ nhìn thấy cửa nhà mình đang mở. Cô mỉm cười, rảo bước nhanh hơn. Còn chưa đi đến gần thì một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng trước nhà đã vẫy tay với họ: “Tiểu Mộ ơi.”

Đó là A Tranh, sau lưng cô ấy là Đại La đang bế con của A Tranh và Mộc Thành.

Căn nhà nhỏ của Lí Mộ chưa bao giờ đông vui như thế này.

Các gian phòng đã được Đại La quét dọn sạch sẽ, sáng bóng. Ngụy Vi giẫm lên cầu thang gỗ, kéo Hứa Thiên Nhất lên lầu hai ngắm cảnh. Lí Mộ, Đại La và A Tranh bận rộn nấu nướng trong bếp, chỉ có Mộc Thành đang bế con ngồi trên nhà chính nói chuyện với Ngụy Tuần và trợ lí Trần.

Ánh mắt Lí Mộ luôn lơ đãng nhìn về phía nhà chính. Đại La cười trêu: “Đừng nhìn nữa, Mộc Thành sẽ không làm khó anh ấy đâu.”

Kể từ khi cô nhận lời cầu hôn của Ngụy Tuần, anh lập tức bắt tay vào chuẩn bị cho đám cưới. Trước đây, anh lo gia đình anh không đồng ý, còn bây giờ đổi lại là cô đang lo Mộc Thành sẽ không đồng ý.

Lần này trở về, một là để trao quà cho các bạn nhỏ, hai là để dự lễ đốt lửa, ba là để bàn bạc chuyện hôn lễ với Mộc Thành.

Mộc Thành dữ dằn thế kia, không phải là một người dễ nói chuyện. Cô lưu luyến thu lại ánh nhìn. Đại La chỉ cười mà không nói gì thêm.

A Tranh nhìn các cô và cười trộm.

Không biết Mộc Thành đã nói gì với Ngụy Tuần, vẻ mặt hai người đều không có gì khác thường. Đang đông người nên Lí Mộ không tiện hỏi anh, đành phải tạm thời sắp bát đũa ăn cơm.

Ngụy Vi tính tính hoạt bát, Đại La lại cởi mở, đa phần là các cô gái nói chuyện, còn cánh đàn ông khá im lặng. Lí Mộ bế con của A Tranh ngồi trên chiếc ghế nhỏ. A Tranh đang cầm chiếc bát nhỏ, bón đồ ăn cho cậu bé.

Con của A Tranh và Mộc Thành là một cậu nhóc rất kháu khỉnh, đã được mười tháng tuổi và đang trong thời kỳ bi bô rất đáng yêu. Hễ trêu cu cậu là cu cậu liền cười toét miệng, khoe chiếc răng sữa. Ôm cậu nhóc ngồi trên đùi mình, Lí Mộ chẳng còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác. Ngửi mùi sữa trên người cu cậu khiến cô không nỡ buông ra. Đến khi Mộc Thành đến bế cậu nhóc đi, cô mới ngồi lại ăn cơm.

Buổi tối, một đống lửa được đốt lên ở khu đất trống giữa bản. Âm nhạc dần dần nổi lên, các cô gái đã thay xong quần áo và chuẩn bị xuất phát.

Ngụy Tuần đã lâu không thấy Lí Mộ mặc trang phục dân tộc, lúc nhìn thấy cô và Ngụy Vi từ trong phòng bước ra, ánh mắt cứ dán vào cô.

Ngụy Vi che miệng cười khúc khích, lại thức thời nói: “Anh ơi, em và Thiên Nhất đi chơi trước đây. Anh chị cứ thong thả đi sau nhé.”

Dứt lời, cô ấy liền chạy trước.

Lí Mộ hơi mất tự nhiên khi bị Ngụy Tuần nhìn như vậy, bèn lảnh tránh ánh mắt của anh, lại khẽ nói: “Sao anh cứ nhìn em thế.”

Anh đi tới nắm tay cô, cúi người hôn lên trán cô một cái: “Bởi vì em xinh.”

Chẳng có cô gái nào là không thích được khen xinh, trong lòng Lí Mộ như đánh đổ hũ mật, cô nhoẻn miệng cười.

Anh vẫn nắm tay cô không buông. Những người khác đã đi trước, chỉ còn hai người họ thong dong đi phía sau. Từ xa đã nghe thấy tiếng nói cười hòa với tiếng nhạc rộn ràng bên đống lửa trại.

Đi được nửa đường, Ngụy Tuần hỏi cô: “Em có muốn đi chơi không?”

“Cũng không muốn lắm.”



Lễ hội đuốc cô đã xem từ nhỏ, vả lại bản thân không phải là người thích náo nhiệt. Cô biết Ngụy Tuần cũng không thích chốn đông người. Huống hồ… anh lại không biết nhảy.

Anh dừng bước: “Chúng ta đến căn nhà trên cây ngồi tán gẫu đi!”

Hiện giờ trời đã tối, căn nhà trên cây lại cách đây khá xa. Cô nghĩ một lát rồi vẫn gật đầu: “Vâng.”

Lí Mộ chưa từng đến căn nhà trên cây vào buổi tối vì cô rất sợ. Nhưng bây giờ họ đi hai người, nên chẳng có gì phải sợ cả.

Hai người đổi hướng, đi ngược hướng với ánh lửa, bước vào màn đêm mịt mùng.

Lí Mộ lấy tấm thảm trong nhà trải ra ban công bên ngoài, nằm nửa người trong vòng tay Ngụy Tuần.

Ở đây có thể nhìn thấy vô số các vì sao, ánh trăng xuyên qua dây leo, rắc ánh vàng lên hai người đang ôm nhau. Xa xa vẫn nghe thấy được tiếng nhạc bên đống lửa trại.

“Hôm nay Mộc Thành đã nói gì với anh vậy?” Cô ngửa đầu hỏi anh.

“Cậu ấy bảo là nếu muốn lấy em thì cũng được thôi, nhưng phải theo phong tục của em. Bọn em có phong tục con gái cưới ba năm mới được về nhà chồng à?”

“Vâng, cơ mà hiện nay có rất ít người còn làm theo phong tục này.”

Đến ngày cưới, sau tiết mục mọi người chọc phá cô dâu chú rể trong đêm động phòng, chú rể phải rời đi. Hôm sau, cô dâu sẽ về nhà mẹ đẻ, trong ba năm sau đó, ngoài danh nghĩa đã là vợ người khác thì cuộc sống chẳng khác gì hồi còn độc thân. Ba năm sau, cô dâu mới có thể trở lại nhà chồng.

Ngụy Tuần mân mê bàn tay non mềm của cô: “Ba năm thì lâu quá.”

Lí Mộ có thể hiểu được ý của Mộc Thành, hắn gây khó dễ cho anh là hi vọng anh sẽ học được cách trân trọng. Tuy ba năm hơi dài, song cô cảm thấy không có vấn đề gì: “Thật ra cũng không lâu đâu. Em vẫn đang học vẽ, cho dù cưới xong cũng vẫn phải mỗi người một nơi.”

“Chẳng phải thầy Nghiêm nói là sau hai năm nữa thì em không cần phải ở đó sao?”

“Thế chẳng phải là vẫn còn hai năm nữa đấy thôi, có khác ba năm là bao?”

“Tiểu Mộ à, đó là một năm chứ không phải một ngày đâu.” Anh buông tay cô ra, rồi ôm chặt ấy cô: “Có điều, em cứ yên tâm. Anh có cách.”

“Anh có cách gì?”

“Em không cần phải lo, em chỉ cần nghĩ xem mình thích hôn lễ kiểu gì, sau đó nói với anh là được.”

“Em vẫn chưa nghĩ đến điều này, cứ đơn giản thôi anh ạ.”

“Không sao, đến lúc đó anh sẽ cho người lên kế hoạch tổ chức đám cưới rồi để em chọn.”

Gió đêm mơn man, côn trùng kêu rỉ rả.

Tiếng nói chuyện của họ nhỏ dần. Lí Mộ hơi ngạt thở trước nụ hôn mãnh liệt của Ngụy Tuần. Cô đẩy nhẹ vai anh: “Được rồi, cũng muộn rồi, chúng mình về đi anh.”

Nói xong, cô định đứng dậy, nhưng Ngụy Tuần khẽ kéo một cái, cô lại ngã vào trước ngực anh. Đôi mắt trong veo của cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh. Giọng anh trầm đi: “Tiểu Mộ à, hôm nay trong nhà đông người nên hơi chật, chúng mình ngủ luôn ở đây đi.”

Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô ngập ngừng chốc lát, cuối cùng chỉ nói: “Sao anh lại…”

Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy.

Chỉ là, nửa câu còn lại đã bị anh nuốt vào trong bụng.