Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 20: Rượu Đồ Tô.




Ngày Đông chí ngắn ngủi, thực mau liền đến đêm, Khương Hằng nhóm lên lò than nấu cơm, Cảnh Thự vội vàng từ bên ngoài tiến vào, lấy ra Hắc Kiếm đeo ở trên lưng, nói: "Ca phải đi tuần thành một chuyến, một lát nữa sẽ trở về." Hiển nhiên là nhận được mệnh lệnh của Triệu Kiệt bên kia.

Khương Hằng thả xuống cơm chiều mặc kệ, nói: "Ta đi với huynh đi!"

Cảnh Thự sắc mặt biến đổi, không cho giải thích, một lóng tay chỉ vào trong nhà, lạnh lùng nói: "Ta sắp tức giận."

Khương Hằng đành phải thôi, Cảnh Thự nói: "Nghe lời." Nói cầm lên mũ giáp, bước nhanh đi rồi.

Đêm nay là đêm giao thừa, dựa theo lễ pháp, ngày mai chuông sớm vừa gõ, bá quan văn võ liền phải đi theo thiên tử đi đến tông miếu ở vùng ngoại ô bái tế, cầu nguyện thiên hạ mưa thuận gió hoà. Nhưng cho tới nay triều đình cũng không có thông báo, nếu lời của bá tánh lưu dân không phải là giả, thì hiện giờ ngoài thành Lạc Dương nhất định toàn bộ đều là dân chạy nạn trốn tới Trung Nguyên, phía sau còn có quân binh xua đuổi bọn họ, ngày mai hẳn là không có bái tế đi?

Khương Hằng làm xong cơm tất niên, càng nghĩ càng bất an, đợi đến canh một mà Cảnh Thự còn chưa có trở về.

Hắn chỉ phải đặt thức ăn vào hộp, cầm theo cái làn đặt đồ ăn cùng rượu, đi ra ngoài tìm Cảnh Thự.

Quả nhiên, Ngự lâm quân đều bị phái đi trên tường thành ngoài thành Lạc Dương hứng gió, dưới tường thành khắp nơi đều là lão nhân Ngự lâm quân thở hổn hển, cùng với phụ nữ và trẻ em tạm thời chiêu mộ tới, đang ở vận chuyển vật tư hữu hạn.

Khương Hằng trong lòng cả kinh, nhớ tới đại chiến ngoài thành Tầm Đông ba năm trước đây, đây là lần thứ hai hắn trải qua chiến tranh trong thời gian ngắn ngủi mười hai năm cuộc đời.

"Ca! Ca ——!" Khương Hằng hô lớn, hắn vội vội vàng vàng leo lên trên thành lâu.

Tòa tường thành này thành thật sự quá già rồi, so với binh lính Ngự lâm quân cùng với các đại thần trong triều còn muốn già hơn, đã có gần trăm năm không được tu sửa, hơi dùng một chút sức, thềm gạch liền muốn suy sụp xuống.

"Khương đại nhân! Ngài chậm một chút!" Có Ngự lâm quân nhận ra Thái Sử đại nhân, vội nói, "Cẩn thận ngã!"

Khương Hằng cầm theo cái làn, va va đập đập leo lên đến tường thành, trong tiếng ồn ào, bỗng nhiên có một tiếng quát lớn không vui quen thuộc.

"Hằng Nhi!"

Đó là giọng của Cảnh Thự, Khương Hằng vừa ngẩng đầu, suýt nữa thì ngã xuống, Cảnh Thự liền bỗng nhiên duỗi tay kéo lại hắn.

"Ngươi lại tới làm cái gì?!" Cảnh Thự hết sức thô lổ, để Khương Hằng đứng ở phía sau chính mình, giống như khi ở trước mặt đồng liêu Ngự lâm quân, Cảnh Thự liền thay đổi thành một người khác, không cho bất luận là kẻ nào khiêu chiến quyền uy chính mình.

"Ta mang đồ ăn tới cho huynh." Khương Hằng cười nói, "Làm không ít, mọi người cùng nhau ăn đi."

Người trẻ tuổi đều được xếp vào một đội này của Cảnh Thự, Cảnh Thự hiện giờ cũng là một tiểu đội trưởng, mang mười người, thật sự đi không được, ở trên tường thành khuân vác chảo dầu phòng thủ thành, bận đến cả người đổ đầy mồ hôi.

Khương Hằng nói: "Các huynh đang làm cái gì? Ta nhìn xem......"

"Đừng ——" Cảnh Thự không kịp ngăn cản Khương Hằng, Khương Hằng lại đã đi tới đầu tường, nháy mắt yên tĩnh.

Trong gió lớn, cờ xí bay phần phật, ngoài thành toàn bộ đều là đại quân đường xa mà đến. Quân Lương chiếm cứ chân núi cùng ngoại ô, quân Trịnh lại chiếm lĩnh dòng suối kết băng, gần 30 vạn quân đội đen nghìn nghịt cuồn cuộn mà đi, trong quân doanh nổi lên ánh lửa giống như đầy sao phía chân trời.

Khương Hằng: "......"

Cảnh Thự vốn không muốn làm Khương Hằng lo lắng, nhưng mà đã nhìn thấy, chỉ phải nói: "Bọn họ ở ngoài thành ngay tại chỗ dựng lều, cũng chưa chắc sẽ đánh vào, đang chờ quân đội hai nước Dĩnh Đại tiến đến hội hợp."

Khương Hằng nói: "Không có sứ giả vào thành sao?"

Cảnh Thự đáp: "Không có, đã biết khuyên không đi, đây là muốn vào đoạt người. Vương bên kia nói như thế nào? Ngày mai bái tế hủy bỏ à?"

Khương Hằng thong thả lắc đầu, nhìn về phía đám người Ngự lâm quân, mọi người đều cảm thấy một cái hài tử mười hai tuổi cùng một ca ca mười bốn tuổi thảo luận quốc gia đại sự, thật là thú vị buồn cười, đều nhịn không được nở nụ cười.

"Không đánh nổi!" Có người nói, "Đừng sợ, nói không chừng qua mấy ngày, bọn họ liền bỏ đi."

Khương Hằng lại cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, lại nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự cũng an ủi nói: "Triệu tướng quân đang tuần thành, chúng ta trước án binh bất động, cũng không cần thiết ra khỏi thành quyết chiến."

Quyết chiến? Khương Hằng dở khóc dở cười, 800 Ngự lâm quân, đều là lão nhân tóc đã có chút bạc, thủ vệ cả đời Tấn Vương thất, hiện giờ liền kiếm cũng cầm không nổi, toàn bộ phái đến trên tường thành, 25 bước một người, ngay cả thành tường cũng đứng không đầy.

Bên ngoài lại có 30 vạn quân đội như hổ rình mồi, bọn họ đang đợi quân đội nước Ung sao? Ung nhân vừa đến, Lạc Dương thế tất sẽ trở thành chiến trường, đến lúc đó trong thành sẽ trở thành địa ngục nhân gian.

Khương Hằng nói: "Bọn họ nhất định đều muốn nhân cơ hội mang Vương đi, chỉ là ai cũng không dám xuống tay trước tấn công Lạc Dương. Đang chờ Vương trốn đi, nói không chừng có thể lợi dụng điểm này châm ngòi hai bên, làm cho bọn họ lui binh."

Cảnh Thự nói: "Như thế nào lui binh? Không có khả năng! Ngồi đi, ăn cơm tất niên xong sau đó ngươi liền hồi cung đi."

Suy nghĩ Khương Hằng thay đổi thật nhanh, từ những gì học được trong sách sử ở vương đô, trong Chư Tử bách gia ở Tầm Đông đọc qua, giờ khắc này phát huy tác dụng.

"Ta có thể đi làm sứ giả," Khương Hằng bỗng nhiên nói, "Nói cho quân nước Trịnh, Vương nguyện ý đi theo; lại nói cho quân nước Lương, Vương sẽ đi theo bọn họ, lại ngụy trang thành Vương, làm người hai bên trước sau tới đón, huynh lại đi báo tin, nhân lúc ban đêm làm cho bọn họ hỗn chiến......"

"Đừng hòng!" Cảnh Thự căn bản không muốn tiếp tục nghe, giận dữ hét, "Ngươi điên rồi!"

Khương Hằng vội vàng mà nói: "Có thể được! Ca ca!"

Khương Hằng đem Cảnh Thự kéo đến một bên, một cái suy nghĩ lớn mật ở trong đầu hắn dần dần thành hình, đối phương muốn còn không phải là Cơ Tuần sao? Chỉ cần cải trang giả dạng thành Cơ Tuần, trước ước hảo đi theo người nước Trịnh, lại thông báo nước Lương, liền nói người bị đoạt, làm Lương quân cấp tốc đi chặn lại......

...... Đêm đen gió lớn, hai bên vừa đánh lên, thế thân nhân cơ hội bỏ chạy, bởi vậy ai cũng không biết thiên tử ở trong tay ai, hai bên thế tất sẽ ngờ vực lẫn nhau.

Nhưng Cảnh Thự cũng không quan tâm an nguy của thiên tử, hắn chỉ quan tâm Khương Hằng.

"Ta muốn đánh ngươi," Cảnh Thự nghiêm túc mà nói, "Đừng khiến cho ta phải ra tay."

Khương Hằng chỉ phải không nói.

Cảnh Thự tháo xuống mũ giáp, ném tới một bên, bảo các bộ hạ vây lại đây ăn cơm. Khương Hằng nghĩ đến cái tát ba năm trước kia, không dám lại nói, trong lòng thấp thỏm nghĩ rồi lại nghĩ, tuy biết kế hoạch của mình lỗ hổng cũng có rất nhiều, thí dụ như như làm thế nào giả trang thành thiên tử, cho ai đi cứu, có thể thành công hay không, sau khi chạy thoát trốn đi đâu vân vân......

Cảnh Thự chia rượu, nói: "Tới, các huynh đệ uống rượu đi."

Một đám người trẻ tuổi liền sôi nổi giơ bát rượu, Khương Hằng cũng được non nửa bát, Cảnh Thự nói với Khương Hằng: "Ngươi còn chưa có lớn, không thể uống nhiều."

Khương Hằng thấy không khí hòa hoãn chút, hiển nhiên Cảnh Thự đã không còn tức giận nữa, Cảnh Thự lại cho rằng mình nặng lời, làm Khương Hằng trong lòng không dễ chịu, bát rượu cùng hắn nhẹ nhàng chạm vào một cái.

"Như thế nào?" Cảnh Thự nói.

"Ta lớn rồi." Khương Hằng kháng nghị nói.

Mọi người đều nở nụ cười, Cảnh Thự thuận miệng nói: "Lớn cũng là tiểu hài tử."

Mọi người đem vò rượu kia chia ra, bắt đầu ăn thịt dê Khương Hằng nấu, phần của Cảnh Thự để lại chút cho Khương Hằng, mọi người cũng ngại tới chia đồ ăn của bọn họ, cuối cùng mọi người đều chỉ ăn một chút, sau khi thưa một tiếng với Cảnh Thự, liền sôi nổi tản ra, tiến đến tường thành chấp hành mệnh lệnh đi tuần.

Cảnh Thự bên dưới mặc giáp phục, thân trên như cũ võ phục, một chân đạp lên vò rượu sắp trống không, cùng Khương Hằng ngồi ở trong lầu gác sưởi ấm, Cảnh Thự chỉ uống rượu, nhìn Khương Hằng chậm rãi ăn cơm.

Rượu Đồ Tô còn lại, phần lớn là Cảnh Thự một mình uống hết.

Khương Hằng nói: "Ta không ra chủ ý linh tinh nữa, được rồi đi?"

Cảnh Thự mang theo vài phần cảm giác say, nhìn mặt Khương Hằng dưới ánh lửa ánh hồng, lầu gác nho nhỏ, ánh sáng đỏ chiếu ra ngoài, tuyết bay đầy trời dưới bầu trời Lạc Dương.

"Lại cho ta uống một chút." Khương Hằng còn muốn nếm thử rượu kia.

Cảnh Thự đem chút cuối cùng đổ ra, bưng chén đút cho hắn.

"Giống cái vị gì?" Cảnh Thự nói.

Khương Hằng nói không nên lời.

Cảnh Thự: "Uống ngon không?"

Khương Hằng: "Rất ngon."

"Cái khác ta đều không để bụng," Cảnh Thự bỗng nhiên nói, "Duy chỉ có ngươi là tánh mạng của ta."

Khương Hằng bỗng nhiên có chút ngại ngùng, "Phốc" mà nở nụ cười. Cảnh Thự lại chẳng hề để ý, tiếp nhận đồ ăn của Khương Hằng, qua loa ăn xong lại đưa chén cho hắn, nói: "Trở về đi."

Khương Hằng nói: "Ta mặc áo giáp cho huynh, đừng cởi giáp ra cẩn thận cảm lạnh, quá lạnh. Mặc giáp đẹp."

Cảnh Thự nói: "Đẹp thì đẹp, nhưng mặc một thân như vậy hoạt động không tiện."

Khương Hằng mang lên áo giáp cho Cảnh Thự, cài lại đai lưng, lấy ra Ngọc Quyết y mang ở trước ngực nhìn một chút, trên Ngọc Quyết bóng loáng phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ trong đêm tuyết.

Hắn lại mang lên mũ giáp cho Cảnh Thự, nói: "Cẩn thận một chút."

"Đã biết." Cảnh Thự thúc giục Khương Hằng, nói, "Đêm khuya ta sẽ trở về."

Khương Hằng đi xuống lầu gác, lúc gần đi, nghe thấy Cảnh Thự ở trên tường thành thổi tiếng huýt sáo với hắn.

"Hằng Nhi, cơm nấu không tồi!" Cảnh Thự nói, "Rượu uống cũng ngon!"

Khương Hằng cười phất phất tay với y, ở trong gió lạnh có chút run run, quấn chặt áo ngoài, chạy chậm quay về hoàng cung.

Lúc này, hắn không biết vì sao, rất muốn ca hát.

"Thiên địa cùng ta cùng sinh, vạn vật cùng ta hợp nhất ——"

Khương Hằng sau khi uống qua rượu, thân thể thoáng ấm lên, đó là một loại nhẹ nhàng vui vẻ chưa bao giờ từng có, phảng phất như uống rượu cùng Cảnh Thự, là một giấc mộng đẹp, là thời gian bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, cùng dệt ra mộng.

"Sống chết có nhau, cùng người thề ước, nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc ——"

Khương Hằng ở trong đêm giao thừa, trên đường không có một bóng người hát lên, giọng nói thanh thúy như cũ mang theo hơi hướng của người thiếu niên.

"Thiên địa một lóng tay, vạn vật một con ngựa......"

Khương Hằng lại hát, hắn bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều lời của Lão Trang, trời đất giống như lò lửa đỏ, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, đều sẽ hóa thành nước, hối hả thấm vào lò lửa đỏ, cùng vạn vật luyện đến cùng dây dưa lẫn nhau, không thể tách rời.

Mà ở trong vũ trụ bao la rộng lớn này, dưới dãy núi mênh mang, đồng cùng đồng, nước cùng nước, dịu dàng mà tiếp xúc rồi lại chia lìa, có khi chỉ vừa quay người—— đã là sinh ly cùng tử biệt.

Đêm khuya:

Khương Hằng nằm ở trong góc tẩm điện, trên mặt đỏ bừng, tim đập rất nhanh, không ngừng nhẹ nhàng thở dốc, vô số ký ức trước đây tựa như bầy ngựa thoát khỏi dây cương, ở trong đầu hắn lao nhanh mà qua, lại nháy mắt mọi nơi bôn tán.

Trong mông lung giữa ngủ và thanh tỉnh, tác dụng của rượu làm làm hắn suy nghĩ đủ thứ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn thấy thân ảnh một người, cái bóng người kia cao lớn đi tới hắn, cũng ở trước mặt hắn quỳ một gối xuống đất.

Khương Hằng trong nháy mắt suýt nữa la hoảng lên.

"Suỵt."

Đó là cái thích khách che mặt, y làm cái động tác "Im lặng", ý bảo Khương Hằng, đôi mắt sau khăn che mặt dịu dàng híp lại, như là đang cười.

"A!" Khương Hằng khôi phục thanh tỉnh, hét to một tiếng, là Hạng Châu!

Hạng Châu cởi xuống khăn che mặt, cho Khương Hằng thấy rõ ràng mặt mình. Khương Hằng tức khắc vui sướng không thôi, ôm lấy y.

"May mắn ở một ngày cuối cùng đuổi kịp." Hạng Châu còn đang thoáng thở dốc, toàn thân tràn đầy nước tuyết, tránh ra Khương Hằng. Y dọc theo đường đi, hiển nhiên đã trải qua một chặn đường dài gian nan lặn lội.

Khương Hằng lập tức xoay người lại, lại có chút đứng không vững, hôn hôn trầm trầm, nói: "Nương đâu?"

Hạng Châu mang lên khăn che mặt, nhìn Khương Hằng một cái, thấp giọng nói: "Phu nhân nghe được tin tức, để cho ta tới nói cho các con."

Khương Hằng trong lòng tức khắc trầm xuống, Hạng Châu lại an ủi nói: "Bệnh của nàng khá hơn nhiều, chỉ là trước mắt vẫn không nên lặn lội đường xa."

"Nàng ở đâu?" Khương Hằng nói.

"Đất Việt." Hạng Châu giải thích, "Đến khi khỏi hẳn còn phải thêm mấy năm, bảo các con ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi thêm một thời gian."

Khương Hằng không có nghi ngờ y, nghe được tin tức mẫu thân mạnh khỏe đã làm hắn vui mừng nhất, vội gật gật đầu, lại nói: "Người ăn qua cơm chiều chưa? Con đi nấu cho người một chút đồ ăn, có đói bụng không?"

Hạng Châu ấn Khương Hằng xuống, đáp: "Ăn rồi, ngủ rồi, đang nghĩ cái biện pháp làm như thế nào mang các con đi ra ngoài, bên ngoài hiện tại đều là đại quân, quá nguy hiểm."

"Cảnh Thự huynh ấy......"

"Ta đã gặp nó rồi," Hạng Châu nói, "Mới vừa rồi liền ở trên tường thành, nó bảo ta tiến cung...... Bảo ta cẩn thận để ý cho con, Khương Hằng, con trưởng thành rồi."

Khương Hằng ngồi quỳ, Hạng Châu lại nở nụ cười, tiện tay tháo xuống một cái nhẫn ngọc trên tay trái, nhét vào trong tay hắn, nói: "Cái này cho con."

"Không không, con không thể nhận!" Khương Hằng có chút ngượng ngùng.

"Cầm đi, đây là thật lâu trước kia, một vị cô nương thật xinh đẹp đưa ta." Hạng Châu cẩn thận mà nhìn Khương Hằng, bảo Khương Hằng mang lên.

So với ba năm trước đây, Khương Hằng đã biết không ít chuyện, thí dụ như hắn hiện giờ đã hiểu được, mẫu thân cùng Hạng Châu, nhất định đều là đại thích khách vô cùng lợi hại.

Nhưng hắn cảm thấy Hạng Châu một chút cũng không giống thích khách, thích khách đều lạnh như băng không phải sao? Hạng Châu lại vô ưu vô lự, trên người mang theo một cổ hơi thở bị phơi dưới ánh mặt trời, Khương Hằng thỉnh thoảng còn cảm thấy y giống như mình là một đứa trẻ nhỏ to xác.

"Người một chút cũng không có thay đổi," Khương Hằng cười nói, "Thật tốt quá!"

Khương Hằng lôi kéo tay y, để y ngồi xuống, Hạng Châu liền khoanh chân mà ngồi. Sau khi rời đi Tầm Đông, Khương Hằng bắt đầu hiểu được trên đời này rất nhiều người, rất nhiều chuyện, cũng hiểu được Hạng Châu đối với bọn họ thực tốt, giống như người nhà, còn ở rất lâu trước khi hắn biết y, y đã thường thường tới trong nhà Tầm Đông nhìn bọn họ một cái.

Tuy rằng hắn không biết nguyên nhân, nhưng hắn phát ra từ nội tâm mà cảm kích nam nhân đã bảo hộ cho bọn họ thật lâu này. Hạng Châu với bọn họ không có bất luận cái trách nhiệm gì, lại giống như một vị thần hộ mệnh.

"Con cũng không có thay đổi, ba năm này, đều đã làm cái gì?" Hạng Châu nói.

Cảm giác say của Khương Hằng đã giảm một chút, cười nhìn Hạng Châu kể lại chuyện cũ, Hạng Châu khoanh chân ngồi ở trước người Khương Hằng, nghiêm túc mà nghe, biết được hắn đại đa số thời gian đều đọc sách, hơn nữa khi nghe nói đã lên làm Thái Sử của Tấn thiên tử, Hạng Châu thổn thức nói: "Con là quan trẻ tuổi nhất trên đời này. Thái Sử một trong Lục Khanh, không đơn giản!"

Khương Hằng ha ha cười, Cảnh Thự cũng không chỉ một lần nói như vậy, Hạng Châu lại vỗ vỗ đầu của hắn, như là chọc một con động vật nhỏ gì.

Đột nhiên, Khương Hằng nghĩ tới kế hoạch của hắn, có Hạng Châu ở đây, nói không chừng có thể có hiệu quả?