Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 18: Quan Thái Sử.




Mùa hè, sau giờ ngọ nắng hè chói cháng, Cơ Tuần hai mắt mang theo sưng đỏ rõ ràng, Khương Hằng không biết làm sao, nhìn y, lại nhìn Triệu Kiệt như cũ ngồi ở một bên. Gã luôn là ở nơi đó, ẩn thân trong bóng tối, chỉ cần Cơ Tuần ở chổ nào, gã liền nhất định ở chổ đó.

Triệu Kiệt nhất định đã biết...... Khương Hằng có chút sợ hãi, gã sẽ giống như những lời trong sách sử, giết mình diệt khẩu sao? Nhưng Cảnh Thự sẽ không để gã làm như vậy, chỉ là, như vậy nhà mới của bọn họ liền không còn nữa, lại phải khôi phục cuộc sống lưu lạc khắp nơi. Nhưng thiên tử bị làm nhục, hắn phải làm sao bây giờ? Làm đám chư hầu tới cứu y? Có ai sẽ đến?

Giờ khắc này, hắn cảm thấy chính mình giống như minh bạch, sự thương cảm cùng bất lực luôn luôn hiện hữu trong mắt Cơ Tuần.

"Khương Hằng, ngươi biết được bao nhiêu chữ?" Cơ Tuần thanh âm có chút khàn khàn, hỏi.

Cảnh Thự trước sau đứng ở bên cạnh Khương Hằng, nghiêng nửa người che đi hắn, đồng thời cảnh giác mà nhìn Triệu Kiệt, để phòng ngừa gã chợt làm khó dễ. Triệu Kiệt lại cũng không thèm nhìn tới hai người bọn họ, chỉ là thong thả ung dung, chà lau một thanh trâm ngọc trong tay.

"Hồi bẩm Vương, ta......" Khương Hằng không biết Cơ Tuần vì sao hỏi lời này, thành thành thật thật đáp, "Cơ hồ đều nhận được."

"Đọc qua được bao nhiêu sách rồi?" Cơ Tuần lại mệt mỏi hỏi.

Khương Hằng nói: "Đọc qua......"

Khương Hằng báo lên tên một số sách, phần lớn là được đọc từ khi còn ở Tầm Đông, mới vừa đọc được mấy tên đầu, Cơ Tuần liền ý bảo hắn không cần nói nữa, nhìn Triệu Kiệt một cái. Triệu Kiệt như cũ không nhìn bọn họ.

"Trọng Thái Sử đại nhân mất rồi." Cơ Tuần nói.

Khương Hằng không lâu trước đây mới vừa gặp qua lão Thái Sử, lúc này liền đã chết? Chức Thái Sử là một trong Lục Khanh, giống như thư quan, phụ trách ngồi ở phía sau thiên tử, ghi chép những nghị quyết chính vụ mỗi ngày thiên tử thượng triều.

Hắn thường cùng Trọng lão nói chuyện, Trọng lão không có con cái, cả đời làm Thái Sử cho nhà Tấn. Tuổi đã lớn, thường nhớ không được nhiều chuyện, khi nhận ra Khương Hằng nhưng thật ra yêu thương hắn. Khương Hằng thi thoảng còn sửa sang lại thư từ cho lão.

Khương Hằng nhất thời đôi mắt liền đỏ.

Cơ Tuần lại nói: "Hôm nay sốt cao đột ngột, đã an táng. Người chung quy sẽ chết, cũng đã đến tuổi thất tuần, không thể quá đau buồn. Khương Hằng, ngươi nguyện ý đảm đương Thái Sử cho ta không?"

Khương Hằng chưa từ trong tin dữ Thái Sử từ trần lấy lại tinh thần, liền nghe được một tin tức khác làm hắn không biết làm sao.

Chạng vạng, Lạc Dương mát mẻ xuống, Khương Hằng tâm tình thấp thỏm, cùng Cảnh Thự đi qua hoa viên.

Cảnh Thự nói: "Ngươi phải ngẫm lại rõ ràng."

Khương Hằng nói: "Ta đương nhiên muốn đi a, không được sao?"

Cảnh Thự nói: "Ngươi không phải còn muốn đi xem biển sao?"

Khương Hằng: "???"

Cảnh Thự nắm tay Khương Hằng, đứng ở dưới hoàng hôn, bóng dáng hai người dừng ở trên tường cung, bóng Cảnh Thự so với Khương Hằng cao hơn cái đầu. Hắn nghiêm túc mà nói: "Một khi lên làm Thái Sử, ngươi nhất định phải luôn ở trong cung ghi chép công văn cho y cả đời, tựa giống như Trọng lão, nơi nào cũng đi không được."

Khương Hằng thật sự quá nhỏ, cho dù hắn đọc được nhiều sách thì cũng vẫn chỉ là cái tiểu hài tử. Hắn không biết một đời người rất dài, mà gật đầu đáp ứng Cơ Tuần cũng có nghĩa là, hắn phải ở trong cung vượt qua quãng đời còn lại. Càng không biết, hắn gật đầu, cũng liền đồng nghĩa với Cảnh Thự gật đầu, đây là chuyện cả đời của bọn họ.

Cũng có thể đi a? Khương Hằng nghĩ thầm, nhưng Cảnh Thự nhắc nhở hắn, quãng đời còn lại của bọn họ còn rất dài đâu. Hắn phải đợi mẫu thân đến, khảo giáo hắn công khóa, phải đọc xong toàn bộ sách trong cung Tấn thiên tử......

...... Nhưng hắn không có nói những lời này, chỉ là nắm tay Cảnh Thự, nói: "Huynh còn không phải là biển sao?"

Cảnh Thự bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Ngươi nguyện ý, ta không sao cả, dù sao ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, chỉ là sợ ngươi buồn."

Khương Hằng nói: "Vậy...... Ta nghĩ lại đã."

Khương Hằng tính tình cũng không thích bay nhảy, thỉnh thoảng cũng chỉ bởi vì tò mò, muốn đi xem thế giới bên ngoài mà thôi. Dọc theo đường đi đào vong này, những gì được chứng kiến, nghe thấy, đã vượt qua khả năng tượng tượng ở tuổi này của hắn, ngược lại làm hắn sinh ra một chút sợ hãi.

Phảng phất như chỉ cần ở trong bức tường cao này, rất nhiều chuyện đau khổ trên đời này liền không có liên quan đến chính mình.

Bọn họ ở ven tường ngồi xuống, nhìn một đóa hoa trong bồn hoa sau khi bị ánh mặt trời chói chang nướng chín uể oải ỉu xìu, Cảnh Thự ở bên cạnh múc chút nước tưới lên nó, hoa lá liền chậm rãi mở ra.

"Ca."

Khương Hằng cuối cùng hạ quyết định.

Cảnh Thự: "?"

Cảnh Thự quay đầu nhìn Khương Hằng, Khương Hằng nói: "Huynh quyết định đi. Ta nghe huynh."

Cảnh Thự thuận miệng nói: "Ta không có gì để quyết định, ngươi nguyện ý liền đi làm, không muốn, chúng ta liền rời đi."

Khương Hằng mờ mịt nói: "Đi chỗ nào?"

Cảnh Thự nói: "Đổi một nơi thôi, muốn tiếp tục sống, còn sợ tìm không ra chỗ sao?"

Khương Hằng cười nói: "Cũng phải, khắp thiên hạ lớn như vậy, chỉ cần cùng huynh, đi chỗ nào cũng đều được."

Cuối cùng, Cảnh Thự lại lẩm bẩm: "Ngươi chính là thiên hạ của ta, dĩ nhiên là như vậy."

Khương Hằng lại trầm mặc trong chốc lát, hai người chợt thấy Triệu Kiệt cùng một cái lão nhân lại đây, Khương Hằng nhận được lão nhân kia, chính là ở ngồi phía trước thiên tử, nắm giữ toàn bộ triều chính Thái Tế Mị Khúc.

"Vương còn có một lời muốn nói với ngươi," Mị Khúc nói, "Khương công tử."

Khương Hằng lập tức thưa "Vâng", đứng dậy, quy quy củ củ, đối Mị Khúc cùng Triệu Kiệt hành lễ.

"Vương nói, hai người các ngươi tuổi còn nhỏ, tự nhiên không thể ở Lạc Dương vượt qua cả đời, không giống như ngài." Mị Khúc chống cây gậy, tuy đã già nhưng tinh thần lại rất tốt, nói, "Chức Thái Sử, ngươi có thể muốn làm liền làm, muốn đi liền đi. Hoặc lấy thời hạn một năm năm tháng, đợi Chiêu phu nhân trở về lại tính toán chuyện khác."

Khương Hằng cùng Cảnh Thự liếc nhau, những lời này của thiên tử, xóa bỏ đi nghi kị cuối cùng của bọn họ.

"Đây chính là chức quan có địa vị rất cao a!" Khương Hằng nói.

"Làm Thái Sử thời gian lâu rồi," Ban đêm Cảnh Thự trải giường chiếu cho Khương Hằng, Khương Hằng mặc trung y hơi mỏng, Cảnh Thự như cũ ở trần, "Ngươi cũng sẽ luyến tiếc rời đi."

Khương Hằng cười ha hả mà nói: "Chính là ở chỗ này cả đời, cũng không có gì không tốt, đúng không?"

Cảnh Thự nghĩ cũng phải, so với cuộc sống bọn họ đã từng trải qua, Lạc Dương đã giống như ở thế ngoại đạo nguyên.

"Ta chỉ đáng tiếc, ngươi đọc rất nhiều sách," Cảnh Thự lại nói, "Lưu lại nơi này không dùng được."

Khương Hằng dịch vào trong nhường ra giường, Cảnh Thự đổi qua chiếu tre, đêm hè vô cùng mát mẻ.

"Cái gì mới tính là dùng được a?" Khương Hằng nói.

Cảnh Thự: "Đọc nhiều sách như vậy, phải tận dụng chúng một cách tốt nhất, phong hầu bái tướng, trong sách không có nói như vậy sao?"

Khương Hằng nói: "Làm Thái Sử a! Cái này cũng chưa tính là phong hầu bái tướng sao?"

Cảnh Thự đột nhiên nghẹn họng, nghĩ như vậy, giống như cũng đúng, đã lên làm đại quan, còn có thể thế nào nữa?

Khương Hằng nói: "Huống chi, không đi phong hầu bái tướng, liền uổng phí sao? Ta nhưng thật ra cảm thấy, đọc sách không cần luôn muốn hữu dụng. Thiên hạ tranh đấu, công danh lợi lộc hoành hành, vì sao người người đều phải như vậy?"

"Phải phải phải," Cảnh Thự đáp, "Ngươi nói rất đúng, ngươi nói đều đúng."

Khương Hằng nở nụ cười, hai người bọn họ đều trưởng thành không ít, kề cận ngủ cùng nhau, dù là mùa hè đã có chút nóng, nhưng hắn như cũ thích dựa gần Cảnh Thự ngủ, cho dù Cảnh Thự dễ dàng đổ mồ hôi. Cảnh Thự cũng không để bụng, từ sau lưng đem Khương Hằng ôm, giống như trước đây đem hắn ôm vào trong ngực, giống như năm ấy khi hắn vẫn còn là hài tử bảy tuổi.

Hôm sau, Khương Hằng liền tiếp nhận chức vị Thái Sử, Triệu Kiệt an bài cho hắn một cái án lùn, để hắn ngồi ở phía sau Cơ Tuần, một cây bút lông cừu, một quyển tơ lụa, bắt đầu ghi chép tất cả công việc trong triều.

Đồng thời, quan viên trong triều bắt đầu gọi hắn là "Khương đại nhân".

Khương Hằng bỗng nhiên liền trở thành quan viên nhỏ nhất trong triều đình nhà Tấn, cũng là quan viên trẻ tuổi nhất ngồi lên vị trí này, quan viên nhỏ nhất —— một trong Lục Khanh lại là một cái tiểu hài nhi mười một tuổi?! Quả thực là 'tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả'. (Trước chưa từng có, sau này cũng không có ai)

Nhưng Khương Hằng hoàn toàn không cảm thấy chính mình tuổi tác có chút vấn đề gì, ngược lại tập trung tinh thần, khi hắn ngồi ở phía sau thiên tử, mọi người đều cảm thấy vô cùng thú vị.

Ở trên tơ lụa của hắn tràn ngập chữ nhỏ li ti rậm rạm, đơn giản là thu hoạch của Lạc Dương, khí hậu bốn mùa, sự vụ lớn nhỏ các nước chư hầu, có khi thiên tử còn sẽ tiếp kiến sứ thần các nơi tới chơi. Nói là sứ thần, đơn giản đều là người buôn bán, thi thoảng mang đến lễ vật đơn giản, thiên tử liền hào phóng mà chiêu đãi bọn họ một bữa ăn, lại phân phó Triệu Kiệt phái thủ hạ binh lính, đưa bọn họ lên đường.

Khương Hằng làm này việc, mỗi tháng có thể lãnh được năm thạch bổng lộc cùng ba cân thịt, tức khắc hai anh em liền dư dả không ít. Mỗi tháng ước chừng 500 cân lương thực, căn bản ăn không hết, quy ra thành tiền Tấn cũng là một số tiền lớn, Khương Hằng liền bảo Cảnh Thự không cần lại đi cởi trần làm nghề mộc, ở nhà nghỉ ngơi là được.

Cảnh Thự mồ hôi ướt đẫm mà làm cả ngày, mới được nữa đồng tiền, Khương Hằng mỗi ngày thượng triều bất quá một canh giờ, là có thể được bốn đồng tiền.

"Người ăn thịt nông cạn." Cảnh Thự không khỏi đố kỵ mà nói.

Khương Hằng ha ha cười, nói: "Trên đời này, 24 tiết khí, khi nào nên canh tác, khi nào nên thu hoạch, đã xảy ra chuyện gì, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, đều là trách nhiệm của thiên tử, triều đình lấy chút tiền ấy thì có làm sao a?"

Cảnh Thự cũng không tranh cãi, cầm tiền của Khương Hằng, đi ra ngoài mua đồ ăn, Khương Hằng đã ở trong triều nhậm chức, liền không thể dùng lễ của khách, không thể cùng Cơ Tuần cùng nhau ăn, cần tự chính mình đem đồ ăn đưa đến ngự trù, người hầu làm cơm xong lại đưa tới cho bọn họ.

Mấy tháng sau, Khương Hằng cùng Cảnh Thự liền tích góp được không ít tiền, mà Cảnh Thự nhàn rỗi không có việc gì, không biết bắt đầu từ ngày nào, cũng gia nhập vào bọn thị vệ thủ hạ của Triệu Kiệt, đầu tiên là đi theo thị vệ luyện võ, lại tự nhiên mà xếp hạng lên thượng ban, canh giữ ở ngoài đình khi thiên tử thượng triều.

"Sao huynh lại tới đây?" Khương Hằng ngoài ý muốn nói.

"Ta không biết." Cảnh Thự cũng là vẻ mặt mờ mịt, nói, "Hùng Lôi cho ta một khối eo bài, ngươi xem?" Nói y đưa ra tấm lệnh bài gỗ có tên chính mình "Nhiếp Hải" cho Khương Hằng xem, lại cho hắn xem y phục thị vệ cũ nát của chính mình, hiển nhiên là tạm thời tìm ra cho y thay.

Sau đó Cảnh Thự liền không thể hiểu được mà bị kêu đi chính điện thường trực, trở thành một thị vệ Ngự lâm quân.

Thị vệ mỗi tháng được một thạch bổng lộc, tuy không bằng Khương Hằng, lại cũng đủ trợ cấp sinh hoạt. Bởi vậy, hai anh em không cần phụng dưỡng già trẻ, ngược lại so với rất nhiều quan viên càng giàu có hơn.

Mà dần dần, bọn thị vệ đều nhận thức Cảnh Thự, đa số mọi người đều thích hai huynh đệ Khương Hằng cùng Cảnh Thự, nguyên nhân không gì khác, người thiếu niên bản tính thuần tịnh không có tâm kế mưu mô, luôn là được mọi người yêu thích.

Cảnh Thự không cần suốt ngày trực ban, Triệu Kiệt phảng phất như biết tâm sự bọn họ, sắp xếp cho Cảnh Thự đơn giản là buổi sáng lúc Khương Hằng thượng triều, Cảnh Thự liền đi đứng thủ vệ, Khương Hằng hạ triều, Cảnh Thự liền cùng hắn cùng nhau quay về tẩm điện. Lúc nhàn rỗi, Khương Hằng đọc sách sử, Cảnh Thự đọc binh thư, hai người có khi còn sẽ đổi đọc, Khương Hằng phát hiện Cảnh Thự đọc binh thư cũng rất có thiên phú, chư tử bách gia, y chuyên chọn hành quân bày trận linh tinh đọc, trừ cái này ra những chuyện khác không có nhiều hứng thú, cư nhiên đọc đến so với chính mình còn nhanh hơn, không đến một năm, đã sắp đem binh thư của hai nhà Binh Mặc trong tàng thư đọc hết.

Vương đô bất quá 800 Ngự lâm quân, càng không có đại chiến, không có quân đội cho Cảnh Thự thử tay nghề, không khỏi ngứa nghề. Vì thế Cảnh Thự lại không biết từ chỗ nào tìm tới một cái bàn cát, lôi kéo Khương Hằng bồi hắn, giống như chơi cờ ta công ngươi thủ, có tới có lui, rải đậu thành binh mà luyện tập bày trận.

"Không chơi không chơi!" Khương Hằng đại náo, mỗi lần đều bại bởi Cảnh Thự, Cảnh Thự nhưng thật ra vui vẻ a, thời gian cùng Khương Hằng "Đánh giặc" là thời điểm hắn vui vẻ nhất, mọi chuyện đều có thể nhường, chỉ có chuyện này là không thể nhường.

Hai anh em một đứa mười ba tuổi, một đứa mười một tuổi, nghiễm nhiên đã có bộ dáng người lớn.

Mùa đông lại tới nữa, đây là mùa đông thứ ba hai người bọn họ cùng nhau vượt qua ở Lạc Dương, sau đầu xuân, Khương Hằng liền mười hai tuổi. Đại tuyết bay trong gió lạnh, năm nay tuyết so với năm ngoái càng lớn hơn, mùa đông năm nay cũng so với năm rồi lạnh hơn nữa. Cảnh Thự đã sớm chuẩn bị tốt cho mùa đông năm này, chuẩn bị áo lông thật dày, ở trong điện đốt cái than lò nấu thịt ăn.

Cảnh Thự: "Có tâm sự sao?"

"Huyện lệnh đất phong Thiên tử hôm nay tới." Khương Hằng xác thật tâm sự nặng nề, gắp thịt cho Cảnh Thự, nói.

"Ồ?" Cảnh Thự nói, "Ta không nhìn thấy, nghe nói gọi là 'Tống đại nhân', trông như thế nào?"

Hôm nay Khương Hằng Vào Triều đi ngang qua ngoài điện, một vị quan địa phương từ Tung huyện tới, hướng hắn hỏi đường, thuận tiện tự mình đưa tới cống nạp năm nay, cũng mang đến một cái tin tức tương đối gay go ———— Binh lính Ung Quốc đã ra khỏi Ngọc Bích Quan.

Khương Hằng dẫn y đưa tới ngoài thư phòng thiên tử, ở ngoài cửa đợi một lát, nghe thấy bên trong truyền đến đối thoại.

Tung huyện là mảnh đất duy nhất trong thiên hạ hiện giờ thuộc sở hửu nhà họ Cơ, ngoại trừ Vương đô, liền chỉ có nơi này sản xuất lương thực, vật tư nộp lên trên cho triều đình, cũng nguyên nhân bởi là như thế, mới chống đỡ địa vị Lạc Dương tràn ngập nguy cơ, không đến mức làm thiên tử cùng bá quan toàn bộ đói chết.

Hắn nghe thấy tên quan địa phương này ở trong thư phòng nói: "Vương thượng nếu nguyện ý, hạ quan có thể ở Tung huyện chiêu mộ binh lính, gấp rút tiếp viện vương đô."

"Bỏ đi thôi," Cơ Tuần thanh âm nói, "Vùng đất nghèo Tung huyện, có thể chiêu mộ được bao nhiêu người? Hai ngàn đã là giỏi lắm, Ung nhân tới một cái, hai ngàn người lại có thể làm nên được chuyện gì?"

Trong phòng nhất thời im lặng không một tiếng động, Cơ Tuần lại nói: "Mục tiêu của bọn họ chỉ có ta. Muốn đem ta bắt đến Lạc Nhạn, làm một con rối gỗ giật dây thôi, cứ để cho bọn họ tới. Ngươi sao, liền trở về đi, chiếu cố tốt bá tánh của ngươi, có suy nghĩ này, Vương đã thực cảm kích tấm lòng của ngươi rồi. Trở về nên làm cái gì thì làm cái đó, đi thôi."

Vị quan địa phương kia thở dài, trong thanh âm Cơ Tuần lại mang theo ý cười.

"Trời nếu diệt ta," Cơ Tuần nghiêm túc nói, "Hao tài tốn của, lại có ích gì? Trời nếu muốn ta sống, sẽ luôn có một lối thoát."

"Vâng, Ngô Vương." Cuối cùng trong thư phòng, quan địa phương họ Tống kia nói.

"Mục tiêu của Ung nhân là Lạc Dương," Cảnh Thự sau khi nghe xong, gật đầu nói, "Nói như vậy liền rõ ràng. Bọn họ muốn bắt đi thiên tử, để làm minh chủ hiệu lệnh thiên hạ. Nghe nói đặc sứ bốn nước Trịnh, Lương, Dĩnh, Đại đều đang trên đường, muốn khuyên bảo thiên tử đến trong thủ đô bọn họ tạm lánh nhất thời, hôm nay ta còn thấy đặc sứ Lương Quốc."

Khương Hằng có chút khẩn trương, hỏi: "Y không có nhận ra huynh đi?"

Cảnh Thự lắc đầu, năm đó hắn bất quá là cái tiểu hài nhi, có ai sẽ chú ý tới hắn? Huống chi nhiều năm qua đi, hắn đã lớn lên không ít, sớm đã thay đổi bộ dáng. Khương Hằng lại nói: "Huynh lớn lên giống cha có phải hay không? Chỉ sợ y......"

"Cha là người mù," Cảnh Thự nói, "Trước nay luôn che mắt, ông ấy ẩn thân trong hậu cung Lương Quốc, cũng không có mấy người gặp qua."

Hắc Kiếm đã được Khương Hằng thu hồi tới, bất quá Cảnh Uyên lúc còn sống cũng cơ hồ không dùng qua thanh kiếm này, chỉ có ít ỏi mấy người biết. Khương Hằng luôn mãi xác nhận, mới dần dần yên tâm.

Cảnh Thự cùng Khương Hằng làm bạn lâu ngày, thường nghe Khương Hằng tan triều sau khi trở về bàn luận hướng đi năm nước, đại khái đã biết tình huống, bảy năm trước, bốn nước liên mình nhằm vào Ung quốc, bị họ Trấp phái ra Cảnh Uyên cũng tức là phụ thân bọn họ, mai phục bảy năm sau đó Cầm Minh Thiên Hạ, tàn sát sạch sẽ đặc sứ bốn nước để hóa giải.

Nhưng trận huyết cừu này chưa từng có người quên mất, sau khi Lương Vương Tất Hiệt cùng thượng tướng quân Trọng Văn chết dưới kiếm Cảnh Uyên, Lương Quốc nguyên khí đại thương, dùng ước chừng bảy năm, mới miễn cưỡng khôi phục. Trong một đêm An Dương long trời lở đất, một vị Thái Thường tên gọi Tiết Bình, ủng lập một vị họ hàng xa của Lương Vương đăng vị, kế nhiệm làm Lương Vương.

Lúc đảm nhiệm Lương Vương bất quá 4 tuổi, hiện giờ trong nước tiếng gầm báo thù cho họ Tất mỗi năm càng lớn, muốn khống chế được cục diện triều dã, Tiết Bình liền không thể không khởi động lại minh nghị bốn nước, lại phạt nước Ung.

Ung Quốc sắp xuất binh bắt cóc thiên tử, bốn nước lại nháy mắt cảnh giác, sôi nổi phái ra đặc sứ, cũng tập kết quân đội, chuẩn bị ở Lạc Dương giao chiến.

Cơ Tuần tuyệt không thể rơi vào trong tay Ung Quốc!

Lương Quốc phái ra sứ thần đầu tiên, tiến đến mời Cơ Tuần đến An Dương làm khách, chỉ cần thiên tử ở dưới khống chế của chính mình, liền tương đương với có vương kỳ hiệu lệnh Thần Châu.

"Lại qua mấy ngày, bọn họ còn sẽ lục tục mà tới." Khương Hằng lo lắng mà giải thích, "Vương nói, y nơi nào cũng không đi, liền ở Lạc Dương."

Cảnh Thự nói: "Vạn nhất Ung Quốc tiến tới Lạc Dương trước, cướp được người làm sao bây giờ?"

Khương Hằng: "Y nói Triệu Kiệt có thể bảo hộ y."

Cảnh Thự không có trả lời, trong mắt mang theo bất đắc dĩ, nghĩ cũng biết ý tứ của y—— Triệu Kiệt hiện giờ thủ hạ 800 người, đều là già yếu bệnh tật, đại quân ít nhất hàng ngàn hàng vạn, như thế nào có thể chống đỡ?

Cảnh Thự nói: "Nếu đánh tiến vào, chúng ta đi theo sao?"

Khương Hằng mờ mịt nói: "Ta không biết, nương khi nào tới?"

Cảnh Thự ngẩn ra, mới nhớ tới cách đầu mùa xuân Chiêu phu nhân rời đi năm ấy, đã gần đến năm thứ ba.

Khương Hằng ở trong ba năm này, lúc mới đầu thường nhắc đến mẫu thân, lúc sau càng ngày càng ít, cho đến một năm gần đây, đã không hề đề cập tới. Hai anh em phảng phất cam chịu một chuyện nào đó, Cảnh Thự lại không nghĩ tới, Khương Hằng thế nhưng chưa bao giờ quên.

"Ta cũng không biết." Cảnh Thự chỉ phải nói.

Khương Hằng nói: "Cho dù Vương không đáp ứng, Ung Quốc còn dám dùng sức mạnh tiến tới bắt người sao?"

Cảnh Thự nghĩ nghĩ, đáp: "Chuyện đó cũng không biết được."