Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 177





Trong điện lại yên lặng một hồi, Khương thái hậu nhìn công văn Khương Hằng cầm trong tay, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đại quốc......!Đưa tin tới." Khương Hằng cảm thấy lúc này không phải là thời điểm tốt nhất để nói cho Cảnh Thự cùng những khác người về việc hôn nhân này.
Lực chú ý của mọi người đều dồn vào phong công văn kia, Khương Hằng nói: "Ta còn chưa có xem."
"Lưu lại đi." Khương thái hậu nói, "Trấp Lăng, Trấp Miểu."
Trấp Lăng cùng Cảnh Thự đáp, Khương thái hậu nói: "Hai ngươi mang Thái Tử Lung đến trong quân đội đi, gặp nhóm thiên phu trưởng một lần, nhận sự an ủi của bọn họ."
Trấp Lăng biết mẫu thân có chuyện muốn nói cùng Khương Hằng, liền không kiên trì, nhìn Thái Tử Lung nói: "Đi thôi."
Thái Tử Lung không có hoài nghi, dù sao thân phận Khương Hằng, cũng là người nhà mẹ đẻ tổ mẫu, liền nhìn Khương Hằng gật gật đầu, Khương Hằng nói: "Sáng sớm ngày mai còn có rất nhiều chuyện, ngươi nên quay về Đông Cung đi."
Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, Khương Hằng ý bảo không sao, ba người liền lập tức cáo lui.
Mọi người tới lại đi, hiện giờ trong điện chỉ còn lại có Khương thái hậu cùng Khương Hằng, cùng với Trấp Tông sắp chết.
Khương thái hậu an tĩnh mà ngồi ở trước giường, nhìn chăm chú Khương Hằng.

Trong lòng Khương Hằng cảm khái vạn ngàn, khi đón nhận ánh mắt tổ mẫu, nhìn thấy thần sắc này giống như ngày đầu tiên đi tới trước mặt nàng, thần sắc kia giống như đã từng quen biết.
"Lại đây, Văn Nhi, để ta ôm ngươi một cái......" Khương thái hậu nức nở nói, cuối cùng lại không thể nói tiếp.
Khương Hằng phát run đi lên phía trước, bị Khương thái hậu đột nhiên kéo vào trong lòng ngực, Khương Hằng rốt cuộc khóc lớn lên.
Khương thái hậu lấy nước mắt rửa mặt, trên người nàng, có hơi thở giống như Chiêu phu nhân, là hoa đào, mùi hương hoa đào huân lên áo gấm.
"Ngươi quá không dễ dàng, tâm can của ta......" Khương thái hậu ôm Khương Hằng, khóc lớn nói, "Lang Nhi a, Tình nhi a, Chiêu nhi......!Nương thực xin lỗi các ngươi, cả đời nương, chưa từng làm sai chuyện gì, sao lại trở nên như vậy......!Ông trời vì sao, muốn đối với ta như vậy......"
Mười chín năm trước, Khương thái hậu đã chết tâm, nổi thống khổ trong mấy năm mất đi hài tử, rốt cuộc vào lúc này không thể tiếp tục kiềm nén, nàng ôm Khương Hằng gào khóc thảm thiết.
Khương Hằng nghe giọng nói Khương thái hậu, không khỏi tim như đao cắt, cũng khóc lớn theo.


Lúc này hắn còn không biết được nỗi đau của cha mẹ trơ mắt mất đi con cái trên thế gian này, nhưng sự ra đi của Chiêu phu nhân, làm hắn đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Huống chi, hai đứa con trai nàng yêu thương, một đứa giết một đứa khác, hiện giờ hung thủ cũng sẽ chết ở trước mặt mình.

Thân là mẫu thân của Trấp Lang cùng Trấp Tông, nhiều năm như vậy, nàng đến tột cùng đã vượt qua như thế nào?
"Vương tổ mẫu......" Khương Hằng cố gắng bình tĩnh, nghe giọng Khương thái hậu, thế nhưng giống dây đứt đàn vỡ, sắt thép hòa quyện vào nhau, lờ mờ có điềm chẳng lành, vội nghẹn ngào an ủi nói, "Vương tổ mẫu, không thể đau thương quá độ......!Trên người ngài còn có thương tích......"
Khương thái hậu nhắm lại hai mắt, buông Khương Hằng ra, nước mắt tung hoành, thật lâu sau khi lại mở mắt ra, Khương Hằng phát hiện nàng đã già đi rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên hắn cách Khương thái hậu gần như thế, trước đây ở trong mắt hắn, cho dù Khương thái hậu đã gần đến tuổi thất tuần, nhưng lại vẫn tràn ngập uy nghiêm.

Trên đường từ Lạc Nhạn tới, tóc nàng thế nhưng một đêm bạc trắng toàn bộ, nếp nhăn chồng chất đến không thể nào che giấu.
Ngay một khắc này, trong ánh mắt của nàng rốt cuộc cũng mang theo sự nhẹ nhõm, nàng gắt gao nắm tay Khương Hằng, đoan trang nhìn hắn trong đôi mắt mông lung đẫm lệ, Khương Hằng biết, nàng đang nhìn một người khác, nàng đang nhớ đến con trai mình, đứa con nàng thương yêu nhất Trấp Lang.
"Cha ngươi nếu biết ngươi có tài học," Khương thái hậu bỗng nhiên nín khóc mỉm cười, "Hắn nhất định thích vô cùng, khắp nơi khoe khoang với người khác mình có một hài tử giỏi......"
Khương Hằng chưa bao giờ thấy qua cha ruột, người đó với hắn mà nói, thật sự là quá xa lạ, nghe thấy tổ mẫu nói như vậy, hắn không khỏi cảm thấy bi thương, nhưng hắn không dám lại khóc, sợ làm Khương thái hậu đau thương quá độ, chỉ phải nỗ lực gật đầu, một câu cũng không dám nói.
"Nếu gia gia ngươi còn sống," Khương thái hậu lại nức nở nói, "Nhất định cũng thương yêu ngươi nhất, trong đám tôn nhi, ngươi lớn lên giống ông ấy nhất......!Lần đầu tiên khi ta gặp ngươi, liền cảm thấy ngươi giống gia gia ngươi khi còn trẻ......!Bọn chúng đều chưa từng gặp qua, lúc bọn chúng sinh ra, gia gia ngươi đã 30 tuổi, nhưng ta biết, năm ấy lần đầu khi ta gặp Thái Tử Ung, thần thái của ngươi với ông ấy......!Tựa như một cái khuôn mẫu khắc ra."
Đến lúc này, Khương Hằng rốt cuộc đã hiểu.
"Tổ mẫu." Khương Hằng thấp giọng nói.
"Cái này cho ngươi," Khương thái hậu lấy ra một phong thư, phát run, thư được bọc trong giấy dầu, chính là nàng mang đến từ Lạc Nhạn, một đường mang theo bên mình, "Giữ cẩn thận, ta bây giờ phải đi rồi."
Khương thái hậu chống đỡ đứng dậy, lau nước mắt, Khương Hằng không biết làm sao nói: "Ngài đi đâu?"
Khương thái hậu thậm chí không có quay đầu lại liếc nhìn Trấp Tông một cái, nói: "Trở về Lạc Nhạn, ta già rồi, nếu ngày sau ngươi rảnh rỗi, khi đào hoa nở, hãy trở về thăm ta."

"Vương tổ mẫu!" Khương Hằng đuổi theo, Giới Khuê lại chờ ở ngoài cửa, ý bảo không cần đi theo.
Cuối cùng, Khương thái hậu tựa như muốn quay đầu lại, lại kiềm chế, nói: "Cho y một cái kết thúc đi, đây cũng là số mệnh của y."
Khương Hằng dừng bước, vạt áo Khương thái hậu ở trong gió tung bay, rời đi chính điện.
Giới Khuê đứng ở ngoài cửa, ý bảo Khương Hằng quay đầu lại.
Hiện giờ trong điện, chỉ còn lại có Khương Hằng cùng Trấp Tông.
Khương Hằng cất đi thư của Khương thái hậu, xoay người xem trong chốc lát, ánh chiều tà dần nghiêng rơi vào trong điện, ánh chiều tà dừng ở trên mặt Trấp Tông, Trấp Tông an tĩnh nằm, một lát sau kịch liệt ho lên, mở ra hai mắt.
Mặt ông ta gầy đi rất nhiều, hai mắt hõm xuống, sắc mặt tái nhợt của người sắp chết, cổ họng đâm xiên tre, thấm ra một vũng máu nhỏ, sớm đã khô.
Khương Hằng trở lại trước giường, an tĩnh nhìn chăm chú vào ông ta, mặt trời mọc rồi lặng, thủy triều lên rồi xuống, biển thời gian cuồn cuộn lại đây, cuốn theo vô số ngày tháng bất bình cùng ân oán kéo đến sâu trong đáy nước.

"Thúc." Khương Hằng nói.
Trấp Tông kịch liệt mà ho lên, toàn thân phát run, trong ánh mắt nhìn về phía Khương Hằng, mang theo sự hận thù không gì sánh được.
Y cuối cùng vẫn đã thua, tất cả những gì cả đời này y coi trọng, trong một khắc này toàn bộ sụp đổ, ngay cả vận mệnh của mình, cũng bị người khác thao túng, mà y quá mức sợ hãi, rất nhiều đêm y bị tra tấn trong ác mộng, trong một khắc này đã trở thành hiện thực.
Mấy ngày này, y liên tục mơ thấy rất nhiều giấc mộng, mơ thấy Cảnh Uyên, cũng mơ thấy Trấp Lang, mơ thấy phụ thân bọn họ, thậm chí mơ thấy khi y còn rất nhỏ có thể nhìn thấy tổ phụ, được phong là Ung Vương.

Y mơ thấy hoa đào cùng núi tuyết Cự Kình nước Ung, mơ thấy lần đầu tiên học cưỡi ngựa, Cảnh Uyên đắp hai tay, để y đạp lên bàn tay, xoay người lên ngựa.
Y mơ thấy khi còn nhỏ sốt cao, mà huynh trưởng trắng đêm canh giữ ở bên giường y, đối chiếu y thư, nôn nóng châm cứu cho y để đả thông kinh mạch.
Khi còn nhỏ, ca ca thực yêu thương ta a......!Trấp Tông có chút kỳ quái, y vì sao sẽ nảy lòng tham độc chết huynh trưởng chính mình? Không có người biết, ngay cả chính bản thân y cũng không biết.


Có lẽ bởi vì hắn thật sự quá loá mắt, tất cả mọi người đều là của hắn, Cảnh Uyên cũng vậy, Giới Khuê cũng thế, Quản Ngụy, Lục Ký, các đại quý tộc nước Ung, không có một người nào không tán thưởng hắn.
Hắn làm mọi người như tắm mình trong gió xuân, cha mẹ bọn họ cũng thương yêu hắn nhất.
Tình yêu thương của huynh trưởng đối với y, tựa như một cái tay bóp chặt yết hầu y, làm cho Trấp Tông không thể nào thở được, từ nhỏ đến lớn, y không thể nhìn được bóng lưng của huynh trưởng, cho dù Vương gia cùng quần thần hoà thuận vui vẻ, Trấp Tông cũng vĩnh viễn chỉ là đệ đệ hắn, giống như một kẻ làm nền.
Cho dù là con y, hiện giờ ở trước mặt con trai ca ca, cũng chưa bao giờ trở thành đối tượng mọi người chú ý......!Y cùng Trấp Lang, Cảnh Uyên......!ba người bọn họ, cực kỳ giống Trấp Lung, Khương Hằng cùng Cảnh Thự.
Mà một khắc Khương Hằng đi vào bên giường, Trấp Tông lại một lần nữa nhớ tới năm ấy bảy tuổi......! Sốt cao không lùi, Trấp Lang an tĩnh mà ngồi ở bên giường.
Y há miệng thở dốc, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Khương Hằng nhìn y, biết Trấp Tông đã nhận hết tra tấn, y chỉ cầu được nhanh chết.
Khương Hằng phân biệt ra khẩu hình không tiếng động của Trấp Tông.
Y đang nói —— "Ca".
Trấp Lang trong trí nhớ, dần dần cùng Khương Hằng hòa lại làm một, huynh trưởng Trấp Tông, tẩu tử y, Cảnh Uyên, Giới Khuê......!Bóng dáng vô số người hiện lên giống như đèn kéo quân.
"Ân oán giữa ngươi ta," Khương Hằng thấp giọng nói, "Hôm nay thanh toán xong.

Chúng sinh đều sẽ chết, thiên tử cũng vậy, đi thôi."
Sau đó, Khương Hằng cầm xiên tre cắm trên yết hầu Trấp Tông, đem nó rút ra.
Không có máu tươi phun ra, không có kịch liệt giãy giụa, chỗ yết hầu Trấp Tông ngưng lại thành một cục máu đông ngăn chặn khí quản y, khiến cho y không thể trút xuống một hơi thở cuối cùng, sắc mặt của y trở nên xanh mét, hai tay dùng hết chút sức lực cuối cùng, cố gắng nâng lên che lại yết hầu.
Ngay sau đó, y trừng lớn hai mắt, cực kỳ giống người thắt cổ, muốn thở, lại không thể nào giãy giụa.

Hai chân y không ngừng đạp loạn, sắc mặt trở nên trắng, rồi lại trở nên xanh mét, cho đến khi sắc mặt biến thành màu chàm, ngũ quan vặn vẹo, khủng bố vô cùng.
Khương Hằng cầm tay y, trong một khắc cuối cùng, có lẽ y có thể dễ chịu một chút.
Cuối cùng, Trấp Tông chậm rãi an tĩnh lại, một tay buông xuống.
Gió thu thổi qua biệt cung An Dương, cuốn lên muôn vàn màn che tuyết trắng bay lên, mười lăm năm trước Cảnh Uyên ở chỗ này Cầm Minh Thiên Hạ, mang đi Lương Vương Tất Hiệt.
Sau mười lăm năm, cùng một địa phương, Ung Vương đường xa đi đến, cuối cùng chết nơi tha hương.

Định mệnh đã định, có bắt đầu có kết thúc.
Tấn Huệ Thiên Tử năm thứ ba mươi sáu, mùa Thu, Ung Vương Trấp Tông hoăng.
"Đương —— đương —— đương ——" trong vương cung, chuông tang gõ vang.
Thái Tử Lung cùng Cảnh Thự ở trước ngọ môn, gặp qua nhóm thiên phu trưởng tiến đến an ủi, đang ở trên đường chậm rãi đi trở về cung, đồng thời nghe thấy được tiếng chuông, ngẩng đầu lên.

"Không biết vì sao," Thái Tử Lung nói với Cảnh Thự, "Trước khi ông ấy suất quân đi đến nước Trịnh, ta liền loáng thoáng cảm thấy sẽ có ngày này."
Cảnh Thự không có trả lời, khôi phục lại bộ dáng trầm mặc từ trước đến nay.
Đau buồn trong mắt Thái Tử Lung khó kìm nén, Trấp Tông chết, thậm chí so với lúc trước khi nghe thấy tin dữ của Cảnh Thự cùng Khương Hằng, càng làm cho y tan nát cõi lòng hơn.

Nguyên nhân bởi vì chuyện của Cảnh Thự chính là một hồi ngoài ý muốn, mà phụ thân qua đời, lại giống như số mệnh, làm y không có sức ngăn cản, tựa như tận mắt nhìn thấy phụ thân, khống chế một con ngựa điên, cuối cùng rơi vào vực sâu.
Y kéo không được, kêu không được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn này hết thảy những điều này phát sinh.
Cảnh Thự muốn an ủi y vài câu, lại không biết làm sao mở miệng, cuối cùng, hắn nói một câu:
"Thời điểm cha ta tạ thế, ta cũng rất khổ sở, hết thảy rồi cũng sẽ qua."
Thái Tử Lung giương mắt nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta cảm thấy chuyện cha ta làm năm đó là không đúng, tựa như ngươi cũng cảm thấy ông ấy làm không đúng, nhưng ông ấy vẫn là cha ngươi, ta hiểu được."
Hắn rất ít khi cùng Thái Tử Lung nói lời thật lòng, không giống với Khương Hằng, giờ khắc này, có lẽ nguyên nhân chính là bởi vì lời nói của Khương thái hậu, hắn thế nhưng tạm thời buông xuống lo lắng một trận chiến có thể xảy ra trong tương lai giữa Khương Hằng cùng Trấp Lung, ở trong mắt hắn, Thái Tử Lung chân chính trở thành đệ đệ hắn.
"Ta cũng hiểu." Thái Tử Lung nói.
Cảnh Thự nhìn Thái Tử Lung, nhẹ nhàng mà thở dài.
Hắn hiểu rõ Thái Tử Lung cũng thực cô độc, cô độc giống như Khương Hằng, trước đây y thứ gì cũng có, nhưng hiện giờ, y đã chân chính côi cút một mình, có lẽ đi lên con đường này chính là vận mệnh đã định.
Lần đầu tiên Thái Tử Lung không có chờ hắn, một mình nhấc bước dọc theo đường núi đi lên trên núi, đi lên con đường núi quay về tẩm điện của Lương Vương Tất Hiệt rất nhiều năm trước.
Cái bóng lưng kia nổi bật trong sông núi bao la, có vẻ giống như Lương Vương, đặc biệt nhỏ bé, đặc biệt cô độc..