*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Quân Đại
Editor: nanaluvsj/Shenllino
☆☆☆
Vinh Tây Lăng dẫn theo Tô Quân Lan nhanh chóng đến Quốc Sắc Thiên Hương, Phượng Hướng Nhan dẫn theo người canh ở cửa tiếp ứng, linh hoạt báo cáo tình hình: "Đường Dạ Vũ ở trong phòng cho khách quý trên tầng năm, cùng tới có ba người đàn ông, điều tra được là một bè phái trụ cột của Lê gia, Tam huynh đệ thế gia nắm quyền phía Đông. Khách ở tầng năm đã được dọn dẹp sạch sẽ, đội hành động tùy thời đợi lệnh."
Tô Quân Lan không chút keo kiệt tán thưởng: "Không tệ, làm việc rất nhanh."
Được miệng vàng miệng bạc mỹ nhân khen ngợi, Phượng Hướng Nhan vui sướng tung tẩy tóc đuôi sam, bước chân cũng nhanh nhẹn không ít. Đoàn người rầm rộ đi lên tầng năm, là địa bàn của nhà mình, đi vào rất suôn sẻ. Âu Dương Hi hô hô ha ha hớn hở chờ trước cửa. Vinh Tây Lăng đỡ trán, chút chuyện như vậy, lại dính tới hai vị hộ pháp của Minh Nguyệt đường, đám người rảnh rỗi sinh nông nổi này rõ ràng là đến xem náo nhiệt. Vinh Tây Lăng níu mỹ nhân đang vội bước lại, ra hiệu cho Âu Dương Hi đá cửa đề phòng có mai phục, hắn không thể cho Quân nhi mạo hiểm.
Âu Dương Hi nhìn trời, mặc dù Quốc Sắc Thiên Hương cách âm rất tốt, nhưng bên trong đang làm cái gì vẫn đoán được, cứ như vậy mà cắt ngang sao... Được rồi, thật ra thì hắn cũng rứt nà cam tâm tình nguyện nha.... Vì thế, Âu Dương Hi cười xấu xa sử dụng toàn bộ sức lực, 'ầm' một tiếng đem cánh cửa đạp bay. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tất cả đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Hai tay Đường Dạ Vũ bị một lão già mặt đầy nếp nhăn giơ đến đỉnh đầu, lão ta đứng phía trên đầu cậu ta, bộ phận xấu xí kia héo rũ, cứng nửa ngày cũng chỉ xuất ra được một cỗ chất lỏng màu vàng tanh tưởi, tức giận tiểu xuống đầy mặt Đường Dạ Vũ, còn muốn hả giận nhét vật kia vào trong khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ mọng. Cánh tay gầy gò tình sắc vuốt ve gương mặt xinh đẹp cùng đầu nhũ nho nhỏ, cái miệng móm mém đặt lên chiếc bụng bằng phẳng, còn chưa kịp hôn đã chảy một bãi nước miếng, cả người thở mạnh giống như sắp tắt thở.
Ngoài ra còn hai người đàn ông mập mạp trông trẻ hơn một chút, mỗi người ôm một chân của Đường Dạ Vũ bẻ thành góc vuông, thô bỉ gặm cắn, dương v*t thay phiên nhau xông vào nhục huyệt đáng thương, giành trước giành sau cũng không ai chịu lui ra, lại mưu tính để hai cây cùng nhau đi vào. Một người trong đó kêu lên: "Anh Hai anh cũng đi vào đi, chúng ta cùng nhau thao, nhìn động nhỏ của đồ tiện hóa này một chút xem có thể bị chúng ta làm cho căng nứt không."
Một tên khác hét lên: "Trời ạ... Tiến vào, thoải mái chết được... Hộc hộc, quả nhiên giống như Lê lão đầu nói, đồ dâm đãng này chỉ thích cho người thượng. Con mẹ nó... tao muốn bắn..."
Ba gã đàn ông cùng tiến lên nhập trận, nhưng Đường Dạ Vũ không đạt được cao trào, thể dịch cùng nước tiểu hỗn loạn chảy trên người khiến cậu ta muốn nôn. Chỗ riêng tư kia bị làm vô cùng đau đớn, nhưng không ai có thể đỉnh được tới điểm chí mạng kia. Dũng đạo đau rát, muốn có đồ vật ẩm ướt làm trơn, cậu ta không thể làm gì khác ngoài lạnh lùng nói: "Bắn đi... Chỉ sợ các ông bắn không ra."
Đây không thể nghi ngờ là đang gây sự với tôn nghiêm giống đực, lão già lộ ra trò hề kêu to: "Ha ha... Em Ba, cùng nhau chơi chết nó đi, một con chó mẹ tùy tiện để người ta thượng dám nói chúng ta bắn không ra."
"A... Em muốn đi tiểu... Anh Hai, em đi tiểu ở đâu... A, thật thoải mái.... Thoải mái chết đi được..."
"Tao... Tao cũng tiểu... Chúng ta đem bụng nó rót đầy. Đồ điếm... đừng cắn chặt như vậy, a..."
Cả đám ngoài cửa trợn mắt há hốc mồm, thậm chí quên kêu ngừng lại. Phượng Hướng Nhan che miệng xông ra ngoài đầu tiên, Tô Quân Lan cũng cảm thấy trong dạ dày nhợn dữ dội, tìm lồng ngực Vinh Tây Lăng tới gần, được mùi hơi thở nam nhân nhà mình bao phủ mới ngăn được cảm giác nôn mửa.
Vinh Tây Lăng nhẹ nhàng vỗ lưng mỹ nhân, hướng ra sau làm dấu, đoàn người áo đen theo đuôi nhau vào, hung hắn lôi đám già cầm thú vẫn còn chìm trong nhục dục ném ra cửa. Âu Dương Hi cũng rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại đôi phu phu Vinh gia cùng Đường Dạ Vũ.
Đường Dạ Vũ như không có chuyện gì đứng dậy, làm như bên cạnh không có người ngồi xổm trên đất, đem tinh dịch và nước tiểu đám đàn ông đó bắn vào thân thể cậu lần lượt đẩy ra ngoài, tanh hôi cả phòng. Thật vất vả mới chảy hết ra, cũng không để ý tang vật trên người, tùy tiện ngồi lên giường, thậm chí cố ý phơi bày chỗ kín bừa bộn của mình về hướng Vinh Tây Lăng, lại cười mở miệng nói: "Đã nói là không thể đến Quốc Sắc Thiên Hương, bọn họ lại không nghe. Cái này mới tới một lần liền bị các người thấy cả rồi."
Tô Quân Lan cả giận: "Vương triều Đường gia còn chưa sụp đổ, cậu là thái tử gia ăn trên ngồi trước không làm, lại vội vã đi cho đàn ông chơi, để mặc cho bọn chúng làm nhục cậu như thế. Đây không phải tự mình chuốc tội sao?"
Đường Dạ Vũ hừ lạnh: "Cậu cũng không phải là bị đàn ông cắm cái mông, còn không biết xấu hổ nói tôi?"
Tô mỹ nhân vừa nghe, quả nhiên thật sự tức giận, gay gắt nói: "Cậu thật đúng là dám nói hả, nam nhân nhà tôi anh tuấn cao ngất, thân cường thể kiện, khí đạt hoạt hảo, ở trên giường yêu thương tôi, làm mấy cái là có thể khiến tôi dục tiên dục tử rên rỉ. Nhìn lại đám hàng kia của cậu đi, óc đầy bụng phệ, liệt dương tiết sớm, một đống thịt béo trước mặt ngọ nguậy, cậu không chán ghét sao?"
(Khí đại hoạt hảo: Chym to linh hoạt =))))
Vinh Tây Lăng thiếu chút nữa cười ra tiếng, mỹ nhân nhà hắn nhưng lại là hoa hồng có gai, tuyệt đối không chọc được. Y trong lòng vốn vì đại ca nhà mình chẳng đáng, Đường Dạ Vũ còn đối đầu họng súng. Khí đại hoạt hảo, dục tiên dục tử a... Vinh Tây Lăng bày tỏ những lời này sâu trong lòng hắn, tựa như lưu mạnh đột nhiên mãnh liệt hôn mỹ nhân tạc mao, hôn y đến biến thành mỹ nhân mềm mại ngon miệng mở to mắt mờ mịt, còn thuận tay xoa xoa mấy cái trên cặp mông vểnh, cười nói: "Mỗi ngày đều được ông xã cắm, cái mông của bảo bối so với trước kia càng đầy đặn."
Hiển nhiên Tô Quân Lan rất là hưởng thụ phương thức trấn an như vậy, rì rì rầm rầm mấy tiếng, cũng không quá tức giận nữa. Nhưng y vẫn dùng đôi mắt ngập nước câu hồn trừng Đường Dạ Vũ, bực bội nói: "Thiệt cho anh hai yêu cậu, cậu coi anh ấy là gì?"
Tô Cô Vân... Người đàn ông này chỉ sợ sẽ không còn để ý cậu nữa đi? Đường Dạ Vũ biết Tô Cô Vân đối với mình rất tốt, thích cậu, nhưng là yêu? Cậu nhìn về hai người trong hoàn cảnh này còn không quên dính một chỗ với nhau. Bọn họ như vậy... mới gọi là yêu đi.
- ---------
Anh em Tô gia, Vinh Tây Lăng, và cả cậu là thanh mai trúc mã, nhưng cậu cùng anh em Tô gia quan hệ thân hơn một chút. Tô Cô Vân mặc dù tính tình nội liễm, không thích nói chuyện, nhưng đối với cậu đúng là rất chiếu cố, còn hơn đối với Tô Quân Lan. Mà Vinh Tây Lăng chính là đối với ai cũng lãnh đạm hời hợt, nhưng cả ngày thay đổi phương pháp cưng chiều Tô Quân Lan, ban đầu là nhu tình mật ý kêu Quân nhi, về sau lại dứt khoát gọi bà xã. Vinh Tây Lăng là đường chủ kế tiếp của Minh Nguyệt đường, bận rộn tiếp nhận các loại huấn luyện, lại không chịu thả Tô Quân Lan rời khỏi mình, làm gì cũng mang theo. Kết quả là chỉ còn lại Tô Cô Vân cùng Đường Dạ Vũ, hai người sớm chiều chung một chỗ, dường như so với người khác nhiều hơn một chút tình cảm mông lung.
Ước chừng sau sinh nhật tuổi mười bảy của Tô Quân Lan một chút, Đường Dạ Vũ phát hiện y không giống trước. Tô Quân Lan được công nhận rất xinh đẹp, như viên ngọc thô chưa được mài dũa tự nhiên đơn thuần. Nhưng chẳng biết tại sao bỗng nhiên nổi lên phong hoa, khóe mắt chân mày tất cả đều toát lên xuân ý nồng đậm, giơ tay nhấc chân cũng không khỏi xinh đẹp yêu mị, phong tình vạn chủng, ánh mắt đung đưa một cái khiến người ta thương yêu. Thời gian càng lâu, yêu diễm bức người kia càng nồng đậm, về sau quả thật khiến người ta không để ý giới tính y, đột nhiên nhìn thấy chỉ có thể nghĩ đến hai chữ mỹ nhân. Sau đó vì y mà đổ rạp, ngày nhớ đêm mong, tư tình mơ màng không cưỡng lại được.
Thật vất vả mới lựa được thời điểm Vinh Tây Lăng không có ở đây, Đường Dạ Vũ tò mò hỏi mỹ nhân tìm được thần dược nào càng trở nên câu hồn nhiếp phách như vậy. Tô Quân Lan nhất thời mặt đỏ như gấc, ấp úng không chịu nói, thấy cậu khăng khăng mới tiết lộ là cùng Vinh ca ca làm chuyện xấu hổ.
>///////<
Đường Dạ Vũ suy nghĩ một chút đã hiểu, cảm thấy ngạc nhiên, gấp gáp không đợi được hỏi chi tiết. Mỹ nhân trên giường phóng đãng dưới giường thuần khiết bị hỏi đến bốc khói, nhớ tới Vinh ca ca làm những chuyện kia với y, tim gan cũng run rẩy theo, chỉ có thể xén bớt vài chữ: "Chính là, ưm, đem quần áo cởi xuống hết, trần trụi bị Vinh ca ca ôm vào trong ngực. Vinh ca ca... Anh ấy... Anh ấy sờ tớ, sờ tớ, ưm... còn có cái mông... Ưm ha, tất... tất cả đều bị anh ấy sờ qua rồi. Còn... còn muốn mút vú tớ, để tớ từ trên xuống dưới đều ăn... ăn đồ vật của anh ấy, lần nào cũng bắt nạt tớ đến khóc, đáng ghét!"
Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng Đường Dạ Vũ nghe vẫn là trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Hai người ngồi giữa biển hoa, gương mặt hồng hồng.
Một năm kia, hoa hè rực rỡ, tháng năm thật đẹp.
☆☆☆