Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 47




Tác giả: Quân Đại

Editor: Shenllino/nanaluvsj

☆☆☆

Vẫn còn đánh nhau, số người bên kia quá nhiều, sức chiến đấu không yếu, Tạ Lan Khanh lấy ít địch nhiều rốt cuộc vẫn không chịu nổi, bị mấy gã đó túm chặt tay chân ép xuống đất. Nam nhân áo khoác trắng bị đánh bầm dập, ôm mặt ầm ĩ: "Đè nó xuống cho tao!! Chờ xong việc sẽ trói ngươi lại đánh không đẹp không ăn tiền. Bà cha nó, dám làm mặt gia bị thương."

Tạ Lan Khanh dùng hết sức giãy giụa, trên người toàn là đất cát, cổ tay bị siết ra máu. Tên áo khoác dài trắng hơi hả hê nhìn cậu chật vật lăn lộn, cười ác độc, tay cầm dụng cụ kỳ lạ thong thả bước lại gần, ngồi xuống liền kéo quần Tạ Lan Khanh. Tạ Lan Khanh tay chân đều bị kìm chặt, trốn chỗ nào được, nhoáng cái thấy quần bị tên áo khoác dài trắng kéo xuống, lộ ra hơn nửa cái mông.

Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, cửa phòng giam bị một cước đạp văng, người vừa đến nhân lúc mấy gã kia không kịp phản ứng, chỉ huy quân lính đi theo trói người ném vào góc tường, ôm lấy Tạ Lan Khanh sải bước ra ngoài.

Tạ Lan Khanh vừa rồi mới đánh nhau một trận với mấy người kia, không chú ý loạn bên ngoài. Được ôm ra ngoài phòng giam mới nhìn thấy, trong đại lao cũng hỗn loạn, hai phe đánh nhau ầm ĩ, tất nhiên phía mấy tên coi ngục bị đánh thảm hơn, dù sao lính ai kia dẫn tới chính là lính chính quy được huấn luyện trong quân đội mà.

Tạ Lan Khanh ngẩng đầu nhìn người kia, dù chỉ để lộ phần cằm, nhưng đường nét kiên định lạnh lùng cũng đủ khiến cậu say mê, Cậu an tâm tựa vào ngực nam nhân, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Tô Cô Vân né một đòn tấn công, lại đá người kia lăn lóc, mới cười nói: "Vợ ta bị người ta bắt, ta có thể không tới sao?"

Tạ Lan Khanh nghe lồng ngực hơi nghẹn, tim đập nhanh hơn, thấp giọng nỉ non: "Nói bậy gì đâu, ai là vợ anh..."

Tô Cô Vân cũng không để ý trả lời, bảo vệ ôm Tạ Lan Khanh nhanh chóng lút rui. Thủ hạ của Ngu Ức cũng không phải dạng đèn cạn dầu, ngày càng nhiều người vây đến, âm thanh ồn ào. Tạ Lan Khanh sốt ruột, vỗ lên cánh tay Tô Cô Vân, nói: "Mau bỏ em xuống, anh ôm em hành động không tiện, em tự mình đi được."

Tô Cô Vân gật đầu, tìm một góc vắng đặt Tạ Lan Khanh xuống, nhân lúc kéo quần y lên còn cơ hội sờ mông xoa xoa hai cái. Tạ Lan Khanh xấu hổ trừng gã, trong lòng còn buồn bực Tô Cô Vân thế nào lại đổi tính rồi. Cậu không biết, hành động như lưu manh thế kia, đều là do lo lắng, còn có khao khát mãnh liệt muốn được phát tiết. . ngôn tình ngược

Hai người nắm tay tiến lên phía trước, sóng vai nhau cùng chiến đấu, đội lính dẫn theo phía sau mở đường máu. Thủ lĩnh phe Ngu Ức nổi giận, doanh trại Phương Đông bị người ta xông vào ầm ĩ làm loạn, không bắt sống bọn chúng thì còn ra thể thống gì nữa.

Tứ phía một đám người tràn lên giơ đuốc, xung quanh nhất thời sáng rực như ban ngày. Thành đô sầm uất mọi ngày hôm nay như một ngọn đuốc cháy rực không ngớt ở Bất Dạ Thành(*). Phía sau là lũ lượt đoàn quân đang truy đuổi cầm đuốc, nhưng dường như sáng hơn cả là ngọn đèn hải đăng, chiếu rực cả bầu trời đêm. Tạ Lan Khanh theo nam nhân chạy về phía trước, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy tấm lưng to vững chãi của gã, như một ngọn núi sừng sững không gì lay nổi.

(*)Bất Dạ Thành: tòa thành không có ban đêm.

Tô Cô Vân không dẫn Tạ Lan Khanh chạy ra khỏi thành, đám người phía sau nghĩ hai người muốn chạy ra ngoài thành, đang lấy làm lạ. Mục tiêu của Tô Cô Vân là nơi ở của Ngu Ức. Cũng may ngục giam cách nơi ở của Ngu Ức không xa, rất nhanh liền chạy lại. Xui thay, ngay lúc đó, bọn họ bị một nhóm người bao vậy.

Tạ Lan Khanh bị vây ở giữa, nhưng không cảm thấy sợ hãi, giọng bình tĩnh hỏi Tô Cô Vân: "Anh định làm gì?"

Tô Cô Vân vỗ vỗ đầu cậu an ủi: "Đừng sợ! Ta dẫn theo mấy chục ngàn lính tới, hiện tại đang thủ ở bên ngoài. Nếu Ngu Ức thật sự muốn làm hại chúng ta, người bên ngoài sẽ kéo vào lập tức. Dù sao cũng loạn hết rồi, chỉ là đánh với hắn ta một trận thôi mà."

Tô Cô Vân bình tĩnh, gã cảm giác Ngu Ức sẽ không thật sự vì muốn bắt Tạ Lan Khanh mà không tiếc bị bọn họ tấn công, thế cục hỗn loạn,nếu thương vong hẳn ta cũng không lợi lộc gì. Huống chi, hắn ta còn có quan hệ ở một mức nào đó với Vinh Thương Vân.

Tạ Lan Khanh im lặng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Cô Vân, ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của gã, ánh lửa lập lòe chiếu lên, kiên nghị lại đẹp trai, cực kỳ mê người. Bình thường khi không có chuyện gì cậu cứ suy nghĩ lung tung, bây giờ con đường phía trước mịt mờ, hiểm nguy bủa vây, cậu bỗng nhẹ nhõm kỳ lạ. Những chuyện trong quá khứ kia cần gì phải để tâm nữa, còn muốn Tô Cô Vân phải yêu mình sâu bao nhiêu nữa đây. Người đàn ông này có thể dẫn theo thiên quân vạn mã đến cứu mình, dù hôm nay có chết ở đây cũng không uổng phí.

Thủ lĩnh bên kia là người thẳng tính, đuổi theo nửa ngày lại đuổi đến trước nơi ở chủ tử của mình, ánh mắt như nhìn người điên quan sát Tô Cô Vân đang điềm tĩnh, không hiểu gã ta muốn làm gì.

Bên ngoài người ngựa ồn ào, đã sớm có người đi vào báo cáo với Ngu Ức. Cũng không lâu lắm, Vinh Thương Vân đỡ Ngu Ức đi ra. Ngu Ức hoàn toàn tựa lên Vinh Thương Vân, đi cũng chậm chạp, ung dung ưu nhã, đôi mày hơi nhíu lại. Ánh đuốc soi sáng gương mặt y, xinh đẹp diễm lệ, cùng ngọn lửa nổi bật trong đêm, xinh đẹp như một yêu tinh.

Thấy Tô Cô Vân và Tạ Lan Khanh, Ngu Ức chẳng nói gì, quay đầu nhìn Vinh Thương Vân một cái, thấy ông gật đầu, liền vẫy tay với tên thủ lĩnh đang đợi lệnh, tỏ ý thả người.

Tô Cô Vân và Tạ Lan Khanh an toàn rời khỏi thành Đông Vân, chục ngàn đội lính cũng trật tự rút quân, tiến vào khu rừng rậm đi suốt đêm, đi mất bóng. Mà hai người Tô Cô Vân lại tách khỏi đội, men theo bờ sông Trăng Bạc, hẹn gặp lại ở thành Kim Lăng.

- ---------

Sông Trăng Bạc là thắng cảnh nổi tiếng, hồ có hình trăng lưỡi liềm, nước hồ trong vắt, dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng bạc nhàn nhạt. Hơn nữa sông Trăng Bạc nước chảy liên tục, vô cùng sạch sẽ.

Tạ Lan Khanh thấy ban đêm không có người, dòng sông trong vắt, không nhịn được đi xuống nước muốn lau rửa bụi bặm trên người. Tạ Lan Khanh không chút ngại ngùng, cởi quần áo thả trên đất tiến vào dòng nước. Tô Cô Vân tựa lên một cây to, nhìn Tạ Lan Khanh chậm rãi bước xuống hồ, toàn bộ phần lưng được phơi bày dưới mắt gã. Ban đầu, nước hồ chưa qua được bắp đùi, nhưng rồi dần dần dâng tới mông, eo thon... kia nhỏ gầy, cặp mông không lớn không nhỏ, bờ vai tiêm gầy, không phải là kiểu yêu mị quyến rũ mê muội người ta xịt máu mũi, mà là kiểu yếu ớt gầy gò khiến người ta phải yêu thương, nhìn cậu, lại muốn hung hăng ôm vào lòng...

Sợ là nhìn tiếp nữa mình sẽ không nhịn được mà hóa cầm thú 'hành quyết' cậu tại chỗ, Tô Cô Vân vội vã xoay người đi, lại nghe được Tạ Lan Khanh phía sau kêu: "Cô Vân."

Tô Cô Vân không còn cách nào khác đành quay lại, lúc này rất được nha, Tạ Lan Khanh chính diện đối mặt với gã. Hồ nước không sâu, vừa vặn chưa tới ngực, hai núm vú dập dềnh theo dòng nước, như ẩn như hiện, tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm đang chơi bị mắt bắt dê với người lớn, khiêu khích khiến người ta hận không thể lập tức xông tới túm chúng lại cắn cắn yêu thương.

Tạ Lan Khanh không để ý cơ thể đang phơi bày, giữ tư thế như vậy có chút gấp gáp mở miệng: "Cô Vân, có mấy lời em muốn nói với anh lâu rồi... nhưng vì vài lý do mà trễ đến bây giờ. Hôm nay em sẽ nói hết cho anh. Em tên Tạ Lan Khanh, là cô nhi lớn lên ở Minh Nguyệt đường, vì báo thù mà tham gia tình báo ở Quốc Sắc Thiên Hương. Nhưng em vẫn 'sạch', trừ anh chưa từng có ai chạm vào em. Mấy năm rồi anh bí mật ra vào Quốc Sắc Thiên Hương em đã nhiều lần thấy, chẳng hiểu sao lại dần nảy lòng thầm mến. Đêm đó, nguyện ý dùng cách đó để cứu anh, là do... Em thích anh, đã thích anh lâu lắm rồi."

(Cho bạn nào quên thì em nó cho anh Tô xxx mình để đánh lừa người truy đuổi =))))).

Tạ Lan Khanh ngượng ngùng, nhưng câu lời đều là ý chân thành. Nhưng Tô Cô Vân sau khi nghe bày tỏ xong, việc đầu tiên làm không phải là đáp lại, ngược lại đứng trên bờ cởi quần áo, trần trụi bước xuống hồ.

Vóc dáng cao lớn đứng trước mặt Tạ Lan Khanh, cùng với bộ dạng khẽ cười của gã vô cùng hòa hợp. Bàn tay Tô Cô Vân như mong muốn mò được núm vú xinh đẹp thèm khát, ngón cái đèn lên, sau đó vô cùng chậm rãi xoa xoa, dịu dàng hành hạ hai hạt châu nổi lên kia.

Tạ Lan Khanh bị sờ quên luôn căng thẳng. Lúc nãy là cậu cố ý dốc toàn lực câu dẫn Tô Cô Vân. Bây giờ nam nhân lại chủ động vuốt ve cậu, núm vú tê ngứa khiến cậu không nén được run rẩy nỉ non: "Ứm ư... bên kia... cũng muốn... Tô đại ca, chơi vú kia của em một chút đi, chơi hai cái luôn, a..."


Tô Cô Vân vờ như không nghe thấy, vốc một vốc nước xối từ vai Tạ Lan Khanh xuống, dòng nước chảy trên da thịt trắng như ngọc, được ánh trăng chiếu xuống phản chiếu thân thể trắng nõn Tạ Lan Khanh như trong suốt, long lanh lấp lánh, tỏa sáng xinh đẹp.

Tô Cô Vân cúi người hôn lên cổ Tạ Lan Khanh, thoạt đầu là dịu dàng hôn, về sau là ra sức mút mát, âm thanh 'chụt chụt' bên tai, hơi thở nam nhân nặng nề, tựa như vampire đói khát cần gấp gáp hút máu người. Tạ Lan Khanh bị hôn đến động tình, chủ động nâng cổ về phía trước, ôm cổ Tô Cô Vân, ngẩng cổ lộ ra nhiều da thịt hơn thuận tiện cho nam nhân gặm cắn. Tiến lên một bước như vậy lại khiến núm vú đáng thương đó càng tiếp xúc thân mật với với bàn tay nam nhân hơn, chừng như là tự mình áp lên cầu xin đùa bỡn, càng làm cho phía bên kia trống vắng hơn. Tạ Lan Khanh yếu ớt rên rỉ: "Tô đại ca... Không muốn như vậy..."

Tô Cô Vân đã hôn tấn công đến vị trí bên tai, nghe cậu rên rỉ như vậy, không nhịn được cười hỏi: "Không muốn thế nào? Không muốn sờ em hay hôn em?"

Giọng nói Tạ Lan Khanh cũng mang theo tiếng nức nở, mềm nhũn nói: "Không phải... Muốn sờ mà, ưm... Không muốn chỉ sờ một bên đâu... Vú bên phải thật khó chịu... Anh đừng không quan tâm nó mà, a... Giỏi quá, sờ lên đi, chơi em sướng đi..."

Tô Cô Vân thích nghe cậu rên rỉ như chú mèo con vậy, có chút ẩn nhẫn, nhưng lại không chịu nổi cầu xin phóng đãng. Gã cắn lên vành tai mềm như trân châu, cắn cắn day day trong miệng, tay bao lấy cặp mông, khi thì mạnh bạo, khi lại dịu dàng thay đổi phương pháp âu yếm.

Tạ Lan Khanh bị nam nhân trêu đùa không nhịn được, cả người uốn éo, chân không tự chủ được cọ sát lên người nam nhân, nương theo bắp chân cường tráng của Tô Cô Vân ma sát, đầu gối vừa vặn đè trúng cái vật cứng rắn nhô lên kia. Đầu gối bị quy đầu đâm vào, ấm nóng khiến Tạ Lan Khanh giật mình. Tô Cô Vân kêu đau một tiếng, bên dưới càng cứng hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Tô Cô Vân thở mạnh: "Khanh, ta không nhịn được, làm sao bây giờ. Có rất nhiều lời muốn nói với em."

Tạ Lan Khanh cũng bị dục hỏa thiêu đốt lý trí, thật vất vả nam nhân ngày nhớ đêm mong kia mới chịu ôm cậu, chuyện gì đó để sau đi. Cậu giống như một kỹ nam không biết xấu hổ, không ngừng tràn ra những tiếng rên rỉ dâm đãng, siết chặt nam nhân, chết cũng không buông tay, còn cố ý nhón chân dùng cái vật đã cứng lên của mình đi làm nũng với nam nhân, thỏ thẻ dụ dỗ: "Không nhịn được... thì vào liền đi. Em cũng... muốn... chúng ta cứ làm trước đã, làm rồi nói sau..."

Tô Cô Vân bị gậy nhỏ của Tạ Lan Khanh cọ sướng, bỗng nhiên hưng phấn, nói: "Bảo bối, em vẫn chưa dùng 'mặt trước' phục vụ ta đúng không. Lại đây, dùng chíp chíp của cưng cọ dương v*t bự ông xã bắn nào..."

Nom Tạ Lan Khanh có gan câu dẫn thế thôi, nhưng trong chuyện này cậu vẫn hết sức đơn thuần, nào có chơi qua mấy trò như vậy, nghe được yêu cầu thế này sắc mặt lập tức đỏ bừng, líu ríu thút thít, cũng không rõ đang rên rỉ hay khóc.

Tuy vô cùng xấu hổ, nhưng hai cây dương v*t cùng nhau ma sát an ủi lẫn nhau, cảm giác còn hơn khi dùng tay hay dùng miệng, khiến Tạ Lan Khanh lưu luyến không thôi. Tô Cô Vân săn sóc nâng cao mông cậu, hai người ở độ cao vừa đủ, bên trên môi kề môi quấn quýt hôn nhau, phía dưới hai 'con chim non' cũng khao khát cận kề nhau. Vì cả hai cây đều đã dựng lều, không phải quy đầu đâm vào thân trụ, mà cây này trước sau ma sát cho cây kia, cây này hơi đâm vào bắp đùi, cây kia cũng không chịu yếu thế tấn công âm nang.

Hai chân Tạ Lan Khanh bị nhấc khỏi mặt đất, đồng nghĩa cái mông đang đặt trên tay Tô Cô Vân, vốn đã đứng không vững còn không ngừng bị vật kia liên tục đả kích, Tạ Lan Khanh cả người lắc lư trong nước, dường như một cơn sóng lớn là có thể cuốn cậu đi. Tư thế này vừa vặn tách hai cánh mông ra, lộ ra huyệt nhỏ ở giữa, dòng nước chảy qua an ủi nếp nhăn cúc hoa, lành lạnh, lại còn dịu dàng, khiến thí mắt ngoan ngoãn há miệng. Tô Cô Vân sao có thể không cảm giác được thay đổi trên người Tạ Lan Khanh, chậm rãi xê dịch vị trí, ngón tay cắm hờ vào thí mắt Tạ Lan Khanh.

Sức chịu đựng của Tạ Lan Khanh không đấu được với Tô Cô Vân, vốn đã bị dương v*t gã tấn công đầu hàng bỏ vũ khí, dục vọng muốn bắn tinh dâng trào, lần này ở sau còn bị cắm, hiển nhiên chịu không nổi, cả người run rẩy bắn một phát, gần như bắn hết lên dương v*t Tô Cô Vân.

Tô Cô Vân bất mãn dùng dương v*t bự vỗ lên đùi Tạ Lan Khanh, oán trách: "Sao cưng lại bắn trước, ta còn cứng này."

Tạ Lan Khanh xấu hổ mặt đỏ bừng, không muốn để ý đến gã, nhưng hậu huyệt bị móc gảy dục vọng như sóng trào nhấn chìm, cậu chỉ có thể rên rỉ không ngớt: "Phía sau... cho anh... Phía sau dễ dùng hơn..."

Tô Cô Vân cười nói: "Quả là tao hóa, làm tình chỉ có thể dùng cái mông." Nói đoạn, không chút thương tình cắm vào, thở mạnh: "Ha... Mẹ nó thật khít, cái miệng nhỏ mút ta. Hhh... Sao lỗ này lại tham ăn như vậy, ăn tinh dịch của mình sung sướng chưa kìa..."

Trời ạ, trên dương v*t Tô Cô Vân đều là thứ lúc này cậu vừa bắn ra, cứ như vậy làm tới, trong mông giờ toàn là tinh dịch của bản thân. Tạ Lan Khanh xấu hổ khóc: "A... Quá dâm... em không muốn ăn tinh dịch của mình... Ư a... muốn của người khác, ưm... Tô đại ca, bắn cho em, thí mắt dâm muốn ăn..."

Tô Cô Vân đáp: "Muốn ăn lập tức đút cho cưng, cái mông nhỏ này đừng có ăn bể bụng đấy."

Nam nhân phía sau càng ra sức, không ngừng dập mạnh liên tục, Tạ Lan Khanh hai tay chống lên vách đá, thất thố gào chói tai: "Á... Cái mông em không nhỏ, có thể ăn hết... Nhiều quá, ha... Chất lỏng, ưm a... Nhẹ một chút, muốn... đâm chết mất. Sướng quá, Tô đại ca thật lợi hại... bắn tới điểm dâm rồi..."

☆☆☆

Editor: Truyện này lượt view hơm nhiều như mấy bộ cũ, hơi bùn:(Chắc tại ngâm lâu quá mọi người quên cmnr =))))

Tui muốn giữ xưng hô 'ta-em' của Tô Cô Vân cho ổng bá đạo xí, và để 'em-anh' cho Tạ Lan Khanh cho ngọt ngào. Mọi người có góp ý gì hong, đọc thấy loạn quá hong?