Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 32





Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Nhưng Bùi Thiếu Lăng còn chưa chạm được cổ áo mỹ nhân, Tô Quân Lan đã ra tay nhanh như chớp, tay đập lên cổ tay Bùi Thiếu Lăng, tiếp tới chân thụi một phát ngay giữa chỗ yếu ớt nhất của đàn ông. Bùi Thiếu Lăng đau đến mặt mày tím ngắt, oai oái hét lớn. Bùi Thiếu Lăng cũng coi như tự làm tự chịu, cửa mật thất lại khoá trong, đám tay sai bên ngoài dù có nghe được tiếng hắn kêu thảm thiết cũng không thể làm gì, bức tường vững chãi và cánh cửa chật hẹp không thể dùng sức người phá để cửa trong thời gian ngắn.

Bùi Thiếu Lăng qua quýt vùng vẫy mấy cái nhưng căn bản không thoát được tấn công dồn dập hiểm ác của mỹ nhân, bị Tô Quân Lan đạp lên sàn không thể động đậy thê thảm không nỡ nhìn, bên cạnh đau nhức thì còn cảm giác vô cùng tuyệt vọng và không cam tâm. Bùi Thiếu Lăng chết dí dưới chân mỹ nhân, tự giễu nói: "Là tao khing địch, cứ tưởng mày là mỹ nhân người yếu ớt, được cưng chiều từ nhỏ lớn lên, trừ việc nũng nịu dỗ nam nhân cái gì cũng không..."

Tô Quân Lan tuỳ ý cười khoe khoang, ngang ngược nói: "Anh cho rằng ai cũng hợp để đứng bên cạnh Vinh Tây Lăng à? Anh ấy không nông cạn như anh, nếu tôi chỉ được cái mã mà không có tài cán gì, anh ấy cũng sẽ coi thường, miễn nói tới chuyện yêu thương cưng chiều gì ở đây."

Nói xong y cũng không để ý tới phản ứng của Bùi Thiếu Lăng, kéo hắn từ dưới đất lên, nhanh chóng mở cửa sắt ném Bùi Thiếu Lăng ra ngoài. Đương lúc bọn tay sai đang gác bên ngoài sợ hết hồn đang còn ngẩn ngơ, 'rầm' một tiếng cửa đã đóng chặt. Trong mật thất truyền ra âm thanh êm tai của Tô Quân Lan: "Không phải cũng muốn chơi đàn ông sao, cho chúng mày một người xinh đẹp này, nhịn không nổi nữa thì tự xử đi."

Mà tình hình ngoài cửa cũng có chút quỷ dị, Bùi Thiếu Lăng bị ném ra trước mặt đám lang sói đó vẫn không có biểu cảm gì, giống như từ khi hắn bị Tô Quân Lan đánh gục xuống đất chớp mắt đã tiến vào trạng thái trống rỗng, tựa như dây đàn đang căng đột nhiên được xả mềm xuống, có một loại chán chường buông xuôi, hoặc có thể nói là đang tự giận mình.

Sáu tên đàn ông áo đen cao to bị bất ngờ này làm cho ngây người. Bọn họ đều là những người dư thừa tinh lực, khoảnh khắc thấy Tô Quân Lan suýt chút nữa đã xịt máu mũi, lại một đường quan sát mỹ nhân đi lại, đã sớm bị cái mông mũm mĩm lắc lư và vòng eo mềm dẻo như rắn làm cho cứng lên. Còn có người ỷ mình cao nhìn xuyên qua cổ áo nới lỏng của mỹ nhân, mơ hồ thấy được vú tròn tròn, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn cảm nhận được cực phẩm trắng tuyết nhẵn nhụi, thật lớn, lại không cần phải mặc áo ngực như phụ nữ, lúc đi đứng sợ là cũng sẽ rung lắc, khẳng định nhìn còn mát mắt hơn cái mông béo nõn đong đưa kia. Cả đường ảo tưởng như vậy, trơ mắt nhìn mỹ nhân bị Bùi Thiếu Lăng mang đi, bọn họ đều cật lực kìm nén dục hoả thiêu đốt, nhịn đến nỗi mồ hôi đổ ướt cả lưng. Bây giờ, mặc dù người bị dâng lên miệng lại đổi thành Bùi Thiếu Lăng, cũng khá xinh đẹp. Nhưng dù sao bọn họ cũng coi đó là ông chủ, một lòng đi theo người này, mấy tên đàn ông đó vẫn có chút do dự.

Nhưng Bùi Thiếu Lăng giờ đây, trạng thái hết sức vi diệu. Hắn hơi ngẩng đầu tựa lên cánh cửa sắt, rỉ sắt màu đỏ bò trên cánh cửa làm tôn lên sắc mặt yếu ớt nhợt nhạt gần như trong suốt, khoé miệng còn có vết bầm tím do bị đánh, môi phơn phớt hồng hồng, hơi có nét suy nhược biến thái đồng thời hấp dẫn khác thường, trong chớp mắt có thể kích thích con người ham muốn tội ác và phá huỷ.

Kỳ lạ nhất chính là đôi mắt kia, vì không nhìn thấy mà con ngươi tan rã, cảm giác mờ mịt bất lực xen lẫn yếu ớt vô vọng, tầm mắt chăm chú phóng về phía trước, con ngươi mờ mịt như ẩn chứa cám dỗ đến từ địa ngục. Với lại dáng người Bùi Thiếu Lăng cũng xinh đẹp mềm mại, phiền muộn và nét quỷ quyệt thường ngày cũng biến mất, cả người đều đầy bụi đất, tựa như cậu bé vô cùng yếu ớt bị lăng nhục. Bùi Thiếu Lăng dường như không thấy được việc mình làm sẽ gây ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy hạ thể bị Tô Quân Lan tàn bạo đạp lên rất đau, liền đưa tay lên cách quần tây xoa nắn, cũng vì đau mà thỉnh thoảng lại hừ hừ mấy tiếng, ngón tay trắng nõn ra vào giữa hai đùi, hại một đám đàn ông nhìn đến nóng mắt.

Vẫn là tên đội trưởng có lá gan tương đối lớn, giữa đám người đang nhìn trân trối đó nhanh chóng hướng về phía Bùi Thiếu Lăng, đem hắn vây giữa cơ thể mình và bức tường, ngực dán sát nhau không chút kẽ hở, một bên nóng như lửa và một bên lạnh băng, nhiệt độ cơ thể san sẻ cho nhau. Bùi Thiếu Lăng vẫn chưa kịp quen sức nặng đột ngột này, nhưng hắn biết người đang áp lên hắn là đội trưởng đội cận vệ. Thân hình nam nhân cao to khoẻ mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, mùi mồ hôi trên người len vào mũi, xông hắn nhũn cả người, hậu huyệt lâu như vậy khát vọng yêu thương dễ chịu của nam nhân.

Tên đội trưởng thấy gò má tái nhợt của Bùi Thiếu Lăng bắt đầu có chút đỏ ửng, có chút kinh ngạc hắn lại ôn thuận và dễ động tình như vậy, không nén được nâng cái tay đang còn đặt trên hạ thể của Bùi Thiếu Lăng, cầm nó cùng nhau di chuyển, thấp giọng hỏi: "Tôi giúp em xoa nhé?"

Bùi Thiếu Lăng theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng tráng hán kia lại bất động như tảng núi, lại ác liệt lột quần hắn ra, bàn tay 'bốp bốp' vỗ lên cánh mông mập mạp của hắn, đánh đủ rồi lại bắt đầu chơi đùa 'chú bé' bị đá đau mà ỉu xìu kia.

Bùi Thiếu Lăng bỗng thôi giãy dụa. Thật ra những năm vừa rồi hắn cũng đã vô cùng khổ sở, có một bí mật vẫn luôn chôn sâu tận đáy lòng, đó chính là cơ thể hắn đã sớm dâm đãng không chịu nổi. Năm xưa bị trải qua đủ loại 'dạy dỗ' và 'chăm sóc', thể chất nam tính bị thay đổi. Hằng đêm, sâu trong thí mắt sẽ truyền tới cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt, cho dù hắn có khép chân hoặc chà xát, chà đến mức cả chân trầy da vẫn không nén được cảm giác ngứa ngáy lan rộng vào từng ngóc ngách, đói khát dâm đãng trỗi lên trong từng tấc da tấc thịt. Nhưng hắn không muốn tìm đàn ông, như vậy sẽ khiến hắn nhớ lại năm tháng đen tối không chịu nổi khi xưa. Nên là, hắn không ngừng tự ngược, tiện tay nhặt được cái gì cũng sẽ nhét vào mông, sau đó giống như bị điên dùng móng tay cào xé cơ thể mình, thậm chí còn dùng roi quất mình. Hắn thường xuyên trải qua một đêm là cả người chi chít vết thương, trên giường dính đầy máu tươi, nhắc nhở quá khứ đẫm máu của hắn, và sự đê hèn tận xương tuỷ này.

(Tội dọ:"<<)

Nhưng hôm nay, bỗng hắn không muốn đè nén phần bản năng dục vọng kia nữa. Có lẽ hắn sẽ chết, Vinh Tây Lăng sẽ không bỏ qua cho hắn. Vậy sao trước khi chết không thử buông thả một lần, chỉ cần hắn phối hợp, mấy người đó chắc không hành hạ hắn đâu nhỉ. Kỳ lạ, hắn lại nhớ đến vẻ mặt vui sướng của Tô Quân Lan ngồi trong lòng Vinh Tây Lăng bị hắn ta xoa ngực cắm huyệt, không khỏi có chút tò mò, được đàn ông dũng mãnh yêu thích thao kiền là suớng đến mất hồn thật sao?

Nếu đã quyết định như vậy, Bùi Thiếu Lăng sẽ không nhiều lời nữa, hướng đội trưởng cao lớn thản nhiên cười một tiếng, nụ cười kia trong sáng nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, ý tứ cám dỗ như ẩn như hiện.

Tên đội trưởng không chịu được tăng nhanh động tác trên tay, làm Bùi Thiếu Lăng một đường khen ngợi: "Ư hưm... Anh bóp tôi thật thoải mái... Trước giờ... đều muốn chơi tôi, đến bây giờ... không ai xoa tôi... dương v*t, dương v*t cũng... A! Đừng dừng, đừng dừng... Tiếp đi mà..."

Ông chủ bình thường lạnh lùng nghiêm túc đột nhiên phát dâm, nức nở yếu ớt rên rỉ kia đơn giản là phát chí mạng. Mấy người vốn đứng nhìn cũng không thể nhẫn nại nổi nữa, như lang như hổ nhào lên, kéo Bùi Thiếu Lăng khỏi tay đội trưởng, nửa ôm nửa đẩy ra chỗ rộng rãi thả người lên mặt đất, hấp tấp cởi quần áo.

Bùi Thiếu Lăng mặc cho sáu tên đàn ông vây quanh mình thô bạo xé quần áo còn chảy nước miếng bình phẩm lung tung cơ thể mình. Sáu đôi tay sờ loạn cơ thể hắn, xô trái đẩy phải, coi hắn như một que kem chuyền qua chuyền lại, chỉ có thể hừ hừ rên không ngớt.

Bùi Thiếu Lăng khi buông thả thì nam kỹ có kinh nghiệm mười mấy năm hành nghề cũng gọi bằng cụ, hắn bắt lấy cái tay đang làm loạn trên ngực mình, cùng với người kia vuốt ve lồng ngực bằng phẳng gầy yếu, cảm nhận bàn tay đầy vết chai kia chơi đùa trên đầu v* hắn, còn có ở lưng và đùi, không chỗ nào không có tay của đám đàn ông, thoải mái khiến hắn cao giọng thét chói tai: "A ha... Các người sờ sướng quá, ư ưm ưm... Không nên đụng chỗ đó, a... Làm tôi như vậy, ư ư... Thật sướng quá, bóp nữa đi mà... Ưm a... Chỉ cần được đàn ông trẻ sờ liền thoải mái như vậy sao, hưm... Được cắm vào sẽ sướng chết sao... Ư oa, sẽ rất sung sướng sao..."

Hồ ngôn loạn ngữ lập tức kéo đến vài tiếng cười dâm đãng của đám đàn ông. Lúc này bọn họ cũng đã sờ mó cả người Bùi Thiếu Lăng một lần, cũng thả ra dương v*t thô to tuỳ thời có thể xông lên, một người đem hung khí để trước mũi Bùi Thiếu Lăng, cười dâm tặc: "Bé dâm, biết em dâm đãng như vậy lão tử đã sớm lăng nhục em rồi. Mau lại ngửi một cái, dương v*t lão tử có thơm không?"

Lỗ mũi và quy đầu béo mập tiếp xúc thân mật. Nam nhân dường như mới đi tiểu xong còn vẫy vẫy, dương v*t ngoại trừ tanh tưởi còn xộc lên mùi nước tiểu nồng nặc, nhưng đối với Bùi Thiếu Lăng, đây còn thơm hơn nhiều so với các loại nước hoa quý. Hắn vội vã tiến lại, thậm chí mặt cũng vùi vào lông lá của nam nhân, không chút ngại ngùng đáp: "Thơm chết được... Sao anh lại có dương v*t dễ ngửi như vậy, ưm ưm... Lại gần chút..."


Gã ta hừ hừ kêu, cũng là kích động khó nén, cầm dương v*t chạm lên mặt Bùi Thiếu Lăng. Ai ngờ Bùi Thiếu Lăng lại đột nhiên thè lưỡi liếm lên dương v*t một phát, liếm gã suýt nữa trực tiếp bắn ra, sướng đến tê dại da đầu, hét: "Mẹ nó, lần đầu gặp được một cái miệng dâm đãng như vậy. Ngậm cho gia nhanh lên, đúng, hừ hừ sướng chết anh. Cái miệng nhỏ này còn sướng hơn cái mông của người thường..."

Lúc này Bùi Thiếu Lăng bị nhồi dương v*t kín miệng, mấy tên bên cạnh cũng không rảnh tay. Đội trưởng đẩy mấy tên cấp dưới ra, quỳ ngồi giữa hai chân Bùi Thiếu Lăng, banh cái mông 'đắt hàng' này ra, trước tiên từ hội âm đến cúc huyệt sờ một lượt, không nghĩ đến sờ ra một tay đầy dâm thuỷ, trừng mắt thở dài nói: "Cái mông này không lớn, nhưng mẹ nó lại dâm như vậy, nhiều dâm thuỷ như thế, mềm mềm xốp xốp cây gậy lão tử, ha ha... Về sau tiểu xong sẽ dùng thí mắt cưng tắm rửa dương v*t..."

Nghe được những lời này, cơ thể Bùi Thiếu Lăng run rẩy đến cây dương v*t trong miệng cũng ngậm không nổi, ra sức ưỡn cái mông ra sau, dâm đãng kêu: "A... Đừng nói nhảm nữa, mau vào, ưm ưm... Cắm tôi, cắm sướng thì cho anh tắm... Tắm dương v*t... Ư hưm... Nói cho anh biết, th--- thí mắt tôi trong đó luôn có dâm thuỷ... ưm..."

Tên đội trưởng không chờ hắn nói xong, 'sụt' một tiếng đã cắm vào, cả - cây, khiến Bùi Thiếu Lăng ngẩng đầu thét chói tay. Tên đội trưởng không nhịn được gầm nhẹ: "Ha, sướng chết lão tử. Khẳng định thí mắt này đã lâu lắm rồi chưa bị chơi qua, mẹ nó thật khít. Hả, còn phun nước này... Hưm, cho tới giờ này vẫn chưa từng được chơi qua cái mông nào nhiều nước như vậy, a... Tôi muốn làm chết em..."

Lão Nhị đang xếp hàng chờ cũng nhịn không nổi nữa, lại thương lượng: "Lão đại, cho tôi vào với. Hai ta cùng chơi, bảo đảm tiểu tao hoá này rên càng sướng."

Tên đội trưởng nhìn qua anh em của mình, hiểu ý nhau tránh sang một bên, tạm thời rút dương v*t đang hăng say của mình ra. Nhưng vừa lui Bùi Thiếu Lăng lại không chịu, lắc đầu kêu gào: "Không cần đi ra a... Tao huyệt muốn dương v*t, muốn thật nhiều dương v*t, chơi tôi đi mà... Tôi sẽ... sẽ phục vụ các người thật thoải mái..."

Lão Nhị nghe xong nhất thời kích động, một cây thẳng tắp xông vào, cười dâm đãng: "Ha ha... Không phải đã vào rồi sao, nhanh nếm thử 'cậu bé' của tôi nào... Tao hoá, tôi với đội trưởng ai làm em sướng hơn nào?"

"Ư a... Đều sướng cả, các người làm tốt lắm... Ưm ưm... Thì ra... bị đàn ông cắm cái mông sẽ sướng như vậy... Ha, đội trưởng anh cũng vào đi, người ta vẫn chưa nếm đủ dương v*t anh đâu... Đều cho tôi hết..."

Tên đội trưởng vẫn đang còn chút không nỡ, sợ Bùi Thiếu Lăng bị thương, giờ nghe hắn kêu dâm đãng như vậy dứt khoát cũng cùng nhau 'ra trận', hai cây dương v*t tranh nhau thao vào chỗ sâu nhất, chỉ sợ bỏ quên bé dâm dưới thân này.

Lão Tam vừa nãy được Bùi Thiếu Lăng ngậm bắn ra, vô cùng yêu thích cảm giác đó, nắm đầu Bùi Thiếu Lăng để khẩu giao cho mình lại nghe lão đại đột nhiên ra lệnh: "Lão Tam, buông em ấy ra. Chúng ta còn muốn nghe tao hoá này rên rỉ nha..."

Lão đại xưa nay có uy, lão Tam bất đắc dĩ rút dương v*t ra, quả thực kiềm nén đến khó chịu, đi lên ma sát trênn ngực phẳng, dương v*t thỉnh thoảng sượt qua hai đầu v* nhô lên cũng đem lại mùi vị khác. Miệng Bùi Thiếu Lăng được giải thoát, không phụ lòng mong mỏi của mọi người kêu to: "Ư a... Ngực nóng quá, nóng quá đi mất... A ha... Là dương v*t bự sao, là dương v*t bự chơi ngực tôi sao... Ưm ưm... Chơi vú tôi đi, dùng dương v*t bự chơi vú tôi đi... dương v*t trong thí mắt thật thoải mái quá, cả hai cây thật dài, ưm... Dùng sức nữa, đâm mạnh nữa đi... Đâm hỏng ruột..."

Vừa lê cây hung khí sờ loạn cơ thể vừa cuồng hôn, hôn Bùi Thiếu Lăng cả người đều ướt đẫm nước miếng, ba người cũng không muốn nhẫn nại thêm, lại có hai cây đang mãnh liệt cắm rút ở khe sâu giữa hai chân Bùi Thiếu Lăng, hai chân và khe 'khu tam giác' chơi đến sướng tợn. Còn dư lại một cây dương v*t đang nổi giận, bỗng nhiên cảm thấy mềm mại ấm áp bên trên, thì ra Bùi Thiếu Lăng lần mò tay bắt được tính khí của gã. Bây giờ tất cả mọi người đều có chỗ chơi, cuồng mãnh cắm rút cũng không quên giở đủ trò gian dâm da thịt mềm mại non mịn dưới thân mình. Bên trong cái mông đã uống mấy phát tinh dịch, hai gã đàn ông thay nhau ra trận, cái này vừa ra đã có cây khác cắm vào, thịt non trong thí mắt vừa run run cao trào đã bị dương v*t bự hung hăng thọt mạnh vào trong, Bùi Thiếu Lăng run rẩy mãnh liệt như bị điện giật.

Bùi Thiếu Lăng bị chơi đến khóc to, dùng hết sức kêu lên: "Làm chết tôi đi... Tôi không muốn sống nữa... Dù sao tôi cũng không sống nổi... Để tôi, ưm ưm... để tôi chết dưới thân các người đi. A a... Sướng, tiểu kê kê lại bị sờ, ư ư... Nách cũng bị các người chơi, oa oa... Cho tôi sướng chết đi, a... Chơi chết tôi, ưm... Tôi muốn cả người ngập tinh dịch các anh mà chết..."

Bùi Thiếu Lăng khóc lóc như thế nhưng được lấp đầy cảm giác sung sướng khi bị chơi, nhưng nghe kỹ lại thật sự tuyệt vọng. Hắn ta dường như thật sự muốn tại đây điên cuồng giao hoan cho đến khi ra đi.

Đám đàn ông bị kêu gào của hắn kích thích, quên trời quên đất chơi càng lớn mật hơn, không chút kiêng kị phun hết tinh dịch lên người Bùi Thiếu Lăng. Tên đội trưởng đỡ Bùi Thiếu Lăng ngồi dựa vào ngực hắn, sau lưng tiến vào, tay vòng qua cánh tay hắn xoa nắn trước ngực, hung hăng nói: "Làm chết em thì rất đáng tiếc... Em dâm đãng như vậy, hay sống cho chúng tôi chơi đi..."

Lão Nhị là người đang đứng đem dương v*t mình nhét vào miệng Bùi Thiếu Lăng, góp lời: "Đúng vậy... ha ha... Cái miệng nhỏ cực phẩm này... hừ... Ha ha, tiểu tao hoá muốn xuống âm phủ tìm Diêm Vương chơi một trận sao, hửm? Anh em tụi này chưa thoả mãn đủ em sao?"

Sáu người, liên tục gian dâm chiếm làm của riêng. Bùi Thiếu Lăng đã không còn chút sức lực, kết quả như bị chơi hỏng thỉnh thoảng nằm rạp trên mặt đất để mặc bọn chúng tuỳ ý chơi đùa, mặc kệ uốn bẻ cơ thể hắn thế nào, đồng thời cắm vào mấy cây dương v*t hắn cũng hừ hừ chịu đựng, dương v*t kê bên miệng lập tức mút vào, đưa đến tay thì nhanh chóng cầm lấy. Hắn cảm giác của người nhớp nháp, đều là tinh dịch của đám đàn ông thậm chí còn có của mình, có lẽ còn có nước tiểu nữa vì có mùi tanh tanh. Có điều khẳng định là không có mùi tanh của mình, dù mệt mỏi không muốn động đậy nhưng vẫn không muốn nam nhân rời đi. Hắn rất tốt rất rất thoải mái, những người đó thật giỏi mà... Không giống như đám già ở Lê gia, mình không tốt lại đổi đủ thủ đoạn hành hạ...

Cũng không biết đã qua bao lâu, đám đàn ông cũng chịu rời khỏi cơ thể Bùi Thiếu Lăng. Bùi Thiếu Lăng mặc dù bị chơi đến không còn chút sức, có chút mơ màng mê man, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm. Hắn ta loáng thoáng nghe được rất nhiều tiếng bước chân, tiếng đấm đá đạp xuống, tiếp đến nghe được âm thanh của một người đàn ông sai người lôi đám tay sai mình ra người. Ha... chắc là Vinh Tây Lăng tới rồi, điều gì đến sẽ đến.

Chẳng biết khi nào Tô Quân Lan đã mở cửa đứng bên cạnh, có chút thương hại nhìn Bùi Thiếu Lăng rạp trên mặt đất. Vinh Tây Lăng đi tới ôm người vào lòng thật chặt, không quá lo lắng, nhưng thật nhớ.

Tô Quân Lan lập tức thả lỏng tiến lại gần, dụi vào lòng Vinh Tây Lăng cười thật ngọt ngào. Chuyện hôm nay đều như bọn họ đã lường trước, cũng đang đánh cược Bùi Thiếu Lăng sẽ không động thủ, đánh cược giải quyết một thứ phiền phức, nếu thua cũng không mất gì. Vinh Tây Lăng vẫn luôn ở xe phía sau bám theo, hai người cũng mang bộ đàm mini, hai bên đều biết tình huống nhau. Vinh Tây Lăng biết mỹ nhân không gặp nguy hiểm, cũng biết tình hình bên ngoài nên mới thủng thẳng đi vào.

Thật ra Tô Quân Lan không hề hận thù Bùi Thiếu Lăng, nên cũng không có cảm giác gì khác. Y vốn là người lãnh đạm, tất cả tình cảm đều dành hết cho Vinh Tây Lăng. Có điều vừa nghe qua trận xuân cung vừa rồi, lại cảm thấy Bùi Thiếu Lăng vừa đáng hận vừa đáng thương.

Vinh Tây Lăng liếc con người nhơ nhớp đang ngồi dưới đất, lại không nghĩ hắn sẽ có ngày hôm nay, nhàn nhạt nói: "Tôi không phải phường sát nhân, cậu cũng chưa từng làm gì tổn hại đến chúng tôi. Nhưng thả hổ về rừng là điều không thể. Tôi có thể cho cậu ở lại Quốc Sắc Thiên Hương, nhìn cậu cũng khá hưởng thụ, hẳn đi tiếp khách cũng không khó chịu lắm nhỉ."

Bùi Thiếu Lăng yên lặng trong chốc lát, nói: "Tôi không phải là đồ bỏ của Đường Dạ Vũ, mù lòa, nhưng không có nghĩa là thủ đoạn không có. Quả thật tôi không ham muốn gì chuyện tranh đoạt thiên hạ, cũng không muốn cùng Đường Dạ Vũ đui mù lăn lộn, vốn là dốc sức để hoàn thành tâm niệm tôi mà thôi. Tôi đang nắm trong tay tin tức của Đường Dạ Vũ, các người muốn thì đáp ứng tôi một chuyện."

Vinh Tây Lăng hỏi: "Thế nào, không muốn đi khách ở Quốc Sắc Thiên Hương?"

Bùi Thiếu Lăng cười, nói: "Quốc Sắc Thiên Hương thì tốt rồi, vừa trải qua một trận kia, có một số việc tôi cũng nghĩ thông suốt... Đời người chỉ mong được vui sướng không đúng sao? Điều kiện của tôi là, chỉ lên giường với khách mình hợp mắt."

Hai người Vinh Tô im lặng một hồi, không nghĩ yêu cầu của Bùi Thiếu Lăng lại là cái này. Người này quả thật hưởng thụ quá trình bị thay phiên cưỡng gian kia, hơn nữa còn ghiền cmnr. Vốn không có gì thâm cừu đại hận, Vinh Tây Lăng cũng gật đầu đáp ứng.

- ----

Về sau, Quốc Sắc Thiên Hương có thêm một nam tử gầy yếu xinh đẹp, tướng mạo yếu ớt mềm mại, nhưng cười lên trông rất đẹp mắt. Hắn chỉ lên giường với đàn ông mình tự chọn, nghe nói chỉ cần lên được giường hắn là muốn chơi kiểu gì cũng được, lần nào trở về cũng khiến người ta mong nhớ vô cùng. Kết quả là không ít người hao tâm tổn trí vung tiền như rác chỉ vì muốn triền miên một đêm với hắn.

Cũng có người cảm thấy hắn giống với thiếu chủ đang nắm quyền ở Bùi gia năm đó. Lần nào có người hỏi tới, hắn chỉ cười cười không nói lời nào, sau đó mặt dày tới quyến rũ ôm hôn khách. Đã đổi tên thành một nam tử trần tục, đôi mắt dường như bị tổn thương, lại vô cùng ôn nhu thanh tú nên cũng không ai dám khẳng định là Bùi thiếu như Diêm Vương năm đó, phần lớn đều là thuận miệng hỏi một chút...

Bùi Thiếu Lăng ở lại Quốc Sắc Thiên Hương nhiều năm, đôi mắt cũng ở đây quanh năm suốt tháng chuyên tâm điều trị nên có chuyển biến tốt, có thể thấy rõ bảy, tám phần. Cho dù đã bốn mươi mấy tuổi vẫn yếu ớt xinh đẹp, ngược lại có mấy nam nhân thường xuyên xuất hiện bên cạnh, tuy là quan hệ pháo hữu, cũng có thể giảm bớt cô tịch.

Rất nhiều năm sau đó, hắn gặp lại Tô Quân Lan và Vinh Tây Lăng ở Quốc Sắc Thiên Hương, hai người đó vẫn gắn bó keo sơn, hơn nữa cuộc sống cực kỳ viên mãn, lại còn có mị lực hơn so với khi còn trẻ, rất mê hoặc lòng người. Lúc đó khói bụi trần tục đã nhiều năm lắng xuống, ân ân oán oán cũng theo gió bay đi, mỗi người đều có con đường mình chọn, bọn họ cũng có thể ngồi xuống tán gẫu một chút, ngược lại hắn trở thành cố nhân của bọn họ.

Tô Quân Lan nửa trêu đùa nửa thở than: "Xem ra cậu cũng tạm ổn. Con đường này lúc ấy chúng tôi có thể chừa lại cho cậu là kết cục tốt nhất rồi."

Bùi Thiếu Lăng thoáng cười, từng chữ nói: "Đây cũng là kết thúc tốt nhất... tôi có thể nghĩ tới."

☆☆☆

Edit chương này chả hiểu sao thấy dài ghê... cảm thấy già héo úa...

P/s: Nó dài thiệt =)))))) Hơn 4k từ =)))))))))