Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

"Ô a... Tiến vào, ông xã ơi... Mạnh mẽ chơi bên trong em, a... Chơi chết tiểu dâm đãng em đi. Ư a... dương v*t bự đâm hư bụng mất, hu hu, không muốn... Cứu mạng... dương v*t xuyên muốn thủng bụng rồi, thật đáng sợ... Nhưng mà thoải mái quá, ưm ưm... Em muốn thăng rồi, ha ha... Bị ông xã chơi muốn bay rồi..."

Mỹ nhân đã lâm vào cảnh dục hoả ngút ngàn, trừ cái đó của nam nhân đang bá đạo hoành hành trong cơ thể, nam nhân đang hung ác đảo lộng thì không còn cảm giác được thứ gì nữa. Nam nhân sức lực kinh hồn khiến y hồn phi phách tán, ý nghĩ cũng mê man, cũng không biết bao nhiêu sung sướng bị giống đực chơi cái mông, sâu bên trong cũng bị nam nhân đâm hư rồi, chỉ có thể không ngừng thét chói tai, không biết xấu hổ nói ra bao nhiêu thanh dâm lãng ngữ mới có thể phát tiết nỗi sợ hãi, khoái cảm như muốn nhấn chìm cả cơ thể.

dương v*t bị tiểu dâm huyệt mút chặt, nhưng xông thẳng về trước đâm vào độ sâu không lường được, thí mắt bị nong thành cỡ quả táo nhỏ, liều mạng nuốt hết nam căn, dâm thuỷ ướt nhẹp dinh dính cái mông, dán chặt lên hai 'quả trứng' căng phồng không buông. Miệng huyệt điên cuồng co giãn, dường như cũng muốn đem hai túi tinh hút vào trong cúc huyệt tham lam không đáy.

Nam nhân được thoả mãn no đủ cũng chậm lại, liền bắt đầu tính sổ, đanh mặt nghiêm giọng hỏi: "Tiểu dâm đãng đáng chết, lại dám thả rông cái mông bự và tiểu kê kê này đến dự tiệc. Không phải ông xã có chuẩn bị quần lót cho cưng sao, sao lại không mặc?"

"A a... Không mặc, a... quần... ư hưm... Để thuận lợi thao thí mắt còn gì... Chỉ cần... vén áo lên, là ông xã có thể trực tiếp chơi em, ưm... Hơn nữa... dâm thuỷ còn chảy không ngừng, mặc quần lót sẽ bị ướt... A a... Ông xã không biết đâu, mặc quần lót ướt thật khó chịu, cũng không có cách để lau..."

"Hừm... Yêu tinh dâm đãng của anh, chẳng lẽ cưng không biết xấu hổ để hạ thể ướt cả ngày vậy sao?"

"Đúng vậy... Lúc bị ông xã chơi cũng ướt, lúc ông xã không chơi... cũng ướt... Muốn dương v*t ông xã, không có dương v*t bự... ư hưm... sẽ khóc, quần lót sẽ ướt, hu hu..."

"Hừ... Nếu không phải sợ chơi huyệt cưng đến hỏng, ông xã đã sớm đè cưng trên giường chơi bảy ngày bảy đêm..."

Nam nhân bị cái mông dâm đãng hiếm thấy này kẹp đến dục tiên dục tử, tay cũng bắt đầu không an phận chiếm tiện nghi khắp nơi, không đến mấy cái liền bao vây vú mỹ nhân. Vú giả nhưng cảm giác như thật đem đến cho nam nhân cảm xúc trước đây chưa từng có. Hắn vững vàng bắt lấy hai vú to lớn mềm mại tuỳ ý đè ép bắt nạt, còn xấu xa hơn đem hai vú ép vào nhau, từng đợt nhấp nhô, làm mỹ nhân tựa như lục bèo nhỏ bé, nước chảy bèo trôi, lặp đi lặp lại, khiến dương v*t trong cơ thể mình càng tiến vào độ sâu kinh khủng hơn.

Vinh Tây Lăng sung sướng đến khen ngợi không ngớt: "Bảo bối, cưng quá điên rồi, dương v*t bự muốn bắn, muốn bắn hết cho cưng, bà xã dâm đãng nhanh sinh em bé cho anh nào. A ha... Vú bự thật, mẹ nó thật múp, sao lại có cái vú dâm đãng bự như vậy, ông xã sờ sướng quá..."

Lời này vốn là nam nhân đang bị kích động không kiềm được nên hồ ngôn loạn ngữ, sau đó cũng chưa chắc nhớ được, nhưng ai ngờ lại chọc mỹ nhân bây giờ lại khóc to không dứt, ngay cả ngứa ngáy trong cái mông cũng không để ý, hai tay quơ quào tránh né cái ôm của nam nhân, cái mông lắc qua lắc lại muốn đuổi cây dương v*t đang cắm ở trong ra, đau lòng muốn chết nức nở: "Hu hu... Anh cút ngay, đừng đụng vào tôi... Tên bại hoại cướp đi trinh tiết của tôi còn đùa giỡn cái mông... Tôi không có vú to, cũng không sinh em bé được, anh... Anh đi tìm đàn bà đi, sinh con với các người đó đi... A! Thí mắt thế nào lại không chịu được, ngứa quá... Oa oa... đừng ngứa nữa, cũng không được chảy nước nữa... Sau này không dương v*t bự ở trong, cái mông dâm đãng... bị ghét rồi..."

Vinh Tây Lăng quả thật bị phản ứng bất ngờ của mỹ nhân làm cho dở khóc dở cười, nhưng nhìn y chôn mặt vào sofa huhu khóc lớn, hai tay nhỏ nhắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ lên cái mông đang cắn chặt dương v*t mình, mồ hôi chảy đầy lưng, vừa thút thít khóc vừa tìm bất mãn mà uốn éo dữ dội hơn, nhất thời vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

Vinh Tây Lăng sao có thể không biết mỹ nhân đã bị mình chơi đến thần hồn điên đảo quên trời quên đất, chính vào thời điểm yếu ớt nhất nghe được vài chữ lại tưởng nhầm dâm ngôn hắn nói là thật. Vinh Tây Lăng vội vàng dùng lực ôm người lại, dương v*t thô to hùng vĩ đâm vào y không chút khe hở, ôn nhu nói: "Bảo bối không tin ông xã sao? Ông xã thương cưng thật lòng mà, không có bà xã dâm đãng, ông xã căn bản không sống nổi. Cục cưng, đừng nháo, ông xã tiếp tục gãi ngứa cho cái mông cưng được không?"


Tô Quân Lan lúc này cũng khôi phục chút lý trí, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ vì mình vô lý gây sự, hai người tình cảm sâu đậm đến vậy mà. Nhưng do Vinh Tây Lăng nói vú bự này sờ sướng, y vẫn còn tức anh ách, không kiêng nể gì xé quần áo cản trở trên người, hung hăng ném ngực giả xuống đất, lộ ra bờ ngực xinh đẹp đã đỏ rực, hai viên nhỏ hồng hồng diễm lệ không dám nhìn thẳng, trong mắt nam nhân nở rộ phát sáng.

"Hừ... Ông xã chỉ có thể sờ sờ cái vú này, cái khác không cho phép chạm vào. Ư ha... Ông xã... chúng nó chờ anh lâu rồi, muốn được vuốt ve nha... Ông xã tự tay xoa bóp chúng được không, ư hưm... Ông xã muốn lớn thế nào... liền đem vú của bà xã dâm đãng xoa lớn thế ấy... Bị chơi hỏng cũng không sao..."

Mỗi tấc trên cơ thể mỹ nhân đều là yếu mệnh, đồng thời là cảnh đẹp Vinh Tây Lăng thích nhất trên đời. Con ngươi bất động, nghe được mỹ nhân lớn mật gọi mời, hiển nhiên không chút khách khí giở hết thủ đoạn ra, làm mỹ nhân a á kêu to không ngớt.

Rất nhanh, hai người lại chìm đắm trong bể dục dâng tràn, tứ chi quấn quýt, triền triền miên miên. Trong góc tối, được tiếng nhạc át đi, hai người thoả thuê thưởng thức cơ thể nhau, không chút kiêng kị dâng lên chỗ bí ẩn nhất, cùng nhau tận hưởng sung sướng vô biên. Thổ lộ hết lời vẫn không có cách nào bày tỏ được tình cảm sâu đậm này...

- ----

Mà bên kia, Bùi Thiếu Lăng thật vất vả mới thoát ra được khỏi đám người, lập tức đi khắp nơi tìm kiếm bóng người xinh đẹp khiến hắn thần hồn điên đảo ngày nhớ đêm mong kia, tìm nửa ngày cũng không thấy, hắn ta cười lạnh đi tới những chỗ tối ít người.

Quả nhiên, vén màn che lên, hắn ta nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp, một màn kia khiến hắn suýt nữa siết chặt nắm đấm. Tô Quân Lan dang hai chân ra ngồi trên người nam nhân, sau lưng dán lên ngực hắn, cơ thể mảnh khảnh uốn éo ngẩng lên, đầu vô lực lệch trên vai nam nhân. Sườn xám được kéo lên tới bụng, bên dưới được phủ áo khoác của nam nhân, chính là hoàn toàn trần trụi, bờ vai ngọt ngào mát mắt, mượt mà tựa ngọc, nhưng những vết hôn vô cùng chướng mắt chi chít không đếm xuể, còn có thể dịch trắng đục không biết phun ra ở chỗ nào. Bùi Thiếu Lăng đoán rằng hai vú cũng đang liên tục bị nam nhân nhào nặn trong lòng bàn tay, trừ hai tay Vinh Tây Lăng đang cử động ra, hắn ta không thấy được gì cả.

Bùi Thiếu Lăng cũng không muốn nhẫn nại nữa, bưng hai ly rượu vang đi đến trước mặt hai người. Đáng hận là, việc hắn đến gần không có chút ảnh hưởng nào hết, ngay cả ánh mắt Tô mỹ nhân cũng không đổi, vẫn nằm nhoài trên người nam nhân nhà mình hưởng thụ dư âm cao trào, tiếng rên rỉ yếu ớt nhưng câu hồn vang vọng.

Động tác xoa ngực của Vinh Tây Lăng ngày càng mạnh bạo, eo cường tráng còn không ngừng động hai cái khiến mỹ nhân kêu lên vui vẻ, sau đó là tiếng thở dốc sắc tình khi nghênh hợp. Miệng Vinh Tây Lăng cũng không rảnh rỗi, dây dưa bên tóc mai của mỹ nhân, gặm cắn bờ vai, lưu lại một vệt nước miếng cùng dấu đỏ mập mờ.

Bùi Thiếu Lăng giả vờ bình tĩnh hỏi: "Lần trước gặp mặt lại là khó quên. Không biết mỹ nhân có thể nể mặt cùng tôi uống một ly không?"

Tô Quân Lan lúc này mới miễn cưỡng mở mắt, nâng cánh tay bủn rủn lên nhận lấy ly rượu, nhưng lại để bên miệng Vinh Tây Lăng, mềm nhũn nói: "Uống rượu đương nhiên là có thể, nhưng phải là rượu ông xã đút cho."

Y vừa dứt lời, Vinh Tây Lăng đã uống hết rượu trong ly, tìm được đôi môi sưng đỏ mỹ lệ của mỹ nhân thuần thục hôn lên, từng chút đẩy rượu vào trong miệng mỹ nhân, chất lỏng màu đỏ vô tình chảy xuống xương quai xanh, chảy xuống rãnh vú dụ người bị nam nhân ép chặt, ngột ngạt khiến Bùi Thiếu Lăng kiềm nén đến đỏ mặt.

Bùi Thiếu Lăng tức giận vô cùng, không thèm đếm xỉa hậu quả kéo áo khoác đang phủ chỗ kín của mỹ nhân xuống. Cuối cùng cũng... cho hắn ta thấy được nơi bí ẩn ngày nhớ đêm trông kia, còn cắm thêm dương v*t đàn ông.

Chỗ đó so với tưởng tượng của hắn ta còn xinh đẹp hơn trăm lần, nhưng cũng dâm loạn không tưởng tượng nổi. Toàn bộ khu vực 'tam giác' dường như đều nhớp nháp tinh dịch, trên đùi còn có vết cắn tuyệt đẹp mà dâm mỹ, bên trong thí mắt cắm dương v*t tím đen của nam nhân, miệng huyệt rõ ràng bị chơi đến không khép được, dâm đãng phô bày thuận lợi cho dương v*t thô to tuỳ ý làm loạn. Ngay khoảnh khắc chết người đó, một tay của mỹ nhân còn nhẹ nhàng vân vê cúc huyệt, hoặc nói là đang sờ soạng chỗ hai người giao hợp, từng chút từng chút an ủi thí mắt dâm đãng đã bị sử dụng quá độ, còn không quên sờ một cái lên âm nang và gốc rễ lộ ra bên ngoài của nam nhân. Theo mấy cái sờ soạng của y, cúc huyệt cũng bắt đầu ngượng ngùng khép mở khép mở, dường như khôi phục sức sống, đang làm nũng khẩn cầu dương v*t bự chơi nát nó mấy hiệp nữa.

Ánh mắt Vinh Tây Lăng đột nhiên trở nên âm lãnh, nhanh như chớp giật lại áo khoác trên tay Bùi Thiếu Lăng, đem hạ thể mỹ nhân che lại. Đang muốn làm gì đó, lại thấy Lê Mộ lắc lư đi tới, trong tay cầm hai cái túi.

Lê Mộ dường như cũng đoán được tình huống ở đây, giảo hoạt trong mắt khó nén. Cậu thẳng thừng bỏ qua Bùi Thiếu Lăng, đem túi đặt trên sofa, cười híp mắt nói: "Cái này là quần áo đã giặt sạch tôi đặc biệt chuẩn bị cho hai vị, thay ra cho thoải mái một chút. Tiếc là chỗ này không có phòng tắm, sợ là không tắm sạch sẽ được."

Tô Quân Lan mở túi ra nhìn một cái, lười biếng nói: "Dù có phòng tắm tôi cũng chả thèm tắm lại đâu. Người ta chỉ thích trong ngoài đều là thể dịch của ông xã hoy, hạnh phúc muốn chết."

(๑¯ ³¯๑)

Lê Mộ rất là tán thành gật đầu phụ hoạ: "Tôi cũng vậy mà." Dứt lời, nhìn sang Bùi Thiếu Lăng, nói: "Bùi thiếu, chúng ta đi thôi. Đừng quấy rầy hai người họ."

Lê Mộ ở đây, Bùi Thiếu Lăng cũng không tiện làm gì, chỉ vô cùng không cam lòng xoay người muốn rời đi. Ai ngờ, hắn ta còn chưa kịp nhấc chân, Vinh Tây Lăng đã lách người ra sau lưng hắn ta, động tác nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn được. Bùi Thiếu Lăng chỉ cảm thấy có bóng dáng xẹt qua trước mắt, còn không kịp phản ứng, chỗ hai mắt đã truyền tới cảm giác đau đến tê tâm liệt phế.

Hai mắt Bùi Thiếu Lăng trực tiếp bị đâm mù, máu tươi tuôn ra không ngớt, hình ảnh nhìn thấy vô cùng rợn người. Lại nhìn Tô Quân Lan và Lê Mộ chỉ cười không nói gì, dường như đã sớm liệu được.

Bùi Thiếu Lăng đau đến toàn thân chết lặng, không nhúc nhích được chút nào, nhưng thính giác lại trở nên nhạy bén. Âm thanh bên tai như đến từ địa ngục, là trừng phạt và cảnh cáo của ma quỷ: "Nhìn thứ không nên nhìn, phải trả giá rất lớn. Đây mới là chuyện nhỏ, mày tin không, tao có rất nhiều cách có thể khiến mày... sống không bằng chết."

☆☆☆

Editor: Mé... truyện gì ghê dị.... Anh Vinh ra tay ác thế...

chapter content