Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 109: Hoàng tước




Khang Hy đổ bệnh không phải chuyện nhỏ, căn bệnh này lại không thể nói cho người khác hay, vì chư vương các bộ tộc Mông Cổ vẫn chưa đi, mấy năm gần đầy triều đình vẫn thi hành chính sách dùng liên hôn để trấn an, từ từ thuần hóa bầy sói chảy dòng máu hoàng kim cao ngạo, bắt đầu từ thời Thái Tông, nữ nhân Mông Cổ trong chốn hậu cung đã chiếm ưu thế tuyệt đối, tới thời Khang Hy, tuy những bóng hồng ấy đã biến mất, nhưng Mông Cổ vẫn là cửa ngõ ở phương bắc của Đại Thanh, không thể sơ xuất.

Đế vương bị bệnh, nếu suy theo hướng rộng hơn, khó tránh khỏi người khác sẽ liên tưởng đến những điều không hay, chưa kể Thái tử bồi giá, đồng nghĩa với việc kinh thành không người trấn giữ, nếu có người đem lòng làm loạn, cũng không phải chuyện không có khả năng.

Đến cả đại thần thân cận, nhiều nhất cũng chỉ biết Khang Hy đổ bệnh, bệnh tình cụ thể thế nào, cũng không rõ ràng lắm.

Mấy ngày nay vốn phải hồi kinh rồi, nhưng lại bị trì hoãn, chuyện khởi hành cũng không thấy ai nhắc đến, dù có một vài Vương gia thủ lĩnh bên Mông Cổ vẫn chưa đi, nhưng cũng hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này, chỉ tưởng rằng Hoàng đế tâm huyết dâng trào, lưu luyến phong cảnh Thảo Nguyên, muốn nán lại thêm vài ngày.

Nhưng một hai ngày thì thôi đi, đằng này suốt ba bốn ngày không thấy mặt, khó lòng không khiến người khác nghi ngờ.

“Đến cả ta cũng không thể gặp Hoàng a mã?” Thái tử nhướng mày, nhìn Lương Cửu Công.

Lương Cửu Công vẫn sặc mặt không đổi, chỉ hơi cúi người, ra vẻ cung kính. “Mong Thái tử gia thứ tội, Vạn tuế gia có lệnh, người đang nghỉ ngơi, bất luận là ai cũng không được vào quấy rầy.”

“Bất luận là ai cũng bao gồm cả ta?” Thái tử tựa tiếu phi tiếu, “Lương Tổng Quản, chắc lão sẽ không cho rằng Thái tử ta đây nhu nhược dễ ức hiếp, cố ý đuổi ta đi đấy chứ?”

Lương Cửu Công cúi người thấp hơn. “Sao nô tài dám, Thánh thượng có lệnh, nô tài cũng không dám trái, thực tế Vạn tuế gia chỉ bị nhiễm phong hàn nhẹ, nghỉ ngơi đàng hoàng sẽ không có gì đáng ngại.”

Lão nói vậy, Dận Nhưng càng sinh lòng nghi ngờ hơn, đang nghĩ có nên vượt qua Lương Cửu Công, trực tiếp vén rèm đi vào không, thì bất chợt rèm bị xốc lên, một người bước ra.

Dận Nhưng cứng người trong một thoáng. “Lão Bát?”

Dận Tự phối hợp lộ ra nét mặt ngạc nhiên, đồng thời hành lễ: “Tham kiến Thái tử.”

“Miễn lễ, bệnh tình Hoàng a mã thế nào rồi?” đối phương bước lên một bước, nhìn chằm chằm hắn.

“Chỉ là phong hàn nhẹ, không có gì đáng lo, lúc thần đệ đi ra, Hoàng a mã đã ngủ rồi, nếu Thái tử muốn thăm người, không bằng ngày mai ghé lại.”

Dận Nhưng nhìn hắn trong chốc lát, mãi đến lúc không nhìn ra được điều gì bất thường, chỉ có thể dằn suy nghĩ trong lòng xuống, phất áo bỏ đi.

Lương Cửu Công lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói: “Đa ta Bát gia.”

Dận Tự khẽ gật đầu, gương mặt bình tĩnh, trong lòng lại không kiềm được bắt đầu suy tính.

Quân vương nằm bên trong đang hôn mê, Thái y túc trực suốt đêm, rõ ràng không lạc quan cho mấy, tuy rằng trong ngự giá đa số đều là thân binh của Hoàng đế, lòng trung thành khỏi phải bàn, nhưng nay có chư vương Mông Cổ ở đây, nhất là Sạch Vọng A Lạp Bố Thản....

Gã cụp mắt xuống, giấu đi chất giọng mỉa mai trong lời nói.

“Ý của điện hạ, rất có thể Hoàng đế bệnh không hề nhẹ?”

Nam nhân vuốt cằm, nói từng chữ từng chữ một, đường nét gương mặt gã phóng khoáng mà sâu sắc, thể hiện khí thế dũng mãnh, thân hình cao lớn cường tráng giấu bên dưới lớp áo choàng, như một con sói hoang đang cố nguy trang bề ngoài hào hoa phong nhã.

“Nếu không phải vậy, cũng sẽ không cản ta ở bên ngoài.” trên gương mặt tái nhợt của Thái tử xuất hiện nụ cười lạnh, người đời đều biết hắn bị phế rồi được tái lập, vị trí Thái tử này, chẳng qua phụ thuộc vào một câu nói của Hoàng a mã mà thôi, hắn cũng không cần tiếp tục ngụy trang bộ mặt nhi tử hiếu thuận, nhất là trước mặt người hiểu rõ sự tình.

“Nhưng ngươi cũng từng nói, tính tình Hoàng đế đa nghi, sao ngươi chắc đây không phải lão muốn thử ngươi?” Sạch Vọng A Lạp Bố Thản nói.

Nét mặt Thái tử hơi khựng lại, như đang kiểm chứng lời gã nói, sự oán hận chớp hiện trên gương mặt hắn rồi lập tức biến mất, vẫn là gương mặt không quan tâm.

“Khoan nhắc đến chuyện này, phía bên Lão Bát sao rồi?”

Khóe miệng nam nhân nhếch thành một độ cong mang theo ý vị thâm trường: “Theo ta thấy thì tin tức do điện hạ cung cấp không chính xác cho mấy, ngươi nói Liêm Quận vương thích nam sắc, nhưng ta đã thử mấy lần, cũng không thấy hắn có phản ứng gì.”

Thái tử cười lạnh nói: “Bát Đệ của ta, từ nhỏ đã có thói quen làm bộ làm tịch, ngoài mặt luôn tỏ vẻ chính nhân quân tử, sau lưng thì xấu xa thủ đoạn, không ai sánh bằng.”

Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, cuộc đối thoại trong phòng tạm thời bị gián đoạn.

Tiếng gọi nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền vào. “Thái tử gia.”

“Vào đi.”

Một người đẩy cửa bước vào, lại là người có bộ dạng như nội thị, mặt mày thanh tú, ngoan ngoãn vâng lời.

“Thái tử gia, đây là Bích Loa Xuân ngài thích nhất.”

Người nọ đặt cái khay đang cầm trên tay lên bàn, bưng hai chung trà đặt xuống bàn trà trước mặt hai người.

Sách Vọng để ý thấy, lúc nội thị này đi vào, thái độ của Dận Nhưng đối với y, rõ ràng không giống với người khác.

Thái tử nói: “Y không phải người ngoài, có gì muốn nói, thì cứ nói.”

Dứt lời hơi hất cằm lên ra hiệu, người nọ cụp mắt, vươn tay mở nắp chung trà ra, đưa chung trà tới bên miệng Dận Nhưng. “Mời Thái tử gia dùng....”

Giọng nói của y rất nhẹ nhàng, không the thé như hoạn quan, vào tai rất thoải mái, vì lý do này, Sách Vọng không kiềm được ánh mắt đánh giá của bản thân, lại phát hiện người này không chỉ có tư thái phong lưu, đến cả ngón tay cầm chung trà cũng thon dài trắng trẻo, khiến gã khó lòng dời mắt.

Thái tử vươn tay, cầm lấy chung trà, ngón tay hời hợt lướt qua lòng bàn tay đối phương, mang theo chút mờ ám.

Sách Vọng giở giọng đùa cợt: “Người của Thái tử đúng là không giống người khác, hại ta nhìn đến nỗi động lòng, chẳng hay điện hạ có thể từ bỏ thứ mình yêu thích?”

Nội thị trẻ tuổi run tay, khẽ cắn môi dưới.

Thái tử đưa mắt liếc gã, thản nhiên nói: “Ta trước giờ không biết hóa ra Đại Hãn thích nam sắc, có điều y diện mạo tầm thường, sao sánh bằng bát đệ của bổn cung.”

Sách Vọng ánh mắt chợt lóe. “Nghe nói Hoàng đế rất kỵ chuyện thế này, dù Liêm Quận vương có thích nam sắc, cũng phải rất bí mật mới đúng, sao điện hạ biết được?”

Thái tử nói bằng giọng điệu trào phúng: “Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, ta từng chính tai nghe được hắn trong lúc ý loạn tình mê gọi tên của tứ đệ ta, hừ.... huynh đệ loạn luân, thiên lý bất dung, nếu để Hoàng a mã biết được, chỉ e hai người bọn chúng đều nuốt chẳng trôi.”

“À, vậy lúc chuyện đó xảy ra, Thái tử điện hạ cũng ở đấy?” nam như dường như cảm thấy rất hứng thú, nghe vậy lập tức truy hỏi.

“Nếu không phải....” Thái tử cất cao giọng nhưng rồi đột ngột dừng lại, hắn đột nhiên ý thức được bản thân nói quá hào hứng, mém tí nữa đã kể chuyện không nên nói năm xưa ra rồi, lập tức ngậm miệng lại, bưng chung trà lên, cụp mắt uống trà, một lát sau mới cười lạnh nói: “Nói tóm lại, ngươi cứ cố mạnh tay vào, từ giờ tới lúc thánh giá khởi hành còn ít nhất hai ngày, trong hai ngày này, ngươi có cả đống thời gian, khiến Lão Bát phải quỳ gối dưới thủ đoạn của ngươi, nghe nói Đại Hãn Chuẩn Cát Nhĩ ngự nữ vô số, nói vậy trên phương diện nam nhân, chắc cũng thuận buồm xuôi gió.”

“Thành thật mà nói, ta đối với Liêm Quận vương, thật chất không mấy hứng thú, nếu Thái tử chịu theo ta, nói không chừng hợp tác giữa chúng ta có thể tiến thêm một bước!”

Không nhìn đến ánh mắt rét lạnh tỏa ra sát khí dày đặt phía đối diện, Sách Vọng cười lớn, đứng dậy phủi phủi tà áo. “Đùa thôi, Thái tử điện hạ không cần nghiêm túc như vậy, nể tình Sách Ngạch Đồ đại nhân, ta cũng sẽ không tự tiện hủy bỏ giao ước đâu!”

Nói xong sải bước đi ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng tự tại.

Dận Nhưng nhìn gã đi xa, gương mặt lạnh lùng từ từ biến thành vẻ châm biếm khinh miệt.

Xưa kia Sách Ngạch Đồ và Cát Nhĩ Đan ngấm ngầm cấu kết, lén lúc ký hiệp ước, về sau Cát Nhĩ Đan binh bại thân vong, cháu trai của lão, cũng chính là Sách Vọng A Lạp Bố Thản ngày nay – tiếp nhận tất cả thế lực của lão, hiển nhiên cũng biết chuyện qua lại lén lúc này, gầy dựng lại hiệp ước năm xưa, là chuyện nước chảy thành sông, chẳng qua hiện tại Sách Ngạch Đồ đã chết, bên cạnh không có người nào có thể tuyệt đối tin tưởng, thành thử Dận Nhưng phải đích thân giao thiệp với gã.

Mọi rợ tiện chủng!

Dận Nhưng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt u ám khó hiểu.

“Thái tử gia....”

Giọng nói mang theo sợ sệt từ bên cạnh truyền đến, nội thị đang chăm chú nhìn hắn, mày nhíu chặt, như u buồn lại như sợ hãi.

Sắc mặt Dận Nhưng dịu lại, kéo y ngồi xuống đùi hắn.

“Không cần sợ, ta sẽ không tặng ngươi cho gã đâu.”

Thủy quang lưu chuyển trong sóng mắt, y cúi đầu, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Dận Nhưng.

Dận Nhưng trong lòng nóng lên, tay kia cởi vạt áo đối phương ra, thuận thế trượt vào, du di ở eo y.

“Thái tử gia....” giọng nói hơi trầm đi, còn mang theo chút run rẩy.

Dận Nhưng cắn vành tai y, cười khẽ: “Còn chưa quen? Gia sẽ cố gắng chiều ngươi....”

“Ư....” người nọ hai má đỏ bừng, hơi nghiêng đầu, đã muốn nhưng cứ giả vờ.

Dận Nhưng cũng không để bụng, vốn với tính tình của hắn, đã tát người này ngã lăn xuống đất từ lâu, nhưng nay chỉ cười một tiếng, bế ngang y lên, đi về phía giường.

Trong kinh thành, Dận Chân đang vịn trán, đau đầu nhìn cái đống hỗn độn trước mắt.

Khu vực Sơn Đông, Hà Giang gặp hạn mùa xuân, không có thu hoạch, tấu chương khẩn cấp tám trăm dặm từ địa phương đưa đến tái ngoại, rồi từ tái ngoại trở về kinh thành, Khang Hy ra lệnh Hộ Bộ trích ngân lượng cứu tế, người khác có thể không biết, nhưng Dận Chân rõ hơn ai hết, hiện tại ngân khố gần như trống trơn, đâu còn ngân lượng để mà trích, dù có miễn cưỡng bỏ ra được, nhưng nếu lại có thêm vùng nào đó gặp tai ương gì đấy, thì khó đảm bảo giữ được cả hai.

Nếu bàn về nguồn tai vạ, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, bắt đầu từ thánh gia nam tuần năm Khang Hy thứ hai mươi ba, đến lần thứ ba nam tuần của Khang Hy vào hai năm trước, không tính mỗi lần đi về, chỉ riêng số người số xe ngựa, sơn hào hải vị quạt dù nghi thức, cũng đã là khoản phí khổng lồ, chưa kể mấy năm nay xuất quân đánh Cát Nhĩ Đan, ngân lượng do ngân khố bỏ ra có thể tính đến hàng ngàn vạn. Còn về đối nội, thái bình lâu ngày, khó tránh được các quan viên bắt đầu trở nên lười biếng buông thả, lại thêm vương phủ tôn thất Bát Kỳ, mượn chức quyền tham ô hối lộ, nhiều đếm không hết.

Khiến y đau đâu không phải chỉ mỗi việc này.

Từ xưa đến nay vùng Tây Nam có nhiều dân tộc sinh sống, hung hãn dũng mãnh, là địa phương xưa giờ khó cai trị, quan viên triều đình đều coi đó là con đường nguy hiểm, một khi có người bị phái đến đó, không phải có suy nghĩ tiêu cực lười nhác sống ngày qua ngày đợi tới lúc hết nhiệm kỳ được điều đi, thì cũng thông đồng cấu kết với nhau hà hiếp bá tính địa phương, vì vậy vùng Lưỡng Quảng kể cả khu Vân Nam, luôn luôn là địa phương khiến triều đình đau đầu nhất.

Tấu chương hôm nay bày trên bàn y, lại chính là chuyện này.

Đề Đốc Quảng Đông – Ân Hóa Hành – cấp báo, dân Sơn Dao nổi loạn, xin triều đình điều binh trấn áp.

Người ra roi thúc ngựa đưa tấu chương vào kinh, chắc do cách xa kinh thành, tin tức không nhạy, cũng không biết Khang Hy đã đi tuần, nên mới đưa thẳng tấu chương đến kinh thành.

Do sự việc trọng đại, đám người Hùng Tứ Lý, Trương Đình Ngọc cũng không dám tự tiện quyết định, lập tức đưa bản tấu chương đến chỗ Khang Hy, ai ngờ đâu đã hơn mười ngày, bên kia vẫn im ắng như trước, trong khi phía nam liên tiếp gởi tấu chương đến, báo cáo quan Tổng Binh Lưu Hổ, Phó Tướng Lâm Phương xuất binh thất bại trở về, Lâm Phương bị giết, ngôn từ bên trong chứng tỏ tình thế vô cùng nguy ngập.

Theo lý mà nói, sự tình trọng đại như vậy, không lý nào Hoàng a mã không lập tức xử lý, nhưng đến nay vẫn bặt âm vô tín, lẽ nào bên đó xảy ra chuyện gì?

Nghĩ vậy, Dận Chân day day ấn đường, đè xuống sầu lo trong lòng, thu dọn bàn, đứng dậy đi đến Nam Thư Phòng.

Nếu so với tình trạng sứt đầu mẻ trán của người ở kinh thành, thì dường như Thảo Nguyên yên ả hơn nhiều, chí ít nhìn từ là vậy.

“Họ còn nói gì nữa?”

“Nô tài chỉ nghe được mấy cái này thôi, lần sau nếu có cơ hội, sẽ....”

“Không cần mạo hiểm, ngươi có thể nghe được mấy cái này, đã không dễ gì rồi, hiện tại hắn tín nhiệm ngươi hơn bất kỳ ai, phải triệt để lợi dụng mới được.” Dận Tự thấy y không nói lời nào, dịu giọng nói: “Nhất định sẽ có một ngày báo được mối thù xưa, mười năm cũng không tính là muộn, ngươi đã nhẫn nhịn lâu như vậy, không nên vì việc nhỏ mà để công lao đổ sông đổ biển.”

Triệu Thụy Văn ngẩng đầu lên, trên gương mặt thanh tú thoáng hiện ánh thù hận, lại lập tức hồi phục dáng vẻ bình tĩnh êm dịu.

“Cẩn tuân dặn dò của Bát gia.”

“Nơi này không thích hợp ở lâu, ngươi về trước đi, để tránh hắn không tìm thấy ngươi.”

“Dạ.”

Lục Cửu đứng canh cửa bên ngoài, tiễn người nọ yên ắng rời đi, cuối cùng lại vòng về.

“Gia, đã tiễn người đi rồi.”

Dận Tự ừ một tiếng, cầm một quân cờ đen lên rồi tùy ý đặt xuống, trên bàn cờ hai màu đen trắng, chằng chịt thành ván cờ.

Vào lúc Thái tử bị phế, Triệu Thụy Văn vẫn luôn đi theo hắn, không rời không bỏ, lại từng mấy lần làm được việc, tuy dung mạo chỉ xếp vào hàng thanh tú, nhưng vượt trội về phần dịu dàng ngoan ngoãn, im lặng ít lời, cũng không nói năng xằng xiên, trung thực đáng tin, một năm trở lại đây Dận Nhưng rất yêu thích y, xem như tâm phúc, về phần mối quan hệ thầm kín kia, đương nhiên không thể nói cho người ngoài biết.

Song, Triệu Thụy Văn chẳng qua là con cờ do Dận Tự an bài bên cạnh hắn mà thôi.

Triệu Thụy Văn có thù với Thái tử, vả lại còn lại thù xưa hận cũ, năm ấy Thái tử mượn cớ đánh chết nội thị đi theo Cửu A ca Dận Đường, khéo sao lại là hảo hữu cùng Triệu Thụy Văn tiến cung, thân như tay chân, mấy năm nay y vẫn luôn nhẫn nhịn, đi từng bước một đến vị trí ngày hôm nay, chính là vì báo thù rửa hận.

Nói ra, chỉ e cả bản thân Dận Nhưng cũng trăm triệu lần không nghĩ tới, một việc mà trong mắt hắn là nhỏ bé không đáng kể, cuối cùng lại là cội nguồn cho những dây dưa rối rắm ngày nay.

Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu, rất nhiều người đều cho rằng bản thân là người mưu tính người khác, nào biết chính mình cũng là người bị người khác mưu tính.

Trong chốn cung đình, mỗi bước đều kinh động lòng người, một khi sơ suất, có khả năng sẽ vạn kiếp bất phục.

Khóe môi Dận Tự khẽ cong thành nụ cười lạnh.

Nhị ca, dù bản thân ta không muốn tranh giành, nhưng không có nghĩa là mặc người xâm phạm, ngươi không nghĩ cách tự bảo vệ lấy mình, mà còn đi gây sự với ta, lẽ nào ngươi chắc chắn ta sẽ ngồi yên chờ chết?