Sơn Hà Chẩm

Chương 126: Chương 126:




Đầu óc Sở Du có chút choáng váng, nàng ngơ ngác nhìn Vệ Uẩn ở cuối hành lang, hắn không nói gì, cũng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt không vui không buồn, nhưng thân thể lại mơ hồ run lên.



Cố Sở Sinh cầm tay nàng, một giây trước khi nàng cất bước, hắn ta bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, hắn ta cầm tay nàng thật chặt, khàn giọng lên tiếng: “A Du, nàng đừng đi, nàng đừng rời bỏ ta.”



Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu, nhìn khuôn mặt tràn đầy sự khẩn cầu của Cố Sở Sinh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Rất lâu sau, nàng rốt cuộc mới lấy lại tinh thần, không lưu loát mà nói: “Làm sao ngươi dám?”



Làm sao dám nói ra? Làm sao dám nói cho nàng biết?



Chẳng lẽ hắn ta cho rằng, tất cả sự tổn thương, một câu xin lỗi là có thể giải quyết được.



Tất cả sự đau khổ, quỳ một cái là có thể tan thành mây khói.



Thân thể nàng run rẩy, nước mắt như muốn lăn xuống mà ra, nàng muốn rút tay nàng ra, mà hắn ta lại khăng khăng không thả, hắn ta biết nàng muốn làm gì, nhưng là hắn ta không thể để nàng làm được.



Hắn ta đã thua sạch tất cả các con át chủ bài, hắn ta đã thử tất cả các khả năng, nếu như nàng đi, hắn ta thật sự không còn cách nữa.



Thế là hắn ta chỉ có thể vụng về kéo nàng, nàng đau khổ muốn rút tay, hắn ta nhiều lần lên tiếng: “Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, A Du, ta sẽ không phạm phải nữa. Ta biết nàng muốn gì, ta biết yêu nàng như thế nào, ta có thể đối tốt với nàng hơn bất cứ kẻ nào, A Du…”



Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Buông ra.” Giọng nói Sở Du run rẩy, nàng đã cực kỳ cố gắng kiềm chế, nhưng những cảm xúc nổ tung lên kia vẫn quanh quẩn trong lòng nàng. Nước mắt nàng nhẹ nhàng không ngừng rơi xuống, mà thanh niên với tư thái ung dung trước sau như một kia lại giống như đã buông bỏ tất cả tự tôn, hắn ta dây dưa không thả, đau khổ lên tiếng: “Ta không buông, ta không thể buông!”



Tiếng mưa rơi bắt đầu trở nên lớn hơn, dưới ánh đèn, hai người kia đều chật vật không chịu nổi.



Vệ Uẩn đứng cách đó không xa, hắn lẳng lặng nhìn bọn họ, hắn cảm thấy mình đứng rất gần, nhưng nhìn hai người thế nào cũng cảm thấy xa xôi như vậy. Bọn họ giống như có một thế giới vô hình, ngăn cách hắn ở bên ngoài.



Hắn đã sớm cho người lui xuống, cho tất cả ám vệ và gián điệp xung quanh lui đi, trong toàn bộ đình viện chỉ có ba người bọn họ, hắn vẫn luôn được người khác tán dương là hữu dũng hữu mưu, hắn có thừa sự thong dong khi đối mặt với ngàn quân vạn mã, vào giờ khắc này hắn lại cảm thấy, mình giống như đã mất đi lòng người.



Hắn không biết mình muốn làm gì, thế nhưng ngoại trừ đứng đó, hắn đều không làm được gì cả.



Hắn nhìn hai người kia, nhận thức những cảm xúc mênh mông giữa bọn họ, rất lâu sau, hắn rốt cuộc mới mở miệng: “Cố đại nhân, đủ rồi.”



Cố Sở Sinh ngẩn người, hắn ta thông thấy Vệ Uẩn thu dù lại, đi đến bên cạnh hai người họ.



Vệ Uẩn giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ lên trên tay Cố Sở Sinh.



“Cố đại nhân,” Hắn bình tĩnh mở miệng: “Mọi thứ đều có giới hạn, ngươi đi đến một bước đó, không đi qua được thì nên buông tay quay đầu.”



Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn ta lẳng lặng nhìn Vệ Uẩn.



“Nàng ấy là,” Cố Sở Sinh khó khăn mở miệng: “Nàng ấy là đại phu nhân của Cố phủ ta.”



Vệ Uẩn rũ mắt xuống, hắn cầm tay Cố Sở Sinh, không dùng lực, lại nói: “Phiền ngài buông tay.”



“Nàng là Cố đại phu nhân mà ta nằm cùng giường chung gối mười hai năm, tiến vào phần mộ tổ tiên của Cố gia ta, cùng ta hợp táng.”





“Mời buông tay.”



“Vệ Uẩn,” Cố Sở Sinh rốt cuộc cũng cảm nhận được cường độ trên cổ tay truyền đến, hắn ta đau đến mức phát run, nhưng hắn ta cố chấp không buông tay, hắn ta nhìn Vệ Uẩn chằm chằm, nói từng câu từng chữ: “Nàng là thê tử của ta.”



Bàn tay nắm lấy tay hắn ta của Vệ Uẩn có chút buông lỏng, lông mi hắn run rẩy, sau đó hắn lại khống chế lại sức lực, muốn cố gắng từng chút một kéo tay Cố Sở Sinh từ trên người Sở Du xuống.



Cố Sở Sinh điên cuồng giằng co, Vệ Uẩn không nhúc nhích, hắn ta tay đấm chân đá, Vệ Uẩn không đánh trả, hắn chỉ rút tay hắn ta ra từng chút một.



Giống như tình cảm của hắn ta, từng chút từng chút, cưỡng ép lôi kéo ra ngoài từ trong số mệnh cuộc đời.



Cố Sở Sinh sợ hãi than khóc, Vệ Uẩn bình ổn kiềm chế. Cố Sở Sinh rốt cuộc không khống chế nổi nữa, gào thét ra tiếng.



“Ngươi là cái thá gì?! Vệ Uẩn, nàng là tẩu tử của ngươi, đời trước, nàng là thê tử mà ta cưới hỏi đàng hoàng, đời này, nàng là thê tử mà đại ca ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi có thân phận gì mà ở đây quản chuyện của ta và nàng?”



Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn bảo vệ Sở Du ở sau lưng, nhìn Cố Sở Sinh bị hắn đẩy ra, hắn bình tĩnh nói: “Cố đại nhân, trở về đi, nên làm cái gì thì làm cái đó.”





Cố Sở Sinh ngồi dưới đất, thở hổn hển nhìn bọn họ, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ của Cố Sở Sinh, trong mắt mang theo sự thương hại, nhưng cũng không biết là thương hại hắn ta hay là thương hại chính mình.



“Trở về đi,” Hắn khàn giọng mở miệng: “Ngài lại Đại học sĩ của Nội các, thiên hạ này còn có rất nhiều chuyện đang chờ ngài, có rất nhiều bách tính đang dựa vào ngài. Đừng ở đây dây dưa với một phụ nhân, không ra thể thống gì.”



Nghe thấy lời này, Cố Sở Sinh cúi đầu cười.



“Vệ Uẩn… ta thật sự không nghĩ tới, đời này có thể nghe được hai chữ thể thống từ trong miệng ngươi.”



Vệ Uẩn khép hai tay trong tay áo, nghe tiếng mưa gió, nghe hắn ta nói: “Vệ Uẩn, đời trước, ta chính là chú ý nhiều người, trông nom quá nhiều người, ngày nàng chết, ta ngồi ở linh đường, còn phê duyệt văn thư.”



“Nhưng ngươi biết không,” Giọng nói của Cố Sở Sinh xen lẫn với tiếng mưa, dần dần trầm thấp: “Sau đó ngươi sẽ phát hiện ra, sau khi nhuệ khí thiếu niên của ngươi đã bị mài giũa, thiếu đi sự phong lưu tươi mới mà người đời thích nhất, tất cả mọi người sẽ chỉ càng ngày càng xa cách ngươi. Người yêu ngươi càng ngày càng ít, con đường càng đi càng hẹp. Cuối cùng ngươi được người ta cúng bái trên tế đàn, sống giống như một tấm bài vị.”



“Ngươi cho rằng vì sao ta thua ngươi?” Cố Sở Sinh cười lên, hắn ta chống đỡ chính mình, chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm vào hắn, cười như điên lên tiếng: “Ta không phải thua Vệ Uẩn ngươi, ta là thua thời gian, bại bởi chính ta. Ta đi quá nhiều đường…” Hắn ta khàn giọng lên tiếng: “Sự sạch sẽ mà nàng thích nhất, ta không có, dũng khí, ta không có, thuần túy, ta không có.”



“Lúc nàng yêu ta nhất…” Cố Sở Sinh khàn giọng lên tiếng, hắn ta nhìn Sở Du, trong mắt mang theo sự mờ mịt: “Lúc nàng yêu ta nhất…”



Cũng là thời niên thiếu của hắn ta.



Hắn ta mặc hồng y đội kim quan, khí phách phấn khởi. Hắn ta đảm nhiệm Huyện lệnh của Côn Dương, mang bách tính đi tị nạn; hắn ta lấy thân là văn thần, xuyên qua chiến trường.



Lúc nàng yêu hắn ta nhất, là hắn ta cưỡi ngựa mà đến, sáng sủa vô tư; là hắn ta trợ giúp lương thảo mà đến, dù cho toàn thân là vết thương chồng chất cũng muốn ngẩng đầu nói với nàng: “Nàng đừng quan tâm đến ta, bảo vệ lương thảo cẩn thận.”



“Vệ Uẩn,” Giọng nói hắn ta thấp đi: “Con đường ngươi đi, nhất định sẽ không bảo vệ được cho nàng. Ngươi chỉ làm nàng phí hoài, không bằng buông tay.”



Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn chậm rãi cười lên.



“Cố Sở Sinh,” Trong nụ cười của hắn đều là sự cay đắng: “Nàng chưa bao giờ là của ta, ngươi muốn thì nên hỏi xem nàng có bằng lòng hay không chứ không phải là bảo ta buông tay.”



“Điểm khác biệt lớn nhất giữa ngươi và ta,” Hắn nhìn Cố Sở Sinh chăm chú, khó khăn nói: “Đó chính là, ngươi yêu một người, ngươi cảm thấy các ngươi hai bên là của nhau, cho nên mất đi bản thân mình. Ta yêu một người nhưng chưa bao giờ cảm thấy nàng thuộc về ta, hoặc là ta thuộc về nàng.”



“Ta là Vệ Uẩn, là Trấn Quốc Hầu, là Bình vương bây giờ, ta có trách nhiệm của ta, có con đường ta muốn đi. Nàng cũng giống như vậy.”





Sở Du nghe hắn nói, chậm rãi ngẩng đầu, ngước nhìn thanh niên bên cạnh.



Mưa gió thổi tới, vẻ mặt hắn trầm tĩnh thản nhiên, hắn kiềm chế cảm xúc, hoàn toàn khác với dáng vẻ thất thố của nàng và Cố Sở Sinh. Hắn từ trong mưa gió đi tới, đã sớm bị nước mưa làm ướt quần áo, lại chưa từng ảnh hưởng đến hắn một chút nào. Hắn nhìn Cố Sở Sinh, giọng nói bình ổn thong dong: “Nàng là Sở Du, là Đại phu nhân của Vệ gia, là cáo mệnh nhất phẩm, cũng là tướng quân Bắc Phượng trong quân. Cuộc đời của nàng cách xa không chỉ ngươi và ta, nàng không thuộc về ai cả, nàng yêu ai, không yêu ai, ta không quản được; nàng muốn ở lại Vệ gia, hay là theo ngươi đi Hoa Kinh, hay là dạo chơi trong thiên hạ, ta cũng không quản được.”



“Ngươi bảo ta buông tay,” Vệ Uẩn cười một cách khó khăn: “Lại nói từ đâu?”



“Ngươi chưa từng cho cho nàng dáng vẻ mà tình cảm nên có,” Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn Cố Sở Sinh: “Ngươi không để nàng học được cách khoe khoang tự lập từ trong tình cảm, không để nàng cảm nhận được tình cảm sẽ là thành lũy tốt nhất của nàng, cho đến nay, ngươi cũng không thể hiểu rõ, một tình cảm tốt đẹp, trước tiên cần phải làm một người cho tốt. Cho nên, đừng dây dưa nữa.”



Hắn cúi người, cầm lấy cây dù bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Trở về đi, làm Cố Sở Sinh cho tốt đã rồi hẵng yêu một người.”



Nói xong, hắn giơ tay lên, nắm chặt tay Sở Du.



Tay của hắn rất ấm, trong khoảnh khắc nhiệt độ đó dâng lên, nàng cảm giác mình giống như người bị chìm ngập trong vũng nước sâu, được người ta bỗng nhiên vớt lên.



Nếu như tình yêu của Cố Sở Sinh là đầm lầy kéo nàng nghẹt thở thì người này giống như chiếc thuyền nhỏ, kéo nàng đi về phía bờ bên kia.



Nàng lẳng lặng đi theo hắn, đi ngang qua nơi mưa to, hắn che dù, nghiêng dù xuống, che chắn mưa to. Bọn họ đi vào phòng, hắn cho người chuẩn bị trà gừng, lại lấy quần áo cho nàng, hắn rũ mắt xuống nói: “Đi thay trước đi, đừng để bị lạnh.”



Sở Du trầm giọng đáp lời, dáng vẻ của hắn quá bình thản, bình thản đến mức làm cho nàng cũng theo đó mà yên ổn trở lại.



Nàng thay quần áo xong, Vãn Nguyệt bưng canh gừng tiến lên, nàng ôm chén, Vệ Uẩn cầm khăn, hắn đứng sau lưng nàng, nhè nhẹ lau sạch tóc nàng.



Nàng chậm rãi trấn định lại, trong sự ấm áp mà tìm về một phần lý trí, động tác của người sau lưng dịu dàng cẩn thận, chờ sau khi lau cho tóc nàng khô rồi, hắn chiếc bát đã uống hết từ trong tay nàng, thấp giọng nói: “Ngủ trước đã, ta còn có rất nhiều chuyện, đi về trước.”



“Tiểu Thất,” Sở Du rốt cuộc cũng mở miệng: “Chàng không có gì muốn hỏi ta sao?”



Vệ Uẩn đưa lưng về phía nàng, rất lâu sau, hắn rốt cuộc nói: “Ngày khác đi.”



Sở Du trầm giọng đáp lời, Vệ Uẩn đi ra ngoài mấy bước, lại dừng bước chân lại.




“A Du,” Giọng nói hắn khàn khàn, Sở Du ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng hắn, nghe hắn nói: “Ta cũng sẽ khổ sở.”



Dù cho hắn làm tốt hơn nữa, giả vờ bình tĩnh hơn nữa, thong dong hơn nữa.



Thế nhưng con người dù sao cũng là con người.



Sở Du ngơ ngác nhìn hắn, thanh niên trước mặt xoay người lại, hắn khó khăn cười cười, khàn giọng lên tiếng: “Nàng có thể tới đây,” Hắn giống như thời niên thiếu, thế nhưng câu nói này, hắn nói khó khăn như vậy, chậm như vậy, hắn nói: “Nàng có thể qua đây, ôm ta một cái không?”



Để ta biết, trong tình cảm này, không phải ta đang một mình cố gắng.



Để ta hiểu rằng, tình cảm này, sẽ được đáp lại.



Sở Du nhìn hắn, đối phương chờ giây lát, không chờ được điều gì, Vệ Uẩn cúi đầu cười khẽ, dường như đã khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn ung dung của ngày thường, hắn xoay người đi, dịu dàng nói: “Không sao, ta đi về trước.”





Nhưng mà vừa dứt lời, hắn bị người ta bỗng nhiên đánh tới từ phía sau, gắt gao ôm trong lòng.



Sở Du ở sau lưng hắn, dùng trán chống vào hắn, nhiệt độ của nàng từ phía sau hắn truyền đến, Vệ Uẩn ngơ ngác nhìn ngọn đèn lay động ngoài cửa, cũng không biết làm sao, nước mắt lại rơi xuống.



Sở Du ở sau lưng hắn, ôm hắn, Vệ Uẩn không dám quay đầu, không dám chớp mắt, giọng nói hắn khàn khàn, chầm chậm mở miệng.



“Ta không biết làm thế nào nữa, ta không biết nên làm thế nào.”



“A Du,” Hắn khàn giọng lên tiếng: “Thật ra Cố Sở Sinh nói đúng, con người đều yêu thiếu niên, có đôi khi ta sẽ nghĩ, năm đó mười lăm tuổi ở Bắc Địch, nàng cõng ta đi qua khó khăn gian khổ, khi đó ta cảm thấy thế giới vô cùng tốt đẹp. Khi đó Vệ Thu và Vệ Hạ còn có thể đùa giỡn với ta, Thẩm Vô Song cũng nói nhiều hơn bây giờ, mẫu thân đối mặt với ta cũng sẽ không lo lắng bất an, khi đó nàng hãy còn ôm ta, gọi ta là Tiểu Thất.”



“Nhưng còn bây giờ thì sao, bản thân ta cũng không biết làm thế nào nữa.”



“Vệ Thu và Vệ Hạ rất ít đùa giỡn với ta, Thẩm Vô Song cũng bắt đầu trở nên cung kính, mẫu thân có lời nào cũng để trong lòng, chưa bao giờ nói với ta, ngay cả nàng…”



Vệ Uẩn nhìn đèn lồng chập chờn, khàn giọng lên tiếng: “Cũng thay đổi rồi.”



“Ta tự hỏi ta không làm sai điều gì, ta cố gắng che chở cho mỗi người, ta học được cách kiềm chế, nhẫn nại, bao dung, quả quyết,” Vệ Uẩn chậm rãi nhắm mắt lại, trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào mơ hồ: “Nhưng mỗi người đều vẫn cách ta càng ngày càng xa, kính mà không yêu, khen mà không thân. Nhưng mà ta đã làm sai điều gì vậy?”



Giọng nói Vệ Uẩn run rẩy, hắn giống như có chút không kiềm chế được, ở trong ngực Sở Du, hắn chậm rãi cong người xuống, hắn giơ tay lên, che mặt mình, bỗng nhiên khóc lên thành tiếng: “Ta chỉ là trưởng thành mà thôi.”



Hắn chỉ là trưởng thành mà thôi.



Một người sau khi lớn lên, mỗi một câu người đó nói đều sẽ trở nên có ý tứ sâu xa, mỗi một động cơ của người đó đều sẽ bị coi là hàm chứa dã tâm.



Hắn đã rất cố gắng, hắn cố gắng muốn để mỗi người bên cạnh sống tốt, hắn cố gắng muốn ôm người sau lưng, tất cả sự lo lắng, sợ hãi, bất an của nàng, hắn đều đang vì nàng mà giải quyết, nhưng thế giới vẫn không biến thành dáng vẻ mà hắn muốn.



Hắn đã làm sai điều gì vậy?



Nàng từng cho Cố Sở Sinh những thứ tốt đẹp nhất của mình, nàng có thể buông xuống tất cả trong cơn mưa đêm, lén chạy đi tìm Cố Sở Sinh, nàng có thể mang theo dũng khí tuyệt đối không quay đầu để yêu người không biết yêu kia, sau đó Cố Sở Sinh làm sai rồi, quỳ xuống đất khẩn cầu, còn có thể có được sự mềm lòng thương tiếc của nàng.



Hắn cẩn thận cho nàng tất cả sự tốt đẹp, hắn vì nàng mà cầu cáo mệnh nhất phẩm, vị trí Bắc Phượng tướng quân từ Triệu Nguyệt, hắn vì đuổi kịp nàng mà cố gắng trưởng thành, muốn che gió chắn mưa cho nàng. Nàng không đủ thích hắn, hắn liền đợi nàng, nhưng nàng vẫn càng đi càng xa, hắn không biết làm sao để giữ nàng lại, hắn thậm chí còn không dám giống như Cố Sở Sinh, mở miệng cưỡng cầu giữ nàng lại.



Bởi vì hắn biết, nếu như hắn giữ nàng lại, nàng sẽ ở lại.



Thế nhưng hắn không dám nói gì cả, hắn cũng chỉ có thể ở trong cơn mưa đêm này, ở trong ngực nàng, cầm tay nàng mà gào khóc.



Rất nhiều năm rồi hắn chưa từng khóc, Sở Du gắt gao ôm chặt hắn, sự đau đớn kịch liệt xông tới, nàng cắn chặt răng.



Lần đầu tiên nàng cảm nhận rõ ràng được như vậy, so với trong tưởng tượng của nàng, Vệ Uẩn sống càng khó khăn hơn, đau khổ hơn.



Chỉ là có vài người chưa từng bày vết thương ra cho người ta nhìn, thế là cho dù nó mưng mủ thối rữa, người khác cũng cho rằng người đó sống nhẹ như mây gió.



Nàng nhớ tới năm năm trước tại Sa Thành, Vệ Uẩn ngâm mình trong nước thuốc của Thẩm Vô Song, hắn giãy giụa khóc rống, ôm nàng gọi nàng, tẩu tẩu, ta đau.



Thuở thiếu thời, hắn còn có thể nói ra lời như vậy, sau khi lớn lên thì ngay cả hai chữ “Ta đau”, hắn cũng không nói ra được, ngược lại chỉ hỏi nàng, ta có chỗ nào làm không tốt?



Không có chỗ nào làm không tốt.




Sở Du cắn chặt hàm răng, nàng nghe tiếng khóc của hắn, nhớ tới thời niên thiếu của mình.



Nàng không công bằng.



Dù cho hắn chưa từng mở miệng, nhưng nàng lại rõ ràng ý thức được, tình cảm này, nàng quá không công bằng. Nàng giữ lại cho Vệ Uẩn tất cả những vết thương mà Cố Sở Sinh từng cho nàng, Cố Sở Sinh gò bó nàng, nàng lại lấy tư thái đại phu nhân của Cố gia để sống ở Vệ gia, lại quên mất năm đó Vệ Uẩn từ Bắc Địch trở về, trong ba điều kiện đưa cho Triệu Nguyệt, hắn đã vì nàng mà cầu quân chức; Cố Sở Sinh phụ lòng nàng, nàng luôn lo lắng bất an, chờ đợi Vệ Uẩn có một ngày phụ lòng, lại không nhìn thấy Vệ Uẩn để tình cảm này ở trong lòng năm năm, chưa bao giờ phai nhạt một chút nào.



Nàng cho Cố Sở Sinh đã làm sai tất cả những gì tốt nhất của mình, lại cho Vệ Uẩn không làm sai điều gì tất cả những gì không tốt nhất của mình.





Tình cảm bất kể như thế nào cũng sẽ có lúc gặp trắc trở, đau khổ và ngọt ngào song hành với nhau, bao dung và tự do gắn liền với nhau. Vệ Uẩn vì nàng mà cố gắng trải tốt con đường, mà nàng, ngay cả dũng khí để đi lên cũng không có.



Nàng hít sâu một hơi, nắm chặt tay lại.



Nàng đột nhiên nghĩ, nếu như trở lại năm mười lăm tuổi đó, nếu như nàng chưa từng gả cho Cố Sở Sinh, không trải qua sự mài mòn của thời gian, trong năm tháng tốt đẹp nhất, nàng gặp được người này, nàng sẽ làm gì?



Lúc ý nghĩ này lóe lên, nàng liền cúi đầu, hung hăng gặm cắn trên môi người này.



Tiếng khóc và nước mắt xen lẫn trong nụ hôn này, nàng đặt Vệ Uẩn dưới thân, ngón tay trượt vào trong tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau.



Nàng chưa từng phóng túng hôn hắn như thế, không mang theo một chút kỹ xảo nào, lỗ mãng lại nóng nảy. Vệ Uẩn ở dưới người nàng, chậm rãi nắm chặt tay nàng.



“Vệ Uẩn,” Sở Du ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn hắn: “Ta thẳng thắn với chàng, ta từng sống một đời rồi.”



“Vừa rồi, ta nghe thấy rồi.”



Vệ Uẩn nhìn người ngồi phía trên, thân thể hắn căng thẳng, hắn có chút sợ hãi lời mà nàng sắp nói ra, Sở Du lẳng lặng nhìn chăm chú vào người bên dưới, bình tĩnh nói: “Ta đã từng gả cho người khác, từng có con.”



“Ta biết.”



Vệ Uẩn rũ mắt xuống, không tự chủ được mà nắm chặt mười ngón tay đan xen với nàng, nhưng mà lại giống như nghĩ đến cái gì đó, hắn chậm rãi buông ra.



Sở Du cúi người, tóc rũ xuống bên cạnh hắn, nàng lẳng lặng nhìn hắn, dịu dàng nói: “Trước kia, ta không tốt với chàng.”



“Không có…” Vệ Uẩn khàn giọng lên tiếng: “Là ta cầu quá nhiều.”



“Chàng nên cầu,” Sở Du giơ tay lên, phủ lên khuôn mặt hắn, vẻ mặt dịu dàng: “Ta từng có dáng vẻ rất tốt, khi đó ta rất dũng cảm, thứ mà chàng muốn, làm người yêu, ta nên cho chàng. Thế nhưng ta đã cho người khác, không cho chàng.”



“Đừng nói nữa!” Vệ Uẩn dường như có chút khó xử, hắn muốn đứng dậy, Sở Du giơ tay lên, bỗng nhiên đè hắn xuống, nàng nhìn hắn, vẻ mặt trịnh trọng.



“Cho nên Vệ Uẩn,” Ánh mắt của nàng rơi vào trong mắt hắn, xen lẫn sự dây dưa, nàng lẳng lặng nhìn hắn, bình tĩnh nói:”Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?”



Vệ Uẩn ngẩn người, hắn giống như không hiểu rõ, Sở Du giơ tay lên, gỡ trâm cài tóc từ trên tóc mình xuống. Tóc đen rơi xuống như suối, trong mắt nàng còn mang theo hơi nước, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.



“Nếu như lúc ta mười lăm tuổi, ta nhìn trúng chàng,” Nàng giơ tay lên, gỡ thắt lưng của mình xuống, Vệ Uẩn ngơ ngác nhìn, nhìn quần áo nàng tản ra, nàng cúi người: “Nếu như chàng thích ta, vậy thì hôm nay có rượu hôm nay say, chàng thấy có được không?”



Vệ Uẩn không lên tiếng, ánh mắt của hắn chuyển sang bên cạnh, hắn mở miệng, như muốn nói cái gì đó, Sở Du đưa tay luồn vào tóc hắn, dịu dàng lên tiếng: “Chàng có thích ta không?”



“Thích.” Một tiếng này không có chút do dự nào, lại mang theo tiếng nức nở và sự tủi thân, Sở Du nhẹ giọng cười. Nàng cúi đầu xuống, ngậm lấy môi hắn, dịu dàng nói: “Vậy thì đủ rồi.”



“Vậy thì đủ rồi.”



Mưa rơi mùa thu, hành lang mang theo sự lạnh lẽo, bọn họ ôm, hôn, từ mặt đất đến trên giường, vui vẻ tràn trề.



Lúc cao trào bỗng nhiên đến, hắn ôm nàng gắt gao, toàn bộ chôn vùi trong cơ thể nàng.



Thân thể hắn run rẩy, gắt gao ôm chặt nàng.



Hắn ôm ấp nàng, hắn cảm nhận được nàng, trong khoảnh khắc đó hắn đột nhiên phát hiện ra, dù cho giờ khắc này nàng nói nàng muốn đi, hắn cũng không sợ.



Bởi vì hắn biết, Sở Du của lúc này, thật sự yêu hắn.