Sớm Yêu Trễ Cưới

Sớm Yêu Trễ Cưới - Chương 47




Thích Giai từ trong lòng Lâm Tiêu Mặc thức dậy mặt trời đã cao quá đầu, cô nhẹ nhàng cuộn thân mình, toàn thân trên dưới đều đau mãnh liệt như kháng nghị cô “sử dụng quá độ”. Cô nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh, tối qua anh tựa hồ có chút mất khống chế, vừa mạnh vừa nhanh, ôm lấy cô từ cửa phòng khách dày vò đến trên giường phòng ngủ, trên đường còn không ngừng biến hoá tư thế, nhắc đến cũng khiến cô phải mặt đỏ tai hồng.

Thích Giai muốn hỏi anh có chuyện gì, nhưng mỗi lần vừa gợi chuyện liền bị anh hôn loạn, không đợi cô kháng nghị liền xoay người lại ngăn chặn cô, mãnh liệt ra vào, chiếm giữ. Vài lần như thế, cô mệt đến ngay cả sức lực cầu xin cũng không có, chỉ hận không thể bất tỉnh, sao còn dám hỏi lại? Cứ như thế, cô vẫn nhạy cảm cảm thấy được anh tối qua “quá hăng hái” là có liên quan đến Lục Tranh, bất quá anh nếu không muốn nói, vậy cô cũng sẽ không hỏi tiếp.

Vươn tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường, khi nhìn thấy kim đồng hồ chỉ 12 giờ, Thích Giai giật mình ngồi dậy. Mẹ còn canh ở bệnh viện, không biết có ăn cơm chưa?

Vì động tác quá mạnh, Lâm Tiêu Mặc đang ngủ say cũng bừng tỉnh. Anh dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn Thích Giai, “Sớm vậy?”

“Không còn sớm đâu, gần 12 giờ rồi.” Thích Giai xốc chăn lên xuống giường, chân vừa động liền hít sâu một hơi.

“Sao vậy?” Lâm Tiêu Mặc vội vàng ngồi dậy, khẩn trương hỏi.

“Không sao, nơi đó hơi đau.” Thích Giai đỏ mặt, khom lưng nhặt áo sơmi trên mặt đất.

“Đừng đi, để anh xem xem.” Lâm Tiêu Mặc ngăn chặn Thích Giai, mạnh mẽ kéo cô lại, đẩy bả vai cô để cô nằm ngửa.

“Nhìn gì ạ? Em không sao?” Sắc mặt Thích Giai hồng lên lấy tay che khuất chỗ riêng tư, không cho phép anh nhìn trộm.

“Đừng che.” Lâm Tiêu Mặc quỳ gối trước giường, kiên quyết lấy ta cô ra.

“Tiêu Mặc, em… thật sự… không cần!” Thích Giai nằm ngửa, trong lòng hoảng cực kỳ, không nhìn thấy động tác của anh, xúc giác lại khá nhạy cảm. Cô thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt kia nhìn chằm chằm vào chỗ non mềm của mình, vẻ mặt còn nghiêm túc nghiêm cứu thương tổn của cô. Khi ngón tay lành lạnh của anh chạm đến đúng chỗ, một cảm giác đau đớn không hiểu vì sao, trong nháy mắt bùng nổ, làm cho cô gần như phải rên lên tiếng, thân hình nhỏ xinh cũng run nhẹ.

“Đau không?” Thanh âm trầm thấp của anh mang theo ma lực trấn an, quanh quẩn dưới thân cô.

Đau, nhưng không chỉ có đau, Thích Giai thở hổn hển ừ một tiếng, hai mắt thẳng tắp nhìn đèn thuỷ tinh trên trần nhà, cắn răng, chống lại cảm giác xấu hổ còn tra tấn người hơn đau đớn.

“Hơi hồng, hình như bị sưng.” Lâm Tiêu Mặc áy náy nói, “Bảo bối, xin lỗi.”

“Không có việc gì, anh mau để em đứng lên đi.” Thích Giai nôn nóng thúc giục. Cô cảm thấy bị anh không kiêng nể gì nhìn chằm chằm, cảm giác gig cũng không làm quả thực so với tiến quân mạnh mẽ điên cuồng kia còn làm cho người ta mặt đỏ tim đập hơn.

“Em nằm đây một lát, anh đi mua thuốc mỡ cho em.” Lâm Tiêu Mặc nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng khách kiếm quần áo ném xuống tối qua.

“Không cần thuốc mỡ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi.” Thích Giai ngồi dậy, giữ chặt tay anh giải thích, “Chỗ này không thể tuỳ tiện dùng thuốc được, không tốt đâu.”

“Như vậy sao?” Lâm Tiêu Mặc khó nén lo lắng, “Nhưng mà hình như sưng đỏ rất khủng khiếp.”

“Không sao, trước kia cũng có cảm giác sưng như vậy, qua một ngày thì khỏi rồi.” Cũng không quản anh có hiểu hay không, Thích Giai vẫn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, đang đánh răng, Lâm Tiêu Mặc liền ôm lấy cô từ sau lưng.

“Xin lỗi, làm em đau.” Hơi thở ấm áp xâm nhập vào tóc cô, “Lần sau sẽ không.”

Thích Giai nhìn đôi mắt trong gương ẩn chứa vẻ day dứt kia, cười thoải mái. Cô ngậm lấy nà chải, nặn kem đánh răng lên bàn chải của anh, lại nhét vào miệng anh, xúc động nói, “Đây là cảnh tượng em rất mơ ước.”

“Cái gì?” Lâm Tiêu Mặc hỏi.

“Anh nhìn gương đi.” Thích Giai chỉ chỉ hình ảnh bọn họ chen chúc đứng cùng một chỗ trong gương, anh vòng tay quanh thắt lưng cô, cô tựa vào lòng anh, trên người là áo ngủ đáng yêu, khoé miệng vẫn còn dính bọt biển… Cảnh tượng như vậy vô cùng thân thiết và ấm áp, chỉ có tình cảm vô cùng sâu đậm mới có thể ngay cả khi đánh răng cũng dính cùng một chỗ với nhau.

Lâm Tiêu Mặc dường như hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô, dịu dàng sờ đầu cô, miệng còn vương bọt biển nói, “Sau này còn nhiều hơn.”

Thích Giai cười yếu ớt lấy nước súc miệng, nước cuối thu lành lạnh, trong lòng cô lại êm dịu, ấm áp.

Rửa mặt xông, Thích Giai gọi điẹn cho mẹ mới biết họ đã mua cơm ở căn tin bệnh viện, ăn xong rồi.

“Nếu vậy, anh dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn nha.” Lâm Tiêu Mặc sờ cái cằm đã gầy đi rõ rệt của cô, thật đau lòng, “Mấy ngày nay cũng không chịu khó ăn cơm, gầy đi rất nhiều.”

“Có rất nhiều đâu, hôm trước em mới vừa cân qua, mới 5 cân.” Thích Giai cố tình nói thoải mái, “Vừa may có thể đem quần áo chật trước kia ra mặc nữa.”

“Ngốc.” Lâm Tiêu Mặc xoa tóc cô, “Mau thay quần áo, anh dẫn em đi ăn cơm.”

Thích Giai muốn trực tiếp đến bệnh viện, nhưng nghĩ mình đã thật lâu không chú ý ăn uống, hơn nữa Lâm Tiêu Mặc mỗi cuối tuần cũng theo mình tuỳ tiện ăn, cô thật sự băn khoăn, liền quyết định theo anh ra ngoài ăn cũng tốt.

Thay quần áo xong, hai người ra cửa, Lâm Tiêu Mặc nắm tay cô hỏi, “Muốn ăn gì?”

Thích Giai nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Đỉnh Thái Phong đi, nghe nói ở đường Nhân Dân vừa mới khai trương.”

“Em thích bánh bao hấp?” Lâm Tiêu Mặc nghi hoặc liếc cô.

“Cũng không hẳn.” Cô hất cằm cười, “Bất quá anh thích.”

Nắm tay cô thật chặt, khoé môi Lâm Tiêu Mặc lộ ra nụ cười, “Không cần chiều theo anh, anh dẫn em đi ăn lẩu.”

“Không được, sẽ rất nóng. Ăn ở Đỉnh Thái Phong đi.” Giọng nói của cô kiên định.

“Thôi được.”

Đi xe đến quảng trường Phúc Sĩ, đúng giờ cơm trưa, trong cửa hàng đã gần như hết chỗ ngồi, Lâm Tiêu Mặc nhìn dòng người chờ bên ngoài, “Quên đi, đổi chỗ khác.”

“Đừng mà, đã đến đây rồi.” Thích Giai lặng lẽ đếm số bàn đang xếp hàng, cười nói, “Chỉ hai ba bàn,so với Thượng Hải ít hơn, đợi lát nữa thôi.” Sợ anh cự tuyệt, cô lại làm nũng nói, “Em rất muốn ăn bánh báo thịt cua đó.”

Lâm Tiêu Mặc bất đắc dĩ thở dài, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, “Vậy em ngồi đi, anh đi lấy số.”

Lấy được số, bọn họ ngồi ở một bên chờ đến lượt mình. Thích Giai buồn chán nghịch ngợm bàn tay thon dài của Lâm Tiêu Mặc, mở ra năm ngón tay, khép lại, gập lại, tiếp tục duỗi ra, sờ sờ khớp xương… Cô chơi đùa quên hết xung quanh, bỗng nhiên nghe anh lên tiếng, “Con người Lục Tranh cũng tốt.”

Một câu không đầu không đuôi lại khiến Thích Giai sợ tới mức khẽ giật mình, não bộ cũng nhanh chóng liên tưởng đến tình huống cẩu huyết trong phim truyền hình: Lục Tranh dùng hành động thực tế chứng minh anh sẽ làm cho mình hạnh phúc hơn so với Lâm Tiêu Mặc, vì thế Lâm Tiêu Mặc quyết định chia tay cô?

Cô bất an nghiêng đầu, tỉ mỉ tìm manh mối từ anh, “Anh có ý gì?”

“Nhìn anh như vậy làm gì?” Lâm Tiêu Mặc bị ánh mắt nhìn chằm chằm của cô làm cho nổi cáu, đưa tay vỗ đầu cô, “Anh không phải chỉ khen người khác tốt sao? Có thể có ý gì chứ?”

Dứt lời, anh tựa hồ lại nghĩ ra được điều gì, màu mắt trầm xuống, híp mắt hỏi, “Em nghĩ rằng anh chuẩn bị đem em tặng cho anh ta?”

“Anh dám!” Thích Giai lạnh lùng phun ra hai chữ, ánh mắt tràn ngập uy hiếp.

Vẻ ngang ngược lộ ra trong lời nói này của cô thành công lấy lòng Lâm Tiêu Mặc. Anh vòng tay qua cổ cô, không để ý người xung quanh, hào phóng mổ trên mặt cô một cái, cười hì hì, “Không phải không dám, là không bỏ được.”

“Mau buông ra, đông người như vậy!” Thích Giai ngăn lại bờ vai của anh.

“Để cho họ nhìn.” Lâm Tiêu Mặc lần này trực tiếp cắn trên gương mặt đỏ hồng của cô.

Nhìn thấy đôi tình nhân đang ngồi chờ bên cạnh nhìn trộm, Thích Giai véo thắt lưng anh một phen, lại ra sức giãy dụa thoát ra, lấy mu bàn tay chùi qua chỗ anh vừa cắn, “Cắn em đau muốn chết, thật hoài nghi anh cầm tinh con cẩu.”

“Đau không? Để anh thổi một cái là khỏi.”

Lâm Tiêu Mặc vừa nói xong đã muốn sáp lại, Thích Giai sợ đến mức vội vàng đẩy anh ra, giả vờ giận, “Đừng gây chuyện, gây chuyện nữa em giận đó?”

“Anh không gây chuyện a, bất quá bộ dáng em tức giận giống như cá nóc thở, rất đáng yêu.” Lâm Tiêu Mặc xoa hai má càng đỏ hồng của cô, cố ý trêu đùa.

Thích Giai cho anh một cái nhìn xem thường. Anh chắc là “người điên” đi, cô càng ngượng ngùng, càng phản kháng, anh đùa càng hăng hái hơn. Đang phiền não làm sao để anh khôi phục vẻ đứng đắn, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, lớn tiếng hỏi, “Anh còn chưa báo cáo với em vì sao hôm qua uống nhiều rượu như vậy đó? Nói mau, uống với ai?”

“Lục Tranh.”

“Sao lại uống rượu, các anh nói chuyện gì?”

Lâm Tiêu Mặc thu lại nụ cười, ngồi thẳng thân mình nghiêm nghị nhìn cô, ngữ khí mỉa mai, “Chưa nói gì.”

“Không tin.” Thích Giai nói thẳng, “Chưa nói gì anh vừa rồi sẽ lộ ra loại cảm xúc này sao?”

Lâm Tiêu Mặc mím môi, trầm mặc một lát mới nói, “Anh ta nói rất thích em, muốn kết hôn với em.”

“Vậy anh nói thế nào?” Thích Giai khẩn trương hỏi.

“Anh có thể nói thế nào?” Thanh âm Lâm Tiêu Mặc khẽ lên cao, mang theo vài phần đắc ý và kiêu ngạo, “Anh đã nói, anh ta đã tới chậm, em đã là người của anh rồi.”

Thích Giai cười khúc khích, ngón tay đâm đâm bàn tay anh, “Lừa quỷ thôi.”

“Anh thật đã nói như vậy đó.” Lâm Tiêu Mặc trở tay bao lại ngón tay cô, “Anh cám ơn anh ta đã làm chuyện này, có cơ hội anh sẽ trả lại cho anh ta.”

Lâm Tiêu Mặc nói xong vài ba câu, cũng không định nói ra chuyện anh và Lục Tranh uống rượu với nhau, gọi ba chai rượu đỏ, ai cũng không chịu thua trước.

Bọn họ ngồi ở quán bar, giữa tiếng ca hơi khàn khàn của ca sĩ mà một ly lại một ly tiếp tục uống. Lục Tranh lấy tay xoa nhẹ trên bình rượu, “Cậu thích cô ấy điều gì? Nếu có một ngày cậu phát hiện cô ấy không tốt như cậu nghĩ cậu còn có thể thích cô ấy không?”

“Anh muốn nói chuyện cô ấy đi làm ở hộp đêm sao?”

“Cậu đã biết?” Lục Tranh không kinh ngạc, ngày đó khi anh tìm Thích Giai ngả bài liền đoán được Thích Giai sẽ nói thẳng ra, bất quá anh tò mò, “Cậu không thèm để ý sao?”

Lâm Tiêu Mặc đón ánh mắt anh ta, không trực tiếp trả lời vấn đề đó, “Với tôi cô ấy quan trọng hơn anh tưởng.”

“Tôi cũng vậy.” Lục Tranh không để ý trong mắt Lâm Tiêu Mặc đã nhóm lên ngọn lửa, tiếp tục nói, “Tôi có thể cho cô ấy tất cả.”

Lâm Tiêu Mặc nắm chặt tay, không ngừng nhắc nhở bản thân bình tĩnh, anh lạnh lùng mở miệng, “Tất cả là gì? Tiền, nhà, xe, thân phận phu nhân giàu có? Hay là toàn bộ bản thân anh?”

“Cậu cảm thấy còn chưa đủ sao?”

Lâm Tiêu Mặc lắc đầu, khẳng định, “Thứ cô ấy cần không phải như vậy.”

“Tôi biết, cậu muốn nói cô ấy cần tình yêu, tôi cũng có thể cho, hơn nữa sẽ không ít hơn bất kì ai.” Lục Tranh kiên định nói.

“Anh sai rồi.” Lâm Tiêu Mặc cười nhìn Lục Tranh, mang theo dáng vẻ người chiến thắng, gằn từng tiếng tuyên bố, “Cô ấy không chỉ cần một người yêu tính cách của cô ấy, cô ấy càng cần một người yêu con người cô ấy hơn.”

“Anh nói anh yêu cô ấy, kỳ thực không phải. Anh chỉ cảm kích cô gái trước kia đã giúp anh ra khỏi cảnh khó khăn, nếu ngày đó người giúp anh không phải Thích Giai, đổi lại thành Lí Giai, Vương Giai gì đó anh cũng sẽ cảm kích. Anh sở dĩ muốn kết hôn với cô ấy, cũng không phải do thứ anh gọi là yêu, mà là cô ấy phù hợp với tiêu chuẩn chọn làm vợ của anh, nhân tiện cũng thoả mãn nguyện vọng báo ân của anh.”

Thấy Lục Tranh muốn phủ nhận, Lâm Tiêu Mặc nhấc tay ý bảo anh nghe mình nói xong, “Tôi không có ý định mắng chửi anh, nhưng anh hỏi bản thân một chút, nếu Thích Giai không phải thân phận hôm nay, mà là chân chính làm cô gái tiếp viên ở hộp đêm, thời điểm anh gặp lại cô ấy sẽ muốn cưới cô ấy làm bạn cả đời với anh sao?”

Không đợi Lục Tranh trả lời, Lâm Tiêu Mặc bình tĩnh thay anh ta tuyên bố đáp án, “Anh sẽ không. Nếu có, nếu anh chỉ là đơn thuần muốn kết hôn với người con gái đã từng giúp anh, vậy anh từ vài năm trước đã nên đến Việt Giới tìm cô ấy.”

Lục Tranh nắm chặt ly rượu, có cảm giác bị người vạch trần lời nói dối, lúng túng khi bị nhìn thấu nội tâm. Lâm Tiêu Mặc nói anh không muốn chấp nhận sự thật, anh luôn miệng nói mình không để ý đến quá khứ của Thích Giai, thực ra anh mới là người chú ý đến thân phận kia nhất.

Khi ở trên biển nhận ra Thích Giai, anh rất phấn khởi, bởi vì anh kinh hỉ phát hiện người mình muốn cảm kích lại là người phụ nữ xuất sắc như thế, anh cảm thấy đây là trời cao ban cho anh cơ hội, nhưng mà…

Lục Tranh nới lỏng lực đạo trên tay, giọng mỉa mai cười cười, “Thích Giai xuất sắc có gì sai, đừng nói với tôi cậu không thích?”

“Tôi đương nhiên thích.” Lâm Tiêu Mặc thanh thản thừa nhận, “Nhưng tôi yêu chính là cô ấy thuần tuý nhất, mặc kệ cô ấy có giúp tôi không, mặc kệ cô ấy có xuất sắc hay không, mặc kệ cô ấy đã làm gì, tôi đều thích cô ấy, bấy luận ai cũng không thay đổi được.”

Lâm Tiêu Mặc thưởng thức ly rượu đỏ trên tay, thì thào nói nhỏ, “Nếu anh không gặp lại cô ấy, anh sẽ tìm một người thích hợp để kết hôn, nhưng tôi thì không, người tôi muốn mãi mãi chỉ là Thích Giai.”

“Như nhau, cô ấy cũng sẽ không, người cô ấy muốn chỉ có tôi.” Lâm Tiêu Mặc nói chắc như đinh đóng cột, “Đừng hoài nghi, đây là tôi và cô ấy đã dùng khoảng thời gian bảy năm để chứng thực đó.”

“Các người đã sớm quen nhau?” Lục Tranh kinh ngạc hỏi.

“Cô ấy là mối tình đầu của tôi, cũng là người phụ nữ duy nhất của tôi.” Lâm Tiêu Mặc nhìn thẳng vào anh ta, tuyên thệ chủ quyền và lập trường, “Cho nên, không ai có thể lay động tình cảm của tôi đối với cô ấy.”

Lục Tranh rủ mắt, quơ quơ rượu đỏ trong tay, bật cười, “Thích Giai nói đúng, tôi thật không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, thế nhưng ngay cả tin tức lớn như vậy cũng không biết.”

“Bây giờ biết cũng không muộn.” Lâm Tiêu Mặc nâng ly rượu chạm vào ly của anh ta, “Tôi và Thích Giai đều cảm ơn tất cả chuyện anh làm, bất quá…” Anh ngừng lại, vẻ mặt trang nghiêm nhìn nhằm chằm Lục Tranh, “Tôi không hy vọng người phụ nữ của tôi sẽ bị loại chuyện này làm phiền lòng, cho nên nợ anh, tôi trả, cũng xin Lục Tổng không cần lại đến quấy rầy cô ấy.”

Lục Tranh đón nhận ánh mắt của anh, trầm mặc thật lâu sau mới chậm rãi nói, “Được, món nợ này tôi sẽ nhớ kỹ.”