Sớm Yêu Trễ Cưới

Sớm Yêu Trễ Cưới - Chương 43




Thế sự trêu ngươi, gan Thích Giai và ba cô không thích hợp.

“Bây giờ chỉ có thể bắt đầu hoá trị, chờ đợi gan thích hợp.” Bác sĩ nói.

“Không có biện pháp khác sao?” Thích Giai biết, tuy bệnh viện sẽ xếp việc thay gan của ba cô là ưu tiên, nhưng phải chờ đến khi có lá gan hiến tặng thích hợp với ba cô thì nói dễ hơn làm.

“Không còn cách khác, bởi vì dựa theo quy định, chúng tôi không tiếp nhận những bộ phận cấy ghép không phải của người thân bệnh nhân.” Bác sĩ nói xong, bỗng nhiên nói thêm, “Ba cô có anh chị em hay người thân trực hệ nào không?”

“Ông ấy còn có một người chị và một em gái.” Thích mẹ trả lời.

“Vậy mọi người có thể đến lúc tan tầm, xem họ có thể tới xét nghiệm một chút, có lẽ có thể tìm được gan tương xứng, bất quá…” Bác sĩ ngừng lại, chần chừ nói, “Điều kiện tiên quyết là họ phải tự nguyện quyên tặng, mà trong thực tế đại đa số người không chấp nhận quyên tặng bộ phận cơ thể.”

Đối với đề nghị của bác sĩ, Thích ba kiên quyết phản đối, “Họ tuyệt đối sẽ không đồng ý, các người không cần thiết đi làm mất mặt mình.”

Thích Giai biết ba cô nói có lí, năm đó mẹ cô ốm đau trên giường, hai người bác ngay cả một chút tiền cũng không cho mượn, bây giờ còn phải hiến gan, các bà sao đồng ý được. Nhưng dù vậy, vì ba cô, cô vẫn muốn đi thử một lần.

Bác hai trong lời nói xem như uyển chuyển, “Giai Giai, không phải bác không muốn a, con xem bác đã lớn tuổi, sức khoẻ cũng kém, anh họ con công tác lại không tốt, nếu có di chứng gì, trong nhà cao thấp còn phải dựa vào bác đây!”

Mà khi đến phiên cô út, liền trở nên chanh chua, “Cô vì cứu ba cô, đương nhiên nói không thành vấn đề, người sức khoẻ tốt, đem hiến một nửa lá gan, không chết cũng mất nửa cái mạng. Hơn nữa, cô bây giờ không phải có tiền sao? Dùng tiền đi mua đi.” Không chỉ như thế, cô út còn gọi điện thoại cho Thích Lê Minh, một phen chế giễu, Thích ba tức giận mắng con gái, “Bảo con không cần cầu xin họ, con cố tình không nghe, họ là loại người gì, ba còn không hiểu rõ sao?”

“Ba, con không thể nhìn ba…” Thích Giai xoay lưng lại, nghẹn ngào nói không nên lời.

Thích Lê Minh cũng phát hiện ngữ khí của mình có chút quá đáng, ông thở dài, nâng tay nắm lấy tay con gái, “Con gái ngốc, mạng do trời quyết định, cưỡng cầu cũng không được.”

“Ba, sẽ không đâu…”

“Được rồi, nói chuyện với ba, con và Tiểu Lâm tính khi nào kết hôn?” Thích ba đột nhiên hỏi.

“Chờ ba khoẻ lại, chúng con liền kết hôn.” Thích Giai lắc lắc cánh tay ba cô, ra vẻ làm nũng nói, “Con còn muốn ba dắt tay đi trên thảm đỏ a.”

“Được, ba còn muốn mặc tây trang, thắt nơ.” Thích Lê Minh vuốt tóc Thích Giai, cười, một lát sau trong mắt lại hiện lên vẻ ưu tư, “Nhưng… ba sợ…” Cuối cùng ông không đành lòng nói tiếp, than khẽ, chuyển sang khen Lâm Tiêu Mặc, “Tiểu Lâm này thật tốt, trong khoảng thời gian này nó giúp đỡ nhiều.”

Thích Giai đồng ý gật đầu, mấy ngày nay chuyển đến Hoa Tây, mặc kệ là bác sĩ hay y tá đều có thái độ với họ đặc biệt hoà nhã dễ gần, tuy cô không biết học trò của ông ngoại Lâm Tiêu Mặc là thần thánh phương nào, nhưng ít ra có thể mời được nhiều chuyên gia hội tụ như vậy, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.

“Đúng rồi, chuyện các con nhà họ biết chưa?” Thích Lê Minh đột nhiên hỏi.

Thích Giai khẽ giật mình, chần chừ sau một lúc, khẽ ừ.

“Họ không có ý kiến gì chứ?” Thích ba lại hỏi. Từ việc Lâm Tiêu Mặc ở thành phố khác cũng có thể mời được nhiều chuyên gia như vậy, Thích Lê Minh đại khái có thể đoán ra anh không phú cũng quý, đều nói nhà giàu khó vào, ông không phải cảm thấy con mình không xứng với người ta, nhưng làm ba, ông cũng không đồng ý để con gái bị người khác xem thường.

“Ba, họ đều rất tốt.” Thích Giai ậm ờ nói.

“Vậy là tốt rồi, tốt rồi…” Thích Lê Minh thở phào nhẹ nhõm, thì thào lặp lại.

Do ảnh hưởng của thuốc, tinh thần của Thích ba cũng không tốt, Thích Giai thấy ông không nói thêm nữa, liền hạ giường, nhẹ giọng nói, “Ba, ba nghỉ ngơi một lát đi.”

**

Buổi tối, Thích mẹ kiên trì phải thay cho cô và Lâm Tiêu Mặc trở về nghỉ ngơi, Thích Giai vốn định từ chối, nhưng mẹ cô lại nói, “Con không mệt nhưng cũng phải lo lắng cho Tiểu Lâm. Cậu ấy mấy ngày nay làm việc liên tục, sức khoẻ làm sao chịu nổi?”

“Dì, con không sao.” Lâm Tiêu Mặc vội nói, “Sức khoẻ dì không tốt, dì nên trở về nghỉ ngơi, tụi con còn trẻ…”

“Hay là nghe mẹ đi.” Thích Giai giữ chặt cánh tay Lâm Tiêu Mặc, hướng anh cười cười, “Y tá và bảo vệ đều có, có việc có thể gọi bọn họ.”

“Đúng, hai đứa về ngủ một giấc cho khoẻ.” Thích mẹ khẽ phất tay.

Lâm Tiêu Mặc thấy thế cũng không chối từ nữa, dắt tay Thích Giai, “Dì, tụi con đi trước, dì có gì thì gọi điện thoại cho tụi con.”

**

Để thuận tiện, Lâm Tiêu Mặc nhờ người ở bệnh viện tìm giúp một căn nhà, vị trí ngay cạnh khu người nhà bệnh viện, chủ nhà là bác sĩ của Hoa Tây, nhà ở sạch sẽ, gia cụ điện nước đều đầy đủ.

Thích Giai rất mệt mỏi, về đến nhà trực tiếp ngồi phịch ở sôpha không muốn cử động nửa bước.

“Đi tắm trước đi, tắm xong thì ngủ sớm một chút.” Lâm Tiêu Mặc đứng trước sôpha, dịu dàng vuốt tóc cô.

“Em ngủ không được, em sợ ba…”

“Thích Giai, em như vậy sao có thể cùng ba em đánh thắng trận này? Em cũng nghe bác sĩ nói, ý chí rất quan trọng, chú kiên cường như vậy, em không thể nhụt chí.”

“Tiêu Mặc, em biết, nhưng em vẫn sợ.” Thích Giai vòng tay ôm thắt lưng anh, tựa đầu vào bụng anh.

Giọng Lâm Tiêu Mặc lập tức mềm dịu hơn, “Đừng sợ, bệnh viện đã đem tình huống của ba em đưa đến tổng viện Võ Cảnh, họ sẽ họp lại bàn kế hoạch chữa trị mới, hơn nữa giáo sư Trần hôm nay nói với anh, kế tiếp sẽ đặc biệt phê chuẩn một số thuốc đặc hiệu từ nước ngoài cho chú dùng.”

“Thuốc đặc hiệu?” Thích Giai ngẩng đầu phấn khởi, tựa hồ từ ba chữ này tìm được một đường hy vọng.

“Ừ, ông ấy nói hiệu quả cũng không tệ.” Lâm Tiêu Mặc vuốt ve hai gò má rõ ràng đã gầy đi, đau lòng nói, “Trái lại em thì đi xuống như vậy, anh rất sợ em sẽ suy sụp.”

“Không đâu, em sẽ chăm sóc tốt cho mình.” Thích Giai bắt được tay anh, ánh mắt ẩm ướt, “Tiêu Mặc, thật sự rất cảm ơn anh.”

“Ngốc, có gì phải cảm ơn, chuyện của em chính là chuyện của anh.” Anh xoa cằm cô, dịu dàng nói, “Đi tắm được chưa?”

“Anh theo giúp em.”

Lâm Tiêu Mặc khẽ giật mình, không nói chuyện, khom người, bế cô từ chỗ ngồi vào phòng tắm.

Thích Giai vừa rồi chỉ tuỳ tiện nói, đợi đến khi vào phòng tắm, nhìn thấy Lâm Tiêu Mặc bắt đầu tự giác động thủ cởi quần áo, cô mới nghĩ đến thẹn thùng.

“Cái kia…” Cô thúc vào ngực anh, ngượng ngùng nói, “Em tự tắm được rồi.”

“Ngốc, đừng nghĩ lung tung, anh biết em mệt mỏi.” Lâm Tiêu Mặc cười kéo tay cô xuống, “Sau này chúng ta còn thời gian.”

Sau này? Thích Giai cứng đờ, nhớ tới ba cô. Bác sĩ nói qua, nếu tìm không được gan thích hợp, ông nhiều nhất chỉ có thể sống thêm một năm. Nếu như vậy, việc nhìn cô lập gia đình, nhìn thấy cháu ngoại ra đời, toàn bộ đều là hy vọng xa vời. Đối với ba cô mà nói, bây giờ quý giá nhất chính là thời gian.

Phút chốc, một ý niệm trong đầu hiện lên ___ nên có một đứa con đi.

Nghĩ đến đây, Thích Giai ngẩng đầu, hai tay vòng qua cổ Lâm Tiêu Mặc, vươn đầu lưỡi đến, vẽ lên hầu kết anh.

Cám dỗ mê người làm cho Lâm Tiêu Mặc như bị điện giật đẩy đầu cô ra, hô hấp không xong, “Ngoan, đừng nháo, anh không muốn…”

“Em muốn.” Cô kiên định nói, sau đó lại mang theo vài phần cầu xin, “Tiêu Mặc, cho em một đứa con, em muốn một đứa con.”

“Em…” Lâm Tiêu Mặc nhíu mày, sau một lúc mới thở dài, “Anh biết em muốn để chú an tâm, nhưng anh không muốn con mình ở tình huống như vậy mà bị đưa đến thế giới này, hơn nữa…” Anh dừng một chút, “Em bây giờ cần nghỉ ngơi, chờ trạng thái em tốt lên một chút nói sau, được không?”

“Không được, không kịp đâu.” Thích Giai lắc đầu, môi đỏ mọng non mềm không để ý đến kháng cự của anh, chủ động tìm đến cánh môi mỏng, dán lên.

“Thích Giai…” Lâm Tiêu Mặc nghiêng đầu, tránh khỏi nụ hôn của cô, “Em đừng như vậy, em có nghĩ đến bây giờ anh cũng không muốn đứa con không?”

Động tác Thích Giai bị kiềm hãm, có chút đăm chiêu nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Tiêu Mặc, khoé miệng bị ép nâng lên, cố gắng nặn ra nụ cười, “Xin lỗi, em không khống chế được, anh ra ngoài đi, để em tự tắm.”

“Thích Giai, anh…” Lâm Tiêu Mặc đưa tay muốn ôm cô, lại bị cô khéo léo tránh đi. Thấy thần sắc cô cứng đờ như thế, bộ dáng muốn ngăn người khác tiếp cận, anh đành bất đắc dĩ thở dài, “Vậy em tắm trước đi.”

Thích Giai đưa lưng về phía anh, cũng không quay đầu lại ừ một tiếng. Mãi đến khi nghe được tiếng đóng cửa vang lên, cô mới nâng tay mở vòi sen, để dòng nước lạnh như băng chảy thành hàng trên người, nháy mắt thấm ướt quần áo. Cô bụm mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt kiềm nén liền tràn mi chảy ra.

“Ngốc à, anh phải làm sao với em bây giờ?” Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm khiến Thích Giai hoảng sợ, cô đột ngột quay đầu lại, thấy Lâm Tiêu Mặc nhíu mày chậm rãi đi về phía mình.”

“Tắm không cần cởi quần áo sao?” Anh khoá vòi sen, kéo cô đến, hai tay linh hoạt bắt lấy cúc áo sơ mi của cô, từng hạt bị cởi bỏ, đang cởi áo ra, tuyết trắng bị nội y màu đen bao lấy liền bày ra trước mắt.

“Em tự làm được.” Thích Giai bắt được tay anh, xoay đầu đi, không muốn để anh thấy nước mắt của mình.

Lâm Tiêu Mặc trái lại không buông tay, đặt lên chỗ cao ngất mềm mại kia, dùng sức vuốt ve.

Hành động lẳng lo như thế làm cho Thích Giai sửng sốt, xoay đầu lại muốn hỏi thì bị anh ôm lấy cằm hôn xuống. Đầu lưỡi linh hoạt lợi dụng kẽ hở khi cô kinh hô, tiến quân thần tốc, ở trong miệng cô cuộn,cuối cùng quấn quýt, hút lấy thật mạnh.

“Chờ một chút…” Cô cuống quýt tránh nụ hôn của anh, nỗ lực làm anh dừng lại. Người đàn ông này vừa rồi còn đối với dụ dỗ của cô thờ ơ thậm chí hầm hầm tức giận, nhưng bây giờ sao lại ra tay phản công.

“Chờ không kịp.” Anh dùng lời của cô trả lời cô. Cũng đem cô hướng về phía mình, lấy nhiệt tình dịu dàng mà say mê, làm càn hôn cô, bàn tay dọc theo thắt lưng, vuốt ve da thịt mềm mại của cô.

Trong những cái chạm dịu dàng ân ái, nhiệt độ tăng dần, bên tai Thích Giai vang ong ong, cô có thể cảm giác được rõ ràng vật kề bụng mình, loại cảm giác nóng bỏng này cùng với nước lạnh trên người hình thành đối lập mãnh liệt, khiến cô bất giác vặn vẹo thân mình.

“Muốn sao?” Anh dùng miệng mở khuy cài áo ngực của cô, lại hư hỏng ngậm lấy thưởng thức.

Thứ kích thích mãnh liệt làm cho Thích Giai ngẩng đầu lên, hừ nhẹ một tiếng.

“Ngoan, ôm sát vào.” Anh kéo tay cô vòng qua cổ mình.

Thích Giai nghe lời ôm anh, giây tiếp theo đã bị anh nâng lên đi vào. “A” cô hét lên, theo bản năng kẹp chặt thắt lưng anh, phía sau là bức tường lạnh lẽo, trước người là lồng ngực nóng bỏng của anh, tư thế như vậy khiến cô có chút sợ hãi, “Không muốn, sẽ ngã…”

“Vậy bám chặt vào.” Anh kéo chân cô, đem cô dựa sát vào tường, ở cửa ma sát vài cái đã mất kiên nhẫn chậm rãi tiến vào. Cảm giác bị lấp đầy thậm chí có chút trướng làm Thích Giai không tự chủ được cúi đầu rên rỉ, “Ân…”

Lâm Tiêu Mặc nhắm mắt lại cảm thụ được nơi nhỏ hẹp của cô siết chặt, tầng tầng lớp lớp thịt non nớt khi anh tiến vào trong nháy mắt đã gắt gao bao vây lấy anh, tựa như vô số miệng nhỏ mở ra hút lấy anh, ma xát, làm cho anh càng muốn tiến sâu hơn.

Anh đem hai chân trắng nõn của cô mở ra càng lớn, tần suất hạ thủ cũng nhanh hơn.

“Quá… Sâu quá.” Thích Giai khẽ hô, hai tay bám chặt bờ vai anh.

Anh không để ý tới lời cô, cúi đầu liền cắn đến trước ngực cô đỏ bừng, nhẹ nhàng kéo lên, xem sự kinh hô kháng nghị của cô như lời đồng ý hấp dẫn, ôn nhu.

Bị tập kích cả trên lẫn dưới, hơn nữa tư thế mẫn cảm như thế, khiến Thích Giai thở hổn hển liên tục, đến khi cô không chịu nổi liền cầu xin tha thứ, “Không muốn, Tiêu Mặc… không muốn.”

“Không muốn?” Anh giương giọng, quả thực nghe lời rút ra lửa nóng chôn sâu bên trong, lúc Thích Giai đã nghĩ đến hết thảy chấm dứt, anh lại hung hăng tiến sâu vào, nơi cứng rắn nóng bỏng nào đó mang theo năng lượng vô hạn, mạnh mẽ xuyên qua hoa kính.

“A…” Kích thích kịch liệt làm cho toàn thân Thích Giai co rút, không kiềm được muốn kẹp chặt hai chân, liên luỵ thịt non bên trong cũng gắt gao co lại, xoắn đến Lâm Tiêu Mặc hít một ngụm khí.

“Chặt quá.” Anh than thở. Của cô nóng bỏng tiêu hồn, làm cho anh khó có thể thừa nhận, phải liên tục thở mạnh,mới có thể khắc chế phóng thích dục vọng. Sau khi trận kích thích liên hoàn kia biến mất, anh mới bám chặt mông cô, mạnh mẽ xâm nhập lần hai, ham muốn nóng bỏng dồn dập tiến lên, khiến cô mãnh liệt chấn động, tóc đen buông xoã, bao trùm lấy hai người.

Thích Giai thở hổn hển không ngừng, cố gắng thích ứng sự tiến sâu vào cơ thể, khoé mắt hơi rơi lệ, “A, không cần… rất… rất sâu rồi…” Cô kêu gào đứt quãng.

Bên trong xuân ý dày đặc hơn, hơi thở nam tính cùng tiếng gọi kiều mỵ nữ tính, làm cho người khác mặt đỏ tai hồng.

Từ một cái xâm nhập, Thích Giai lại kêu lên, “Đến rồi…”

“Đến chỗ nào rồi?” Lâm Tiêu Mặc vừa hổi, vừa ra sức nghiền nát cái miệng nhỏ kia, trên mặt cười rất gian tà.

“A!” Khoái cảm như tia lửa, chạy tán loạn khắp thân thể, Thích Giai lớn tiếng thở gấp, trong đầu trống rỗng, thiếu chút nữa muốn hôn mê bất tỉnh. Đôi môi cô khẽ run lên, không ngừng a phát ra hơi thở ấm áp, hoa kính co rút nhanh, anh đang bên trong bị bao lấy càng chặt.

“Bảo bối.” Anh khàn giọng gọi cô, con ngươi đen khoá trụ trên người cô, mãnh liệt trong cơ thể cô mà vui sướng cướp đoạt. Anh lay động mãnh liệt, triển khai từng đợt tiến công hung ác liên tục, làm cho dục vọng hoà nhập vào nơi sâu nhất hoa kính, để lại ấn ký của anh nơi đó.

Hơi thở hoan ái tràn ngập tứ phía, hai tay của cô bất lực ở trên lưng anh chà xát, phát tiết cảm giác trong cơ thể như ngựa hoang mất cương… Khi anh tiến lên, khoái cảm từng trận lại từng trận, mạnh như pháo hoa bùng nổ, cô nghe thấy Lâm Tiêu Mặc phát ra tiếng thở dốc dồn dập, cảm giác được ham muốn bên trong cơ thể mình càng lúc càng lớn, lớn đến lấp đầy hoa kính của cô, sau một đợt tiến công vào trong, tinh hoa nóng bỏng phun trào ra, hoà nhập nơi sâu nhất…

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, tiếng nước róc rách hoà vào tiếng ngâm nga thở dốc. Qua thật lâu, hết thảy đã bình tĩnh, Thích Giai thấm mệt cả người ngồi phịch trên mặt đất phòng tắm, tuỳ ý Lâm Tiêu Mặc từ phía sau ôm cô, giúp cô tẩy sạch thân thể.

Anh nhẹ nhàng chà xát mái tóc dài của cô, “Bớt thời gian chúng ta đi làm giấy chứng nhận!”

Thích Giai vừa định cự tuyệt, lại nghe anh nói, “Ba em sẽ không muốn thấy em chưa lập gia đình đã có thai đâu!”