Sớm Yêu Trễ Cưới

Sớm Yêu Trễ Cưới - Chương 38




Một cái tát này khiến Thích Giai tỉnh hơn phân nửa, cô ra sức thét chói tai, giãy dụa, nhưng hai chân lại bị hai người đàn ông còn lại gắt gao ngăn chặn, mà gã heo mập đó cũng bắt đầu động thủ xé quần áo của cô, bộ y phục ngắn che chắn trước ngực bị xé rách, lộ ra nội y màu đỏ bên trong.

Hắn nhìn thân hình trắng bóng trước mặt, sắc dục xông tim, hạ lưu hề hề nói với đồng bọn, “Làn da thật mẹ nó quá đẹp…”

Mắt thấy hắn bắt đầu cởi dây lưng, Thích Giai hoảng sợ lắc đầu, không, cô không thể bị…, cô thà chết cũng không để gã đàn ông này làm bẩn thân mình.

Thấy thời cơ trong lúc hắn cởi quần áo đã thả lỏng lực tay kìm hãm mình, Thích Giai kháng cự, từ trên bàn trà bắt lấy một cái gạt tàn thuốc, hung hăng nện vào mắt hắn.

Không nghĩ tới việc cô gái bị hạ dược còn có lực công kích, mắt bị đập trúng, máu tươi nhất thời từ khóe mắt chảy ra, đau đến nỗi hắn bưng mắt tru lên, “A, mắt của tôi, mù, mù mất thôi…”

Hai người còn lại đang chặn Thích Giai thấy bạn mình máu tươi đầy mặt, sợ tới mức vội vàng tiến đến gần xem xét thương thế. Thích Giai thừa dịp bọn họ thả lỏng cảnh giác, đứng mạnh lên, chạy như bay đến cửa.

Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, thắt lưng đã bị người ở phía sau ôm lấy. Thích Giai vội vàng lấy tay vịn khung cửa, lớn tiếng kêu cứu, “Cứu mạng, cứu mạng a!” Bởi vì dùng lực quá mạnh, ngón tay cô bị kẹp chặt muốn gãy.

Bảo vệ ở hành lang cách đó không xa nghe tiếng kêu cứu, lập tức chạy nhanh đến, nhanh chóng chế ngự ba người đàn ông này, mà chủ quản cũng nghe tin liền chạy tới, cởi áo khoác bao cô lại, nhẹ giọng trấn an, “Đừng sợ, không có việc gì rồi.”

Thích Giai ngồi xổm ngay cửa, gắt gao cắn chặt môi, trong đầu tất cả đều là những hình ảnh vừa rồi. Mọi người xung quanh lên án ba người kia, đối với cô khuyên can khẩn trương đều thành dõi mắt về khoảng không, cô hẳn là nên lớn tiếng khóc, nhưng một chút cũng không khóc nổi.

Cô cứ ngơ ngác ngồi xổm dưới đất, mãi đến khi giọng nói gắt gao của chủ quản vang lên bên tai, “Các người có lầm hay không, ba tên hỗn đản kia có ý đồ cưỡng hiếp cô ấy, cô ấy chỉ tự vệ thôi.”

Cưỡng hiếp? Thích Giai hoảng sợ rùng mình một cái, thần sắc khẩn trương ngẩng đầu, liền thấy hai người thân cảnh phục từ trên nhìn xuống mình, “Có người báo án, nói cô đánh hắn bị thương ở mắt, là cô phải không?”

Thích Giai gật gật đầu.

“Anh ta hiện tại thương tích rất nặng, đang được cấp cứu, mời cô theo tôi đi một chuyến.”

Cảnh sát nói xong tiến đến kéo tay cô, cô sợ tới mức lui lại, tay giữ chặt quần áo càng không ngừng lắc đầu, “Cút ngay, cút ngay, đừng chạm vào tôi.”

Chủ quản thấy thế, đau lòng ôm chặt cô, nhẹ giọng dỗ, “Đừng sợ, đừng sợ.” Rồi sau đó lại hướng tới cảnh sát gầm lên giận dữ, “Tôi nói này đồng chí cảnh sát, các người không thấy được cô ấy bị dọa thành cái dạng gì a? Các người hẳn là phải đem ba tên hỗn đản kia bắt lại, phán bọn họ tội cưỡng gian cũng chưa đủ thỏa mãn.”

Vị cảnh sát kia tựa hồ cũng phát hỏa, lớn tiếng quát lại chủ quản, “Vụ án làm sao không cần cô dạy, tình hình thế nào quay về cục nói sau, không phải trách nhiệm của cô, chúng tôi sẽ không làm bậy bắt người.”

Nói xong xoay người lại nhìn Thích Giai, nhíu mày, chỉ huy người bên cạnh, “Trước hết lấy quần áo cho cô ấy mặc vào, sau đó tìm người cùng cô ấy theo tôi về.”

Chủ quản xung phong nhận việc dẫn cô đi đến đồn cảnh sát, kể lại toàn bộ sự tình, cũng đưa ra băng ghi hình theo dõi hành lang lúc đó, chứng minh ba người kia ỷ mạnh hiếp yếu bức Thích Giai ở lại, mà nữ cảnh sát sau khi kiểm tra thương tích của Thích Giai xong cũng đưa ra bằng chứng ba người dùng vũ lực với cô, cũng có ý đồ muốn xâm phạm.

Ghi chép xong, người cảnh sát phụ trách phá án đem một ly nước đưa tới trước mặt Thích Giai, “Dựa theo quy định, sự việc trước khi được điều tra rõ ràng, cô đả thương người nghiêm trọng cần phải lưu lại sở vài ngày, nhưng tôi tin tưởng lời cô nói. Như vậy đi, cô gọi người đến nộp tiền bảo lãnh, để cho cô đảm bảo xong, chúng tôi sẽ để cô về.”

Chủ quản một bên nghe vậy, nói, “Bao nhiêu tiền, tôi bảo lãnh cô ấy.”

“Xét thấy đối phương bị thương nghiêm trọng, trước nộp 5 vạn tiền bảo lãnh đi.”

“5 vạn? Nhiều vậy sao?” Chủ quản tắc lưỡi.

Cảnh sát liếc mắt nhìn chủ quản một cái, nói, “Nhiều ư? Con mắt của người kia còn chưa biết có giữ lại được không? Hơn nữa cô là người nơi khác, trên nguyên tắc cô không thể bảo lãnh cho cô ấy.”

Lần này chủ quản hoàn toàn im lặng.

Cảnh sát phá án xem xét thấy Thích Giai còn đang ở trạng thái hoảng sợ, thở dài, “Cô chắc vẫn còn là sinh viên đi, cô học trường nào?”

Thích Giai ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người cảnh sát, dùng sức lắc đầu, “Không phải, tôi không phải.”

Không được, không thể để cho trường học biết, nếu bị trường biết được cô ở câu lạc bộ đêm làm thêm, còn đả thương người khác, cô nhất định sẽ bị đuổi học. Nếu bị đuổi rồi, cô sao có thể kiếm việc làm, sao có thể nuôi gia đình?

Cảnh sát thấy cô sợ đến nước mắt lưng tròng, vội trấn an nói, “Đừng lo, chúng tôi sẽ không tìm trường học, tôi chỉ muốn hỏi cô, có bạn học tốt hay giáo sư nào đó, gọi họ tới đây bảo lãnh cho cô thôi.”

Bạn học tốt? Lâm Tiêu Mặc? Không, không, không thể cho anh biết, tuyệt đối không thể.

Nhìn cô liều mạng lắc đầu, cảnh sát lại đề nghị, “Hay là, cô xem còn có người quen nào không?”

Người quen? Thích Giai cắn môi suy nghĩ, trong đầu chợt hiện lên một người. Bất quá, chỉ dựa vào mối quan hệ bây giờ, anh ấy có giúp mình không? Thử một lần đi.

Cô từ trên tay cảnh sát nhận lại di động của mình, bấm một dãy số, điện thoại reo hai tiếng đã có người nhận máy.

“Sư huynh, là em, em có việc muốn nhờ anh giúp đỡ…”

Giang Thừa Vũ hẳn là đã ngủ rồi, trong giọng nói còn mang theo thanh âm khàn khàn vừa tỉnh, “Sao vậy?”

“Em đả thương người khác, ở đồn cảnh sát, phải nộp năm vạn tiền bảo lãnh và có người đảm bảo, anh có thể tới đây không?”

Cô rất cảm kích Giang Thừa Vũ không hỏi nguyên nhân vì sao đã thẳng thắn trả lời, “Được.”

Ngắt điện thoại, Thích Giai nhìn thấy trên di động có tin nhắn chưa đọc, tất cả đều của Lâm Tiêu Mặc. Từ khi cô quyết định không đi Nhật Bản, đây là lần đầu tiên anh liên hệ với cô, đáng tiếc giờ phút này cô một chút cũng không muốn nhận. Toàn bộ đều bỏ đi, vèo một cái, hộp tin nhắn trống rỗng.

Giang Thừa Vũ tới rất nhanh, thấy cô nhíu chặt mày, vỗ vỗ đầu của cô, liền đi về hướng cảnh sát bên kia.

Thích Giai ngồi ôm đầu gối vùi đầu thật sâu vào. Cô không biết Giang Thừa Vũ sau khi biết được chân tướng còn có thể thay cô nộp tiền bảo lãnh không, cũng không biết anh có thể ghét mình hàng đêm làm công chúa ở câu lạc bộ đêm không, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, chỉ muốn ngủ một giấc, sau đó khi tỉnh lại liền phát hiện tất cả đều chỉ là ác mộng của cô mà thôi.

Nhưng cái đau bỏng rát trên mặt và quần áo bị tàn phá trên người luôn nhắc nhở cô hết thảy không phải mộng, cô thiếu chút nữa đã bị cường bạo.

Cô dùng sức ôm chặt chính mình, thân mình không nhịn được mà run rẩy, còn cắn chặt môi không tiết ra một thanh âm nào.

Giang Thừa Vũ làm xong hết thủ tục đi ra thấy một hình ảnh như vậy, đem áo rộng thùng thình của mình khoác lên cô đang cuộn mình lại, thân mình lạnh run như lá cây bàng trong gió. Nhớ tới miêu tả vừa rồi của cảnh sát, anh nắm chặt quyền, hận không thể phanh thây ba tên kia thành tám khối.

“Đừng sợ, không có việc gì đâu.” Anh nửa ngồi chồm hổm, vừa đưa tay đỡ cô, lại thấy cô mạnh mẽ lui về sau.

Giang Thừa Vũ đau lòng thở dài, “Chúng ta về đi, có thể tự mình đi không?”

Thích Giai nâng đầu lên từ đầu gối, kinh ngạc nhìn Giang Thừa Vũ, lại gật gật đầu.

Sau khi hỏi ý kiến của cô, Giang Thừa Vũ mang cô trở về nhà.

“Phòng tắm ở bên kia, em đi tắm trước đi.” Giang Thừa Vũ lấy ra một cái khăn mặt đưa cho cô, nhìn cô đi vào, anh mới cầm di động, nhập vào một dãy số, “Duy Duy, làm phiền giấc ngủ của em? Anh muốn hỏi mượn em một bộ quần áo…”

Thích Giai đứng trong phòng tắm, tùy ý để nước lạnh như băng từ vòi sen chảy xuống, cọ rửa thân thể đã muốn đông lại. Cô nhắm mắt, một hình ảnh lại hiện đến, tay người đàn ông mập mạp, cái miệng mang theo mùi tanh, còn quần áo bị xé rách… Cô dùng sức xoa xoa mình, hy vọng có thể cọ sát ấn ký của họ để lại trên người, cũng cọ sát sự sỉ nhục này.

Chỉ là, chà xát sao cũng không sạch sẽ được, hai tay cô ôm ngực, chậm rãi ngồi xổm xuống, sợ hãi, chán ghét, sợ hãi mãnh liệt cứ tuần tự xuất hiện, làm cho cô khó có thể nén xuống, cuối cùng phải cắn ngón tay, trong tiếng nước ào ào khóc thành tiếng.

Khi cô gái tên Duy Duy kia đem quần áo đưa vào, cô đã lạnh đến co rút lại. Duy Duy cuống quýt tắt nước đi, xả khăn mặt lau khô thân mình và tóc, giúp cô mặc quần áo, mới gọi Giang Thừa Vũ vào, ôm cô đi vào phòng ngủ.

“Có nặng lắm không, cô ấy thật sự không sao chứ?” Duy Duy lo lắng hỏi.

Giang Thừa Vũ nhìn Thích Giai nằm cuộn tròn trong chăn, tim đau từng cơn. Anh thở dài, “Không sao, chỉ bị dọa thôi. Buổi tối cám ơn em, quần áo hôm nào đó sẽ trả lại.”

Duy Duy hiểu được Giang Thừa Vũ không muốn nói cô biết tình hình thực tế, cũng không hỏi thêm, vẫy vẫy tay, chào tạm biệt, “Em về trước, có gì cần giúp đỡ, cứ gọi điện thoại cho em.” Đi tới cửa, cô bỗng nhiên quay đầu, ý vị sâu xa nói, “Anh họ, anh hôm nay rất không bình thường nha.”

Giang Thừa Vũ hơi giật mình, cười cười, “Có lẽ.”

Ngày hôm sau, xác định cảm xúc co đã vững vàng hơn, Giang Thừa Vũ mới đưa cô về trường học. Ở trước cửa kí túc xá nữ sinh, Thích Giai cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói, “Sư huynh, tối qua cám ơn anh, tiền em…”

“Chuyện tiền em không cần lo lắng, trở về nghỉ ngơi cho tốt, mặt khác…” Giang Thừa Vũ dừng một chút rồi nói, “Không cần đi làm ở nơi đó nữa, nếu em cần tìm việc, anh có thể giới thiệu cho em.”

Thích Giai cắn môi, thiên ngôn vạn ngữ chỉ gom lại hai chữ, “Cám ơn.”

Trở lại kí túc xá, cô lại đi tắm. Khi đi ra vừa lúc gặp được Hứa Đình Đình về.

“Cậu tối qua đi đâu? Điện thoại cũng không ai tiếp, Lâm Tiêu Mặc nhà cậu gần như muốn đem đập nát điện thoại phòng ngủ.”

“Kiểm kê trong kho hàng, tín hiệu không tốt.” Cô tìm đại một cái cớ.

“Vậy cậu về rồi thì gọi điện cho anh ấy đi, buổi sáng ra ngoài đã nhìn thấy anh ấy ở dưới lầu chờ cậu, người này…” Hứa Đình Đình huyên thuyên cằn nhằn mà nén giận Thích Giai nói chuyện không đâu, không chú ý Thích Giai đang dùng khăn mặt che lại đã rơi lệ đầy mặt.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng khóc thút thít ẩn nhẫn, Hứa Đình Đình mới giật mình hoảng lên, bước nhanh lại vén khăn mặt trên đầu Thích Giai, kinh ngạc hỏi, “Sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy khó chịu.”

Hứa Đình Đình thấy cô tránh né, biết cô không muốn nói, liền không hỏi thêm nữa, nhưng vẫn nhịn không được lắm điều, “Hai người không hòa thuận sao? Gây thì gây, đừng chiến tranh lạnh, chiến tranh lạnh làm tổn thương tình cảm. Anh ấy chắc chắn chịu đến dỗ dành cậu, chỉ là còn đang giận cậu thôi, cậu cũng nhịn một chút là được, đừng cãi nhau nữa, khó khăn sẽ qua thôi mà?”

Thích Giai ừ một tiếng, đem khăn mặt tiếp tục chà lau tóc. Sau ngày đó, Lâm Tiêu Mặc tức giận đến nỗi nhiều ngày không liên lạc với cô, tuy cô chưa nói, nhưng bọn chị em trong phòng ngủ có thể nhìn rõ, đại khái có thể đoán được họ đang có mâu thuẫn. Tối hôm qua, anh gọi điện thoại và nhắn tin cho mình, tuy một cái cũng chưa xem, nhưng cô có lẽ đoán được anh muốn dỗ dành cô.

Thích Giai tự giễu cười cười, nhớ tới lời nói của Hứa Đình Đình, “Mình sao lại cảm thấy Lâm Tiêu Mặc người ta coi trọng tình cảm này hơn cậu a?”

Người lớn nói không sai, thử hỏi một người đã làm tốt công tác chuẩn bị chia tay, như thế nào lại toàn tâm toàn ý nỗ lực đây? Trong trò chơi tình yêu, cô vẫn lo yêu ít thì mới có thể tiêu sái dứt ra, cô muốn tiêu sái, cho nên mới giữ lại.

Thích Giai dùng khăn lau tóc, cái mũi hít thở thật sâu.

Khi điện thoại vang lên, cô đưa mắt nhìn qua, trên màn hình là một dãy số xa lạ, cũng không phải Lâm Tiêu Mặc.

Cô nhận máy, microphone truyền đến một giọng nữ trung niên, “Xin chào, cho hỏi có phải Thích Giai không?”

“Đúng vậy, đây là?”

“Tôi là mẹ của Lâm Tiêu Mặc.”