Sớm Yêu Trễ Cưới

Sớm Yêu Trễ Cưới - Chương 31




Sau đợt cảm mạo, Lâm Tiêu Mặc vẫn có vẻ bất mãn, cảm xúc không thể nào tốt lên, Thích Giai hỏi bài câu đều bị anh lãng sang chuyện khác, cô biết anh không muốn nói, cũng không hỏi ép nữa, chỉ dặn dò, “Có gì đừng để trong lòng buồn phiền.”

Thấy anh đồng ý, Thích Giai cũng không hỏi lại vấn đề này, mà tận lực tìm chuyện khác dời đi sự chú ý.

Buổi tối trước khi đi Thượng Hải, Lâm Tiêu Mặc tắm rửa sạch sẽ đi ra liền thấy nữ nhân của mình đang giúp thu dọn hành lý, ngọn đèn vàng trong phòng chứa quần áo rọi lên người cô, động tác xếp quần áo, gập cổ áo vô cùng khoan khoái, có sự ấm áp nói không nên lời, làm cho anh cũng khát vọng nhập vào trong đó.

Anh chậm rãi bước đến, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng cô, vô cùng thân thiết gọi, “Bảo bối.”

“Tắm xong rồi?” Cô cũng không quay đầu lại hỏi.

“Ừ.” Anh để cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nỉ non, “Bảo bối…”

Hai tiếng gọi liên tục khiến Thích Giai ngừng lại động tác, xoay người tò mò hỏi, “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Anh dùng cằm cọ cọ tóc cô, ôn nhu nói, “Chỉ là muốn gọi em thôi.”

“Ngốc!” Cô hờn dỗi.

“Anh đi rồi, em có nhớ anh không?” Anh vuốt ve đầu cô, thỏa thích cảm thụ mùi hương thơm ngát tỏa ra từ đó.

“Chắc là có.” Cô chiều theo trả lời.

Nhưng vừa dứt lời, tay trên lưng bỗng dưng siết chặt, đỉnh đầu cũng truyền đến giọng điệu chất vấn của Lâm Tiêu Mặc, “Cái gì mà chắc là có?”

Thích Giai giương cánh môi, tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to đặt trên bụng, cố tình nói, “Vậy thì nhất định có.”

“Có vẻ oan ức quá!” Anh oán giận.

Thích Giai bật cười, kéo tay anh đặt lên vị trí trái tim, “Anh luôn ở đây, không cần nhớ.”

Lâm Tiêu Mặc ngơ ngác chớp mắt, sau đó đột nhiên đem cô xoay người lại, ngón trỏ nâng cằm cô, cúi đầu hôn xuống.

Bạc môi nóng bỏng đặt trên làn môi non nớt nhẹ nhàng hôn một lát, đầu lưỡi liền tiến quân thần tốc, mang theo vẻ bá đạo công thành chiếm đất, day dưa quấn lấy lưỡi cô, không cho phép cô lùi bước, lại càng không được phản kháng.

Anh cuồng nhiệt hôn cô, hơi thở mát lạnh cùng nhiệt độ trên người anh, từng chút ngấm vào da thịt, khiến cô chậm rãi dung hòa, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn rúc vào trong lòng anh, phát ra âm thanh run rẩy.

Khi áo sắp bị cởi ra, lý trí của Thích Giai rốt cuộc trở về một ít, cô né tránh anh cắn nhẹ trên sườn mình, hơi thở bất ổn khéo léo từ chối, “Đừng, anh ngày mai còn phải đi sớm.”

“Lái xe sẽ đến đón anh.” Anh đem hai tay cản trở của cô đặt trên đỉnh đầu, làn môi nồng nhiệt dán lên xương quai xanh xinh đẹp.

“Chỉ là phải sớm một chút… nghỉ ngơi…” Cô bởi vì xúc cảm cao ngất truyền đến khó khăn nói, nhịn không được ngẩng đầu thở hổn hển.

“Làm xong ngủ càng ngon.” Anh hơi thở trầm khàn trả lời. Cánh tay linh hoạt tiến vào trong váy, đặt lên chỗ mờ ám mềm mại giữa chân, sau đó dò xét bằng một ngón tay.

Đột nhiên bị tập kích làm cho Thích Giai sợ hãi kêu lên một tiếng, cũng hiểu được người nào đó hôm nay nhất định đem cô ăn sống rồi. Bất quá, anh sẽ không tử hình ngay tại chỗ chứ?

“Trở về phòng ngủ được không?” Thích Giai năn nỉ. Phòng giữ quần áo này tuy không nhỏ, nhưng thật sự…

“Nơi này không tốt sao?” Lâm Tiêu Mặc gặm vành tai cô hỏi.

“Không có giường!” Cô tức giận hổn hển trả lời, hai gò má đã phiếm hồng xinh đẹp.

“Không giường cũng có thể ~ a!” Lâm Tiêu Mặc cười xấu xa. Tiếp theo trong nháy mắt đã đem thân hình nhỏ xinh của cô đặt trên cửa, sau đó đưa tay kéo chân cô đặt trên lưng, tà mị dụ hoặc, “Bảo bối, chúng ta đổi tư thế mới.”

Thích Giai chớp mắt hiểu được ý đồ anh, sắc mặt càng hồng, vội giãy giụa, “Không được…” Tuy họ đã triền miên qua rất nhiều lần, nhưng tư thế hiện tại có phóng túng đi, chẳng lẽ ngay tại phòng chứa quần áo, xong việc dấu vết để lại sẽ…

“Hư, đừng sợ, cứ theo hướng dẫn của anh.” Anh dùng thanh âm nồng nàn trầm nhất của mình dỗ dành cô. Bàn tay to cởi bỏ cái quần vướng bận, sau đó lột đi quần nhỏ, dùng một lực lớn đẩy vào, rất cố gắng làm cho cô biết ở phòng giữ quần áo rốt cuộc đi vẫn không được… ( tác giả: jj quá lợi hại, xin mời mọi người trong nhóm tự mình động não bổ sung thêm)

*

Ngày Lâm Tiêu Mặc đi công tác, Thích Giai một mình như trước đây.

Buổi chiều thứ năm, Thích Giai đang họp thì nhận được tin nhắn của Lâm Tiêu Mặc, “Tất cả đều thuận lợi, ngày mai quay về Hàng Châu, trễ nhất thứ hai sẽ trở lại.”

“Được, đến lúc đó em đi đón anh.” Thích Giai ở trên bàn trộm trả lời tin nhắn.

“Bảo bối, anh nhớ em!” Anh trả lời lại.

“Em cũng vậy.”

Tin nhắn mới vừa đi, Thích Giai lại bổ sung thêm, “Đêm nay ngủ sớm một chút.”

Nhìn thấy anh đã nhận được tin nhắn, Thích Giai cất di động, có chút xót xa khi thấy anh mệt nhọc. Thật buồn cười, trong mắt người ngoài, là người lãnh đạo cấp cao trong ngành sản xuất, ở khách sạn năm sao, uống rượu vang đỏ, hút xì gà, nói tiếng Anh, tay quẹt thẻ. Bất quá tiếp xúc rồi mới phát hiện, đây kỳ thực so với công việc của công nhân cũng khổ cực không kém, xem việc tăng ca là chút lòng thành, chịu đựng suốt đêm như cơm bữa, cô từng thấy cảnh tra tấn liên tục một tuần liền mỗi ngày ngủ không quá 3 tiếng.

Lần này Lâm Tiêu Mặc đi công tác, Thích Giai cũng không dám hy vọng xa vời họ có thể giống như người khác, trong khi tạm xa nhau, không có việc gì thì nhắn một cái tin ngắn, gọi một cuộc điện thoại. Nhưng ngạc nhiên hơn là, Lâm Tiêu Mặc gần như mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, trước khi ngủ còn gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon. Hành động thân thiết như vậy khiến Thích Giai có chút áy náy, bởi vì hình như mình không nỗ lực bằng anh.

Trong khi đang âm thầm hổ thẹn, trong đầu bỗng nảy lên một ý nghĩ, khiến cho cô bất chợt nâng cánh môi, soạn một tin nhắn cho Amy. “Giúp tôi đặt vé máy bay tới Thượng Hải chiều nay.”

Cho đến khi tiếng phi cơ vang lên, Thích Giai mới sờ sờ gương mặt chính mình, nụ cười rộ lên, tình yêu quả nhiên có ma lực, ngay cả cô thuộc loại tính cách thuần khiết lạnh lùng cũng có thể làm hành động lãng mạn như vậy để đối phương ngạc nhiên mừng rỡ.

Chuyến bay lúc 5 giờ, vốn là 7 giờ đến nơi, nhưng hãng hàng không phía trước quản lý chặt chẽ, vẫn đến trễ, 9 giờ mới đặt chân đến sân bay Phổ Đông.

Đến Thượng Hải vào lúc mưa to, Thích Giai mở di động, tin nhắn liền tới, dường như tất cả đều là của Lâm Tiêu Mặc.

“Sao lại tắt máy?”

“Buổi tối có tiệc, sau khi kết thúc sẽ liên lạc với em.”

“Sao còn chưa khởi động lại máy a? Hết pin hay là di động bị người ta trộm rồi?”



Thích Giai mỉm cười bấm thoát ra đống tin nhắn được gửi tới, lại dựa theo địa chỉ của đối phương mà xuất phát.

Chờ đến khi vào trong thang máy, điện thoại của Lâm Tiêu Mặc đã tới rồi.

“Sao lại tắt máy?” Đầu dây bên kia rất ồn ào, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng thét to cùng âm thanh va chạm của ly.

Thích Giai nắm điện thoại đặt xa tai chút, trả lời, “Hết pin.”

Anh nga một tiếng, sau đó phàn nàn, “Vậy sao em vẫn chưa gọi điện thoại lại cho anh?”

“Mới vừa khởi động máy, đang định gọi lại cho anh a!”

Lâm Tiêu Mặc lầm bầm vài câu, lập tức chuyển chủ đề, “Có nhớ anh không?”

“Ừ.” Cô ra khỏi sân bay, nhìn thấy xe đến đón, bởi vì sợ lộ thiên cơ, liền nói, “Em bây giờ còn có việc, tối nay lại gọi điện cho anh sau.”

Tình cảm không nồng nhiệt của cô khiến Lâm Tiêu Mặc rất uất ức, chưa nói hẹn gặp lại, liền trực tiếp ngắt điện thoại. Nghe thấy trong microphone truyền đến âm thanh đô đô, Thích Giai bĩu môi, oán thầm nam nhân này tính tình thật sự trẻ con! Phải biết rằng để đạt được hiệu quả cao, cô đã hao tâm tổn trí suy nghĩ, thông qua người quen đặc biệt tra ra được địa chỉ và số phòng khách sạn anh ở, anh hiện tại mất hứng cũng không sao, buổi tối xem cô làm sao khiến anh cao hứng lại.

Chẳng qua, chuyện kinh hỉ này thật đúng là không nên tạo ra. Xe vừa mới vào được đường lớn, liền thấy phía trước bốn xe tông vào đuôi nhau, đợi khi đến khách sạn đã gần 11 giờ. Thích Giai nâng cổ tay xem đồng hồ, không khỏi lắc đầu cười khổ. Đây là sao? Biết rõ anh ngày mai phải về Hàng Châu, xem lại thời gian họ bên nhau sẽ không quá 24 giờ, suy nghĩ theo hướng sản xuất gần đây, thật là một cuộc mua bán lỗ vốn. Cô là một người chuyên đầu tư, nhưng bởi vì nội tâm động lòng, liền vượt qua thiên sơn vạn thủy đến đây.

Không hiểu sao, cô lại nhớ đến Lâm Tiêu Mặc năm đó, vì muốn cho cô một sinh nhật kinh hỉ mà từ máy bay đến xe lửa, từ xe lửa chuyển sang ô tô, chịu đựng cả đêm mới đến được nhà cô. Dù xa cách nhiều năm, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ tâm tình lúc đó, cô đang ở trên lầu thấy anh, ngoại trừ kinh ngạc và cảm động, còn có một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào vô hạn.

Nếu, chi phí của chuyến đi này là cảm xúc đó dành cho Lâm Tiêu Mặc, có lẽ đáng giá đầu tư.

Cô vừa dự đoán phản ứng của Lâm Tiêu Mặc, vừa bấm chuông cửa. Lần đầu tiên tiếng chuông qua đi, không ai ra mở cửa, Thích Giai thử lại lần nữa, cửa phòng cũng như trước không chút động tĩnh. Cô nâng tay xem đồng hồ, giờ này vẫn còn tiệc sao?

Được, hay là gọi điện đi. Nhưng ngoài ý muốn chính là điện thoại vang lên một tiếng liền bị tắt đi, khi gọi lần nữa, thì đã tắt máy!

Làm gì vậy? Cô nghi hoặc trừng mắt nhìn tên trên màn hình, vừa định xoay người xuống dưới lầu hỏi thăm tình hình, bỗng nhiên nghe được tiếng vang rất nhỏ truyền ra khỏi cánh cửa.

Thích Giai vội đem lỗ tai dán chặt trên cửa. Tuy hiệu quả cách âm của khách sạn không tồi, nhưng cô vẫn mơ hồ nghe thấy trong phòng có người, nhưng lại là phụ nữ.

Nghi hoặc từ đáy lòng lớn hơn nữa, có người, cũng không ra mở cửa? Chẳng lẽ bên trong đang…

Không, anh sẽ không như vậy. Thích Giai lắc đầu, phủ định đi ý nghĩ xấu xa. Bất quá mặc kệ bên trong là tình huống nào, cô bây giờ mấu chốt trước tiên là gặp được Lâm Tiêu Mặc.

Cô hít thở sâu, tiếp tục bấm chuông cửa, cũng không có phản ứng. Tuy không thể xác định Lâm Tiêu Mặc có ở bên trong hay không, nhưng cô lại có thể khẳng định bên trong có người, vậy sao không đến mở cửa?

Nội tâm Thích Giai bắt đầu bối rối, trong hành lang im ắng, chỉ có tiếng máy điều hòa phát ra, rõ đến nỗi làm cho người ta khó chịu.

Lần cuối cùng, cô nói với chính mình, thêm một lần nữa, nếu không mở cửa sẽ đi xuống dưới lầu gọi nhân viên đến mở.

Bàn tay nhỏ bé giận dỗi nâng lên, đầu tiên là nhấn nhấn hai cái, sau lại lấy tay đập mạnh vào cửa, khi cái thứ ba hạ xuống, cửa phòng bỗng mở ra, Lâm Tiêu Mặc một thân áo sơ mi xuất hiện trước mặt.

Nhìn thấy người trước mặt, Lâm Tiêu Mặc đứng ngẩn ra sửng sốt giây lát, mới một tay ôm cô vào lòng, “Sao em lại tới đây?”

Thích Giai nhận thấy trên người anh ẩm ướt, đoán chừng anh vừa mới tắm rửa, khó trách không nghe tiếng chuông cửa, bất quá ẩn số đã được giải, nhưng tay đập cửa đau, ăn vạ vài câu chắc là không quá đáng đi?

Cô nhếch môi, ở trong lòng ngực anh, há mồm vừa mới nói câu, “Anh…” đã bị cái váy dài màu đỏ trên giường kia làm thất thần.

Trong nháy mắt thất thần đó, Thích Giai ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi, “Trên giường có người?”