Sớm Yêu Trễ Cưới

Sớm Yêu Trễ Cưới - Chương 21




Một câu làm cho Thích Giai thanh tỉnh hơn, cô ôm chăn ngồi dậy, giọng nói rõ ràng, “Hoa là do anh tặng? Anh là ai?”

Nam nhân bí ẩn cười cười, “Là tôi tặng, em có thích không?”

Nghe khẩu khí của đối phương, Thích Giai đã đoán ra hắn không muốn thân phận bị lộ, mà cô cũng không muốn lãng phí thời gian, liền tăng thêm ngữ khí, “Tiên sinh, mặc kệ anh là ai, hành vi bây giờ của anh làm cho tôi cảm thấy bị quấy nhiễu. Xin anh về sau không cần tặng nữa.”

“Về phần có thích hay không?” Cô dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Thật ngại quá, ngoại trừ của bạn trai tôi tặng, còn lại tôi sẽ không thích.”

Khi nói ra chữ bạn trai, cô nghe thấy rõ ràng trong microphone truyền đến tiếng thở mạnh, “Em có bạn trai?”

“Đúng vậy.” Thích Giai oán thầm, ngớ ngẩn, chưa làm rõ tình trạng của cô đã tặng hoa lung tung.

“Bắt đầu khi nào?” Nam nhân không tin, thấp giọng nói, “Không thể được, em sao lại có bạn trai?”

Thích Giai mày liễu nhíu lại, với lời nói của người này cô thấy dở khóc dở cười, vì sao nói cô sao lại có bạn trai được, không lẽ cô thấp kém đến mức không ai theo đuổi ư?

“Hắn là ai? Làm cái gì? Em xác định hắn thật tình thích em sao?”

Mấy vấn đề liên tiếp làm cho Thích Giai đôi mày nhăn càng chặt, giờ phút này, cô không thể không đồng ý với suy đoán của Lâm Tiêu Mặc trước đó, người này biến thái, càng không phải là biến thái bình thường.

Cô thở sâu, lạnh lùng nói, “Tôi không muốn nói việc riêng tư của mình với anh. Còn nữa, mặc kệ bằng cách nào anh biết phương thức liên lạc với tôi, xin anh không cần gọi điện thoại cho tôi nữa, cũng không cần làm nhiều việc nhàm chán như vậy.”

Thích Giai nói một hơi xong, không đợi đối phương trả lời, liền ngắt điện thoại.

Xoa xoa đầu, Thích Giai nghĩ thầm, rốt cuộc là khi nào đã đụng chạm đến một người tự cho là đúng biến thái thế này?

Cô thở dài, cái mũi đã nghe được mùi đồ ăn từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào, thèm ăn, bụng thầm thì kêu vài tiếng. Mặc vào bộ áo ngủ, mới vừa đến phòng khách, liền trông thấy Lâm Tiêu Mặc bưng khay cà chua từ bếp đi ra.

“Mau tới đây ăn cơm.” Lâm Tiêu Mặc buông chén đĩa, vẫy tay với cô.

“Thơm quá.” Cô bước nhanh đến bên cạnh bàn, lấy tay cho một miếng sườn chua ngọt nhét vào miệng, ánh mắt bỗng dưng mở lớn.

“Đây thật là anh làm sao?” Cô kinh ngạc thưởng thức món ăn ngon, khen ngợi tự đáy lòng, “Ăn ngon quá đi.”

Lâm Tiêu Mặc hất cằm, kiêu ngạo nói, “Đương nhiên, cũng không nhìn xem anh là ai sao.”

“Anh học khi nào vậy? Em còn nhớ anh không biết nấu ăn a?” Cô nhận lấy chén cơm từ anh, lại gắp miếng trứng chiên cà chua, ăn trọn.

Lâm Tiêu Mặc cười vuốt khẽ tóc cô, “Lúc đi du học.”

Cô gặm miếng sườn, tiếp tục tò mò, “Tại sao lại muốn học nấu ăn?”

Lâm Tiêu Mặc nhìn cô, ánh mắt trong suốt như nước thâm trầm, “Muốn làm cho em ăn.”

Thích Giai nghẹn ngào lắc đầu, “Quả dưa, xin lỗi.”

“Ngốc.” Anh dịu dàng lau đi nước mắt cho cô, “Đều là quá khứ rồi, em xem, bây giờ không phải đã làm cho em ăn sao?” Nói xong lại giả vờ bộ dạng nghiêm túc, “Cảnh cáo em trước, ăn nhiều một chút, nếu không chính là không nể mặt mũi anh a!”

“Ăn thành heo thì làm sao bây giờ?” Cô rưng rưng, trừng mắt nhìn.

“Thịt nhiều chút sờ càng thoải mái.” Anh cười gian, bàn tay lại dán lên phần sung túc trước ngực cô.

Thích Giai xấu hổ mặt đỏ bừng, đưa tay thúc anh một quyền, “Lưu manh.”

Lâm Tiêu Mặc không chút phật lòng, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào tai cô, thổi hơi nhẹ, “Anh chỉ lưu manh đối với em thôi.”

Cảm giác ngưa ngứa xâm chiếm, từ nơi hơi thở anh quét qua truyền đến, Thích Giai run nhẹ, cả người sởn gai ốc. Vì phòng ngừa đang ăn cơm mà phát sinh chuyện đó, Thích Giai nhanh trí khẽ động, dời đi sự chú ý của anh, “Đúng rồi, vừa rồi người tặng hoa có gọi điện cho em.”

Lời nói này hiệu quả cực tốt. Lâm Tiêu Mặc lập tức thu tay về, nhăn mày, “Là cuộc điện thoại vừa nãy?”

“Ừ.”

“Sao em không cho anh biết?” Anh chán nản, “Anh mẹ nó mắng chết hắn.”

Thích Giai cười cười, vuốt phẳng chân mày đang nhăn lại của anh, “Mắng cái gì mà mắng? Làm mất phẩm cách, không để ý tới hắn thì được rồi.”

Lâm Tiêu Mặc bắt được tay cô, bao trọn trong lòng bàn tay, ngữ điệu cũng lắng xuống, “Vậy hắn nói gì?”

Thích Giai cúi đầu, nghịch ngón tay anh, “Hỏi em vì sao lại không nhận hoa.”

Lâm Tiêu Mặc đột nhiên đứng lên, “Người này đầu óc bị cửa kẹp rồi, dựa vào cái gì mà muốn em nhận hoa của hắn? Còn nữa, em có nói mình có bạn trai rồi không?”

Thích Giai nâng mi, vội vàng trấn an người nào đó đang giậm chân, “Nói rồi, nói rồi. Em còn bảo hắn đừng quấy rầy mình nữa.”

Lâm Tiêu Mặc nghe vậy mới chậm rãi thả lỏng, nhưng mới vừa ngồi xuống lại nói với Thích Giai, “Không được, anh phải cảnh cáo hắn, chú ý không được đụng vào người phụ nữ của anh.”

Thích Giai khuyên vài câu cũng không được, chỉ phải đưa anh điện thoại, dặn dò lần nữa, “Không cần thiết phải giận người không liên quan, anh cùng hắn nói vài câu là được.”

“Đã biết.” Lâm Tiêu Mặc đáp lời, quay lại bấm điện thoại, nhưng lại nghe thấy âm thanh trong điện thoại truyền đến, anh càng tức hơn.

“Hỗn đản, tắt máy.”

“Được rồi, đừng tức giận nữa.” Thích Giai lấy lại điện thoại, nhẹ lay cánh tay anh, “Đừng vì hắn mà làm ảnh hưởng tâm tình, anh còn nhắc chuyện này em sẽ không vui.”

“Anh sẽ không bị tên biến thái này ảnh hưởng đâu.” Lâm Tiêu Mặc vỗ vỗ tay cô, “Mau ăn cơm, ăn xong chúng ta đi ra ngoài shopping.”

‘Đi đâu?” Cô hỏi, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một địa danh.

“Thiên Tân?”

“Thiên Tân!”

Đồng thanh một lời, làm cho họ hiểu ý nhau mà cười. Thiên Tân là nơi có kỷ niệm đẹp của họ.

“Tự mình lái xe đi, buổi tối ở lại đó, GS có khách sạn quen biết ở đó, phòng chắc là không thành vấn đề.” Thích Giai lập kế hoạch hành trình.

“Khách sạn lần trước ở không phải rất tốt sao?” Anh cười búng nhẹ mũi cô, “Nếu vẫn là cái phòng kia thì tốt nhất.”

“Khách sạn đó đã bị đập bỏ rồi.” Cô sờ sờ mũi, nói, “Bây giờ là công viên nhỏ Lục Tâm.”

“Sao em biết?” Anh hỏi, “Em có về qua?”

Thích Giai vặn cơ thể, ngượng ngùng nói, “À, đi qua vài lần.”

“Vài lần?” Anh cười hỏi.

“Là thường xuyên đi…” Cô không tình nguyện trả lời, sau đó chọc vào ngực anh hỏi, “Rốt cuộc là còn muốn đi hay không?”

“Đi, đương nhiên đi.”

Ăn cơm xong, hai ngươi thu dọn vài thứ rồi ra khỏi nhà. Trên đường quốc lộ, Thích Giai câu được câu không cùng anh nói chuyện phiếm, nhưng sau giờ ngọ mùa hè, hơn nữa giữa trưa đợt vận động kia quá mức, suy nghĩ của cô có chút rời rạc, mí mắt muốn sụp xuống, lại phải cố gắng mở lên.

Lâm Tiêu Mặc ngắm đôi mắt đang cố gắng chống đỡ của cô, lên tiếng, “Em ngủ một lại đi, tới nơi anh gọi dậy.”

“Không cần, em nói chuyện với anh.” Cô biết lái xe thời tiết này rất mệt mỏi.

Như hiểu được lòng cô, Lâm Tiêu Mặc cười nói, “Ngốc, có em trên xe, tinh thần anh tuyệt đối tập trung.”

Thích Giai uy một tiếng, tuy không tình nguyện, nhưng mí mắt quá lợi hại, không bao lâu sau đã dựa lên ghế mà ngủ.

Tình hình giao thông buổi chiều không tồi, xe đến Thiên Tân trong vài giờ. Lâm Tiêu Mặc chạy xe vào nội thành Thiên Tân, tìm được khách sạn dự định. Đỗ xe xong, họ đến đại sảnh làm thủ tục, vừa ra khỏi thang máy chợt có người kêu, “Tiêu Mặc?”

Thích Giai nhìn theo hướng tiếng gọi đến, phát hiện người gọi anh là một người đàn ông hơn 50 tuổi, nghe ông xưng hô như vậy với Lâm Tiêu Mặc, đoán là trưởng bối anh quen biết. Theo bản năng, cô liền đứng lại bên cạnh, tạo ra khoảng cách với Lâm Tiêu Mặc, không ngờ vừa mới dời bước, tay đã bị người khác cầm, rất ấm, cũng rất có lực.

Cô nghiêng đầu, Lâm Tiêu Mặc nhíu mày nhìn cô, giọng điệu mất hứng, “Trốn cái gì?”

Thích Giai cúi đầu lắc, tùy anh lôi kéo hướng đến người kia.

“Chú Trần.” Lâm Tiêu Mặc cười chào hỏi.

Người đàn ông được gọi là chú Trần đó quét mắt đến tay đang nắm của họ, đôi mắt trầm lại, “Tiêu Mặc, vị này chính là?”

Lâm Tiêu Mặc đem cô kéo từng bước về phía trước, cười mỉm nói, “Chú Trần, đây là bạn gái cháu, tên Thích Giai.”

“Thích Giai, đây là chú Trần, là bằng hữu tốt của ba anh.”

Thích Giai ngẩng đầu, nở nụ cười, ngọt ngào chào một tiếng, “Cháu chào chú Trần.”

“Ừ.” Người đàn ông chỉ nâng mí mắt một chút, xem như nghe được. Rồi sau đó như không hề nhìn đến cô, quay đầu đối Lâm Tiêu Mặc nói, “Tiêu Mặc à, nghe ba con nói con ở Bắc Kinh, sao vẫn không đến thăm chú Trần đây?”

Lâm Tiêu Mặc thấy rõ thái độ của Trần Tuấn, nhưng ngại thân phận trưởng bối của đối phương, anh vẫn lễ phép cười, “Thời gian trước bận quá, cháu đang định máy ngày nữa sẽ đến thăm chú.”

“Cố ý không bằng vô tình, nếu gặp nhau, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.”

Lâm Tiêu Mặc vừa định từ chối khéo, Trần Tuấn lại tỏ vẻ khổ sở nói, “Sẽ không ghét bỏ lão già này chứ?”

Lâm Tiêu Mặc bất đắc dĩ nhìn về phía Thích Giai, dùng ánh mắt hỏi ý kiến cô.

Trần Tuấn bên này thấy hai người ngầm trao đổi ánh mắt, biết Lâm Tiêu Mặc băn khoăn suy nghĩ của Thích Giai, vì thế cười hỏi Thích Giai, “Thích tiểu thư, có phải tôi quấy rầy hai người không?”

Thích Giai cho dù không vui cũng không dám ngỗ nghịch với trưởng bối, cô cười làm lành nói, “Không phải, chúng cháu không bận gì.”

“Vậy tối nay 6 giờ, gặp nhau ở Thành Thái.” Trần Tuấn nhắn nhủ thời gian, địa điểm, cất bước rời đi.

Cho đến khi Trần Tuấn đi xa, Lâm Tiêu Mặc mới cúi đầu cười với cô, mang theo chút áy náy, “Bảo bối, thật xin lỗi.”

Thích Giai nhún vai, “Sao anh lại xin lỗi, cũng không phải anh cho em quyết định sao.” Dừng một chút, cô lại bỗng nhiên cười nói, “Nói sau đi, ông ấy là ai? Không phải là ba chồng tương lai của em?”

Lâm Tiêu Mặc kề sát tai cô, “Muốn gặp ba chồng sao?”

Bên tai ấm áp, làm cho Thích Giai có chút thỏa ý, cô ngẩng đầu, nghiêm túc nói, “Còn sớm.”

Hai người hoàn thành xong thủ tục, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, liền thay quần áo đến Thành Thái. Khi ở cửa, Lâm Tiêu Mặc báo tên, cô gái dẫn đường lập tức nhiệt tình nói, “Lâm tiên sinh, mời bên này.”

Đi đến cửa gian phòng, người dẫn đường mới vừa đưa tay đẩy cửa, cửa đã bị người ở bên trong mở ra, một người đàn ông vừa cúi đầu gọi điện thoại, vừa bước nhanh ra ngoài, suýt nữa đụng vào người Thích Giai.

Thích Giai bị hoảng sợ, người đàn ông kia cũng theo phản xa lùi nửa bước, giây lát hiện lên một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, hướng về phía người bên cạnh cô, Lâm Tiêu Mặc.

“Tiêu Mặc, thật là cậu?”

Lâm Tiêu Mặc buông tay Thích Giai đưa tay ôm lấy cơ thể rắn chắc kia, loại tình cảm hưng phấn không thua gì nụ cười toát ra từ miệng người đàn ông kia, “Thạch Đầu, cậu sao lại ở đây?”

Thật khéo, ở đây tham gia triển lãm, vừa xong liền nhận được điện thoại của Mộng Dao, nói cậu đang ở Thiên Tân, tớ còn nghĩ đến cô ấy có gạt tớ không?”

“Mộng Dao ở đâu?” Lâm Tiêu Mặc không tin hỏi.

“Cũng không trùng hợp đâu, cô ấy cùng chú Trần ở đây thảo luận một hạng mục.”

Lâm Tiêu Mặc đang muốn thăm dò bên trong, trong gian phòng đã truyền ra một giọng nữ trong trẻo như chim hoàng oanh, “Mặc kia, đứng ngoài cửa làm gì? Còn không mau vào đây.”