Sớm Sớm Chiều Chiều

Chương 2




6.

Người tôi đơ ra như thể bị điểm huyệt.

Sao Từ Cảnh Sơ lại biết chuyện đêm đó, anh say bét nhè rồi cơ mà?

Nhưng nhìn anh thế này thì chắc không lừa tôi đâu.

Từ Cảnh Sơ đi vòng qua bàn để đến chỗ tôi, ngay khắc anh bước tới gần thì tôi đã hoàn hồn.

– Anh nói linh tinh gì đấy, em có biết chuyện đêm tốt nghiệp gì đâu.

Tôi dằn lại con tim đương loạn nhịp của mình rồi vội vàng phủ nhận.

Chỉ cần tôi không thừa nhận thì Từ Cảnh Sơ cũng phải bó tay với tôi thôi!

Anh cau mày khiến lòng tôi hoảng loạn, không thể ở đây được nữa.

Thành ra tôi bịa một lí do để chuẩn bị rời đi.

– Thầy Từ, nhà em có việc gấp nên em về trước đây, chào anh.

Vừa nói xong thì tôi đã chạy nhanh như một làn khói, mỗi ma biết lúc tôi trốn chạy nó khốn khổ đến dường nào.

Khi rời khỏi căn cứ, tôi nhìn những em bé đang học quân sự, bé nào cũng được chơi rất vui.

Chỉ là nhìn kĩ thì lại không thấy con tôi đâu hết.

Không thấy cũng được, để tôi bớt hổ thẹn với lòng.

Con ơi, mẹ phải để con sống trong tay của ma quỷ vì cuộc sống hạnh phúc của hai mẹ con mình thôi.

Trên đường về nhà, tôi nhớ kĩ lại cái đêm tốt nghiệp năm năm trước, cố gắng nhớ hết tất cả mọi chi tiết.

Hôm đó tôi gặp anh ở nhà vệ sinh, lúc đấy anh đang nôn, nôn xong thì tựa vào tường, suýt thì ngã khuỵu xuống.

Tôi gọi anh mấy lần nhưng anh vẫn mơ mơ màng màng không phản ứng gì, say nát be nát bét rồi.

Sau đấy tôi dẫn anh vào khách sạn ở ngay cạnh đó, trên đường đi anh cũng không phản ứng gì hết.

Phải rồi!

Trên giường, anh có lẩm bẩm mấy câu, hình như gọi “Điềm… Điềm” thì phải.

Không gọi Điềm Điềm đâu nhỉ!

Má ơi! Không như tôi nghĩ đâu đúng không?!

Khi ấy tôi vừa sợ vừa đê mê, chẳng để ý xem anh đang nói gì, tôi còn tưởng anh sướng quá nên mới rên…

Vậy ra! Hôm đó anh không say, anh nhớ hết mọi chuyện!

Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?!

Tôi để con trai ở lại căn cứ được không…

7.

Mặc dù sợ gặp Từ Cảnh Sơ nhưng đến khi tan học thì tôi vẫn phải cam chịu đi đón con.

Phải bỏ mặc con thì thà giết tôi đi còn hơn.

Đến cổng căn cứ rồi tôi cũng muốn buột miệng cảm thán, giỏi giang kiểu gì mà một ngày đến đây tận ba lần.

Đành phải nguyện cầu đừng có gặp lại Từ Cảnh Sơ nữa.

Chẳng mấy chốc, giáo viên mầm non đã dẫn các bé ra ngoài. Con tôi cao nên đứng ở hàng cuối, nhìn thoáng qua tôi đã thấy con rồi.

Con đi ra ngoài cổng, sung sướng chạy ào đến bên tôi.

– Mẹ!

– Hôm nay tập quân sự vui lắm ạ, các trò chơi cũng thú vị nữa!

Bé con líu ra líu ríu, thấy con vui thế này thì chắc chắn tập quân sự hợp gu thằng bé rồi.

Tôi dắt con ra bãi đỗ xe.

– Kể mẹ nghe xem con được chơi trò gì vui nào?

– Con đứng tập các bài điều lệnh của quân đội, hát những bài hát trong quân đội và leo cầu thang nữa, nhiều ơi là nhiều…

Tập quân sự vui thế này thì mẹ già của nó tiêu tiền đúng quá mà, tuổi thơ thì phải ngập tràn niềm vui.

Tôi chỉ mong rằng máu mủ duy nhất của tôi sẽ mãi được sống trong hạnh phúc.

Con tung tăng bước đi, chuyện trò phấn khởi:

– Mẹ, con kể cho mẹ nghe, lớp bọn con có thầy đẹp trai cực kì luôn ý! Rất rất rất đẹp luôn!

– Đẹp trai thế nào? Có đẹp hơn con không?

Con trai tôi là đứa rất tự luyến với vẻ đẹp của mình mà nay nó còn khen người ta đẹp trai? Thế thì chắc thầy đấy phải đẹp lắm.

– Đẹp trai cực!

Con trai tôi nói chắc nịch, lúc nhìn ra bãi đỗ xe thì tự dưng sáng rực cả mắt, thằng bé hét ầm lên:

– Mẹ, mẹ nhìn kìa, kia là thầy đẹp trai của lớp con đó!

Tôi ngẩng lên nhìn, vào cái khắc nhìn thấy Từ Cảnh Sơ, tôi đã hối xanh ruột vì mình không đeo khẩu trang.

Con của mẹ, con hại mẹ đỉnh quá con ơi!

– Mẹ, mẹ thấy có đẹp trai không?!

– Lục Thư Ngôn, đừng nói nữa!

Thấy con vẫn định nói chuyện tiếp nên tôi phải quát để ngắt lời nó. Nó mà nói nữa thì mẹ nó sẽ nhục chết mất.

Tôi không ngờ thầy đẹp trai theo lời con nói lại là Từ Cảnh Sơ, chẳng lẽ đây là sự tâm đầu ý hợp của những người chung máu mủ với nhau à?

Có lẽ vừa nãy tôi nói to quá khiến thằng bé sợ, nhìn tôi đầy tội nghiệp.

Nhưng giờ tôi đành phải bơ cái sự tội nghiệp của con thôi, tôi kéo con đi trốn, giờ phải trốn được Từ Cảnh Sơ đã rồi nói gì thì nói.

Thế mà, ngay khi mẹ con tôi vừa mở cửa xe thì có một bàn tay bỗng đặt lên cửa xe.

– Lục Điềm Điềm, em trốn cái gì?

8.

Tôi trốn không nhanh được bằng tốc độ của Từ Cảnh Sơ, chả lẽ là do chân anh dài hả?

– Thầy Từ, trùng hợp quá.

Tôi phải kìm lại cảm xúc của mình thì mới dám ngẩng lên nhìn anh, diễn hihi haha bằng thực lực nhưng trong lòng thì đang đcmm.

– Em có trốn đâu, đang vội về nhà thôi mà, con em bảo sắp đến giờ chiếu phim hoạt hình rồi nên thằng bé không muốn bị lỡ giờ.

Tôi còn đang nghĩ cái cớ mình bịa ra thật hoàn hảo làm sao, ai ngờ đứa con thật thà của tôi lại chuẩn bị phá đám.

Mặt con mông lung:

– Mẹ, mẹ không cho con xem phim hoạt hình mà? Với cả TV nhà mình cũng chiếu lại nữa…

Con trai đã vạch trần lời nói dối của tôi, đẹp mặt quá mà!

Tôi dạy con thành công quá, dạy con phải thật thà nên giờ nó thật thà quá trời quá đất luôn mà!

Từ Cảnh Sơ nhìn tôi mà cười như không, ánh mắt anh còn đang nói rằng tôi đang chống mắt lên nhìn em bịa đặt đấy.

– Á á á…. Trẻ còn toàn thích nói linh tinh…

Tôi cười gượng.

Con tôi vẫn còn muốn nói chuyện nhưng đã tôi bịt miệng rồi nhét vào xe.

Ngốc quá đi mất thôi!

Không thì về nhà dọn hành lí rồi chạy thôi…

– Lục Điềm Điềm…

– Thầy Từ, anh mua nhiều đồ thế, nặng lắm ý nhỉ, thế anh mang vào đi.

Từ Cảnh Sơ vừa cất tiếng thì đã bị tôi ngắt lời.

Anh cầm rất nhiều thứ, có vẻ anh đi mua đồ cho căn cứ, ôm một đống đồ rồi đứng đây cạnh khóe với tôi, không quản nặng nhọc luôn đó.

– Không nặng, anh không vội.

Từ Cảnh Sơ bình tĩnh đáp lời tôi.

Ờ anh không vội nhưng tôi vội mà!

– Từ Cảnh Sơ, em phải về nhà có việc rồi, bọn mình nói chuyện sau nhé!

Tôi cầm tay anh định đẩy anh ra nhưng anh vẫn đặt tay trên cửa xe, tôi dùng hết sức bình sinh rồi mà anh vẫn chả đả động gì.

Đúng là từng đi lính có khác!

– Từ Cảnh Sơ!

Tôi vừa bực vừa nôn nóng, cáu điên lên trợn mắt với anh, khác hẳn cái vẻ xa lạ lúc đầu.

Anh bỗng mỉm cười.

Tâm trạng đang tốt nên anh cũng rụt tay về.

Thực ra tôi chả hiểu tôi có gì khiến anh cười cả, nhưng giờ không phải lúc để “nghiên cứu” về vấn đề đó, phải lên xe ngay lập tức mới là điều quan trọng.

Tôi vội mở cửa rồi chui tọt vào xe, đang định đóng cửa lại thì nghe thấy lời dặn dò dịu dàng của anh:

– Lái xe cẩn thận đấy.

Câu nói hiền dịu quá khiến tôi phải miên man suy nghĩ suốt chặng đường, về đến nhà rồi mà vẫn cứ bồn chồn.

Sau khi về nhà, tôi cứ đi đi lại lại trong phòng khách, ngẫm về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

Từ Cảnh Sơ nghi ngờ Lục Thư Ngôn là con trai anh, và chắc chắn anh đã xác thực được điều đó, nếu anh mất nết thì có khi bứt tóc của con tôi bất cứ lúc nào để đi xét nghiệm ADN quá.

Thế nên anh chắc chắn sẽ không buông tha cho mẹ con tôi.

Anh có tranh con với tôi không?

Vừa nghĩ đến cảnh Từ Cảnh Sơ cướp mất con trai mình là tôi lại hoảng đến mức phải dậm chân, như thể chim sợ cành cong vậy.

– Không được rồi, mẹ con mình phải đi ngay thôi.

– Con đi lấy vali ra dọn quần áo của con vào đi.

Phải đi thôi, mẹ con mình đổi chỗ ở, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu chứ không thể để Từ Cảnh Sơ cướp con trai tôi đi được.

Con nhìn tôi với gương mặt mịt mờ.

– Mẹ, bọn mình đi đâu thế?

– Đến nhà bác, con nhớ chị mà, mẹ dẫn con qua nhà bác chơi.

Tôi định bụng sẽ dẫn con trốn sang nhà anh họ rồi tìm chỗ nào tốt tốt để ở.

Sau khi thu xếp hành lí, tôi chở con đến sân bay nhưng vừa ra ngoài cổng thì đã bị người ta cản lại.

– Lục Điềm Điềm! Em lại định trốn tiếp à?!

9.

Từ Cảnh Sơ?

Anh bỗng dưng xuất hiện ở đây làm tôi điếng người, tại sao anh lại ở chỗ này?

Lúc này đây, Từ Cảnh Sơ điên tiết trợn trừng mắt với tôi, anh giành vali trong tay tôi rồi siết chặt tay lại, cánh tay anh đã nổi đầy gân xanh.

Anh giận dữ hỏi tôi.

– Lục Điềm Điềm, giờ em lại định trốn đi đâu?

– Em muốn trốn mấy năm nữa đây?! Năm năm à?

Trông anh giận thế này làm tôi hơi chột dạ.

– Có… Có trốn đâu mà…

Tôi nói ấp úng, nhưng đến tôi còn chả tin cái lời phủ định của mình chứ nói chi đến một người có IQ đỉnh cao như Từ Cảnh Sơ.

– Em không trốn thế em vác vali đi đâu đây?

Từ Cảnh Sơ nắm cổ tay tôi, anh điên lên hỏi tôi.

Ngay cái lúc tôi không biết phải trả lời ra sao thì một tiếng nói non nớt vang lên:

– Đến nhà bác ạ, mẹ con bảo dẫn con sang nhà bác chơi với chị.

Không ngờ vào thời khắc quyết định thì con trai lại tiếp sức cho tôi, đúng là ruột thịt mà! Tôi quyết định trong một tháng tới, thằng bé thích đồ chơi gì thì tôi cũng mua cho bằng sạch!

– Đúng rồi, em dẫn con về quê chơi thôi mà.

Tôi nói theo lời con, muốn cứu cổ tay ra khỏi xiềng xích của Từ Cảnh Sơ nhưng không sao thoát được.

Anh nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt sâu xa ấy sắc sảo quá đỗi.

– Lục Điềm Điềm, em có tin cái lời em nói không?

Không tin…

– Sáng vừa gặp tôi mà chiều đã đi ngay rồi, không trốn thì là gì đây?

Từng lời anh nói tạo nên sự áp bức tột cùng, anh nói liến thoắng, không cho tôi có cơ hội bào chữa.

Tôi cúi đầu lặng thinh, không biết phải trả lời anh thế nào.

Mãi sau, Từ Cảnh Sơ buông tiếng thở dài.

– Điềm Điềm, bọn mình ngồi xuống nói chuyện được không em?

Anh nói trong sự bất lực nhưng tôi lại nghe thấy một nỗi hèn mọn cùng sự khẩn cầu trong lời nói của anh.

Sao lại thế được?

Từ Cảnh Sơ là nam thần ở tít trên cao, sao lại biết hèn mọn được cơ chứ, chắc chắn tôi bị ảo giác rồi.

Cuối cùng, tôi vẫn đưa Từ Cảnh Sơ lên tầng, mời anh vào nhà.

– Anh ngồi trước đi, em dẫn con đi xếp lại đồ đã.

Tôi chỉ vào sofa, nhưng anh vẫn còn đang xách vali của tôi, sợ tôi trốn hay gì?

Anh ở trong nhà em rồi thì em trốn vào đâu được nữa…

Tôi trợn mắt không nói lên lời, rồi dẫn con về phòng nó.

– Mẹ ơi, mình không đến nhà bác nữa ạ?

Con trai tôi vẫn đương nghĩ về nhà bác nó chứ chẳng hề hay biết mẹ con nó đang rơi vào khủng hoảng gì.

– Mình không đi nữa, hôm khác mẹ chở con sang.

– Ngôn Ngôn, con ở trong phòng chơi lego nhé, mẹ ra ngoài nói chuyện một lát.

Tôi để con trai tự chơi rồi mới ra ngoài phòng khách.

Từ Cảnh Sơ ngồi trên sofa, vẫn đang nắm chặt cái cần vali…

Có cần thiết phải vậy không…

Tôi vừa ra ngoài thì anh đã nhìn tôi chằm chằm như kiểu đang phòng cướp vậy!

– Từ Cảnh Sơ, hay anh bỏ vali em ra rồi mình nói chuyện?

Tôi thăm dò anh.

Nhưng anh chẳng hề nghe theo lời đề nghị của tôi.

– Nếu em lại trốn tiếp thì tôi phải làm thế nào bây giờ?

Hết chương 2.