Solo

Chương 12: Trang thứ mười hai




Méo edit



Tới tận lúc đi ngủ, nhịp tim của Chương Tiểu Mãn vẫn đập thình thịch, cứ như vừa dùng thuốc kích thích xong vậy.



Cô đờ đẫn đi tắm, đánh răng, rửa mặt, cuối cùng leo lên giường, Tiểu Mãn làm mọi việc rất từ tốn, mỗi tội là…



Cứ tự cười ngây ngô vài ba lần.



Phương Thư Thư để ý Tiểu Mãn không giống bình thường, tò mò hỏi: “Cậu đã biết tên kia là đại thần thật hay giả chưa?”



Tiểu Mãn hơi ấp úng: “À…”



“À cái gì mà à, nói nhanh đi chứ.”




Hai bên tai cô nóng bỏng, thẳng thắn đáp: “Là anh ấy…”



“Vãi?!” Phương Thư Thư bật dựng trên giường: “Thật đấy à?”



Tiếng của cô ấy rất lớn khiến Tiểu Mãn vừa ngại vừa bối rối: “Cậu nói nhỏ tí đi… Muộn thế rồi, coi chừng bị phòng bên nói đấy/”




Phương Thư Thư hít một hơi thật sâu: “Là anh ta thật à…”



Trương Kỳ đang bôi kem cũng gia nhập: “Cậu chắc không đấy Tiểu Mãn? Đừng để bị lừa nhá.”



Chương Tiểu Mãn mấp máy môi: “Chắc mà.”




… Người ta chỉ còn thiếu mỗi cái không đưa thẻ căn cước cho cô xem nữa thôi…



Phương Thư Thư: “OMG, Tiểu Mãn à! Cậu đúng là chó ngáp phải ruồi mà! Mộng Yểm đấy aaaaaa!”



Chương Tiểu Mãn: “…”



Phương Thư Thư dường như còn kích động hơn cô, may là tay chân còn giữ được bình tĩnh: “Lần sau lúc hai người hẹn hò, có thể giúp tớ lấy chiếc áo khoác đồng phục của TKG mà có chữ ký của anh ấy không, được không hảaaaa?”



Chương Tiểu Mãn: “… Cái gì cơ, tớ không biết đâu.”



Hai người họ còn chưa gặp bao giờ, hẹn hò cái khỉ gì chứ… >