Solo

Chương 10: Trang thứ mười




Méo edit



Đêm trước ngày quay lại trường, Dư Dương Minh không nói gì cứ thế kéo Tiểu Mãn vào tổ đội để ‘tra khảo’.



Cô đành ngồi yên cho hai tên này dò xét.



Vừa mới tạo phòng, Tiểu Mãn lập tức thấy Dư Dương Minh gửi một tấm ảnh chụp màn hình LoL.



Dư Dương Minh: [Hình ảnh] ai vậy?



Tống Diệp: Phải đấy, kẻ nào đây, bây giờ cậu không chơi game cùng bọn tớ nữa rồi.



Tiểu Mãn nhìn ảnh, là… ID của Phạm Tội Mức Đáng Yêu.







Ặc..



Mặt cô bỗng đỏ bừng chẳng rõ nguyên nhân, Tiểu Mãn chột dạ đáp: Các cậu không thấy thông tin à? Là con gái.



Dư Dương Minh: Chiến tích này không giống của con gái lắm.



Tiểu Mãn: Đừng có phân biệt giới tính nữa đi, con gái chơi giỏi nhiều lắm đó, đầy nữ MC rank kim cương cao thủ đó thôi, skill người ta còn hay hơn các cậu.



Tống Diệp: Vậy cậu gọi vào đi, bọn tớ cũng muốn làm quen với bạn gái rank bạc này! Để cô ấy kéo bọn tớ đi rank.



Tiểu Mãn: Các cậu rank vàng hết rồi mà.



Tống Diệp: Tớ với lão Dư đã điều tra trước rồi, cách lên đồ của cô gái này… Tuyệt đối không phải của người ở trình rank bạc đâu.



Tiểu Mãn tiếp tục giả ngu: Vậy sao? Cô ấy giỏi thật! o.o



Dư Dương Minh: Chắc chắn là con trai, lớn rồi không chơi nói dối.



Tiểu Mãn: …



Tống Diệp: Trai thật à?



Dư Dương Minh: ** má, tên lợn chó chết nào dám đến gặm mất cải trắng béo tốt mà chúng ta ngậm đắng nuốt cay nuôi hả?



Cải trắng: …Thật ra cũng chỉ là bạn chơi game thôi.





Dư Dương Minh: Thằng đấy online không, tớ muốn solo với nó.



Tiểu Mãn đập đầu xuống bàn phím, hai người có thôi đi không…



Cô đành trả lời: Không onl, các cậu đừng thế nữa, chỉ là bạn bè chơi game chung thôi. Tớ sợ chơi kém ảnh hưởng các cậu, còn với anh ấy thì không…



Gõ tới đây, Tiểu Mãn cũng ngừng lại.



Đúng vậy.



Sự xấu hổ, ngại ngùng, lo sợ gây vướng chân người khác lúc chơi game đã chẳng còn nữa, sau khi cô chơi game cùng Đáng Yêu, mọi cảm giác ấy đã gần như biến mất.



Vì sao lại như thế?



Phải rồi, còn không phải do anh dung túng sao.



Cho dù cô có chơi tệ hại đến đâu, ngu ngốc tới cỡ nào, dường như Đáng Yêu sẽ vĩnh viễn không trách móc cô.



Đối với kĩ năng gà mờ của cô, anh chưa từng tỏ thái độ, đôi khi sẽ chỉ bật cười một chút, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi lọt qua tai mà thôi.



Nhưng nếu ngẫm từ tận đáy lòng, nhất định cũng sẽ nhận ra trong đó là sự dung túng và bất đắc dĩ.



Nghĩ đến đây, lòng cô bỗng mềm nhũn.



Giống như chiếc bánh gato ngọt ngào được nướng bông xốp rồi lại lõm xuống.



Cô xóa câu cuối cùng đi rồi nhấn vào nick của Đáng Yêu, suy nghĩ kỹ bèn gõ hai chữ: Cảm ơn.



Gần như chưa được một giây đã nhận được lời phản hồi:?



Một dấu chấm hỏi.



Ừm, đúng là phong cách của anh.



Tiểu Mãn mấp máy môi, nói: Ngày mai tôi quay lại trường rồi.



Phạm Tội Mức Đáng Yêu: Ừ.



Tiểu Mãn: Có lẽ cả ngày cũng không có thời gian vào chơi game.




Phạm Tội Mức Đáng Yêu: Ừ.



Tiểu Mãn: Anh thì sao?



Phạm Tội Mức Đáng Yêu: Không chơi nữa.



Tiểu Mãn: Anh không chơi sao?



Phạm Tội Mức Đáng Yêu: Em không ở đây thì tôi cũng không chơi.



Xì, tiếng cười bỗng bật ra từ trong lỗ mũi.



Người này đúng là…



Tiểu Mãn cắn môi, đè nén sự vui vẻ kỳ lạ đang trào dâng trong lòng.



Kỳ lạ quá.



Nhưng cũng rất vui sướng.



Ngày hôm sau, Tiểu Mãn sắp xếp đồ đạc, đón xe tới trường.



Cô dọn dẹp lại giường chiếu và bàn học đã lâu không đụng tới, xong xuôi mới mở laptop, kết nối nguồn điện.



Nói không chơi nhưng lòng vẫn ngứa ngáy, tay cũng vậy, cứ thế bấm vào LoL.




Bạn cùng phòng Trương Kỳ ập tới chỗ cô: “Móa, cậu cũng bắt đầu chơi game này rồi đấy à?”



Tiểu Mãn quay đầu nhìn cô ấy: “Sao vậy? Tớ không được chơi game này hả?”



Trương Kỳ hừ lạnh qua mũi: “Bạn trai tớ mà đã chơi game này thì có thể ngồi bất động từ sáng đến đêm luôn ấy chứ.”



Tiểu Mãn hơi xấu hổ đỏ mặt… Hình như cô cũng vậy.



Mặc dù không đến mức suốt đêm, nhưng gần như cả ngày chỉ chơi game.



Chẳng giống mấy cô con gái ngoan hiền nhà người ta gì cả, Tiểu Mãn không nhịn được xấu hổ thầm che mặt trong lòng.



“Ở nhà chán quá.” Bề ngoài, cô vẫn thản nhiên trò chuyện với bạn cùng phòng.




Phương Thư Thư bắt tréo chân trên thảm nghe nhạc, nói: “Các cậu đang nhắc đến LoL à?”



Tiểu Mãn: “Đúng rồi.”



Phương Thư Thư cười khẩy: “Anh tớ cũng thích chơi.”



Tiểu Mãn gật đầu, tán đồng: “Ừ, đa số là con trai chơi trò này.”



Đột nhiên cô bỗng nghĩ đến một người, làm xáo trộn tâm trí cô mấy ngày nay.



Tiểu Mãn để trạng thái trong game thành offline, quay đầu hỏi Phương Thư Thư: “Ê này, Thư Thư, tớ muốn hỏi cậu một chuyện. Bình thường cậu hay chơi game vậy, có bao giờ gặp được…”



Cô lựa từ để nói: “Một người con trai đối với cậu rất tốt không?”



Phương Thư Thư nhướng mày, đáp: “Có chứ, tất nhiên rồi.”



Một cô gái khác trong phòng đang ngủ nghe thấy, vội bật dậy như cá chép nhảy, ngồi xuống trêu chọc cô: “Ơ kìa, Tiểu Mãn? Có biến hả…”



Ngón tay cô không tự chủ đảo qua đảo lại trên con chuột: “… Ừ… Cứ coi là thế đi, có một người, ừm, theo đuổi tớ, nói từng thấy tớ rồi, ngày nào cũng chơi game với tớ.”



Trương Kỳ hóng hớt lập tức xông tới: “Ai ai? Trường mình hả?”



Chương Tiểu Mãn lắc đầu: “Không phải, 27 tuổi rồi.”



Trương Kỳ chẹp miệng: “Ông anh già à.”



Phương Thư Thư xuýt xoa: “Gì, 27 mà đã già là sao? Trương Kỳ, cậu đừng quên bọn mình cũng là mấy bà cô 23 tuổi rồi nhé. Cơ mà 27 tuổi chơi game suốt thế có đàng hoàng không vậy?”



Tiểu Mãn bỗng nhớ lại lần trước anh tự giới thiệu mình với cô: “Anh ấy còn độc thân, chưa có tình sử yêu đương.”



Mắt Trương Kỳ lập tức trợn trắng: “Đàn ông 27 tuổi chỉ chơi game cả ngày, có đứa con gái nào thèm thích chứ, đáng đời.”



Đáng Yêu cũng không đến mức đó mà.



Tiểu Mãn vội giải thích: “Anh ấy có kể là mở quán cà phê Internet, lần trước có cho tớ xem thông tin rồi, rất kỹ càng luôn ấy.”



Ngay cả chỗ ở cũng cho xem, có thể không kỹ sao… >