Solo

Chương 1: Trang thứ nhất




Méo edit



Ứng Tuân ném lá bài poker xuống rồi dựa lại ghế sô pha.



Bét bảng.



Lần đầu đứng bét.



Buổi trưa ngồi đánh poker với em gái và hai đứa nhóc trong đội một lúc làm Ứng Tuân hơi mệt mỏi, vốn ván này đã chẳng thèm động não nên cứ thế mà đánh, quả nhiên đứng bét.



Ván cuối không chỉ là xóa nợ, ngay từ đầu bốn người bọn họ đã nhất trí ván này ai thua sẽ bị phạt.



Ứng Tuyển cười gian, chớp mắt nhìn Ứng Tuân: “Anh ơi…”



Cửu Tuế chống cằm nhìn cô ấy: “Nghĩ ra cách phạt anh của chị rồi à?”



Ứng Tuyền nhếch môi: “Ừ hứ.”



Clare một tay cầm lá bài, một tay cào qua cào lại liên tục vì phấn khích: “Là gì thế?”



Cả bọn rất hứng chí, ngược lại Ứng Tuân lại dụi mắt một cách mệt mỏi. Từ khi giải nghệ về nhà tới giờ anh vẫn luôn mất ngủ, vạch máu đỏ li ti trong mắt bao lâu nay vẫn không hết.



Ứng Tuyền xích lại gần người đàn ông trên sô pha, nhướng mày: “Anh, điện thoại của anh có LOL mobile(*) không?”



(*) App dành cho điện thoại của LOL, dùng để kết bạn, xem thông tin…



Ứng Tuân đáp: “Không có.”



Clare bật cười: “Máy anh ấy làm sao mà có cái này được.”



Cửu Tuế nhìn lá bài trên tay, miệng cười để lộ rõ lúm đồng tiền: “Chị nói thẳng đi.”



Ứng Tuyền cầm điện thoại của cô lên, thuận miệng hỏi: “Anh tôi bao tuổi rồi ấy nhỉ?”



Cửu Tuế: “Hai mươi bảy.”



Clare: “Tuổi mụ.”



Ứng Tuyền: “Già quạch rồi mà đến giờ vẫn chưa có bạn gái, đội các cậu không lo à?”



Cửu Tuế thở phì: “Này… Đội bọn em toàn là cẩu độc thân thôi đấy, ai có người yêu trước thì đó là kẻ phản bội, mang đến trung tâm căn cứ thiêu chết luôn.”



“Anh tôi giải nghệ rồi.” Ứng Tuyền liếc xuống nhìn điện thoại, ngón cái gõ lên đầu, cô phồng má rồi lại nhanh chóng thở ra: “Không còn là người trong đội các cậu nữa.”



“Mộng Yểm oppa vĩnh viễn là đội trưởng của chúng em~” Clare cố tình cao giọng, phát ra giọng nữ ỏn ẻn sến rện.



Ứng Tuân: “…”



Nhận thấy sự mất kiên nhẫn trên mặt anh, Ứng Tuyền hơi cong môi, đưa màn hình LOL mobile cho anh xem: “Anh, nick của em nè.”



Ứng Tuân liếc qua, ID là ‘Phạm tội mức đáng yêu.”



Xếp hạng: Bạc IV – Tổng trận: 1018; Thắng: 571; Thua: 447.



“Uầy đúng là chiến thần—” Cửu Tuế vỗ tay thán phục.



Nghe ra ý trêu chọc của cậu ta, Ứng Tuyền cười gượng ‘haha’: “Thôi nhé, đừng có nói móc người khác nữa, trọng điểm không phải chiến tích của chị, mà là cái khác.”



Clare thấy hứng thú: “Cái gì thế, chị muốn để lão đại cày hộ lên thách đấu hả?”



“Đã bảo không mà, game với chị chỉ để giải trí thôi, không ham hố như các cậu đâu.” Ứng Tuyền phát hiện ra trong LOL mobile có cột “Tìm kiếm”, nhấn vào sẽ có biểu tượng “Người chơi lân cận”: “Thấy chức năng này chưa?”



LOL mobile, tên đầy đủ là League of Legend. Đây là phần mềm dành cho điện thoại do Liên Minh Huyền Thoại phát hành, ngoài cung cấp thông tin và chiến lược, đồng thời còn có thể cập nhật thông tin của người chơi và có cả phần trò chuyện.



Người chơi lân cận chính là mục trò chuyện trong game, tương tự những người lân cận trong Wechat.



Ứng Tuân mặc kệ con bé.



Ứng Tuyền lại gào thét một lúc với người đang sắp ngủ gật: “Anh!”



“Ừm…” Mí mắt anh hơi nhếch lên.



Mắt anh là mắt một mí, khi mở mắt thì mí cũng che lại một nửa lòng đen.



Khi tham gia các giải đấu chuyên nghiệp, Ứng Tuân ngồi trước máy tính, dù có tiến vào trạng thái người và máy hợp làm một thì đáy mắt cũng không thể hiện sự phấn khích hay hào hứng, hờ hững giống như một lớp sương mù, nhìn qua có hơi thờ ơ… Cũng toát ra sự không coi ai ra gì.



Vì thế fan bèn đặt cho anh mấy biệt danh: “Thách đấu khinh người”, “Vua ngủ”, “Ngủ cũng ăn mạng”…





Bù lại anh có phần bọng mắt khá đẹp và đôi mày kiếm, lúc nhận giải hoặc cười đùa với đồng đội thì đôi khi sẽ nở nụ cười trước ống kính, cũng khá là đáng yêu.



Ứng Tuyền giơ điện thoại lên trước mắt Ứng Tuân: “Anh thấy không, người chơi lân cận, chỉ nhìn con gái thôi nhé. Từ người thứ nhất xuống người thứ mười hai, kết bạn, nhắn tin vượt qua mười câu là ok. Đây là hình phạt của ván cuối.”



Ứng Tuân: “…”



Cửu Tuế hả hê: “Hay đấy.”



Clare cười sằng sặc: “Ha ha ha ha, được được, đúng kiểu chị Tuyền.”



Ứng Tuyền đắc ý: “Chứ sao, có khi còn giúp anh chị tìm được một mối nhân duyên ấy chứ.”



Ứng Tuân cau mày: “Không chơi, đổi cái khác đi.”



Ứng Tuyền kéo Cửu Tuế ngồi cạnh, uy phong lẫm liệt nói: “Gì chứ… rõ ràng ban đầu đã nói là ai thua phải cam tâm tình nguyện chịu phạt mà?”



“Nói thì nói thế.” Clare đưa ra giả thiết: “Nhỡ… Nhỡ đối phương là trai giả gái thì sao giờ?”



“Thế cũng được.” Ứng Tuyền lanh mồm: “Coi như qua, anh chị cũng không bị phạt lại.”



Cửu Tuế nghe vậy thì nhìn Ứng Tuân: “Đúng vậy, anh sợ cái gì, dù sao thì tỉ lệ trai giả gái cũng nhiều lắm.”



Ứng Tuân híp mắt: “Không thấy tẻ nhạt à?”



“Không chút nào—” Ba đứa nhóc đồng thanh. Nhìn Mộng Yểm đại thần chưa từng tiếp xúc với người khác phái nay bắt chuyện với con gái thì sao mà thấy chán được?



Đã chơi thì phải chịu, Ứng Tuân đành tuân theo: “Nhanh lên.” Anh đặt điện thoại xuống bàn trà, nói ngắn gọn: “Tải đi.”



“Á á, được.” Thấy mưu kế thành công, Ứng Tuyền nhấc điện thoại anh trai như đang bưng Phật Tổ, tìm LOL mobile rồi bỗng hỏi: “À mà, anh định dùng tài khoản nào để kết bạn với mấy cô gái kia đấy.”



Cửu Tuế xem qua: “Dùng tài khoản của anh ấy là được rồi, đảm bảo mấy chị em trong phạm vi vài trăm mét chủ động addfriend luôn ấy chứ.”



“Thế không hay, thôi dùng tài khoản của chị cho khiêm tốn.” Ứng Tuyền đăng nhập nick của cô trên máy Ứng Tuân, lanh lẹ mở mục người chơi lân cận, chọn điều kiện xong xuôi thì bắt đầu kéo xuống.



Ồ… Người thứ mười hai…



Tên ID “Tiểu Mãn” nghe rất nữ tính, ảnh đại diện là hình thần thú hộ mệnh trong bộ truyện Sakura thủ lĩnh thẻ bài, Kero.



Ứng Tuyền khịt mũi, ái chà, mùi của con gái rất là đậm nha.



Nhấn vào nick, chưa có xếp hạng, tổng trận: 42; thắng: 13; thua: 29.



Tỷ số thắng thế này cũng đỉnh thật…



13 trận thắng thì có tới 10 trận đánh với máy…



Được, chọn cô này.



Ứng Tuyền để điện thoại xuống, hai cái đầu một trái một phải lập tức chen vào.



Cửu Tuế: “Uôi, cô gái này còn đỉnh hơn cả Ứng Tuyền.”



Clare: “Không cần đoán cũng biết là nữ.”



“Mấy cậu đủ chưa, con gái chơi game giỏi cũng đầy ra đấy nhé.” Ứng Tuyền đưa điện thoại cho Ứng Tuân: “Thêm cô gái này, em đã phụng sự hết lòng rồi đấy, về sau như nào là do anh hết.”



Ứng Tuân cầm điện thoại lên, không thèm nhìn lập tức bấm kết bạn.



Ba người ngồi cạnh quang minh chính đại “nhìn lén.”



Trên màn hình hiện ra một bảng trắng nhắc nhở: “Xin hãy để lại lời nhắn.”



“Lời nhắn không thể để trống, khen ngợi đối phương có thể tăng khả năng xác nhận kết bạn.”



Cửu Tuế: “Nhất định phải ghi, nếu không thì người ta không đồng ý đâu, dạo này con gái kiêu lắm, thích được khen cơ.”



Đúng đúng đúng, Clare và Ứng Tuyền gật đầu phụ họa.



Khen ngợi…



Ứng Tuân bực bội xoa tóc, tiện tay mở hồ sơ của cô bé này.



Danh sách tướng hay dùng đa phần đều thuộc Demacia…



Gõ chữ: Chơi Garen(*)




(*) Tên của 1 vị tướng trong LOL



Hơi dừng lại: Rất khá.



Phụt.



Quả là lời khen “chân thành”.



Cả ba đồng loạt phì cười.



Ứng Tuân liếc mắt: Cười cái gì.



Ứng Tuyền xua tay lia lịa: “Không, không có gì, anh cứ tiếp tục đi.”



Xác định.



Đã gửi kết bạn.



Phòng khách lập tức rơi vào yên lặng, tất cả cùng chờ đợi.



Một phút…



Hai phút…



Ba phút…







Mười phút đồng hồ.



“Tiểu Mãn” vẫn chưa đồng ý.



“Cô gái này chả chịu hợp tác gì.” Cửu Tuế càu nhàu, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.



“Không trả lời, coi như qua nhé.” Ứng Tuân hỏi.



Ứng Tuyền: “Không được! Bọn mình cứ đánh trước một ván đi, vừa đánh bài vừa chờ cũng được.”



Clare gật đầu.



Ứng Tuân không có hứng, hất cằm ra hiệu Ứng Tuyền: “Không đánh nữa, anh đói rồi, nấu cơm đi.”



Vừa mới vùng lên được một tí mà lại bị sai bảo rồi, Ứng Tuyền lập tức phản đối: “Lại là em nấu cơm! Ngay cả người giúp cũng không có nữa!”



Ứng Tuân liếc nhìn Cửu Tuế: “Cậu nấu với con bé đi.”



Cửu Tuế: “Không phải chứ?”



“Ờ.”




“Cậu ta á?” Ứng Tuyền nghi ngờ nhìn cậu nhóc mới mười sáu tuổi chỉ biết chơi game này, chỉ sợ thằng nhóc làm cháy cả phòng bếp nhà cô.



“Chưa đủ à?” Ứng Tuân hiểu nhầm: “Clare, cậu cũng nấu đi, trợ tá đắc lực.”



“Hả?”



Ứng Tuyền trừng mắt nhìn anh trai: “Anh thì sao, anh không làm gì chắc?”



Ứng Tuân đáp: “Anh có việc.”



“Việc gì chứ?”



“Đi ngủ.”



Ứng Tuyền: “Nằm mơ đi.”



Thấy anh đứng dậy định vào phòng ngủ, cô bèn chặn lại, không thể để người anh này ngồi mát ăn bát vàng được: “Không được, anh ra ngoài mua bia với món kho đi, tối nay chúng ta ăn ngoài sân.”



Ứng Tuân nghiêng đầu nhìn Clare: “… Để Clare đi mua là được rồi.”



Ứng Tuyền gằn từng chữ, quyết tâm muốn cho anh trai gia nhập hội làm việc: “Tuyệt, đối, không, được.”



Cô đảo tròng mắt: “Anh mà không mua thì phạt thêm đấy, nhắn tin với cái bạn Tiểu Mãn hơn năm mươi câu.”



Ứng Tuân: “…”




Năm mươi câu…



Thôi vậy, anh chọn mua đồ.







Buổi tối dưới trời xuân, gió mang theo hương hoa nồng nàn.



Ứng Tuân chậm rãi bước đến cửa hàng tiện lợi trước tiểu khu, dáng người anh vừa cao lại vừa thon gầy.



Tấm lưng hơi gù do di chứng của bệnh nghề nghiệp theo năm tháng.



Đinh.



Đinh.



Hai tiếng nhắc nhở vang lên khi Ứng Tuân đẩy cửa vào.



Anh không chớp mắt đi thẳng vào trong quầy để bia.



Một dãy bia được sắp xếp trước mặt, có cả thương hiệu trong nước lẫn ngoài nước.



Anh cầm một lon bia màu trắng, song hơi do dự như nghĩ ngợi gì đó, Ứng Tuân bèn đặt lon bia lại chỗ cũ, quay về quầy lấy giỏ hàng.



Lúc trở lại, trước quầy bia đã có một cô gái đứng đó, buộc tóc đuôi ngựa đưa lưng về phía anh.



Ứng Tuân đứng cách đấy hai mét, chờ cô rời đi rồi bước tiếp.



Cô gái kia nói chuyện điện thoại một lúc, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để anh nghe thấy. Giọng cô dịu dàng, câu chữ cũng rất rõ ràng.



“Ài, được, không biết nữa.”



“Tớ từ chức rồi.”



“Đúng vậy, thực tập ở đó một tháng, ông chủ thì… khó nói lắm.”



“Giờ không biết nên làm gì đây.”



“Ở nhà chán ghê.”



“Cậu chơi LOL đúng không? Tớ nhớ cậu có chơi mà.”



Nghe thấy từ ngữ quen thuộc, Ứng Tuân bỗng có chút tinh thần hơn.



“Mấy hôm nay tớ cũng chơi thử, bọn họ cho tớ chơi con tướng to đùng như lực sĩ rồi cầm đao ấy, nói đơn giản là lao lên thôi.”



“Tớ chọn server Lonia ấy, cái này đứng đầu tiên nên tớ chọn luôn…”



“Hả, không chơi được ở vùng lớn á? Vậy đi đâu giờ?”



“ID của tớ hả? Đợi chút nha…”



Có lẽ là cảm nhận được có người đứng đằng sau, lại thêm việc đứng đây buôn chuyện chiếm chỗ thì không ổn lắm, cô liền nhanh chóng lấy hai bình cocktail hoa quả rồi thả vào giỏ hàng dưới chân.



Sau đó mới cầm giỏ hàng lên, đồng thời nói với người bên kia điện thoại: “ID là tên tớ, Tiểu Mãn.”



Ứng Tuân ngẩn ra, nhìn cô gái trước mặt quay đầu chạm mắt với anh.



Cô gật đầu cười cười với anh, nụ cười rất nhạt giống như ngượng ngùng, lại giống như một đóa hoa đang từ từ nở ra, không nói nên lời, nhưng rất xinh đẹp.



Cô lễ phép nở nụ cười rồi cúi đầu bước qua anh.



Ứng Tuân không nhúc nhích, tứ chi với ngũ quan đang chết máy rồi.



Lại như được kích hoạt, bộ phận trong người anh đột nhiên hoạt động trở lại, hình dáng của cô lập tức in lại trong đầu anh.



Ứng Tuân vội quay đầu, song cô gái đã ra khỏi cửa hàng rồi, không thấy tăm hơi.



Rất kỳ lạ, cũng rất kỳ diệu.



Chỉ là một ngày bình thường, trong cửa hàng tiện lợi trừ bớt đi vài món hàng, còn lại hết thảy vẫn như cũ.



Nhưng cũng giờ khắc này, sông băng bắt đầu tan, nắng sớm chợt hiện, trước mắt anh, trời và đất như rực rỡ hẳn lên.