Jin-Ah ngay lập tức nhào tới với vẻ phấn khích.
“Wow Wow, thơm quá”.
Trong khi đó, mẹ Jinwoo tỏ ra ngại ngần khi để con trai mình phải đi nấu ăn cho cả nhà. “Mẹ làm cũng được mà...” Jin-Woo cười toe toét và trả lời vui vẻ. “À, con muốn cho mẹ thấy kỹ năng nấu ăn của con đã tiến bộ tới mức nào”. Jin-Woo đã nài nỉ thuyết phục mẹ, và cuối cùng cũng giành được quyền kiểm soát nhà bếp. Và đây là kết quả cho nỗ lực của anh ấy. Bị con trai liên tục thúc giục, cuối cùng bà cũng mỉm cười và cầm thìa lên. Fuu-. Mẹ Jinwoo cẩn thận thổi một thìa súp nóng hổi rồi đưa vào miệng. Đôi mắt bà nhanh chóng mở to vì ngạc nhiên. Trong khi đó, Jin-Ah bắt đầu huyên náo. “Mẹ ơi, thế nào rồi? Ngon lắm phải không?” “Ôi Chúa ơi.” Thấy mẹ mình trông có vẻ ngạc nhiên, Jin-Woo chỉ khẽ nhún vai. “Con biết mà, oppa có tài nấu ăn đó. Mẹ cũng thử cái này đi. Oppa rất giỏi làm mấy món ăn vặt.” Trong khi cô bé không ngừng khen ngợi kỹ năng nấu nướng của Jinwoo đến nỗi quên cả chùi mép, Jin-Woo nhận thấy biểu hiện của mẹ anh ấy đang dần thay đổi vì lý do nào đó. Anh cẩn thận hỏi. “Mẹ? Sao thế ạ?” Bà nhẹ nhàng đặt muỗng sang một bên và hỏi lại. “Jin-Woo. Có phải con đang lo lắng về điều gì không?” Jin-Woo đã cố hết sức mình để duy trì nét mặt tươi sáng và tỏ ra bình tĩnh. “Mẹ có ý gì vậy, mẹ?” “Cha con, mỗi khi tham gia vào các nhiệm vụ nguy hiểm, ông ấy thường chuẩn bị bữa ăn cho mẹ...”
“...” Con trai bà chưa bao giờ làm điều gì tương tự như thế này, ngay cả khi anh chuẩn bị tới Nhật Bản để đối phó với những con quái vật khổng lồ, hoặc ngay cả khi cánh cổng vĩ đại mở ra ở Seoul.
Nhưng bây giờ anh lại làm giống cha. Điều đó khiến mẹ anh bắt đầu lo lắng. Là trực giác của một người phụ nữ? Không, đó là trực giác của người mẹ. “Cha cũng làm thế này ư? Huh, mình thậm chí còn không biết điều đó...” Jin-Woo nhanh chóng đánh trống lảng và lắc đầu về phía mẹ mình. “Mẹ, không có chuyện đó đâu”. Không rõ mẹ Jinwoo đang nghĩ gì. Bà muốn trở nên mạnh mẽ hơn để con mình không phải lo lắng? Hay bà thực sự tin lời anh? Thật khó đoán, nhưng rốt cuộc, bà đã mỉm cười và lại cầm thìa lên. Jin-Ah vừa ngậm thìa vừa quan sát cuộc trò chuyện giữa oppa và mẹ cô ấy. Thấy mẹ bình tâm trở lại, cô bé cười toe toét và tiếp tục bữa ăn. Khi bữa ăn sắp kết thúc [Đức Vua của tôi] Giọng nói trầm lắng của Bellion vang lên. [Theo lệnh ngài, binh lính đã vào vị trí.] ‘Hiểu rồi.’ Như thể đang chờ cơ hội này, Ber cũng cao giọng. [Muôn tâu Hoàng thượng, chỗ ở được chuẩn bị đặc biệt cho ngài cũng đã hoàn thành.] ‘... Ờ. Cảm ơn.’ ‘Haizz. Mặc dù mình chưa bao giờ yêu cầu nó xây dựng cái thứ đó’ . Sau khi nghe báo cáo từ hai vị tướng, Jinwoo từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. “Con no rồi.” Nhưng sau đó...
Jinwoo đang đưa tay xuống để nhặt những chiếc đĩa, đột ngột dừng lại sau khi cảm nhận được tiếng động phát ra từ bên ngoài. Tiếng bước chân của bốn người. Anh cũng có thể nghe thấy trái tim của họ đang đập điên cuồng vì quá hồi hộp.
Cả bốn người trong số họ không phải là Thợ săn mà là những người bình thường. ‘Là ai nhỉ?’ Chắc chắn, không có bất kỳ tên cướp điên rồ nào muốn tấn công ngôi nhà của một Thợ săn hạng S. Ngoài ra, lối vào của tòa nhà chung cư đang được bảo vệ bởi các nhân viên từ Cục Giám sát, theo sự điều động từ Chủ tịch Hiệp hội Woo Jin-Cheol. Tức là, không có phóng viên nào có thể đến đây. Trong lúc Jin-Woo suy nghĩ, tiếng chuông cửa đã vang lên. Ding Dong. “Để con mở cửa”. Anh nhanh chóng can ngăn mẹ mình và đi ra cửa.
Cạch
Đứng trước mặt anh là ba thanh niên vạm vỡ ăn mặc chỉnh tề, với bộ đồ đen từ đầu đến chân. Như thể họ đến từ một cơ quan tình báo hoặc thứ gì tương tự như thế. Dù vậy, trông họ không giống nhân viên của Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc. Jin-Woo đưa mắt nhìn trang phục của họ một lúc rồi chậm rãi hỏi họ. “Tôi có thể giúp gì cho các anh?” Khi anh nói vậy, ba thanh niên vạm vỡ bước sang một bên. Một người đàn ông khác đứng đằng sau họ từ từ di chuyển ra phía trước. “Tôi xin lỗi vì đã đến gặp cậu bất ngờ như thế này. Nhưng mà, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một chút không?” Jin-Woo nhanh chóng nhận ra người đó là ai. Anh lên tiếng với vẻ ngạc nhiên: “Chủ tịch Yu Myung-Hwan?”
Khuôn mặt anh trở nên căng thẳng khi nhìn thấy khuôn mặt của Chủ tịch Yu.
Bất kể ông ấy muốn nói gì, đây cũng không phải là địa điểm thích hợp. Jin-Woo nhớ tới mẹ và em gái của mình, và nhìn nhanh về phía bàn ăn, trước khi đưa ánh mắt về Chủ tịch Yu.
“...”
Người đàn ông lớn tuổi đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Jin-Woo.
Sau một hồi cân nhắc, đôi môi Jinwoo cuối cùng cũng hé mở.
“Nên tìm nơi nào đó riêng tư để chúng ta nói chuyện thì tốt hơn”.
Chủ tịch Yu trở nên tươi tỉnh và một nụ cười chân thành nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt ông.
“Có một nơi như vậy. Anh sẽ đi cùng chúng tôi chứ?”