Solo LeveLing - Thăng cấp một mình

Chương 190: Yêu cầu của Thomas




Bản tin trên chiếc TV trong phòng khách đang nói về một sự cố gần đây trong Hầm ngục.

Mặc dù không có vụ tai nạn lớn nào xảy ra, nhưng số lượng Thợ săn bị thương đã tăng lên.

“Thằng bé nhà mình sẽ ổn chứ?”

Mẹ Jinwoo đang xem tin tức, đã tự hỏi một cách lo lắng khi bà nhớ đến Jinwoo.

Đời là thế. Dù con trai có trưởng thành đến đâu thì cha mẹ cũng không thể không lo lắng.

Vua Kiến ẩn trong bóng tối để canh gác ngôi nhà, cũng nghe thấy điều đó.

‘Mẹ của Hoàng đế ơi... Nếu có kẻ nào đánh bại được Hoàng đế chắc chẳng ai sống nổi đâu’.

Ber chỉ có thể nuốt những từ đó trong cổ họng. Vua Kiến không thể làm mẹ Jinwoo hoảng sợ. Dù sao, nhiệm vụ của Ber là canh gác ngôi nhà chứ không phải là dọa mẹ Jinwoo.

Khi mẹ Hoàng đế so sánh Hoàng đế với những kẻ thấp kém trên màn hình TV, Vua Kiến cực kỳ thất vọng. Thế nhưng Ber vẫn phải lặng lẽ kìm nén.

[Đây là thông tin từ Cục Thợ săn... |

Màn hình thay đổi, và hình ảnh sân bay Hoa Kỳ xuất hiện. Bản tin nói về những tin tức liên quan tới hội nghị bang hội Quốc tế.

TV cũng chiếu cảnh Jinwoo đang bước vào sân bay.

Khi thấy con trai mình bước đi một cách hiên ngang, mẹ của Jinwoo mỉm cười như thể không còn lo lắng nữa.

“Jinah, anh trai con xuất hiện trên TV này”

“Thật ạ?”

Jinah nghe thấy, vội chạy ra khỏi phòng, bỏ lại sách giáo khoa.

Dù đã thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi khi Jinah nhìn thấy anh trai mình ở trên màn hình TV, cô luôn ngạc nhiên và cảm thấy tuyệt vời.

Jinah và mẹ cô vẫn không biết có một người... À mà không, một kẻ ở gần họ cũng đang cổ vũ và theo dõi màn hình nhiệt tình hơn cả hai.

‘Hoàng đế...!’ – Vua Kiến hướng ánh mắt về phía màn hình với đôi mắt hào hứng.

Đột nhiên, Ber cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể. Vua Kiến run rẩy không ngừng.

‘Cảm giác này... Mình đã từng cảm thấy như vậy trước đây. Khi nào ấy nhỉ?’

Ber cố gắng lục lọi ký ức của mình, cuối cùng đã nhớ ra tình huống tương tự như bây giờ.

Cảm giác này cũng giống như khi Vua Kiến đối diện với Jinwoo ở đảo Jeju. Bản năng của Ber nói rằng Vua Kiến không thể tránh khỏi cái chết.

Ber nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm về cái chết thêm lần nào nữa, khi anh trở thành lính Bóng tối.

Nhưng ngay bây giờ, Vua Kiến lại cảm thấy nó.

Và cuối cùng Ber cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

‘.. Hoàng đế đang tức giận’

Khi phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra với Hoàng đế, Ber đã rất sợ hãi. Sau đó, Vua Kiến lập tức gửi tín hiệu cho Jinwoo và cố gắng liên lạc.

“Hoàng đế, tôi sẽ giúp ngài. Tôi sẽ đến đó sớm thôi”

Và Jinwoo nhanh chóng trả lời.

“Ở yên đó”

Giọng nói của Jinwoo đầy phẫn nộ và Vua Kiến run rẩy như một cây non bị gió thổi mạnh.

“Vâng”

Ber chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh. Vua Kiến cũng tự hỏi ai là kẻ ngốc khiến Hoàng đế của mình tức giận như thế.

“Thằng quái nào ngu dữ vậy...’ – Ber vừa lẩm bẩm vừa ẩn mình vào cái bóng để quên đi nỗi sợ.

****

Busan, Hàn Quốc.

Hội Hiệp sĩ đang chuẩn bị cho một cuộc đột kích.

Chủ hội Park Jongsu, đang kiểm tra trạng thái của nhóm đột kích với lòng nhiệt huyết cháy bỏng.

“Gần đây, có rất nhiều tai nạn xảy ra trong hầm ngục. Nhưng các anh em, hãy mạnh mẽ lên. Chúng ta sẽ không để ai bị tổn thương!”

“Vâng!”

Sau cuộc đột kích cùng với Jinwoo, thành viên trong bang hội này trở nên hào hứng và phấn khích.

Phó hội Jeong Yoon-tae đang đáp lại lời kêu gọi của Chủ hội, bỗng giật mình mở to mắt khi nhìn thấy thứ gì đó.

“Óẹ”


Park Jong-su vội vã quay lại và hỏi.

“Sao? Có chuyện gì?”

Jeong Yoon-tae chỉ xuống cái bóng của Park Jong-su và nói.

“Sắp! Cái bóng— cái bóng của anh di chuyền...”

Jeong Yoon-tae vừa dụi mắt vừa nói.

“Yoon-tae, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Không được uống rượu trước cuộc đột kích!”

“Không sếp, hôm nay tôi không uống một giọt nào. Cái bóng của anh thực sự chuyền động, như thể chúng còn sống!”

Park Jong-soo nhìn Jeong với ánh mắt buồn bã, thở dài.

“Thôi. Hôm nay cậu ở nhà nghỉ ngơi đi”

“Không! Nó thực sự đã xảy ra!”

“Thôi nào, đi thôi. Hôm nay chúng ta sẽ chiến đấu như một hiệp sĩ!”

“Ahhhhh!”

Tiếng gào uất ức của Jeong Yoon-tae vang lên trong không khí.

Ngày hôm đó, có nhiều báo cáo đáng ngờ về những cái bóng cử động ở khắp mọi nơi. Đó là những bỉnh lính Bóng tối của Jinwoo, chúng không còn quan tâm đến đôi mắt của những kẻ xung quanh, chỉ run rẩy trước cơn giận dữ kinh khủng của Hoàng đế.

****

[Hoán đổi bóng]

Người lính High Orc biến mắt và Jinwoo xuất hiện ở vị trí của nó.

“Huh”

Nhóm của Hwang Dongsoo đóng băng như những con ếch trước mặt con rắn, khi họ nhìn thấy một vị khách bất ngờ xuất hiện.

Hwang Dongsoo đã nhận ra Jinwoo. Tim hắn như ngừng đập trong giây lát.

Jinwoo đi ngang qua Hwang Dongsoo và tiếp cận Yoo Jinho như thể anh ta không nhìn thấy Hwang.

Không ai mở miệng, hai người đàn ông đứng cạnh Yoo Jinho vẫn đứng im khi Jinwoo đến gần.

Jinwoo lấy lọ thuốc trị thương cao cấp từ kho đồ, sau đó đổ từ từ vào miệng Yoo Jin-ho.

Nhưng

[HP còn lại dưới 10%, không thế sử dụng thuốc HP để hồi phục ]

Jinwoo nhận được một tin nhắn nói rằng Jinho đang nguy kịch và thuốc không có tác dụng.

Crack

Chai thuốc vỡ vụn trong tay Jinwoo.

Nước thánh của sự sống là vật phẩm giúp chữa bệnh tật, nó không có tác dụng khi chữa thương.

‘Mình cần phép thuật chữa lành của Trị liệu sư’

Nhưng anh tìm trị liệu sư ở đâu đây?

Sau đó, Hwang Dongsoo đã tỉnh táo lại, bắt đầu nói chuyện với Jinwoo.

“Mày... Mày đang làm gì? Con Orc... Làm sao mày làm được điều đó?”

Jinwoo thậm chí không thèm quan tâm và hỏi hai người bên cạnh Jinho.

“Ai là Trị liệu sư?”

Người đàn ông là Trị liệu sư gật đầu. Jinwoo đến gần và nói.

“Chữa lành cho cậu ta.”

Tên Trị liệu sư run rẩy liếc nhìn Hwang Dongsoo.

Và Hwang Dongsoo lắc đầu.

Jinwoo cẩn thận đỡ phần thân trên của Yoo Jinho và đứng lên.

“Tao nói, chữa lành cho cậu ta”

Một lần nữa, đôi mắt của Trị liệu sư quay sang Hwang. Và câu trả lời của Hwang vẫn vậy, Trị liệu sư nhìn Jinwoo và nói.

“Tốt hơn là thuyết phục sếp của tôi...”
Hắn ta không thể nói hết lời.

Bang!

Jinwoo đập đầu hắn xuống sàn, giống như những gì Hwang đã làm với Jinho.

Nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy chuyển động của Jinwoo.

Ngay cả Hwang Dong-soo, một Thợ săn hạng S, cũng chỉ có thể nhìn thấy khi Trị liệu sư nằm dài trên sàn. Hắn sững sờ khi không thể nhận ra Jinwoo đã tấn công như thế nào.

Jinwoo quay sang người đàn ông còn lại và hỏi.

“Mày có phải là Trị liệu sư?”

Người đàn ông lắc đầu lùi lại khi thấy Jinwoo đến gần.

“Đây... Đây có phải là Sung Jinwoo không? Thợ săn Sung Jinwoo?”

Hắn hét lên với Hwang Dongsoo.

“Hwang Dongsoo! Anh không nói điều này sẽ dính đến Thợ săn Sung Jinwoo! Chuyện này là sao?!”

“Tao hỏi lại, mày có phải là Trị liệu sư?”

“Không. Tôi...”

Câu trả lời của người đàn ông bị gián đoạn.

Bang!

Đầu của hắn cũng bị một bàn tay vô hình ấn xuống và hắn lập tức nằm dài trên sàn nhà.

Trong phút chốc, hai Thợ săn cao cấp đã bất tỉnh.

Trái tim của Hwang Dongsoo đang đập thình thịch sau khi thấy sức mạnh của Jinwoo.

“Đại... Ca”

Một âm thanh vang lên từ sàn nhà. Ý thức của Yoo Jinho đã trở lại.

“Đại ca”

Jinwoo cúi xuống và lắng nghe những gì Jinho muốn nói.

Với đôi mắt sưng húp, Yoo Jinho mở cái miệng đầy máu và nói.

“Hwang Dong-soo, Hwang Dong-seok, em trai... Hãy cẩn thận...”

Jinwoo nhìn Yoo Jinho với ánh mắt buồn bã, rồi ngắt lời cậu.

“Nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa”

“Đại ca...”

Yoo Jinho năm lấy tay Jinwoo và khóc.

Jinwoo sau đó hỏi.

“Cậu còn chịu đựng được không?”

Gật

Gật

Không nói nên lời, Jinho trả lời bằng cách di chuyển đầu của mình.

Jinwoo từ từ đứng dậy. Và đôi mắt anh nhìn sang Hwang Dongsoo. Hwang Dongsoo cũng nhìn Jinwoo.

Đôi chân hắn run rẩy khi nhìn thấy Jinwoo, nhưng hắn không muốn chạy trồn. Jinwoo đang tiến gần hơn. Hwang Dongsoo cỗ trần tĩnh gân cổ lên.

“Ngươi... Ngươi đã giết Hwang Dong-seok, phải không?”

Khuôn mặt đáng sợ của Hwang Dong~soo ngày càng lộ rõ.

Đó là khuôn mặt của một kẻ khát máu đang phẫn nộ và sợ hãi.

Đôi mắt của Jinwoo vẫn lạnh lùng như thường lệ. Hwang Dongsoo sau đó hét lên.

“Trả lời tao! Sung Jinwoo, mày đã giết anh trai tao và dồng đội của anh ấy?”

Jinwoo đến gần Hwang Dong-soo, sau đó nói.

“Đi mà hỏi anh trai của mày”

UỲNH

Hwang Dongsoo vung cánh tay tích tụ đầy ma lực định đấm vào khuôn mặt của Jinwoo. Jinwoo lặng lẽ né tránh sang một bên, và đánh trả vào bụng Hwang.

“...”


Chỉ sau một cú đấm, Hwang Dongsoo hộc ra một ngụm máu.

****

“Dừng xe!”

“Sao ạ?”

“Dừng xe lại!”

Thomas hét lên, và chiếc xe thắng gấp.

Chiếc xe chở Thomas đang di chuyển nhanh đột ngột dừng lại mà không báo trước, và tất cả các xe phía sau cũng dừng lại.

Kéttttttt

Tiêng phanh xe nối nhau vang lên

“Thomas lao ra khỏi xe. Khuôn mặt anh nhăn lại.

Từ những chiếc xe khác, các Thợ săn ưu tú của hội Scavenger lần lượt bước ra.

“Có chuyện gì vậy thưa ngài?”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Thomas đã trả lời ngắn gọn cho các thành viên bang hội.

“Bắt đầu rồi. Tôi sẽ đi trước, mọi người theo tôi nhé”

“Cái gì?”

“Cái gì bắt đầu cơ?”

Nhưng trước khi họ nhận được lời giải thích, Thomas đã nhún người xuống.

Khi cơ bắp dưới chân anh ta phồng lên và nhựa đường bên dưới bắt đầu tan vỡ, các nhân viên hoảng hốt lùi lại.

“Ôi trời -!”

Thomas nhảy lên và lao đi như bay.

“Một cái gì đó đang đến. Một cái gì đó mạnh mẽ”.

Ngay khi Thomas cảm nhận được sức mạnh của Jinwoo, Jinwoo cũng cảm thấy sự hiện diện của Thomas.

Jinwoo đưa tay xách cổ Hwang Dongsoo đang bị thương nặng.

RẦM

Một phần mái nhà sập xuống và Thomas Andre đáp xuống đất.

Jinwoo nhận thức được sự tiếp cận của Thomas, và nhìn anh ta không chớp mắt.

Thomas đứng đó và nhìn xung quanh.

Yoo Jin-ho, Jinwoo và Hwang Dongsoo.

Mắt anh nhìn chằm chằm vào Hwang Dongsoo. Thomas rất ngạc nhiên. Anh không thể cảm nhận được ma lực của Hwang Dongsoo, bởi ma lực mạnh mẽ của Jinwoo đã che lấp tất cả.

Thomas cởi kính râm ra và hỏi.

“Hwang Dong-soo... Anh ta còn sống không?”

“Hắn chưa chết đâu”.

Biết rằng Jinwoo không giỏi tiếng Anh, Thomas nói rõ ràng bằng những từ đơn giản.

“Nếu anh để cậu ấy đi, chúng tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra hôm nay. Đây là yêu cầu của tôi”.

Jinwoo nắm chặt cổ Hwang Dongsoo và hỏi.

“Nếu không thì sao?”

“Đó không phải là một quyết định sáng suốt đâu.”

Câu đó được nói ra bởi một trong những Thợ săn mạnh nhất trên thế giới. Một thợ săn bình thường có lẽ đã sợ đến rụng tim. Tuy nhiên, Jinwoo không phải là một “Thợ săn bình thường, sau đó anh ta hỏi.

“Thì sao?”

Trans: Trà Nguyễn nhóm Moonsnovel

Edit: Linye nhóm Moonsnovel
Giao diện cho điện thoại