Sói Vương Bất Bại

Chương 99




Nếu Phạm Đức Thành không được, thì còn có Đoàn Quốc Tuấn.

Sói Hồn nói, khu đấu giá dưới lòng đất ở thành phố Hồ Chí Minh, mà Đoàn Quốc Tuấn lại nhà nhà giàu nhất nhì ở đó, thân phận vượt xa Phạm Đức Thành, không cần nghĩ cũng biết ông ta chắc chắn có thư mời.

Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là thời gian!

Khu đấu giá dưới lòng đất mỗi năm chỉ mờ một lần, Tô An Nhiên chỉ có bày đến mười ngày, trong vòng mười ngày, khu đấu giá dưới đất sẽ mở cửa

sao?

"Lần đấu giá tiếp theo là ba ngày sau, hôm nay một ngày, ngày mai một

ngày, chính là ngày mốt."

Sói Hồn nhìn ra được sự lo lắng của Tiêu Nhất Thiên, vì vậy không đợi Tiêu Nhất Thiên hỏi, anh ta đã chủ động nói: "Không giấu Vua Sói, gần đây tôi đang nghiên cứu một số thuốc mới, chúng đều cần đến cò xán tinh cho nên..."

"Trước khi đến, tôi đã dùng nửa tháng và dùng nhan sắc, trí tuệ của mình đề quyến rũ những bà cô siêu giàu. Tôi đã thấy tấm thư mời từ tay bọn họ, thời gian là ba ngày sau."

Địa điểm cụ thể không có ghi trong thư mời. Những bà cô đó cho biết, theo quy định, sau khi người được mời đi đến thành phố Hồ Chí Minh sẽ có người và xe đến tiếp đón. Vào ngày đấu giá, bọn họ sẽ trực tiếp cử người đến đón đi."

Sói Vương Bất Bại)

"Nó rất bí ẩn..."

Ba ngày!

Tiêu Nhất Thiên có thể đợi!

"Quyến rũ?"

Sói Đồng hơi nhướng mày, sự chú ý của cô ta và Tiêu Nhất Thiên có chút khác nhau, cô ta hỏi: "Chú ý cách hành sự của anh, anh có chắc mình không dùng thủ đoạn đê hèn nào để lừa tình lừa tiền của mấy bà cô đó không?"

Khuôn mặt bẩn thỉu của Sói Hồn đen lại một lúc, hắn ưỡn ngực, hỏi: "Với sắc đẹp và trí tuệ của tôi thì cần phải dùng thủ đoạn lừa gạt các thứ sao?"

"Anh muốn kiểm tra năng lực thôi miên của tôi xem thử có tiến bộ hay không hả?

Sói Đồng cười lạnh.

Nhìn vào mắt Sói Đồng, bắt gặp phải ánh mắt mê hoặc của cô ta, Sói Hồn không khỏi rùng mình, toàn thân lạnh run, đảo mắt nói: “Tôi sợ cô rồi đấy!"

"Được rồi, tôi thừa nhận."

"Tôi có dùng một ít mánh khóe. Đầu tiên, tôi bỏ một ít thuốc độc vào người bà ta, bà ta cầu cứu bác sĩ khắp thành phố nhưng đều bất lực. Vào thời điểm nguy cấp, tôi xuất hiện như vị cứu tinh, lật ngược tình thế, không chỉ cứu được mạng sống của bà ta mà cò chiếm được trái tim bà ta, và nhân tiện

lên giường với bà ta..."

Sói Đồng vẻ mặt đắc ý nói: “Như vậy mới ngoan chứ."

Sói Hồn không khỏi nhấn mạnh: “Nhân tiện! Chú ý vào, trọng điểm là nhân tiện!"

"Mặc dù bà ta có tiền có thế, nhưng là một bà cô gần năm mươi tuổi, già rồi. Tôi không ngần ngại hy sinh thân thể lá ngọc cành vàng và tâm hồn cao quý thanh nhã này để lên giường với bà ta hoàn toàn xuất phát từ mục đích tìm kiếm cỏ xán tinh."

"Cống hiến hết mình cho ngành y, hiểu chưa?"

(Sói Vương Bất Bại)

Phụt!

Sói Đồng che môi cười, gật đầu nói: “Mỗi lần dùng những thủ đoạn xấu xa làm những chuyện đê hèn kia, đều phải tìm cho mình một lý do chính đáng. Đừng lo, tâm tư của cưng, chị hiểu mà."

"Cô!"

Sói Hồn nghiến răng.

Tám mươi mốt thành viên của nhóm máu sói đều được trang bị những kỹ năng đặc biệt, đương nhiên Sói Đồng cũng không ngoại lệ, người thường nhìn vào mắt cô ta, rất khó cưỡng lại sự thôi miên, trong chốc lát sẽ bị cuốn vào sự mê hoặc, khó lòng thoát ra mặc cho cô ta tra hỏi.

Về cơ bản, bất cứ điều gì cô ta hỏi, đối phương sẽ trả lời một cách ngoan ngoãn, không có bất kỳ sự giả dối.

Đây là thuật hỏi trái tim!

Hãy hỏi trái tim của mình, nó không biết lừa dối bao giờ!

Kỹ năng đồng tử của cô ta không thể tách rời với vẻ ngoài như thiên thần và thân hình ma mị của cô ta và chúng bổ sung cho nhau. Xét cho cùng, ngoại hình và vóc dáng của cô ta gần như hoàn hảo, điều đó thật đáng kinh ngạc. Trong cử chỉ lời nói chỉ cần mỉm cười thì rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Khi người khác bị cuốn hút một cách sâu sắc, cô ta mới có thể tiến hành thuật đồng tử.

Chính vì vậy thuật đồng tử của cô ta được gọi là đồng tử mê hoặc, sau khi vào nhóm máu sói thì được đặt biệt danh là Sói Đồng.

Nhìn toàn bộ nhóm máu sói, chỉ có Tiêu Nhất Thiên là có thể chịu được thử thách mê hoặc của cô ta, bởi vậy, bao gồm cả cô và anh em trong nhóm máu sói đều từng cho rằng Vua Sói không có hứng thú với phụ nữ.

"Được rồi, đừng gây sự nữa."

Tiêu Nhất Thiên có chút nóng nảy, ở trước mặt vợ tôi mà nói chuyện dụ dỗ bà cô lắm tiền nhiều của, có vẻ hay nhỉ?

(Sói Vương Bất Bại)

Sói Đồng và Sói Hồn liền im lặng.

"Cỏ xán tinh cứ giao cho tôi. Trong vòng bảy ngày, tôi nhất định sẽ đem

về cho cậu."

Tiêu Nhất Thiên ra lệnh: “Chiều nay tôi sẽ đến thành phố Hồ Chí Minh. Sói Hồn cậu phụ trách chăm sóc Tô An Nhiên; Sói Ảnh cậu có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho cả gia đình nhà vợ tôi; Sói Đồng cô đi với tôi."

"Tuân lệnh!"

"Tuân lệnh!"

"Tuân lệnh!"

Nói đến chuyện chính, sắc mặt của ba người lập tức trở nên cực kỳ

nghiêm túc, không hề lộ chút vui đùa.

Quyết định xong rồi sao?

Tô Tử Lam được Tiêu Nhất Thiên ôm vào lòng trở nên lo lắng!

Có một số điều cô ấy chưa nói.

Vì vậy, cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tiêu Nhất Thiên, ra hiệu: "Anh có thể

ra ngoài một chút không? Em có chuyện muốn nói với anh."

"Được."

Tiêu Nhất Thiên gật đầu, tất nhiên anh biết Tô Tử Lam đang lo lắng điều

gì và muốn nói gì.

Hai người rời khỏi phòng bệnh đi tới trước cửa sổ cuối hành lang, Tô Tử Lam cúi đầu, có vẻ có chút khó nói, thấy vậy Tiêu Nhất Thiên chủ động nói: "Anh nói rồi, có anh ở đây, Tô An Nhiên sẽ không có chuyện gì."

"Em phải tin anh."

Tô Tử Lam ngầng đầu, bắt gặp ánh mắt vô cùng kiên quyết của Tiêu Nhất Thiên thì nói: "Vâng, em tin anh, em tin anh cũng giống như em, đều thật lòng muốn cứu Tô An Nhiên."

"Nhưng..."

"Nhưng thể chất và dòng máu đặc biệt gì đó mà bạn anh vừa nói, em

không có và Tô An Nhiên cũng không. Bạn của anh còn nói nếu không phải, nhất định sẽ chết, không qua nổi hai mươi bốn giờ."

Đang nói, nước mắt cô lại trào ra.

Nhìn xuống đôi mắt gần như tuyệt vọng của Tô Tử Lam, hai gò má xinh đẹp như cánh hoa lê dính hạt mưa, trong phút chốc, Tiêu Nhất Thiên muốn nói hết sự việc của năm năm trước.

Nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng anh cũng đành kìm lại.

Bây giờ Tô Tử Lam đã đến mức suy sụp rồi, lúc này mà nói với cô một bí mật gây sốc như vậy thì cô khó mà chịu đựng được.

Thế là Tiêu Nhất Thiên cười nói: "Đừng lo lắng về điều này. Khi cục trưởng Tống và tôi tìm thấy An Nhiên, chúng tôi đã kiểm tra cơ thể của cô bé. Tôi chắc chắn chín mươi phần trăm rằng An Nhiên cũng giống như tôi, đều có thể chất và dòng máu đặc biệt."

Sở dĩ nói chắc chắn chín mươi phần trăm chứ không phải một trăm phần trăm là do nó được di truyền. Dù gì vợ anh cũng là người bình thường.

“Hả?"

Tô Tử Lam đột nhiên sửng sốt: "Thật sao?"

"Nhưng sao có thể..."

Cô vô thức thầm nghĩ, chẳng lẽ người đàn ông bí ẩn khiến mình đột ngột mang thai năm năm trước không phải người thường sao?

Anh ấy sẽ là người như thế nào?

Tiêu Nhất Thiên chuyển chủ đề nói: “Thể chất và dòng máu của An Nhiên có từ đâu không phải mấu chốt, mấu chốt bây giờ là cô bé có một thể chất và dòng máu đặc biệt, vì vậy còn có hi vọng."

"Đúng không?"

Khi Tiêu Nhất Thiên nói lời này, anh thầm nghĩ: Vợ à, chịu đựng một chút, chịu đựng thêm một chút nữa, hiện tại chỉ có thể để em chịu ấm ức thêm một thời gian nữa. Nhưng em yên tâm, hãy đợi anh đem cỏ xán tinh về cứu An Nhiên, khi tâm trạng em ổn định trở lại, anh sẽ kể cho em nghe tất cả những

(Sói Vương Bất Bại)

điều đã xảy ra khi đó!

"Đúng!"

Tô Từ Lam gật đầu lia lịa, Tô An Nhiên vẫn còn hi vọng sống sót, điều này quan trọng với cô hơn bất cứ điều gì khác.

Ngay sau đó, cô đăm chiêu hỏi: “Bạn anh nói, những tỷ phú mới có thể có được thư mời tham gia buổi đấu giá ở Hồ Chí Minh, hơn nữa, giá khởi điểm tới tận một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ..."

"Cho dù bán toàn bộ tập đoàn nhà họ Tô cũng không đủ cái giá khởi điểm một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ."

Ở Hải Phòng, nhà họ Tô có thể coi là một gia tộc giàu có và quyền lực nhất nhì, với khối tài sản hơn ba trăm năm mươi tỷ, nhưng so với những tay kinh doanh thứ thiệt và tỷ phú như Phạm Đức Thành thì còn thua xa.

Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ!

Chưa nói đến đấu giá, cho dù bán toàn bộ gia sản nhà họ Tô cũng không đủ giá khởi điểm!

Hơn nữa, Tô Tử Lam hiện đã được thăng chức thành chủ tịch tập đoàn nhà họ Tô. Nhưng tập đoàn nhà họ Tô đã bị nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh mua rồi nên không còn thuộc về cô. Chung quy cô vẫn đang làm việc cho người khác, không có quyền lấy tài sản của tập đoàn làm chuyện riêng được!

"Anh sẽ giải quyết vấn đề tiền bạc."

Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Về phần thư mời, Phạm Đức Thành là người giàu có nhất ở đất Hải Phòng, ông ta chắc chắn sẽ có thư mời. Sau này anh sẽ tìm ông ta, có lẽ ông ta sẽ cho anh mượn."

"Mượn?"

Tô Tử Lam mặt đen lại, thật sự không biết Tiêu Nhất Thiên lấy tự tin ở đâu

ra. Một người giàu có bật nhất cái đất Hải Phòng này, người bình thường muốn gặp ông ta còn khó hơn lên trời.

Đó là loại thư mời có thể cho mượn một cách tùy tiện được sao?

Vả lại, ngay cả khi có thư mời đến tham dự buổi đấu giá, thì cũng đâu có tiền mà mua nổi.

Tiêu Nhất Thiên nhìn thấu sự lo lắng trong lòng của Tô Tử Lam, vì vậy anh tiếp tục cười nói: “Nói không chừng Phạm Đức Thành sẽ cho anh vay số tiền mà anh cần để đấu giá mua cỏ xán tinh?"

Cô cạn lời, cô bỗng cảm thấy Tiêu Nhất Thiên giống như một kẻ điên, lời

gì cũng có thể nói ra.

Vả lại còn khẳng định một cách khí thế.

Đúng lúc này, tiếng bước chân từ đầu hành lang bên kia truyền đến, viên cảnh sát đưa Tiêu Nhất Thiên lên sải bước tới và nói: "Anh Tiêu! Anh Tiêu! Dưới lầu có người đang tìm anh!"

"O?"

Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam nhìn nhau, sau đó hỏi: "Ai vậy?"

Viên cảnh sát đến gần hơn và nói: “Phạm Đức Thành"

"Anh nói ai co?"

Tô Tử Lam lập tức mở to mắt.

Viên cảnh sát nghiêm túc nói: "Người giàu nhất Hải Phòng, Phạm Đức Thành, đi theo còn có một ông già lưng khòm."

Tiêu Nhất Thiên bật cười, xem ra Phạm Đức Thành xứng đáng là một doanh nhân khôn ngoan, ông ta đúng thật biết thời thế, ông ta biết cách phán đoán tình hình và biết phải làm gì trong tình huống nào.

Tô Tử Lam sửng sốt.

Quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, một bên là vẻ mặt hoài nghi, một bên là vẻ mặt như thấy ma. Vừa rồi, cô còn nghĩ người bình thường muốn nhìn thấy ông ta còn khó hơn lên trời, nhưng mới vừa nhắc thì đã đến, Phạm Đức Thành mà lại chủ động đến bệnh viện tìm Tiêu Nhất Thiên sao?

Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Vợ à, em thấy chưa, thư mời và tiền đấu giá

(Sói Vương Bất Bại)

đến rồi kìa."

"Khoác lác!"

Tô Tử Lam cố giữ sự kinh ngạc trong lòng nhưng cô không kìm được mà đảo mắt bìu môi nói: “Nói không chừng người ta đến tìm là vì chuyện khác, sao có thể cho anh mượn thư mời và nhiều tiền như vậy chứ?"

Cô không tin cũng có lý do trong đó.

Tiêu Nhất Thiên nói đùa: “Hay là, chúng ta đánh cược xem sao?"

"Cược cái gì?"

Tô Tử Lam ngây ra.

Tiêu Nhất Thiên vừa đi vừa nói: "Nếu Phạm Đức Thành thực sự có thư mời đấu giá và biết anh cần, ông ấy sẽ chủ động cho anh mượn thư mời mà

không đợi anh tự mở miệng."

"Đến lúc lấy được thư mời, vợ cược thua, chi bằng..."

"Hôn anh một cái?"

Với một cơ hội hiếm có, Tiêu Nhất Thiên đã tận dụng nó để giờ thói lưu

manh.

"Anh!"

Tô Tử Lam đột nhiên đỏ mặt xấu hổ và tức giận, nhưng Tiêu Nhất Thiên lại làm ngơ, khiêu khích nói: "Sao nào, vợ không dám cược sao?"

"Em..."

Tô Tử Lam do dự một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cược thì cược, nếu như anh thua thì phải chùi bồn cầu một tháng!"

"Đồng ý!"

Tiêu Nhất Thiên sẵn sàng chấp nhận.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Tiêu Nhất Thiên, Tô Tử Lam hồi hộp lo lắng, nhưng chỉ một cái hôn thôi mà, ngược lại cô thật sự hi vọng mình sẽ thua, bởi vì chỉ sau khi nhận được thư mời, Tô An Nhiên mới có thể được cứu.

(Sói Vương Bất Bại)

"Khụ!"

Anh cảnh sát đi phía trước nghe thấy cuộc trò chuyện tán tỉnh và đánh cược của hai người mà nổi cả da gà, nhất thời xúc động không kìm được nên ho khan một tiếng, thầm nói, này này này, bên cạnh vẫn còn có người đấy, có một cái bóng đèn là tôi đây này?

Hai người bộc lộ tình cảm với nhau vô tư như vậy mà không nghĩ đến cảm nhận của người độc thân như tôi sao?

Tô Tử Lam trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, sắc mặt đỏ bừng.

Tiêu Nhất Thiên da mặt rất dày, chẳng những không biết kìm chế, còn nhấn mạnh thêm một câu: “Cái anh nói là hôn môi, chứ không phải hôn má

đâu."

Thình thịch!

Chân người cảnh sát phía trước loạng choạng gần như ngã.

Cổng bệnh viện thành phố.

Phạm Đức Thành và bác Phúc cả đêm không ngủ được, sáu rưỡi sáng trời vừa sáng, bọn họ đã nóng lòng đi tìm Tiêu Nhất Thiên, hi vọng có thể giúp đỡ gì đó, bù đắp và giảm bớt sự căm ghét của Tiêu Nhất Thiên đối với Phạm Nhất Minh.

"Cậu Tiêu!"

Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam từ bệnh viện bước ra, Phạm Đức Thành lập tức gật đầu chào hỏi Tiêu Nhất Thiên. Sau đó, ông ta nhìn Tô Tử Lam rồi vươn tay: "Cô là chủ tịch mới của tập đoàn nhà họ Tô, cô Tô Tử Lam đúng không?"

"Là tôi."

Từ "Cô" khiến Tô Tử Lam có chút chột dạ, vội vàng bắt tay với Phạm Đức

Thành rồi cười nói: "Xin chào chủ tịch Phạm."

Phạm Đức Thành là một người thông minh.

Chỉ cần nhìn thái độ của Tô Tử Lam ông ta liền biết Tiêu Nhất Thiên không nói cho cô biết sự thật về vụ bắt cóc Tô An Nhiên. Nếu cô biết sẽ

(Sói Vương Bất Bại)

không thể lịch sự với ông ta như vậy.

Điều này khiến ông ta thầm thở dài nhẹ nhõm.

Tiêu Nhất Thiên không nói, ông ta đương nhiên sẽ không chủ động đề cập đến, ông ta cười nói: "Tôi nghe nói có chuyện xảy ra với con gái của cậu Tiêu và cô Tô, vì vậy tôi đã đặc biệt đến đây xem thử có cần giúp gì không. Nếu cần gì cậu Tiêu và cô Tô cứ nói không cần phải khách sáo."

"Chì cần có thể giúp được tôi sẽ cố hết sức."

Nghe vậy Tô Tử Lam ngần người.

Khách sáo quá đáng?

Đúng là... Chủ động tặng sự giúp đỡ?

Không khoa học chút nào!

Người đàn ông trung niên khí chất phi phàm đứng trước mặt này thật sự

là người giàu nhất Hải Phòng sao?

Phạm Đức Thành từ khi nào lại trở nên dễ gần như vậy?

Một lúc lâu sau, cô mới định thần lại, quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, sắc mặt anh không được tốt lắm, anh lạnh lùng nói: "Tôi có nghe nói ở Hồ Chí Minh có một cuộc đấu giá, mỗi năm chỉ mở một lần, chỉ có nhà giàu có mới nhận được thư mời..."

"Buổi đấu giá?"

Phạm Đức Thành sững sờ.

Tiêu Nhất Thiên nói tiếp: "Ranh giới giữa sự sống và cái chết của con gái tôi rất mong manh, bây giờ muốn cứu nó, còn thiếu một loại thảo dược, tên là cỏ xán tinh. Tôi nghe nói, trong cuộc đấu giá lần này sẽ có loại cỏ xán tinh này."

Chỉ cần nói đến đó, phần phía sau không cần Tiêu Nhất Thiên nói ra, Phạm Đức Thành cũng có thể tự mình hiểu được.

Trái tim của Tô Tử Lam sắp vọt ra khỏi cổ họng, cô rất lo lắng, nhìn chằm chằm vào Phạm Đức Thành với ánh mắt sắc lạnh, bởi vì phản ứng và thái độ tiếp theo của Phạm Đức Thành sẽ quyết định phần lớn đến số phận của Tô An Nhiên