Sói Vương Bất Bại

Chương 494




Điều Tạc Thiên!

Ba người Thương Triết, trưởng lão Tôn Quốc Vinh cùng Chung Anh Tuấn còn đang phát rầu vì chuyện của Điêu Tạc Thiên, phát rầu vì không tìm thấy hành tung của Điêu Tạc Thiên thì giờ lại bỗng nghe được tin tức như vậy, bọn họ đương nhiên là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng rồi. "Trò nói ai cơ?"

Chung Anh Tuấn nhìn chằm chằm học viên đó, ông ta có chút không dám tin, hỏi lại: “Trò nói lại lần nữa xem, ai đến học viện cơ?" "Là Điều Tạc Thiên ạ!”

Học viên đó hồn hến nói: "Thầy Tuấn không phải vẫn luôn tìm Điêu Tạc Thiên sao?" "Anh ta đến rồi!" "Lúc này anh ta đang ở trước của học viện!"

Học viên trước mắt này chính là người sáng nay theo Chung Anh Tuấn đến biệt thự nhà họ Nguyên. Tuy học viên này trước đây chưa từng gặp Điêu Tạc Thiên nhưng cậu ta cũng đã tự tai nghe được người nhà họ Nguyên miêu tả đặc điểm của Điêu Tạc Thiên, vì vậy Chung Anh Tuấn cũng không nghĩ cậu ta sẽ nhận nhầm người!

Vì vậy Chung Anh Tuấn kích động quay đầu lại nhìn Thương Triết, nói: “Viện trưởng, sáng nay tôi đã mời Điêu Tạc Thiên gia nhập học viện Đạt Ma chúng ta, lão Điêu cũng đã nói sẽ chuyển lời đến Điều Tạc Thiên, còn về chuyện có muốn gia nhập hay không thì chỉ đành xem quyết định của Điêu Tạc Thiên.." "Giờ xem ra lão Điêu cũng thực nói được làm được chứ không lừa tôi. Ông ấy quả thực đã chuyển lời đến Điêu Tạc Thiên, Điêu Tạc Thiên cũng thực sự đã đến đây rồi!"

Còn thực sự là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, buồn ngủ lại gặp chiếu manh mà! "Được!" "Được!" “Được!”

Thương Triết nói liên tiếp nói “được”, hiển nhiên là ông ta cũng vô cùng kích động. Dù sao thì hội võ toàn học viện lần cũng không giống trước đây, lần thắng bại này có thể sẽ liên quan trực tiếp đến việc chọn lựa hiệu trưởng học viện học viện Đạt Ma nhiệm kỳ tới. "Trời giúp tôi mà!" “Quả thực là trời giúp tôi mà!"

Thương Triết vung tay ra hiệu, nói: “Đi, theo tôi ra cổng học viện nghênh đón thiếu chủ của bang Tạc Thiên!"

Nói xong, thân hình của Thương Triết lóe lên hóa thánh một vệt tàn ảnh, trong chớp mắt đã biến mất khỏi biệt viện, bay về phía cổng lớn học viện Đạt Ma!

Trưởng lão Tôn Quốc Vinh cùng Chung Anh Tuấn cũng nối gót theo sau!

Lúc này, cổng trước học viện đã có mười mấy học viên nghe tin chạy đến tụ tập ở đây. Bọn họ là những học viên ở các cảnh giới khác nhau, có người là học viên mới ở ám cảnh sơ kỳ, có người là đàn anh đàn chị ở ám cảnh trung kỳ, cũng có cả giảng viên học viện ám cảnh hậu kỳ!

Những người này tụ tập lại với nhau sôi nổi bàn tán. chỉ chỉ trỏ trỏ “Điều Tạc Thiên" đang đứng khoanh tay ở cửa trước học viện.

Chỉ thấy người thanh niên tên “Điêu Tạc Thiên trước mắt này mặt mày như ngọc, mắt tựa sao sáng, ngũ quan tinh tế góc cạnh rõ ràng, đẹp trai ngời ngời, khoác áo choàng trắng không nhiễm bụi trần. Anh lặng lẽ đứng ở đó, dáng người mạnh mẽ kiên cường để lộ ra khí chất oai hùng của anh!

Kiên cường bất khuất!

Xuất sắc hơn người!

Đến nỗi đàn chị trẻ trung đứng trong đám người đều đã bị dáng vẻ của anh hấp dẫn say mê, ánh mắt tràn đầy ý tứ đó từ đầu đến cuối đều không rời khỏi anh cũng không ngừng đánh giá anh! "Ôi mẹ!"

Tiêu Nhất Thiên đương nhiên là nghe được tiếng bàn tán của những người đó, cũng chú ý thấy ánh mắt khác thường của mấy đàn chị trẻ tuổi. Tuy anh vẫn tỏ ra chẳng hề bận tâm, mọi người cũng không nhìn ra được một tia dao động nào, nhưng trong lòng anh đã không nhịn được thầm mắng: “Không phải là do mình ăn mặc thực sự quá đẹp trai cho nên mấy cô kia mới vừa gặp đã yêu, thèm khát thân thể của mình đấy chứ?" "Trời ạ!" "Tôi có bà xã rồi có được không? Mấy cô đừng nhìn, đừng nghĩ nữa, thu lại hết những ảo tưởng không thực tế của mấy cô lại đi. Mấy cô chết tâm đi, mấy cô không xứng với tôi đâu..." Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Vút!

Vút!

Vút!



Rất nhanh, ba tiếng “vút" xé không truyền đến, ba người Thương Triết, trưởng lão Tôn Quốc Vinh và

Chung Anh Tuấn đã xuất hiện ở cửa trước học viện. Ngay khoảnh khắc dừng lại bước chân, ba người bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, bắt đầu cẩn thận đánh giá anh, ánh mắt sáng quắc đầy vẻ tò mò xen lẫn hưng phấn tựa như đang giá của báu giá trị xa xỉ.

Là ám cảnh trung kỳ!

Với thực lực cảnh giới của ba người bọn họ hiển nhiên chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra “Điêu Tạc Thiên" trước mắt này quả thực là một cao thủ ám cảng trung kỳ! "Nhìn đủ chưa hả?”

Tiêu Nhất Thiên bỗng lạnh mặt, anh mất kiên nhẫn hừ lạnh nói: “Còn dùng cái ánh mắt háo sắc đấy nhìn chằm chằm tối nữa có tin là tôi dỡ bảng hiệu học viện Đạt Ma của mấy người thay bằng học viện mát xa không hả?"

Mấy đàn chị trẻ tuổi đứng trong đám người nghe vậy liền đỏ mặt, xấu hổ không thôi, vội vàng rời mắt khỏi Tiêu Nhất Thiên!

Đám người Thương Triết cũng xấu hổ không thôi. "Xin hỏi..."

Chung Anh Tuấn cười khổ bước lại gần, mở miệng hỏi: “Anh bạn này có phải Điêu Tạc Thiên - thiếu chủ bang Tạc Thiên?" "Không sai." "Là tôi đây!"

Tiêu Nhất Thiên và Chung Anh Tuấn nhìn nhau. Tuy là đối mặt với một cao thủ cảnh giới hoàn mỹ như vậy nhưng ánh mắt anh cũng không hề lộ ra tia sợ hãi mà vẫn giữ nguyên được vẻ ngông cuồng như cũ. Anh hỏi ngược lại: "Tôi nghe nói là hai tên vô lại nhà họ Nguyên kia đã chết rồi nên các ông muốn tôi lấy thân chuộc tội, thay thế một người trong bọn họ gia nhập học viện Đạt Ma?"

Nếu là trước đây, một thanh niên ám cảnh trung kỳ nhỏ nhoi như Tiêu Nhất Thiên mà đứng trước của lớn học viện Đạt Ma còn dám mở miệng nói ra những lời ngông cuồng trước mặt đám người Thương Triết như vậy thì đám người Thương Triết hiển nhiên sẽ cho anh biết tay.

Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi! "Lão Điêu" đã làm náo loạn phân điện ở thành Thanh Thủy của điện Huyền Vương đến như vậy, còn trở thành “khách quý của chủ nhân phân điện Hình Chiêu, có "lão Điêu" đứng sau chống lưng, bọn họ nào còn dám tùy tiện thất lễ với “Điêu Tạc Thiên" đây?

Vì vậy Chung Anh Tuấn liền vội vàng giải thích: "Anh bạn chớ nên hiểu lầm, tôi mời anh bạn gia nhập học viện Đạt Ma hoàn toàn là xuất phát từ lòng mến mộ người tài mà vừa hay học viện Đạt Ma lại chính là thánh địa tu võ, trong học viện có không ít bí cảnh chắc hẳn có thể giúp anh bạn càng thêm thuận lợi, tiến xa hơn trên con đường võ đạo, để anh bạn có thể thỏa sức phát huy thiên phú cùng và tiềm lực của chính mình!" "Hoàn toàn không liên quan đến chuyện của nhà họ Nguyên!”

Chung Anh Tuấn vừa dứt lời, Thương Triết cũng mở miệng nói: “Tôi đây họ Thương, tên một chữ "Triết", là viện trưởng phân viện thành Thanh Thủy của học viện Đạt Ma. Người đứng bên cạnh tôi chính là trưởng lão Tôn Quốc Vinh." "Nghe nói anh bạn có thiên phú kinh người, sức chiến đấu phi phàm, có tư thái đề bẹp những người cùng cảnh giới. Anh bạn ở bên ngoài e rằng sẽ khó gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, nhưng trong học viện Đạt Ma chúng tôi lại toàn là thiếu niên hào kiệt như anh bạn. Nếu hai bên có thể giao lưu học hỏi lẫn nhau thì chắc chắn sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau tìm ra thiếu sót để bù lại, như vậy nhất định là sẽ tiến bộ!” "Ngày hôm nay!" "Giờ phút này!" "Bên trong sân diễn võ của học viện chúng ta đang tổ chức đại hội đấu võ để chọn ra những học trò ưu tú của các cảnh, anh bạn nếu có hứng thú có thể theo tôi cùng đến sân diễn võ ngó thử, cũng coi như làm quen với môi trường của học viện." "Không biết ý của anh bạn thế nào?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net

Thương Triết chỉ một lòng nghĩ đến hội võ toàn học viện sẽ được tổ chức ở Đà Nẵng vào mười ngày sau. Cho dù là chuyện liên quan đến Điêu Tạc Thiên hay những chuyện liên quan đến lão Điều trước kia, ông ta cũng chỉ nghe nói chứ không tận mắt chứng kiến, cho nên ông ta có hơi vội vàng muốn hiểu rõ hơn sức chiến đấu của Điêu Tạc Thiên, mà lúc này trong học viện cũng đang tổ chức đại hội đấu võ. Đây quả thực là cơ hội khó có được mà! "Vậy sao?"

Tiêu Nhất Thiên nghĩ một hồi rồi gật đầu, đáp: "Được thôi, tôi trái lại cũng muốn xem xem, học viện Đạt Ma này của các ông rốt cuộc là có gì hơn người mà dám tự cho mình là thánh địa tu võ." "Cũng thuận tiện ngó thử học trò của học viện các ông là có thực lực như thế nào." "Dẫn đường đi!”

Nói xong, Tiêu Nhất Thiên liền sải bước bước vào học viện Đạt Ma. Cái bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ thiếu điều chưa vênh mặt lên trời kia quả thực là cực kỳ kiêu ngạo, cứ như hoàn toàn chẳng coi học viện Đạt Ma cùng học trò học viện Đạt Ma

Cũng không còn cách nào, ai bảo Tiêu Nhất Thiên là “Điều Tạc Thiên" chứ? Không "điều" thì làm sao mà “tạc thiên" đây? "Cậu!"

Những học trò học viên đối diện đều sắp bị những lời ngông cuồng của Tiêu Nhất Thiên chọc tức, ngay đến cả mấy đàn chị vốn “vừa gặp đã yêu” Tiêu Nhất Thiên cũng không khỏi thầm thở dài thi nhau lắc đầu, rõ ràng bọn họ cũng hơi không được vừa lòng với thái độ không coi ai ra gì của Tiêu Nhất Thiên.

Song, đám người Thương Triết lại chẳng hề để ý. Chỉ cần có bản lĩnh thì sẽ có tư cách kiêu ngạo, bọn họ không để bụng Tiêu Nhất Thiên thể hiện cường thể như vậy.

Vì vậy Thương Triết liền vươn tay ra tỏ ý mời, nói: "Mời anh bạn theo tôi!” / Được ba người Thương Triết, trưởng lão Tôn Quốc Vinh cùng Chung Anh Tuấn đích thân đi cùng, Tiêu Nhất Thiên liền ngang nhiên đi về phía sân diễn võ của học viên Đạt Ma. Những học trò học viện đối diện lại nghiến răng nghiến lợi, bọn họ thực sự không hiểu nổi cái tên “Điêu Tạc Thiên" kia có bản lĩnh gì mà lại có thể có được đãi ngộ như vậy. “Đi!” "Chúng ta cũng đến sân diễn võ." "Đàn anh Thái và đàn anh Trần đều là những nhân vật nổi trội của ám cảnh trung kỳ, trong học viện cũng chẳng có mấy người đấu lại bọn họ, bọn họ chắc chắn có thể đánh cái tên Điều Tạc Thiên kia tơi bời hoa lá!” “Đến lúc đó xem cậu ta còn dám nói gì chúng ta!"

Mười mấy người cũng lũ lượt theo nhau đến sân diễn võ.