Sói Vương Bất Bại

Chương 487




Chỉ thấy!

Hình Chiêu lúc này một thân một mình đứng ở trên đình đài, chung quanh thân thể bị huyết khí nồng nặc vờn quanh. Mà ở trong ao máu lớn phía dưới đình đài, máu giống như sóng dữ gầm thét không ngừng cuộn trào, dường như là bị lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, lại mơ hồ nhìn thấy giữa lòng ao có một vòng xoáy đang cuốn toàn bộ ao máu vào trong!

Hơn nữa!

Cùng với vòng xoáy máu huyết dần dần thành hình, trong ao máu bốc lên mùi máu tanh nồng nặc, mỗi lúc một nồng hơn. So với lúc Tiêu Nhất Thiên mới đến khi nãy phải đậm thêm gấp mấy lần!

Đây!

Đây chính là cái gọi là Huyết Triều đại trận sao?

Kinh ngạc hơn, sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên bắt đầu có chút ngưng trọng. Bởi vì anh ta có thể cảm giác được hết sức rõ rệt, ở dưới tác động của Huyết Triều đại trận, huyết khí nồng nặc trong đại điện như sông đổ về biển, nhanh chóng bị Hình Chiêu chiếm đoạt luyện hóa. Cùng lúc đó, khí tức trên người Hình Chiêu cũng đang không ngừng tăng lên!

Hiển nhiên!

Là người đứng đầu điện Huyền Vương, Hình Chiêu có thể mượn huyết khí trong đại điện, để tự thân nâng cao thực lực, phụ trợ anh ta chiến đấu! "Được!" "Lần này tốt lắm! Được cứu rồi!"

Thấy một màn này, lão quái Một Mắt cũng được, ba thành viên may mắn còn sống sót của điện Huyền Vương cũng xong, vốn sắc mặt ai nấy xám như tro tàn nhất thời hồi phục, đổi thành hào quang. Thấy được hy vọng sống, ngay cả thằng em cũng ngưng run rẩy, nín được cả cơn buồn tiểu cấp bách! "Mẹ nhà mày!" "Xong đời! Chết chắc mày rồi!"

Hoàn toàn ngược lại!

Trong lòng những người bị nhốt trong lồng giam sắt đó thấy Tiêu Nhất Thiên đại phát thần uy, một người độc chiến quần hùng, lấy thể nghiền ép Phó điện chủ lão quái Một Mắt và thành viên điện Huyền Vương. Vốn là, bọn họ vui mừng khôn xiết, cho rằng mình có thể thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi!

Mà bây giờ!

Bọn họ ai nấy đều tan nát trong lòng! "Giả thần giả quỷ!"

Tiêu Nhất Thiên mặc dù có chút kinh hãi giống vậy, có chút bất ngờ, nhưng cũng không có phân nửa vẻ sợ hãi. Hừ lạnh một tiếng, không chút do dự nâng đấm lên, cách không đánh ra một quyền hướng về phía Hình Chiêu trên đình đài đang được huyết khí vòng quanh, trầm giọng nói: "Có bản lĩnh gì cứ lấy ra xem. Ông nội mày, tao cũng không phải dễ bị dọa đâu!"

Một quyền!

Đánh ra một quyền ảnh hư ảo to lớn vọt ra. Quyền ảnh phá không kêu to, thoáng như một cây thiết chùy, hung hãn đập mạnh tới hướng Hình Chiêu! "Hừ!" "Đồ không tự lượng sức!"

Đối mặt với một quyền sát khí trùng trùng của Tiêu Nhất Thiên, Hình Chiêu tựa như không sợ hãi chút nào. Khuôn mặt âm u trên thậm chí mang theo mấy phần vẻ khinh thường, châm biếm nói: "Bổn điện chủ bây giờ sẽ để cho mày biết, cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên!" "Nơi này!" "Không phải là nơi mày có thể diễu võ giương oai!"

Dứt lời!

Hình Chiêu cũng đánh ra một đấm. Có điều, anh ta mặc dù chỉ là cường giả nửa bước Minh cảnh, mà quyền ảnh anh ta đánh ra cũng không phải là quyền ảnh hư ảo nửa trong suốt!

Hoặc là nói!

Quyền ảnh vốn là hư ảo, là nửa trong suốt. Nhưng mà, ở dưới sự xâm nhiễm của những thứ huyết khí nồng nặc chung quanh kia, nên biến thành vẻ máu đỏ kinh người!

Chợt nhìn một cái!

Là quả đấm to đẫm máu, ẩn chứa uy thế kinh người!. Truyện Ngược

Uỳnh!

Chỉ có mấy chục thước khoảng cách giữa Tiêu Nhất Thiên cùng Hình Chiêu, quyền ảnh cường giả nửa bước Minh cảnh đánh tốc độ mau đến mức nào? Dường như thời gian chỉ là một cái ra, nháy mắt, hai quyền ảnh liền chính diện mạnh mẽ đụng vào nhau!

Như tiếng sấm nổ!

Gió mạnh tàn phá!

Tựa như pháo bông rực rỡ nổ giữa không trung!

Tất cả mọi người trợn to ánh mắt của mình. Hồi hộp nín thở, mắt nhìn chằm chằm thắng vào hai quyền ảnh to lớn đụng vào nhau kia, tim nhảy lên tới cổ họng.

Bọn họ biết qua lần giao phong đầu tiên của Hình Chiêu và "Điêu ông nội" trên căn bản là có thể nhìn ra ai mạnh ai yếu. Mà mạnh yếu của "Điêu ông nội" và Hình Chiêu, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến kết cục của cả trận chiến, cũng có thể quyết định sinh tử của bọn họ!

Rất nhanh!

Câu trả lời liền rõ ràng!

Chỉ thấy!

Sau mấy giây ngắn ngủi hai quyền ảnh to lớn giằng co ở giữa không trung, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, quyền ảnh to lớn mà Tiêu Nhất Thiên đánh ra giống như trứng gà bị đập bể vậy, đột nhiên vỡ ra! Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net

Ngược lại!

Quyền màu máu mà Hình Chiêu đánh ra lại chắc như bàn thạch, du the không giảm, trực tiếp xuyên thấu qua quyền ảnh hư ảo của Tiêu Nhất Thiên, không gì cản nổi mà gào thét tiếp tục hướng Tiêu Nhất Thiên mà đánh thắng toi!

Thấy vậy!

Những người trong lồng giam bằng sắt, sắc mặt trong nháy måt liền xám như tro tàn, mà lão quái Một Mắt và ba thành viên may mắn sống sót của điện Huyền Vương lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm!

Uỳnh!

Khi quyền máu đi tới trước người Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, không tránh không né, lại đánh ra một quyền, lấy quyền bằng máu thịt tiến lên đón đầu quyền máu. Một tiếng nổ chói tai vang lên! Lúc này mới đánh tan được quyền máu!

Máu huyết tràn ngập!

Mùi tanh xông vào mũi! "Bây giờ!" "Mày còn cảm thấy, mày là đối thủ của bổn điện chủ sao?"

Hình Chiêu chiếm thế thượng phong, lòng tin càng thêm đầy. Trong lời nói cũng càng thêm kiêu ngạo lẫm liệt, nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, hừ lạnh nói: "Mày dùng lấy thực lực nửa bước Minh cảnh, đón đỡ một quyền của bổn điện chủ, cũng không lùi lại một bước, như vậy có thể thấy, huyết mạch của mày mạnh mẽ không tầm thường chút nào!" "Cho nên!" "Sau khi mày chết, bốn điện chủ sẽ luyện hóa thi thể của mày, để cho mày phát huy chút giá trị sau cùng!"

Nào ngờ!

Bản thân Hình Chiêu chính là cường giả nửa bước Minh cảnh, dưới phụ trợ của Huyết Triều đại trận, uy lực một quyền mới vừa rồi kia, đã đến gần vô cùng với cường giả Minh cảnh thông thường! Mà Tiêu Nhất Thiên, thế nhưng không phát hiện chút tổn hao nào!

Thậm chí!

Đứng ở nơi đó y nguyên không nhúc nhích!

Cái này làm cho Hình Chiêu rất bất ngờ, rất kinh ngạc, anh ta vốn là cho là, mình bắt đầu sử dụng Huyết Triều đại trận đi đối phó Tiêu Nhất Thiên, giống như dùng dao trâu mổ gà, có chút dùng không đúng chỗ, nhưng vì lý do an toàn mới lựa chọn làm như vậy! "Mày muốn luyện hóa tao?" "Ha ha!"

Mặc dù rơi xuống thế hạ phong, nhưng sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên vẫn không hề biến sắc, lắc đầu nói: "Sợ rằng, mày không có cơ hội cùng năng lực đấy đâu!"

Nói thật!

Uy lực Huyết Triều đại trận quả thật có chút vượt qua dự liệu của Tiêu Nhất Thiên, đến mức thực lực nửa bước Minh cảnh đã có chút không đủ dùng!

Xem ra!

Phải tiếp tục thả ra một ít thực lực chân chính của mình nữa mới được!

Dẫu sao!

Lão quái Một Mắt có thể thông qua thú hóa để đề thăng thực lực tự thân, còn người đứng đầu điện Huyền Vương, Hình Chiêu chắc cũng có thể. Mà bây giờ, Hình Chiêu không có tiến vào trạng thái thú hóa, điều này đã nói lên, một quyền mới vừa rồi kia không phải cực hạn của Hình Chiêu, một khi Hình Chiêu thú hóa, sợ rằng đủ để sánh bằng cường giả Minh cảnh chân chính! "Mạnh miệng!"

Hình Chiêu lạnh giọng nói: "Nếu mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không đụng chân tường chưa từ bỏ ý định, như vậy, bổn điện chủ liền mượn dùng lời nói mới rồi của mày!" "Mày không tin! Tao đánh đến khi mày tin tưởng mới ngưng!" Lời vừa dứt, Hình Chiêu không có bất kỳ chần chờ cùng do dự nào, quyết định nhanh chóng đánh ra quyền thứ hai hướng đến Tiêu Nhất Thiên. Nhất thời, một quyền màu máu nồng nặc huyết khí nhanh chóng thành hình. Mà quyền máu này nhỏ bé cũng được, uy thế cũng tốt, so với quyền đầu tiên đánh ra, chỉ có hơn chứ không kém!

Hiển nhiên!

Quyền thứ nhất không thể làm bị thương Tiêu Nhất Thiên, cái này làm cho Hình Chiêu rất khó chịu!

Cho nên!

Anh ta muốn một lần tóm gọn, thông qua quyền thứ hai, đè Tiêu Nhất Thiên xuống, lấy thế lôi đình giành được chiến thắng trong cuộc đấu này! "Phải không?"

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói nói: "Lời của tao, mày còn chưa xứng dùng!"

Vừa dứt lời!

Khí tức trên người Tiêu Nhất Thiên cũng trong nháy mắt liền tăng lên, vượt qua ranh giới nửa bước Minh cảnh, bạo phát ra khí thể siêu cường của cường giả Minh cảnh!

Sau đó!

Giơ quả đấm lên đánh ra!

Lần này!

Quyền ảnh to lớn Tiêu Nhất Thiên đánh ra cũng không còn là hình dáng nửa trong suốt hư ảo, mà là gần như ở trạng thái ngưng thực, phảng phất là một quyền bằng máu thịt thật. Trên quyền có quyện lấy Minh Kính vô cùng mạnh mẽ, khiến cho người nào liếc mắt nhìn một cái là cảm giác kinh hãi run sợ! "Mày!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net

Chân mày Hình Chiêu chợt co rút một cái, lập tức liền ý thức được có gì không đúng, đáy lòng chùng xuống, vừa muốn mở miệng nói chuyện, quyền ảnh to lớn hai người đánh ra đã va chạm với nhau ở giữa không trung, phát ra một tiếng vang động tới điếc tai, cắt ngang lời của anh ta!

Sau đó!

Tất cả mọi người đều không dám tin, với quyền đánh ở Minh cảnh của Tiêu Nhất Thiên, cho dù Hình Chiêu có tăng uy lực của quyền thứ hai lên thì vẫn rớt về thế hạ phong, khó mà chống đỡ lại quyền ở cảnh giới Minh cảnh của Tiêu Nhất Thiên!

Am!

Hai quyền tiếp xúc, chỉ là một trong một khoảnh khắc, quyền máu của Hình Chiêu hoàn toàn vỡ ra, hóa thành mưa máu rơi đầy trời. Mà quyền ở cảnh giới Minh Cảnh của thể như chẻ tre, giống như lúc Hình Chiêu đánh ra quyền thứ nhất vậy, mạnh mẽ hung hãn hướng về phía Hình Chiêu trên đình đài mà đánh tới! "Không ổn rồi!"

Kinh hãi hơn là, biểu tình của Hình Chiêu có chút vặn vẹo, dường như là theo bản năng, anh ta lập tức mở ra trạng thái thú hóa của mình, đồng thời dùng hai cánh tay chắn ở trước ngực mình, ngăn cản uy lực còn lại từ một quyền kia của Tiêu Nhất Thiên!

Uỳnh!

Từng hàng vảy như măng mọc sau cơn mưa, nhanh chóng phô triển ra ở trên người Hình Chiêu, chỉ tiếc, so với tốc độ quyền của cảnh giới Minh cảnh thì vẫn chậm hơn không ít. Cho nên, tiến trình thú hóa của Hình Chiêu mới vừa tiến hành được một nửa, quyền của cảnh giới Minh cảnh từ Tiêu Nhất Thiên đánh ra đã đến. Canh chuẩn không trật đánh trúng vào trên hai cánh tay của Hình Chiêu!

Một giây sau!

Hình Chiêu chỉ cảm thấy gió mạnh đập vào mặt, một nguồn lực to lớn khó mà chống đỡ nổi ập tới, thậm chí thấm vào bên trong cơ thể khiến cho lục phủ ngũ tạng cũng không ngừng sôi trào, tựa như tê tâm liệt phế! "A!"

Đi cùng với một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, Hình Chiêu liên tục lui về sau hết mấy bước. Lui đến lúc tới mép đình đài mới khó khăn ổn định được thân hình, hóa giải uy lực còn lại của một quyền thuộc cảnh giới Minh cảnh kia!

Phụt!

Một búng máu tươi phun ra ngoài, lúc này Hình Chiêu thật là chật vật tới cực điểm. Quần áo trên hai cánh tay bị minh kính xé nát tan tàn, mà vảy mới hình thành được một nửa trên tay cũng bị minh kính phá hủy không ít, trầy da sắt thịt, vết thương chồng chất!

Thảm!

Quả thảm!

Mà ở chung quanh, lão quái Một Mắt cùng thành viên điện Huyền Vương cũng tốt, những người trong lồng giam bằng sắt cũng được, tất thảy ai nấy đều sợ ngây người, triệt để sợ ngây người, sợ choáng váng. Ánh mắt trừng trừng giống như mắt trâu lớn, con người cũng muốn lọt tròng. Miệng há thành hình tròn, đủ để nhét vào quả đấm lớn!

Bà nội cha ông cổ nội ngoại nhà nó!

Cái quỷ gì thế?

Cái quỷ gì đây? Tại sao có thể như vậy?

Đối với ánh mắt kinh hãi muốn chết của những người chung quanh, Tiêu Nhất Thiên làm như không thấy, hoàn toàn không có để ý, mà là cách không nhìn chằm chằm Hình Chiêu chật vật không chịu nổi, chầm chậm hỏi: "Bây giờ, mày còn cảm thấy, mày là đối thủ của ông đây hay sao?"

Đây!

Là sau quyền thứ nhất, Hình Chiêu nói! Tiêu Nhất Thiên đáp trả lại! "Mày!" "Mày mày mà.."

Hình Chiêu trở lại giữa đình đài lần nữa, hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, cắn răng nghiến lợi nói: "Con mẹ nó, hết lần này đến lần khác mày dám lừa bổn điện chủ!" "Mày căn bản không phải là thực lực nửa bước Minh cảnh!" Hình Chiêu sắp bị tức chết!

Hiển nhiên!

So với thương thế do một quyền vừa rời gây ra, việc Tiêu Nhất Thiên lừa gạt và làm nhục anh ta càng khiến anh ta khó mà tiếp nhận hơn, cũng càng khiến anh ta cảm thấy tức giận hơn! "Không tệ!"

Tiêu Nhất Thiên cong môi cười một tiếng, hết sức ngứa đòn mà nói: "Ông đây ngửa bài không ngửa hết. Bây giờ trải bài thêm một lần nữa!" "Thật ra thì!" "Tao là một cường giả Minh cảnh chân chính!" "Việc quân cơ không nề dối trá!" "Tao đã sớm nói, người điện Huyền Vương các người đều là đồ ngu ngốc, các người còn không tin!" "Bây giờ!" "Các người có tin hay không?"