Nhìn Tề Vệ Đông và những tướng lĩnh của Đại Hạ, quân đội Đại Hoa lập tức lao tới, cầm vũ khí, bày trận sẵn sàng đón địch, bọn họ nhận được lệnh cho đám người "Sơn Chủ Tuyết Vực” đi vào, nhưng không có đám người Tề Vệ Đông! "Không sao!"
Giọng nói của “Sơn Chủ Tuyết Vực" truyền ra từ trong một chiếc siêu xe: "Nếu bọn họ muốn vào cùng vậy thì cho bọn họ đi theo, chẳng lẽ quân đội hùng hậu của nước Đại Hoa lại sợ mấy người bọn họ?” Lúc này chỉ có sáu tướng lĩnh của Đại Hạ đi theo Tề Vệ Đông, mà trong sáu người này chỉ có bốn cao thủ ám cảnh viên mãn, với lại đã bị thương trong cuộc chiến trước đó!
Nhưng mà!
Dù có vậy, không có lệnh của Mai Chấp Lễ, những người của quân đội Đại Hoa cũng không dám tùy tiện thả người! Câu nói này khiến quân lính của Đại Hoa do dự một lúc, đang "Chuyện này.." muốn từ chối, giọng nói của Mai Chấp Lễ truyền đến từ xa: “Cũng được, nhưng mà chỉ có một mình Tề Vệ Đông vào!"
Mai Chấp Lễ chỉ cần Tề Vệ Đông!
Nguyên nhân rất đơn giản, Tề Vệ Đông chính là chỉ huy ba quân của Đại Hạ. Bắt được ông ta, tất nhiên có thể tăng lợi thế trong tay Mai Chấp Lễ, còn sáu tướng lĩnh của Đại Hạ... Thứ nhất, cho dù bắt bọn họ hoặc là giết bọn họ, cũng không có tác dụng lớn! Thứ hai, nếu cho quá nhiều cao thủ ám cảnh viên mãn đi vào, Mai Chấp Lễ cũng sợ không bắt được mà còn hoàn toàn ngược lại! "Ông!”
Tề Vệ Đông giơ cây thương dài hai mét trong tay, chửi bậy từ xa: “Tên xảo trá họ Mai kia! Con mẹ nó ông muốn đánh thì đánh, hôm nay ông đây chơi đến cùng với ông! Đừng ở đây giở mánh lới với tôi!”
Ngược lại!
Để nhiều người đi vào, Mai Chấp Lễ lo lắng không bắt được bọn họ, mà quá ít người đi vào thì Tề Vệ Đông lại lo lắng bị bọn họ bắt, một đi một về chính là để miêu tả tâm lý hoàn toàn khác nhau của hai phe! "Thế nào?"
Mai Chấp Lễ cười lạnh khiêu khích: “Hay đường đường là tướng quân Tề, vậy mà là kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, không dám một mình đi vào sao?"
Lấy đạo của người!
Trả lại cho người!
Tiêu Nhất Thiên nói quân đội hùng hậu ở nước Đại Hoa sợ hãi mấy người Tề Vệ Đông, là một loại khiêu khích, một loại kích tướng, Mai Chấp Lễ nói Tề Vệ Đông tham sống sợ chết, cũng là một loại khiêu khích và kích tướng! "Mẹ ông.."
Tề Vệ Đông là người nóng nảy, với lại đã vốn tức giận, đang muốn tiếp tục quát mắng, lại bị giọng nói của “Sơn Chủ Tuyết Vực" cắt ngang: “Tướng quân Tề có sẵn lòng một mình vào nguy hiểm, theo tôi đi vào không?"
Lập tức!
Tề Vệ Đông sững sờ, lời chưa măng ra miệng đã gắng gượng nuốt vào, vẻ mặt khó tin nhìn về phía chiếc siêu xe của Tiêu Nhất Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Thiên!
Mẹ nó!
Cái quỷ gì thế?
Mặc dù tình hình chiến đấu ở đỉnh núi đã có thể xoay chuyển, nhưng mà dù sao cũng phải đối mặt với mấy chục nghìn quân đội Đại Hoa, thật sự Tề Vệ Đông không hiểu, rốt cuộc "Sơn Chủ Tuyết Vực” lấy tự tin từ đâu mà dám công khai vào trại địch! "Sơn Chủ đại nhân! Tôi.."
Sửng sốt một lúc, Tế Vệ Đông muốn khuyên nhủ mấy câu, nhưng Tiêu Nhất Thiên không cho ông ta cơ hội lên tiếng, nói thẳng: “Ông chỉ cần nói, dám? Hay là không dám?" Với Tiêu Nhất Thiên mà nói, Tề Vệ Đông có vào hay không, dẫn mấy người đi vào đều không sao cả, cho nên anh không muốn lãng phí thời gian với Tề Vệ Đông! "Tôi đi!"
Tề Vệ Đông khẽ cắn môi, tất nhiên lúc này sẽ không nhận mình sợ, ông ta quay đầu nhìn sáu tướng lĩnh của Đại Hạ ở đằng sau, nói: “Mấy người về trước đi, làm theo tình hình!" “Chuyện này.."
Những tướng lĩnh của Đại Hạ lộ vẻ khó xử! "Cút!"
Tề Vệ Đông mắng một tiếng. Sau đó xách cây thương dài hai mét của mình, một mình bước đến phía chiếc siêu xe của Tiêu Nhất Thiên!
Sau đó!
Hai chiếc siêu xe chậm rãi khởi động, lập tức chạy nhanh tới bộ chỉ huy tạm thời của Đại Hoa dưới sự bao vây của mấy chục nghìn quân đội Đại Hoa. Sau nửa phút ngắn ngủi đã thật sự đi vào trại địch, cách bộ chỉ huy chỉ mấy chục mét!
Chỉ thấy!
Mai Chấp Lễ cầm đao, uy phong lẫm liệt đứng ở trước cửa bộ chỉ huy. Lúc này bên cạnh ông ta có bảy tám tướng lĩnh ám cảnh viên mãn, mà xung quanh những tướng lĩnh ám cảnh viên mãn này, còn có mấy trăm quân lính ở cảnh giới ám cảnh khác nhau!
Rõ ràng!
Mai Chấp Lễ đang đào một cái hố to, chuẩn bị một cái hũ lớn, muốn bắt hai con rùa “Sơn Chủ Tuyết Vực” và Tề Vệ Đông!
Soạt!
Soạt!
Soat!
Hai chiếc siêu xe vừa dừng lại, Mai Chấp Lễ liếc mắt một cái, mấy chục nghìn quân đội Đại Hoa lập tức thay đổi trận hình, lại chặn đường lần nữa, đám người mênh mông dưới bầu trời đêm giống như mây đen cuồn cuộn, mà binh khí trong tay bọn họ lóe lên ánh sáng chói mắt, vô số tia sáng tụ vào nhau giống như là từng cơn sóng lớn mãnh liệt! "Tên xảo trá họ Mai!"
Đối mặt với chiến trận như thế, cho dù là người trải qua trăm trận chiến như Tề Vệ Đông, sắc mặt cũng không khỏi nghiêm trọng, nắm chặt cây thương dài hai mét. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, hét về phía Mai Chấp Lễ: “Con mẹ nó ông có ý gì?”
Tiếc cho Tề Vệ Đông là chỉ huy ba quân, một bầu nhiệt huyết, vì sự an nguy của Đại Hạ mà không sợ một mình đi vào nguy hiểm, liều chết tiến đến, nhưng tới bây giờ vẫn chẳng hay biết gì, không biết trong hoàng thành đã xảy ra thay đổi lớn, không biết “Sơn Chủ Tuyết Vực” trong siêu xe không phải Sơn Chủ Tuyết Vực thật, mà là Tiêu Nhất Thiên, không biết vì sao Tiêu Nhất Thiên lại đến đây! Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Nếu như!
Tiêu Nhất Thiên không khổng chế hoàng thành, giết Hải Vương Đông Tinh, giam Sơn Chủ Tuyết Vực!
Nếu như
Lúc này người trong siêu xe, chính là Sơn Chủ Tuyết Vực thật sự đã phản bội nước Đại Hạ!
Như vậy!
Tề Vệ Đông đi theo một kẻ phản bội vào trại địch, sẽ có hậu quả gì?
Chỉ sợ!
Sẽ chết không nhắm mắt!
May mắn là!
Tiêu Nhất Thiên đến, người đến là Tiêu Nhất Thiên! "Ha ha!"
Đối mặt với câu hỏi của Tề Vệ Đông, Mai Chấp Lễ nhìn thắng chiếc siêu xe của Tiêu Nhất Thiên, cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: “Tướng quân Tề hỏi tôi có ý gì? Vậy thì phải xem, Sơn Chủ đại nhân có tứ gì!" "Cuộc chiến tối nay, may mà có Sơn Chủ đại nhân mật báo cho chúng tôi. Báo việc sắp xếp binh lực của quân đội Đại Hạ ở núi Vạn
Nhẫn với tôi trước, bây giờ mới làm cho đội quân Đại Hoa đánh đâu thắng đó, tấn công lên đỉnh núi.."
Mặc dù cá đã cắn câu, rùa đã vào rọ, nhưng mà Mai Chấp Lễ không vội vã ra lệnh bao vây tiêu diệt!
Ông ta đang đợi!. ngôn tình hoàn
Chờ tất cả tướng lĩnh ám cảnh viên mãn về đơn vị, nắm chắc chắn phần thắng, bắt giữ trong một đòn, mới có thể ra tay với "Sơn Chủ Tuyết Vực” và Tề Vệ Đông!
Đồng thời!
Cũng đang đợi quốc sư của Đại Hoa đến!
Không ngờ!
Vừa rồi, trong nửa phút mà đám người Tiêu Nhất Thiên và Tề Vệ Đông cùng tiến vào quân đội Đại Hoa, Mai Chấp Lễ đã liên lạc được với quốc sư của Đại Hoa, xác nhận vị trí cụ thể bây giờ của quốc sư Đại Hoa!
Mười phút!
Trong vòng mười phút, quốc sư Đại Hoa có thể tới đây!
Cho nên!
Bây giờ Mai Chấp Lễ không hề nóng nảy, chờ năm phút nữa, tất cả tướng lĩnh Đại Hoa trở về là có thể bắt bọn họ, chờ thêm mười phút, quốc sư của Đại Hoa tới, cho dù là mấy chục cao thủ ám cảnh viên mãn đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi kia, cũng khó đấu lại một mình quốc sư của Đại Hoa! "Con mẹ nó!"
Vừa nghe Mai Chấp Lễ nói, Tề Vệ Đông lập tức giận dữ, mắng chửi mãnh mẽ hơn, nước miếng phun xa một mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám nói Sơn Chủ đại nhân mật báo cho tên xảo trá nhà ông, phản bội Đại Hạ? Có tin bây giờ ông đây dùng thương đâm thủng cái cổ chó của ông!"
Nhưng mà!
Tê Vệ Đông vừa dứt lời, không đợi Mai Chấp Lễ lên tiếng, giọng nói của “Sơn Chủ Tuyết Vực” bỗng truyền ra từ trong siêu xe: “Tướng quân Tề đừng tức giận!" "Thật ra!" “Ông ta nói đúng, quả thật là tôi đã báo tin cho ông ta!”
Một câu!
Suýt chút nữa dọa Tề Vệ Đông tè tại chỗ!