Sói Vương Bất Bại

Chương 422




Trong ba ngày kế tiếp, cho dù là thành Thiên Kiếm hay là hai tỉnh Đông Hà, Sơn Hành đều có thay đổi bất ngờ, tên tuổi của điện Thiên Thần giống như Thiên Lôi hàng thế, vang vọng ở hai tỉnh, dẫn tới sóng to gió lớn ở trong lòng mỗi gia tộc lớn thuộc tỉnh Đông Hà và tỉnh Sơn Hành!

Trong lúc này, lòng người hoảng sợ, bàn tán xôn xao!

Đám Tiêu Thiên Thành đi theo Phùng Diệc Bang quay về tỉnh Sơn Hành, bảy cao thủ cảnh giới viên mãn của sáu gia tộc lớn, cộng thêm Phùng thị nhất tộc là thế lực cường đại ở tỉnh Sơn Hành, phóng tầm mắt cả tỉnh Sơn Hành, giống như gió thu cuốn hết lá vàng, không ai có thể địch lại!

Nhân cơ hội ngàn năm có một này, Phùng Diệc Bang cũng dứt khoát diệt trừ dị kỷ, diệt những thế lực đối nghịch với nhà họ Phùng ở tỉnh Sơn Hành gần như không còn, đã đạt được mục đích của mình, còn giết gà dọa khỉ, nhanh chóng tạo uy tín tuyệt đối của điện Thiên

Thần, được xưng tụng là nhất cử lưỡng tiện!

Đồng thời Xuân Nhụy dẫn theo đám Lục Băng Hàn chạy tới tỉnh thành của tỉnh Đông Hà, nhà họ Cao thất thế, trong tỉnh thành như rắn mất đầu, lúc vô số gia tộc rộn rạo, muốn chia cắt sản nghiệp của nhà họ Cao, dùng tư thế vô cùng mạnh mẽ chiếm lấy biệt thự của nhà họ Cao!

Sau đó dựa theo danh sách gia tộc Lục Băng Hàn cung cấp, thăm hỏi từng nhà, tiêu diệt từng bộ phận, nhấc lên một chiến dịch sôi nổi trong tỉnh thành!

Không phục phải không?

Vậy thì đánh tới khi phục mới thôi!

Bao gồm Lục Băng Hàn trong đó, tuy thực lực cao nhất của nhà họ Lục ở thành Thiên Kiếm chỉ là Ám Cảnh hậu kỳ, không có một cao thủ cảnh giới viên mãn, nhưng mà có Xuân Nhụy thực lực nửa bước

Minh Cảnh vô cùng khủng bố ở đây, lấy một địch ba, thậm chí địch mười, đều không nói chơi!

Vì thể trong ba ngày ngắn ngủi, các gia tộc lớn nhỏ ở tỉnh Sơn Hành và tỉnh Đông Hà đã bị Xuân Nhụy và nhân mã của đám Phùng Diệc Bang thu phục hết. Bọn họ nơm nớp lo sợ, vì tự bảo vệ mình, hay vì bám lấy đùi của điện Thiên Thần, đều tranh nhau muốn gia nhập điện Thiên Thần!

Mà tiêu chuẩn thấp nhất gia nhập điện Thiên Thần, đó là trong gia tộc phải có ít nhất một cao thủ cảnh giới viên mãn tọa trấn!

Dù sao sau này Tiêu Nhất Thiên sắp đối mặt với điện Huyền Vương bá chủ siêu cấp trải rộng trên trăm quốc gia, mà ở trước mặt thể lực khủng bố như điện Huyền Vương, ngay cả cao thủ cảnh giới viên mãn đều khó có đất dụng võ. Nếu trong tốc không có cao thủ cảnh giới viên mãn tọa trấn, đối với điện Thiên Thần mà nói, thu nhận là phiền phức, căn bản không có tác dụng gì!

Chuyện này khiến Lục Băng Hàn cảm thấy rất xấu hổ...

Mẹ kiếp!

May mắn, con mẹ nó đúng là may mắn!

May mà lúc trước nhà họ Lục có chút giao tình với Sói Hồn, sau khi Tiêu Nhất Thiên cùng người đến thành Thiên Kiếm, đã lựa chọn đặt chân tới nhà họ Lục trước tiên. Nói cách khác, với thực lực của nhà họ Lục hiện giờ, còn không đủ tư cách gia nhập điện Thiên Thần, sao có thể kết bạn được với Tiêu Nhất Thiên, trở thành “người tâm phúc" bên cạnh Tiêu Nhất Thiên?

Chuyện này khiến Lục Băng Hàn càng thêm nhiệt tình, thực lực không được, tất nhiên là phải bù phương diện khác, xử lý mọi chuyện hẳn hoi thay Tiêu Nhất Thiên, tranh thủ khiến Tiêu Nhất Thiên vui vẻ...

Bên ngoài náo nhiệt long trời lở đất, gió bão mãnh liệt, mà trong Kiếm Sơn, trong chốn bồng lai tiên cảnh, ba ngày nay thì vô cùng yên bình. Mỗi ngày Tiêu Nhất Thiên đều an tâm tu hành quanh kiếm Thiên Thần cùng với đám phụ nữ mặc đồ trắng, đắm chìm dưới thần quang của kiếm Thiên Thần, điên cuồng hấp thu linh khí nồng đậm do kiếm Thiên Thần phát ra, hóa thành năng lượng của mình, mượn dùng đề thăng thực lực!

Ngày qua ngày, làm không biết mệt!

Ba ngày chỉ trong nháy mắt trôi qua, ngay sáng sớm ngày thứ tư, bỗng nhiên có âm thanh bùng nổ truyền từ trên đỉnh đầu xuống, Cự

Linh Chi Trận trên đỉnh Kiếm Sơn mở ra! "Đến rồi!"

Tử Đàn nhằm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Xuân Nhụy dẫn theo đám bạn của cháu tới, đến rồi!"

Còn chưa dứt lời, cự thạch giống như thang máy xuất hiện ở trong không gian lòng núi Kiếm Sơn, mà trên cự thạch này có đứng hơn mười bóng dáng quen thuộc, ngoại trừ Xuân Nhụy ra, không có người nào không phải là thành viên của Huyết Lang đoàn đã mấy tháng rồi Tiêu Nhất Thiên không gặp! “Vua sói!” "Vua sói!" "Vua sói!"

Xuân Nhụy dẫn theo bọn họ xuống dưới, lúc cách mặt đất còn vài chục mét, chỉ thấy vẻ mặt thành viên của Huyết Lang đoàn đều hưng phấn, chỉ nghe bọn họ run rẩy kêu lên!

Vua sói!

Lúc trước ở Bắc Cảnh, bọn họ gọi Tiêu Nhất Thiên là vua sói mấy năm, ngưỡng mộ tôn kính trong lòng đối với Tiêu Nhất Thiên đã xâm nhập tận cốt tủy, sau khi Tiêu Nhất Thiên treo ấn xuất ngũ, đã mấy tháng rồi bọn họ không gặp mặt gọi Tiêu Nhất Thiên là vua sói rồi!

Mấy tháng không lâu lắm, nhưng đối với bọn họ mà nói một ngày giống như một năm!

Vu!

Vù vù vù...

Lúc cách mặt đất còn hơn mười mét, bọn họ nhảy xuống, giống như sói đói vồ mồi tiến về phía Tiêu Nhất Thiên. Nhưng mà lúc đến trước mặt Tiêu Nhất Thiên, bọn họ không giống như người bình thường xa cách lâu ngày gặp lại, thâm tình ôm gì đó với Tiêu Nhất Thiên, mà là vùng quả đấm lên, lần lượt chạm vào Tiêu Nhất Thiên! Cập nhật chương mới nhất tại Tru yện88.net

Sau đó lại lần lượt chạm vào Sói Đồng, Sói Hồn, Sói Ảnh bên cạnh

Tiêu Nhất Thiên!

Đây là lễ nghi trong quân của bọn họ lúc trước!

Nam tử hán đại trượng phu, chảy máu không chảy lệ! Hơn nửa tiếng kế tiếp, Xuân Nhụy từ trên xuống dưới nhiều lần, chia làm ba đợt, dẫn thành viên của Huyết Lang đoàn tiến vào trong không gian trong lòng núi Kiếm Sơn!

Ba đợt!

Tổng cộng ba mươi tám người!

Huyết Lang đoàn có tám mươi mốt thành viên, lúc trước có hơn hai mươi người xuất ngũ, lần này chỉ có ba mươi tám người tới, cộng với đám người xuất ngũ cũng chỉ hơn sáu mươi người. Mà đám người còn lại đã mất đầu, vẩy nhiệt huyết, vĩnh viễn để lại tính mạng của mình ở trong chiến trường Bắc Cảnh! "Thành viên của Huyết Lang đoàn..." "Sói Trần!” "Sói Tru!" “Sói Thích!” “Sói Nhẫn!” "Báo cáo có mặt với vua sói đại nhân! Mời vua sói đại nhân kiểm duyệt!”

Ba mươi tám người đứng thành bốn hàng, ngay ngắn chỉnh tề, giọng nói cũng đều theo nhịp, cơ thể tất cả đều cao thẳng, dáng người hiên ngang, kêu to với Tiêu Nhất Thiên, âm thanh như lôi chấn đâm vào màng tai!

Tình cảnh này, chỉ trong nháy mắt Tiêu Nhất Thiên có cảm giác như quay trở lại những năm tháng oanh liệt phi nước đại trên chiến trường Bắc Cảnh, tim đập rộn ràng, nhưng trên mặt lộ vẻ cường hãn, đứng trước mặt các thành viên của Huyết Lang đoàn, trầm giọng nói: "Điểm số!" "Một!" "Hai!" "Ba!" "Bốn!"

Cảm giác quen thuộc trở lại! "Nghi!"

Đợi thành viên của Huyết Lang đoàn đếm số xong, Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Sinh thời hoạn nạn, người đàn ông thiết huyết cần tự mình kiến công lập nghiệp, bây giờ hoàng tộc Đại Hạ không chứa Huyết Lang đoàn, vậy chúng ta sẽ tự lực cánh sinh, làm vua của chính chúng ta!" "Từ nay về sau, Huyết Lang đoàn không họ Hạ, lại càng không họ

Đế, dòng máu của Huyết Lang đoàn là họ Huyết của Huyết Lang đoàn!" “Lấy máu ra để thề, sống chết có nhau!”

Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên giống như sấm rền cuộn trào, giọng điệu của Tiêu Nhất Thiên như chém định chặt sắt, hùng hồn, tất cả mọi người nghe mà dâng trào cảm xúc!

Huyết Lang đoàn họ Huyết!

Không chỉ thành viên của Huyết Lang đoàn, ngay cả đám phụ nữ mặc đồ trắng ở trên đệm hương bồ cũng không nhịn được hơi rung động, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên! Rất rõ ràng, tình cảm chiến hữu, tình anh em chân thành giữa Tiêu Nhất Thiên và thành viên của Huyết Lang đoàn, khiến bọn họ vô cùng bất ngờ!

Những người này, đều là người dưới trướng của quân chủ đại nhân lúc trước sao?

Tuy thực lực cảnh giới không được tốt lắm, nhưng tình cảm giữa bọn họ và quân chủ đại nhân, nhìn có vẻ vô cùng thâm hậu!

Tiêu Nhất Thiên nói chừng mười phút, sau đó anh vươn tay chỉ về phía Tử Đàn, giới thiệu: “Vị này là Dì Tử Đàn, cường giả Minh Cảnh, thực lực trên tôi!" “Hả?” "Mẹ kiếp!" "Minh Cảnh?"

Một câu đơn giản thẳng thắn, chỉ trong nháy mắt khiến thành viên của Huyết Lang đoàn kinh hãi trợn mắt há miệng, sợ tới mức tóc gáy dựng lên, bọn họ giết địch ở Bắc Cảnh quanh năm, tất nhiên biết rõ bốn chữ “cường giả Minh Cảnh” đại diện cho cái gì, ý nghĩa gì?

Hơn nữa sau khi tiến vào trong lòng núi Kiếm Sơn, có khoảng chừng hơn mười chị gái nhỏ xinh như hoa ngồi khoanh chân ở xung quanh, bọn họ không bị mù, đương nhiên là chú ý tới trước tiên!

Nhưng mà cho dù là Tử Đàn, hay Xuân Nhụy, bao gồm phần lớn thành viên của Ngọc Nữ Quân màu trắng ở xung quanh, cảnh giới phổ biến đều đã cao hơn thành viên của Huyết Lang đoàn không ít, cho nên trong tình huống bọn họ không cố gắng phóng thích khí tức ra, thành viên của Huyết Lang đoàn không thể phán quyết được thực lực chân chính của bọn họ!

Bây giờ thì hay rồi, Tiêu Nhất Thiên chỉ tùy tiện một người chính là cường giả Minh Cảnh siêu cấp khủng bố, sao bọn họ có thể không sợ được? "Bái kiến dì Tử Đàn!"

Vô cùng kinh hãi, nhưng thành viên của Huyết Lang đoàn lập tức khom mình hành lễ với Tử Đàn, không nói tới thực lực khủng bố của Tử Đàn, chỉ dựa vào tiếng "cô" của Tiêu Nhất Thiên, đã đủ khiến dám sói con bọn họ tôn kính Tử Đàn rồi! "Không cần đa lễ!"

Tử Đàn cười hào phóng, nói: “Nếu các cậu là chiến hữu của Nhất Thiên, thì là vãn bối của tôi, ở đây không cần câu thúc!" "Cảm ơn dì Tử Đàn!”

Nói cảm tạ Tử Đàn xong, sau đó đôi mắt đám sói con tỏa ra ánh sáng, không hẹn mà cùng nhìn về phía thành viên của Ngọc Nữ Quân màu trắng, mở miệng hỏi: “Vua sói, bọn họ là..."

Ở trong chiến trường Bắc Cảnh, gần như tất cả binh sĩ đều là nam, phụ nữ còn ít hơn cả động vật quý hiếm, đám sói con này đều hơn hai mươi tuổi, phong nhã hào hoa, hăng hái, đúng là thời điểm long tinh hổ mãnh, mới vừa rời khỏi chiến trường Bắc Cảnh, lập tức nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp như hoa như vậy, tất nhiên là giống như mãnh thú ngửi thấy con mồi ngon, có chút không kìm nén được! "Bọn họ đều là đệ tử của dì Tử Đàn!" “Bây giờ, là một lực lượng quan trọng khác dưới trướng của tôi, tên là Ngọc Nữ Quân màu trắng!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Tiêu Nhất Thiên trợn to mắt nhìn đám sói con này một cái!

Chết tiệt!

Nhìn gương mặt thèm thuồng của đám anh heo này kìa, con mẹ nó đúng là khiến mình mất mặt! “Đệ tử?” "Bọn họ?" "Ngọc Nữ Quân... Màu trắng sao?"

Nghe giới thiệu của Tiêu Nhất Thiên, đám sói con này lại giật mình, nhất là lúc nghe thấy năm chữ “Ngọc Nữ Quân màu trắng" này, ánh sáng trong đôi mắt bọn họ lập tức biến mất, chỉ còn lại nồng đậm kinh hãi và không dám tin!

Mới mấy tháng không gặp, vậy mà vua sói lại thu nạp thêm một đội ngũ khác rồi?

Còn là đội ngũ do nữ tạo thành?

Nói thật, mệt mỏi! "Các anh có ánh mắt kiểu gì đấy?"

Đông Quy hơi khó chịu nói: “Đám sư tỷ của tôi mạnh hơn các anh, còn dám nhìn lung tung, cẩn thận bị đánh!”

Vèo!

Đông Quy vừa dứt lời, có không ít sói con không nhịn được cười ra tiếng, tuy bọn họ không nhìn thấu được thực lực cảnh giới của đám phụ nữ mặc đồ trắng, nhưng dựa theo kinh nghiệm của bọn họ, người phụ nữ trẻ tuổi như vậy, có thể khai mạch tu hành đã không tệ rồi!

Cho nên bọn họ thật sự không nghĩ nhiều!

Hơn nữa bọn họ tắm máu giết địch ở trong chiến trường Bắc Cảnh, tất cả đều thân kinh bách chiến, mỗi ngày đều khiêu vũ trên mũi đao, cho dù là quân đội Đại Hoa nhìn thấy bọn họ, đều nghe tin mà sợ mất mật!

Nhưng mà bây giờ, vậy mà bọn họ bị Đông Quy một cô nhóc giáp mặt uy hiếp rồi!

Chuyện này, sao có thể không khiến bọn họ bật cười được?

Bum!

Rầm rầm rầm rầm rầm!

Nhưng mà ngay lúc bọn họ cười ra tiếng, tươi cười như đóa hoa nở rộ vừa mới nở được một nửa thì đột nhiên, từng đợt Ám Kình mạnh mẽ nổ vang, trong đó có mười mấy người phụ nữ mặc đồ trắng cảnh giới viên mãn cùng để lộ ra khí tức cường đại của mình!

Chỉ trong nháy mắt, không khí trong hơn mười mét xung quanh đều xao động kịch liệt, đám sói con này chỉ cảm thấy từng dòng áp lực đập vào mặt, cảm giác vô cùng nguy hiểm đột nhiên sinh ra, trái tim run lên bần bật, đồng tử co rụt lại, nhao nhao lùi về sau theo bản năng!

Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!

Tình huống gì thế này?

Đám phụ nữ mặc đồ trắng này phóng thích khí tức, tất nhiên là đám sói con đã đoán được thực lực cảnh giới của bọn họ trước tiên!

Ám Cảnh viên mãn!

Hơn nữa, con mẹ nó tất cả đều là Ám Cảnh viên mãn!

Một người, hai người, ba người... Ánh mắt kinh hãi muốn chết đảo qua, chết tiệt, trong hơn mười người phụ nữ mặc đồ trắng, có gần một nửa đều là cao thủ cảnh giới viên mãn hàng thật giá thật!

Ừng ực!

Ừng ực ừng ực ừng ực...

Tình cảnh này, đối mặt với tình cảnh như vậy, cho dù là thành viên của Huyết Lang đoàn thân kinh bách chiến, cho dù là đám sói con tâm cao khí ngạo, cũng không nhịn được điên cuồng nuốt nước bọt của mình!

Lần này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía đám phụ nữ mặc đồ trắng, không còn tỏa sáng nữa rồi!

Thật sự là...

Không còn một chút nào nữa!

Cùng lúc đó, gương mặt bọn họ xanh lại, người nào cũng xanh mét, giống như bụi cây bụi cỏ xanh mượt trong chốn bồng lai tiên cảnh, xanh đến mức chảy mỡ! "Sao thế?"

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Đông Quy cười đắc ý, nâng bàn tay trắng như phấn lên, quơ nắm tay nhỏ của mình với bọn họ, còn hơi nâng cái cắm tinh xảo lên, giống như khiêu khích hừ lạnh nói: "Sao các anh không nhìn nữa? “Là sợ bị đánh sao?"

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Đối mặt với khiêu khích của Đông Quy, đám sói con này anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đưa mắt nhìn nhau, trên gương mặt xanh mét tràn ngập bốn chữ to "vô cùng nhục nhã"!

Chết tiệt!

Qua loa, thật sự qua loa rồi!

Tiêu Nhất Thiên lẳng lặng đứng đó nhìn, cũng không ngăn cản, nguyên nhân rất đơn giản, lúc trước ở chiến trường Bắc Cảnh, binh tướng trong bộ đội tuyệt đối phần lớn là người thường, cao thủ Ám Cảnh đã nổi bật trong đó, có thể lấy một địch mười tung hoành ngang dọc!

Nhưng mà cao thủ ở dân gian, ở bên ngoài chiến trường, mới là tàng long ngọa hổ chân chính, với thực lực tổng thể của Huyết Lang đoàn hiện giờ, thực ra kém xa bước chân của Tiêu Nhất Thiên rồi!

Cho nên Tiêu Nhất Thiên muốn mượn cơ hội này, mượn tay đám phụ nữ mặc đồ trắng, mượn miệng Đông Quy, cảnh tỉnh bọn họ một chút, khiến bọn họ hiểu rõ chênh lệch của mình, cũng cố gắng tiến lên, mau chóng đuổi kịp! "Quân chủ đại nhân!"

Xuân Nhụy giống như nhìn thấu dụng ý của Tiêu Nhất Thiên, vì thế không đợi đám sói con lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ, cô ta đã nói trước mặt mọi người: “Trải qua ba ngày không ngừng cố gắng, danh tiếng của điện Thiên Thần đã vang vọng hai tỉnh Sơn Hành và

Đông Hà!"

Điện Thiên Thần?

Nghe thấy lời Xuân Nhụy nói, mí mắt đám sói con giật giật, mẹ kiếp, điện Thiên Thần là cái quỷ gì?