Phản ứng của Tử Đàn vô cùng lớn, giống như là nghe được một chuyện khó tin nhất trên đời này. Vẻ khiếp sợ hiện ra giữa lông mày, quả thực không thể nói thành lời, cảm xúc dao động dữ dội thậm chí còn khiến lực Minh Kình trong đan điền của bà hơi mất kiểm soát!
Hết sức kinh hãi!
Nếu như giây phút xác nhận thân phận của Tiêu Nhất Thiên ban nãy khiến Tử Đàn trào dâng nỗi niềm khó tả, hạnh phúc vui sướng còn nhiều hơn cả kinh ngạc, thì bây giờ, tin tức về cái chết của Đế Uyên khiến bà hoàn toàn bất ngờ!
Ngoài kinh ngạc đến chết lặng ra cũng chẳng còn từ ngữ nào có thể diễn tả nổi tâm trạng của cô lúc này. "Chết rồi!" "Tên cẩu tặc Đế Uyên chết rồi!"
Bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của Tử Đàn, Tiêu Nhất Thiên nghiêm nghị gật đầu nói: "Dì Tử Đàn, mấy ngày trước hoàng thành có xảy ra chút biến cố. Đế Uyên chết thảm, nước Đại Hạ bây giờ loạn trong giặc ngoài, tình hình vô cùng bấp bênh, con trai của ông ta là Lục hoàng tử Đế Khâm sẽ tiếp quản đất nước. E rằng khoản thời gian rất dài sau này sẽ không có lấy một ngày yên ổn!"
Đúng như thế!
Mặc dù Đế Khâm đã giành được đế vị, khống chế hoàng thành, nhưng thực lực của anh ta lại không tốt, chỉ là cao thủ ở ám kình hậu kì, còn chưa bứt phá đến ám cảnh viên mãn!
Tuy nhiên!
Tất cả các thành viên của đoàn sứ thần Đại Hoa, đứng đầu là Ngao Tuấn Thần đều đã bỏ mạng lại hoàng thành, Đại Hoa chắc chắn sẽ không chịu để yên, càng không cho Đế Khâm có cơ hội được nghỉ thở lấy sức. E là sẽ khó tránh khỏi giao tranh giữa hai nước một lần nữa!
Đến lúc đó!
Đế Khâm lấy gì để chống lại mũi quân của Đại Hoa đây?
Tục ngữ nói không sai!
Nếu muốn đội vương miện, phải chịu được sức nặng của nó!
Trước đây Đế Khâm hao tổn tâm sức để đấu với thái tử Đế Hạo, chống lại hoàng chủ Đế Uyên, tranh giành vị trí Đông cung, cướp lấy ngôi vị hoàng chủ. Giờ đây, anh ta đã đạt được ý nguyện của mình, nhưng sự uy hiếp của nước Đại Hoa đối với anh ta mà nói mới thực sự là cửa ải khó khăn nhất!
Lỡ như thất bại!
Không chỉ là tai họa của Đế Khâm, mà là tai họa của cả hoàng tộc, cũng sẽ là tai họa của toàn bộ nước Đại Hạ! "Chết rồi!" "Chết rồi...!" "Dì đã nhẫn nhịn chịu đựng bao nhiêu năm qua, vất vả khổ luyện, dày công chuẩn bị nhiều năm như vậy, dì vẫy chưa ra tay lấy mạng chó của hắn, thế mà ông ta lại chết trước rồi.."
Phịch!
Tử Đàn sững sờ mất mấy phút, bây giờ mới thực sự tin Đế Uyên chết rồi. Cả thân hình của bà trông như một quả bóng da bị thủng hơi, ỉu xìu đầy thất vọng. Bà đột nhiên ngã quy xuống, ngồi xổm trên nệm bên cạnh Tiêu Nhất Thiên. Đôi mắt không giấu nổi đờ đẫn, nét mặt sượng cứng, miệng lưỡi khô khốc không ngừng nhắc đi nhắc lại việc đó.
Thật sự có nằm mơ cũng không nghĩ tới...
Mấy năm nay, chính vì hận Đế Uyên thấu xương, coi việc giết Đế Uyên là mục tiêu cả đời của mình, chỉ một lòng muốn báo thù rửa hận cho máu mủ của mình, cho nên Tử Đàn lúc nào cũng luôn tràn đầy tinh thần chiến đấu, nỗ lực hết sức để nâng cao bản thân. Còn bí mật bồi dưỡng thế lực của mình!
Không hề quá lời khi nói rằng sự tồn tại của Đế Uyên đã trở thành động lực cho sự tiến tới phía trước của Tử Đàn!
Mà bây giờ!
Tiêu Nhất Thiên lại đột nhiên nói với bà rằng Đế Uyên đã chet!
Bà đã bị sốc!
Không buồn!
Cũng không vui!
Chỉ là cảm thấy, mối thù hận luôn chống đỡ bản thân bấy lâu nay dường như đã sụp đổ hoàn toàn! "Haizz.."
Nhìn thấy trạng thái như hồn vía lên mây của Tử Đàn, Tiêu Nhất Thiên thầm thở dài, anh dĩ nhiên hiểu tâm trạng lúc này của Tử Đàn, nên chỉ đành yên lặng ngồi đó, không an ủi, cũng không nói sang chuyện khác. Để cho Tử Đàn có đủ thời gian để bình tâm lại.
Khoảng mười phút đã trôi qua! "Ông ta..."
Tử Đàn hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, hỏi: "Ông ta chết như thế nào? Cháu kể rõ ngọn ngành thật chi tiết cho cô nghe!"
Không thể tự tay giết chết Đến Uyên, đây đúng là một chuyện đáng tiếc lớn nhất trên đời này của Tử Đàn!
Thế nhưng!
Bà vẫn muốn biết quá trình chết thê thảm của Để Uyên. Không thể tận mắt chứng kiến thì ít nhất là phải tận tai nghe thấy!
Xem như đây là một loại xoa dịu về mặt tâm lý! "Vâng!"
Cứ thế nửa tiếng trôi qua, Tiêu Nhất Thiên cứ rủ rỉ bên tai, kể lại cho Tử Đàn nghe những gì đã xảy ra từ sau khi anh xuất ngũ ở Bắc Cảnh. Kể hết không sót bất kì một chuyện nào như yêu cầu của Tử Đàn, từ chuyện to đến chuyện nhỏ, đều vô cùng chi tiết!
Tử Đàn ngồi bên cạnh, yên lặng lắng nghe từ đầu đến cuối không nói một lời!
Mãi cho đến khi Tiêu Nhất Thiên nói xong, bà mới nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh: "Tốt! Giết hay lắm!" "Thằng cẩu tặc đốn mạt!" "Chết như thế cũng quá nhẹ nhàng cho ông ta rồi! Nếu như rơi vào tay dì, dì nhất định sẽ khiến ông ta chết không được, sống cũng không yên. Rút gân, lột da, nghiền đống xương cốt của ông ta thành tro. Cho dù có bước chân vào Chín tầng địa ngục, cũng đừng hòng mơ tưởng có được một giây yên bình!"
Trong lời nói như ẩn chứa nghìn vạn lưỡi dao vậy..
Lực Minh Kình trong cơ thể Tử Đàn phóng ra ngoài, trong bụng cũng đầy ắp áp lực xơ xác đến tiêu điều!
Mối hận của bà đối với với Đế Uyên thật sự là hận đến tận xương tủy!
Cho dù chết!
Cho dù nổ tung thân xác đến hài cốt cũng không còn, nhưng kết cục vô cùng bi thảm của Đế Uyên vẫn không thể khiến Tử Đàn hài lòng. Trong mắt của bà chuyện sống chết của ông ta như vậy là quá nhẹ nhàng!
Lúc này.
Tiêu Nhất Thiên há miệng thở dốc, nhưng lại không nói nên lời... "Nhất Thiên!" "Những năm nay, dì không ở bên cạnh cháu, không làm tròn trách nhiệm làm dì, lại không thể bảo vệ được cho cháu, để cháu với Tử Lam, cả An Nhiên nữa, các cháu chịu khổ rồi..."
Mång chửi Đế Uyên một hồi, bà quay lại nhìn Tiêu Nhất Thiên, đôi mắt hung dữ ban đầu của Tử Đàn bỗng dịu dàng trở lại, trong mắt sóng sánh một làn nước ấm áp, bà nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, cháu yên tâm đi! " "Tử Lam đã là vợ của cháu, vả lại còn được sự tôn báo mộng thành toàn, kích hoạt được tinh huyết của sư tôn. di nhất định sẽ không để nó xảy ra chuyện gì đâu!" "Chắc chắn đấy!"
Nghe những lời này.
Hai mắt Tiêu Nhất Thiên chợt lóe lên, trong lòng khẽ rung động, nét mặt lộ ra vẻ hưng phấn, lập tức hỏi: "DÌ Tử Đàn, ý dì là chúng ta thật sự có cách cứu Tử Lam sao?"
Có thể!
Có thể!
Có thể
Chắc chắn là có thể mà!
Tiêu Nhất Thiên nín thở nhìn chằm chằm về phía Tử Đàn không chớp mắt lấy một cái. Anh sợ bà lắc đầu, sợ nghe thấy bà nói hai chữ "không thể"! "Có thể!"
Tử Đàn đương nhiên hiểu được lo lắng của Tiêu Nhất Thiên, bà gật đầu không hề do dự. Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Tiêu Nhất Thiên, Tử Đàn đột nhiên cắt ngang: "Nhưng.."
Nhưng sao?
Mẹ nó!
Nụ cười vừa nở trên mặt Tiêu Nhất Thiên lập tức đông cứng lại, anh ngơ ngác hỏi: "Nhưng mà sao ạ?" "Cách thì có!" "Hơn nữa!" "Có tận hai cách để cứu con bé!"
Tử Đàn suy nghĩ một chút, rồi nói: "Hai cách này đều là những phương pháp khác nhau và tác dụng cũng khác nhau!" "Hả?"
Tiêu Nhất Thiên sửng sốt: "Dì Tử Đàn, dì có thể nói rõ hơn được không?"
Có thể cứu được Tử Lam!
Trước mắt quả là một chuyện tốt!
Còn như thế nào, nghe ý trong lời nói của Tử Đàn thì hình như khác biệt rất lớn, cần Tiêu Nhất Thiên phải cân nhắc!
Tử Đàn gật đầu, sau đó bà ngẩng đầu lên, nhìn thanh kiếm Thiên Thần chói mắt đang lượn lờ ở trên đỉnh đầu bọn họ, ôn tồn giải thích: "Thanh kiếm này trong truyền thuyết là bảo vật thời cổ mà thần linh để lại, cho nên mới được gọi là Thiên thần " "Về chuyện liên quan đến thanh kiếm này, tôn cũng không nói nhiều. Dì chỉ biết là khi dì và sư tôn đến đây lần đầu tiên, nó cũng đã lặng lẽ trôi nổi ở đây giống như bây giờ rồi. Không biết đã trải qua bao nhiêu thăng " "Vừa rồi!" "Chắc hẳn cháu cũng đã tự mình cảm nhận được linh khí toát ra từ kiếm Thiên thần. Loại linh khí này rất có lợi cho việc tu luyện. Nó có thể giúp những người có huyết thống đặc biệt kích hoạt huyết mạch, còn những người đã kích hoạt huyết mạch có thể nâng cao sức mạnh, hiệu quả vô cùng nổi bật! "Giống dì vậy!" "Nếu không có kiếm Thiên Thần, e rằng sẽ không thể tiến vào Minh Cảnh!" "Ví dụ như mấy đứa nhỏ bọn Xuân Nhụy và Đông Quy. Thực ra, nhiều người trong số chúng đã ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua lại trông giống như những cô gái mới hai mươi tuổi xanh mơn mởn. Nguyên nhân cũng nằm ở kiếm Thiên Thần!" "Linh khí của kiếm Thiên thần quá mức mạnh mẽ. Tu luyện đây đủ lâu, cháu sẽ nhận ra, cả thực lực và cảnh giới của mình đều tiến bộ vượt bậc, nhưng cơ thể của cháu thì lại chậm lão hóa hơn người thường rất nhiều!" "Dì cũng không thể tìm ra bí ẩn sâu xa của nó!" "Mà Tử Lam.." "Con bé từng kích hoạt tinh huyết của Sư tôn, liều mình chiến đấu với Để Uyên một phen. Mặc dù hôn mê bất tỉnh vì vết thương quá nặng, đến mức suýt nữa là hấp hối. Nhưng may mắn thay, sự tôn kịp nhớ lại con bé là vợ của con, nên có chút băn khoăn. Vì để bảo vệ tính mạng của Tử Lam, nên sự tôn không có thiêu đốt hoàn toàn huyết mạch của nó. Cho nên, chỉ cần đưa con bé đến đây, đặt ở dưới kiếm Thiên thần, tåm dưới ánh sáng của kiếm thần, để dì tự mình ra tay, phải dựa vào linh khí của kiểm Thiên Thần. Muốn chữa trị cho con bé, để nó tỉnh lại cũng không phải là việc khó." "Chỉ có diều...." "Thời gian có thể lâu hơn một chút. Ngån thì một tháng, dài thì mất nửa näm!" "Việc này!" "Đây chỉ là một trong hai cách chữa trị thôi. Dùng phương pháp này để chữa trị cho Tử Lam. Sau khi tỉnh lại, con bé sẽ trở thành một người bình thường như trước đây!" "Đời này!" "Đã định sẵn là không có duyên với võ thuật!" Người bình thường?
Tử Đàn đã giải thích rất rõ ràng, nhưng Tiêu Nhất Thiên nghe xong lại có chút bối rối, cau mày hỏi: "Ý của dì Tử Đàn là, cách thứ hai là để Tử Lam dấn thân vào con đường võ học thay vì làm một người bình thường có phải không?"
Trước đây!
Kể từ khi Tiêu Nhất Thiên để lộ thân phận và sức mạnh thực sự của mình, Tô Tử Lam luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng, thậm chí còn có phần tự ti không thể giải thích được, cảm thấy khoảng cách giữa một người phàm tục như cô và Tiêu Nhất Thiên quá lớn, giống như một cái hố sâu. Không thể giúp Tiêu Nhất Thiên, ngược lại còn trở thành gánh nặng, liên lụy đến anh!
Nếu như!
Lần này cô có thể trong cái rủi có cái may", có được cơ hội dấn thân vào con đường võ thuật, trong tương lai cô sẽ có thể cùng Tiêu Nhất Thiên kề vai chiến đấu. Chắc hẳn, cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc, đúng không? "Không sai!"
Câu trả lời của Tử Đàn như một lời xác nhận với suy đoán của Tiêu Nhất Thiên. Vẻ mặt thoải mái ban đầu của bà cũng trở nên trang nghiêm một chút, trầm giọng nói: "Nỗ lực bao nhiêu, sẽ đạt được thành quả to lớn bấy nhiêu!" "Cách thứ hai thực sự có thể giúp Tử Lam khôi phục lại huyết mạch. Nhân lúc huyết mạch vốn có của con bé gần như đã cháy hết, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới cùng, đổi máu cho con bé thông qua ngoại lực và ngoại vật, để nó có thể tái sinh một lần nữa!" "Đến lúc đó!" "Một khi thành công, Tử Lam không chỉ có thể khai mạch để tu luyện. Hơn nữa, tài năng thiên bẩm của nó e là cũng không có thua kém chúng ta đâu. Hẳn là một nhân vật không hề tầm thường một chút nào!"
Nghe mấy lời của Tử Đàn.
Tiêu Nhất Thiên không khỏi sáng mắt!
Phải biết rằng
Tiêu Nhất Thiên được thừa hưởng huyết mạch của mẹ Diệp, bản thân của anh vốn dĩ đã cao đến mức vượt xa huyết thống của hoàng tộc Đại Hạ, nhìn khắp đất nước Đại Hạ này, e rằng cũng không còn ai có thể sánh được với Tiêu Nhất Thiên!
Vậy mà.
Sau khi biết thực lực của Tiêu Nhất Thiên mạnh như thế, Tử Đàn lại hùng hồn nói. Nếu Tô Tử Lam có thể đổi máu thành công, tài năng tu luyện của cô có khả năng còn cao hơn cả
Tiêu Nhất Thiên!
Chuyện này...
Chuyện này nghe có chút kỳ lạ!
Tử Đàn trong nháy mắt như nhìn thấu tâm tư của Tiêu Nhất Thiên, biết ngay là anh đang nghĩ cái gì, cho nên trước khi anh mở miệng hỏi, bà đã chủ động giải thích: "Dì nói như vậy, đĩ nhiên là có lí do của di, không phải là không có căn cứ!" "Lý do rất đơn giản!" "So với cách thứ nhất, cách thứ hai khó hơn gấp trăm lần, bởi vì những thứ mà phương pháp này yêu cầu cả thiên hạ này không thể tìm thấy nổi cái thứ hai!" "Tất cả!" "Có ba thứ!" "Thứ nhất, đó là huyết mạch mạnh mẽ của sư tôn, mà Tử Lam lại đang chới với ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, máu của chính mình gần như sắp cháy hết rồi. Sư tôn đã dùng dòng máu mạnh mẽ của mình để chống đỡ cho Tử Lam, níu giữ hơi thở của nó, cũng chính là tình trạng hiện tại của con bé." "Nhẹ đi một phần cũng không được, mà mạnh một chút cũng không nên. Sư tôn điều chỉnh rất vừa phải. Nghĩ đi nghĩ lại thì, sở dĩ sư tôn sắp xếp như vậy, cũng vì muốn cho cháu và Tử Lam tự mình lựa chọn!"
Nói cách khác!
Cần phải có huyết mạch mạnh mẽ của mẹ Diệp, nhưng không phải chỉ cần như vậy là đủ, mà còn phải trông chờ vào thiên thời địa lợi nhân hòa. Nếu trước đây Tô Tử Lam không kích hoạt tinh huyết của mẹ Diệp, hoặc là kích hoạt rồi nhưng không bị thương nặng đến mức như bây giờ. Thậm chí bị thương rồi, nhưng lại không có mẹ Diệp đích thân cứu...
Không được!
Tất cả đều không được!
Mỗi bước đi đều buộc phải nắm chắc chính xác từng chút một, máu của Tô Tử Lam dường như sắp cạn nhưng vẫn chưa cạn, trạng thái như cũng cận kề cái chết, nhưng cô vẫn chưa chết, cứ mắc kẹt lại trên ranh giới sinh tử một cách chính xác như vậy!
Chỉ có như vậy mới được!
Mà điều này...
Cũng chỉ là một trong ba điều kiện tiên quyết theo những gì Tử Đàn nói mà thôi!
Còn thứ hai?
Cái thứ ba thì sao?
Vẻ mặt hưng phấn và vui mừng vốn có của Tiêu Nhất Thiên giờ phút này trở nên cực kỳ nghiêm trọng, hỏi: "Vậy thì... dì Tử Đàn, cái thứ hai mà chúng ta cần là gì?" "Chính là nó!"
Tử Đàn lại chỉ vào thanh kiếm Thiên Thần trên đỉnh đầu, nói: "Trong quá trình đổi máu, cần rất nhiều linh lực mới có thể bảo vệ tính mạng của người được đổi, cả thế giới này, chỉ có thanh kiếm này mới làm được!"
Kiếm Thiên Thần!
Lại là kiếm Thiên Thần!
Thật may mắn!
Quả thật là may mắn vô cùng!
Huyết mạch của mẹ Diệp mạnh đến mức cao sâu khó lường. Cũng may trước giờ bà ấy luôn sống ẩn dật trong chốn bồng lai tiên cảnh ở vực Tà Dương, còn kiếm Thiên Thần vốn là vật nằm trong túi của bà
Nếu không thì!
Giống như những gì mà Tử Đàn vừa nói. Chỉ có hai thứ, huyết mạch mạnh mẽ của mẹ Diệp và linh khí nồng đậm từ thanh kiếm Thiên Thần. Con mẹ nó, ai có thể tập hợp tất cả cùng một lúc được chứ?
Mà bây giờ!
Dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của mẹ Diệp, hai trong ba thứ đều đã có sẵn, hơn nữa chúng còn được chuẩn bị từ trước. Điều này khiến trái tim Tiêu Nhất Thiên đập loạn xạ, như có một dòng nước ấm áp khó nói thành lời đang lan ra khắp lồng ngực mình.
Lòng mẹ như bát nước đầy!
Tiêu Nhất Thiên lớn như vậy rồi, mặc dù anh chưa bao giờ gặp mẹ Diệp một cách đúng nghĩa. Nhưng, mẹ Diệp lại luôn quan tâm và bảo vệ anh ở một nơi mà anh không hề hay biết!
Cảm giác có mẹ...
Thật tốt biết bao!
Tử Đàn dừng lại một chút, sau đó mới chậm rãi nói: "Sư tôn đều đã thay chúng ta chuẩn bị xong tất cả những thứ mà cô vừa nhắc tới rồi. Nhưng cái còn lại, chúng ta chỉ có thể tự mình đi tìm mà thôi!" "Vả lại!" "Kiếm được thứ đó còn khó hơn bao giờ hết!"
Nghe thấy vậy.
Trống ngực Tiêu Nhất Thiên đập liên hồi. Mấy năm qua, Tử Đàn dùng thần kiếm tiến vào Minh Cảnh từ lâu, cảnh giới hẳn là cao hơn Tiêu Nhất Thiên, nhưng ngay cả bà cũng cảm thấy khó như lên trời. Việc này khó khăn đến mức nào, trong lòng mỗi người đều vô cùng rõ ràng!
Thế nhưng!
Chỉ cần có một tia hy vọng, cho dù có khó đến đâu, Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ không bao giờ từ bỏ!
Bởi thế,
Tiêu Nhất Thiên hỏi một cách dứt khoát: "Nó là gì?"