Sói Vương Bất Bại

Chương 386




Khai Sơn

Một cú đấm của Lý Khai Sơn, ngay cả Sử Thừa Sóc cũng không nhận nổi, huống chi là ông già gần đạt tới ám cảnh hậu kỳ của nhà họ Sử?

Trong phút chốc!

Đi kèm với tiếng ám kình bùng nổ điếc tai, Lý Khai Sơn đánh một cú, trực tiếp đập nổ đầu ông già của nhà họ Sử!

Thật sự là...

Nổ!

Mạnh mẽ đập nổ!

Cảnh tượng đó!

Giống như một quả cân tàn nhẫn đập vào một quả dưa hấu, dưa hấu không chịu nổi sức nặng, vỡ toét tại chỗ, ruột dưa màu đỏ chói mắt bắn tung tóe ra xung quanh như là mưa cánh hoa!

Nhưng mà!

Đây không phải ruột dưa, mà là máu thịt của ông già nhà họ Sử!

Máu thịt tung tóe!

Con mẹ nó óc cũng rơi như mưa!

Phụt!

Phụt phụt phụt phụt phụt...

Những máu thịt và óc bắn toé ra ngoài đập vào mặt vào người Sử Thừa Sóc, đập vào mặt vào người tám đệ tử còn lại của nhà họ Sử, thậm chí đập vào mặt và vào người của đám người Lục Băng Hàn đứng xa mấy mét!

Đậu má!

Đậu má!

Một chuỗi câu chửi the "dậu má" liên tuc!

Mọi người!

Đều bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho sợ hãi ngây người, đều bị hành động giết người quả quyết của Lý Khai Sơn doa cho choáng váng, cá đám người há to miệng, mở to mắt nhìn, trên mặt hiện vẻ không dám tin, trong lòng nối từng đợt sóng to gió lớn!

Giết người rồi!

Tiêu Nhất Thiên ra lệnh một tiếng, Lý Khai Sơn đánh một cú, thật sự phá hỏng quy tắc của Thành Thiên Kiếm, giết người của nhà họ Sử trước mặt mọi người!

Hơn nữa!

Cách giết người của Lý Khai Sơn có thể nói là tàn bạo! Tình trạng chết của ông già nhà họ Sử có thể nói là thảm!

Đầu!

Nổ tung!

Chỉ còn lại có một xác chết không đầu, vẫn bị tay phải của Lý Khai Sơn bóp chặt cái cổ, dưới từng ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn chăm chú, trong từng tiếng hoảng hốt lo sợ, Lý Khai Sơn buông lỏng tay phải!

Sau đó!

Bịch một tiếng, xác chết không đầu của ông già nhà họ Sử ngã lăn quay dưới chân Lý Khai Sơn! "Dám không tôn trọng cậu chủ!" “Có thể chết nhẹ nhàng như vậy, là may mắn cuối cùng của đời ông!”

Lý Khai Sơn cúi đầu liếc nhìn xác chết không đầu của ông già nhà họ Sử, ánh mắt lạnh băng, không hề có sự thương hại! Dùng câu nói trước đó của Sử Thừa Sóc!

Bản lĩnh không bằng người ta!

Đáng bị giết!

Không đáng thông cảm!

Nhẹ nhàng sao?

May mắn sao?

Giết người của nhà họ Sử ngay trước mặt mọi người, còn nói là may mắn của người nhà họ Sử, đây không phải một cái tát đơn giản, mà là một sự nhục nhã lớn, mạnh mẽ chà đạp thể diện của người nhà họ Sử trên mặt đất! “Ông!” “Ông ông ông..."

Sắc mặt của Sử Thừa Sóc đen như đáy nồi, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu, nhìn chằm chằm Lý Khai Sơn, tức giận không kìm được nói: “Dám hành hung làm việc ác trong Thành Thiên Kiếm, ông thật to gan!” "Lên cho tôi!” "Cùng lên đi!" “Giết tên khốn không biết điều này!"

Sử Thừa Sóc muốn nhịn!

Nhưng không thể nhịn được nữa!

Vì thế!

Ông ta lập tức ra lệnh, để tám đệ tử còn lại của nhà họ Sử vây đánh Lý Khai Sơn, mà chính ông ta thì lui về phía sau mấy bước, trốn phía sau tám đệ tử của nhà họ Sử, tay trái lấy di động ra, muốn gọi điện xin viện trợ! "Hành hung!” "Tôi thừa nhận!" "Nhưng mà làm việc ác..." "Thì chưa chắc!"

Lý Khai Sơn hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Giết những con kiến tầm thường cậy thế bắt nạt kẻ khác, nhưng bản lĩnh không bằng người ta giống như các người, rõ ràng là tôi đang thay trời hành đạo, dọn dẹp cho Thành Thiên Kiếm mới đúng!"

Dứt lời!

Lý Kha Sơn lách người vào trong tám đệ tử của nhà họ Sử, ám kình hùng hön trong cơ thể bùng nổ, Cú đấm như chùy sát, tư thế mạnh mẽ, giống như hổ vào đàn dê, mở ra một cuộc giết chóc điên cuồng!

Trong nhất thời!

Tiếng ám kình va chạm thi nhau vang lên! Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai!

Gần như cách mấy giây, sẽ có một đệ tử của nhà họ Sứ bị Lý Khai Sơn đánh ra khỏi vòng chiến đấu, phun máu tươi. Hoặc là đứt cánh tay, hoặc là què chân, hoặc là bị đánh nổ đầu như ông già của nhà họ Sử vừa rồi!

Ực!

Ực!

Ực!

Người dân của Thành Thiên Kiếm đang vây xem có nắm mơ cũng không ngờ, chuyện sẽ phát triển đến nước này, cảnh tượng trước mắt quả thực làm người ta thấy mà sợ, trái tim của họ run rẩy dữ dội, điên cuồng nuốt nước miếng, không hẹn mà cùng lui ra sau!

Lui rồi lui nữa!

Trong chốc lát đã cách xa mấy chục mét, đứng nhìn từ xa, sợ bị vạ lây! Ngay cả Lục Băng Hàn dẫn đầu đám người của nhà họ Lục cũng không ngoại lệ "Lui ra sau!" "Lui nữa đị!"

Tới bây giờ, Sói Hồn vẫn ngồi trong siêu xe, không hề xuất hiện, cho nên Lục Băng Hàn cũng hoang mang giống như Sử Thừa Sóc, không biết thân phận của đám người Lý Khai Sơn, càng không biết mục đích mà bọn họ đến đây!

Dưới tình huống không biết là kẻ thù hay là bạn, tất nhiên Lục Băng Hàn không dám lấy tính mạng của đám người nhà họ Lục dã mạo hiểm, sẽ không tùy tiện tham gia vào!

Âm!

Cuộc chiến kéo dài chừng nửa phút, khi Lý Khai Sơn dùng một đòn cuối cùng chặt đứt cánh tay của một cao thủ ám cảnh hậu kỳ nhà họ Sử, tám đệ tử của nhà họ Sử đã bị ông ta đánh ngã!

Ba người đã chết!

Năm người tàn phế!

Chuyện này!

Là vì Lý Khai Sơn nhìn thấy Sử Thừa Sóc đang gọi điện xin viện trợ, muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến, nên không ra tay giết chết!

Nếu không!

Dù có cho Lý Khai Sơn thêm mười giây, tám đệ tử của nhà họ Sử, không có một ai sống sót!

Tất cả đều phải chết!

Lợi dụng cửa ải sống chết này, lấy mạng sống của đệ tử nhà họ Sử ra đổi nửa phút vô cùng quý giá, Sử Thừa Sóc gọi điện thoại đi, lúc nối được máy, vội vã la lớn về phía điện thoại: "Mau!" "Mau đi nói với chủ nhà họ Tiêu!” “Có người..." “Có người ngoài ra mặt thay nhà họ Lục, là cao thủ ám cảnh viên mãn, ông ta giết người của nhà họ Sử chúng tôi, phá hỏng quy tắc của Thành Thiên Kiếm, cũng phá hỏng kế hoạch đã định trước của chúng ta!” “Vô cùng khẩn cấp!" "Bảo chủ nhà họ Tiêu lập tức phái người đến đây!” "Nếu muộn!" “Tôi cũng sẽ bị ông ta...”

Bich!

Cuộc điện thoại xin viện trợ của Sử Thừa Sóc mới gọi được một nửa, chưa nói xong lời muốn nói, Lý Khai Sơn đã kết thúc cuộc chiến bên kia, xông về phía ông ta, đánh một cú vào cổ tay của ông ta!

Rac!

Có thể biết được kết quả, khi tiếng xương gây chói tai vang lên, cái tay khác đang cầm điện thoại của Sử Thừa Sóc cũng bị Lý Khai Sơn đánh gãy tại chỗ! "A!" "A aa a a!"

Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, Sử Thừa Sóc nghiêng người lui ra ngoài, ông ta đau tay mắng chửi, gân xanh trong cổ nổi lên, mà nỗi nhục giết dòng họ càng khiến ông ta tức giận, khóe mắt sắp nứt ra!

Phải biết!

Vì hành động xóa sổ nhà họ Lục, cướp lấy năm vị trí của hang động Kiếm Sơn, lần này ông ta đến đây, có thể nói là liều chết chiến đấu đến cùng, chín đệ tử của nhà họ Sử được ông ta dẫn theo, chính là toàn bộ cao thủ ám cảnh trung kỳ và ám cảnh hậu kỳ của nhà họ Sử!

Bây giờ hay rồi!

Không thể giết nhà họ Lục, mà trong vòng nửa phút ngắn ngủi đã bị một mình Lý Khai Sơn tiêu diệt tất cả!

Cho dù bản thân ông ta, cũng khó tránh tai vạ!

Nhà họ Sử ở Thành Thiên Kiếm!

Hết rồi!

Hoàn toàn hết rồi!

Mẹ nó!

Mẹ nó!

Mẹ nó!

Đau buồn và tức giận trong lòng Sử Thừa Sóc quả thực khó miêu tả, tối nay, là trận chiến đầu tiên sau khi ông ta bước vào ám cảnh viên mãn, ông ta muốn lấy mạng người nhà họ Lục để ra oai!

Oai đâu?

Bị một mình Lý Khai Sơn lấy mất rồi!

Mà ông ta!

Trái lại thành bàn đạp cho Lý Khai Sơn!

Mà Lý Khai Sơn!

Sau khi đánh gãy tay trái của Sử Thừa Sóc, đưa tay cầm chiếc điện thoại đã bị ném ra ngoài của Sử Thừa Sóc, cúi đầu nhìn, thấy điện thoại vẫn đang trong cuộc trò chuyện, vì thế, ông ta đặt điện thoại lên tai mình, thấp giọng nói: “Ông cụ Sử sắp chết rồi!" "Nếu như!" “Chúng mày cũng muốn chết!" “Vậy thì!” "Cứ việc tới!"

Nói xong!

Không đợi đối phương đáp lại, Lý Khai Sơn nắm điện thoại trong lòng bàn tay, hơi dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng “két két” giòn vang, dễ dàng bóp chiếc điện thoại thành một đống kim loại vụn!

Lời nói hành động!

Uy vũ ngang ngược không nói nên lời!