Sói Vương Bất Bại

Chương 380




Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên, Tô An Nhiên lập tức tránh khỏi cái ôm của Đế Hinh, vội vàng chạy về phía Tiêu Nhất Thiên, cô nhé rõ ràng lo lắng cho an nguy của Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, vừa mới khóc nên đôi mắt sưng đỏ,nước mắt trên má còn chưa kịp khô. "Bố." "Mẹ làm sao vậy?" "Sao tóc bố lại trắng thế này?" "Hu hu hu..."

Đi đến trước mặt Tiêu Nhất Thiên, Tô An Nhiên ôm chặt đùi anh. Ngẩng đầu nhìn thấy mái tóc trắng tinh của Tiêu Nhất Thiên, nhìn thấy Tô Tử Lam mặc áo cưới đỏ chót, không hề nhúc nhích, không hề phản ứng, được Tiêu Nhất Thiên ôm vào trong ngực, nước mắt Tô An Nhiên lặp tức chảy xuống ào ào.

Nước mắt rơi như mưa. "An Nhiên đừng khóc!" "Đừng sợ mà!"

Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn Tô An Nhiên, trong đôi mắt ngấn lệ cũng không ngừng kích động, nhưng anh không để nước mắt mình chảy xuống, nhẹ giọng an ủi nói: "Mẹ không sao đâu." "Mẹ chỉ ngủ thôi."

Đúng vậy.

Ngủ thôi.

Trạng thái hiện tại của Tô Tử Lam thoạt nhìn giống như đang ngủ, nhắm mắt lại, còn có hơi thở, nhưng khác ngủ một điều đó là, giấc ngủ này của cô có thể sẽ rất lâu.

Thật lâu!

Cụ thế ngủ bao lâu, có thể tính lại hay không, ngay cả Tiêu Nhất Thiên cũng không biết.

Đàn.

Ngày hôm qua Diệp Ngọc nhắc tới Đàn, đó là một đệ tử khác của bà ấy, tên là Tử Đàn.

Lúc trước.

Đại đệ tử Diệp Ngọc kích hoạt tinh huyết của bà, làm Đế Uyên trọng thương, dùng tính mạng mình để hộ tống Tử Đàn trốn ra khỏi bồng lai tiên cảnh.

Mà bây giờ Tử Đàn vẫn canh giữ ở trong bồng lai tiên cảnh của Kiếm Sơn Vực Tà Dương.

Theo lời Diệp Ngọc nói, Tử Đàn có cách cứu Tô Tử Lam.

Nên cần phải đi một chuyến!

Sói Ảnh và Đế Hinh nhanh chóng bước tới, dỗ thật lâu mới làm Tô An Nhiên không khóc nữa, Sói Ảnh hỏi: "Anh cả, chúng ta hiện tại đi đâu đây?" "Tỉnh Cam Lan!"

Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: "Lập tức xuất phát."

Nói xong, anh bế Tô Tử Lam nhẹ nhàng để trong một chiếc siêu xe, xoay người nhìn về phía Đế Hinh, nói: "Quận chúa điện hạ, hiện tại Đế Uyên đã đền tội rồi, Đế Khâm cũng lên cầm quyền, bố cô nước lên thì thuyền lên, tương lai tươi sáng!" "Mà con đường phía trước của tôi rất mông lung, nguy cơ rất "Cô." lớn."

Câu tiếp theo, Tiêu Nhất Thiên không nói ra, nhưng ý thì không cần nói cũng biết.

Dù sao với thân phận của Đế Hinh, sau khi trở về làm quận chúa cũng sẽ sống trong sung sướng. An toàn không nguy hiểm, mà đi theo Tiêu Nhất Thiên chạy ngược chạy xuôi, không nói đến chuyện lao tâm lao lực, mà cô ta lại không có võ công, không hiểu võ đạo, ngay cả năng lực bảo vệ mình cũng không có, một khi gặp được nguy hiểm, chỉ sợ cũng khó giữ được tính mạng. Cập nhật chương mới nhất tại Tru yện88.net

Nghe vậy, sắc mặt Đế Hinh đột nhiên thay đổi, tất nhiên hiểu ý của Tiêu Nhất Thiên, hỏi: "Ngài Tiêu chế tôi vướng víu nên không muốn giữ tôi lại đúng không?" "Quận chúa điện hạ!" "Tôi.."

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, muốn giải thích nhưng Đế Hinh lại không cho anh cơ hội, giọng nói cực kỳ kiên định nói: "Tôi và bố đã đoạn tuyệt quan hệ bố con rồi, không thể nào trở về làm con chim trong lồng kia được nữa!" "Nếu ngài Tiêu không chịu nhận tôi, tôi sẽ một mình đi du lịch thế giới, sống một cuộc đời tự do!" Để Hinh có ước mơ của mình, cũng có sự kiên định.

Tiêu Nhất Thiên hết chỗ nói!

Là huyết mạch của hoàng tộc, là quận chúa đương triều, Đế Hinh có thể nói là sinh ra đã ngậm thìa vàng. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn đều được gọi là chim trong lồng, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng không biết lòng người hiểm ác, cuộc sống gian khó thế nào!

Du lịch thế giới à.

Ha ha.

Du lịch cái rắm!

Với dáng người và khuôn mặt của cô ta, dù đi đến nơi nào cũng đều sẽ được chú ý, nếu mất đi thân phận quận chúa điện hạ cao quý không thể khinh thường này, bên cạnh cô ta lại không có cao thủ bảo vệ, chỉ sợ đến lúc đó sẽ lọt vào trong tay người xấu, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cũng không biết chết như thế nào! "Bố!"



Tô An Nhiên vừa mới ngừng khóc đột nhiên nói: "Dì Hinh là người tốt, bố đừng đuổi di ấy đi được không?" "Được!"

Tiêu Nhất Thiên khom lưng ôm Tô An Nhiên lên, nghĩ lại, Tô Tử Lam hôn mê bất tỉnh, Tô An Nhiên lại đau lòng khổ sở, thật sự cần một người phụ nữ bên cạnh cô bé, khuyên bảo cô bé.

Hơn nữa cô bé cũng sắp năm tuổi rồi, Tiêu Nhất Thiên tuy rằng là bố cô bé, nhưng có một số việc, Tiêu Nhất Thiên cũng không hợp để làm.

Vi dụ như tăm rửa giúp cô bé..

Vì thế, Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: "Nếu quận chúa điện hạ đã quyết, vậy đi cùng chúng tôi đi!" "Nhưng tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, nếu đi theo tôi sẽ cực kỳ chông gai, không biết sống chết ra sao, tôi không dám bảo đảm có thể khiến quận chúa điện hạ vừa lòng." "Thậm chí không dám bảo đảm lần này quận chúa điện hạ rời khỏi thủ đô, sẽ còn có ngày trở về!"

Tiêu Nhất Thiên nói rất nghiêm trọng. Không còn cách nào khác.

Anh gặp đại nạn không chết, sau này ngoài việc cứu chữa cho Tô Tử Lam ra, thì còn phải tìm kiếm tung tích bố mình Tiêu Thanh Sơn, mà Tiêu Thanh Sơn lại liên quan đến thế lực khủng bố như Huyền Vương Điện. Chỉ dựa vào thực lực hiện tại của anh, căn bản không thể chống lại Huyền Vương Điện. "Tôi không sợ!" Cập nhật chương mới nhất tại Tru yện88.net

Đế Hinh lắc đầu nói: "Cuộc sống này, cỏ cây đều một mùa, ai có thể bất tử chứ?" "Hơn nữa!"

Cô ta quay đầu nhìn Sói Ảnh, sau đó nói tiếp: "Lúc trước tôi đã nói với anh Sói Ảnh rồi, anh ấy cũng đã đồng ý dạy tôi tập võ!" "Ngài Tiêu yên tâm." "Tôi nhất định sẽ cố gắng học, chắc chắn sẽ không làm kí sinh ảnh hưởng đến mọi người!"

Tập võ sao?

Tiêu Nhất Thiên cũng nhìn về phía Sói Ảnh, Sói Ảnh gật đầu! Đế Hinh có được huyết mạch hoàng tộc, thiên phú tất nhiên cũng bất phàm, nếu cô ta tập võ chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn người bình thường

Sau đó, Tiêu Nhất Thiên nhìn đám người Lý Khai Sơn: "Mọi người thì sao?"

Căn cơ của bốn gia tộc lớn ở thủ đô tất nhiên không thể đi theo Tiêu Nhất Thiên đến tỉnh Cam Lan được, nhưng mà Lý Khai Sơn nghĩ nghĩ, hơi do dự một chút nói: "Để những tiểu bối ở lại đi, việc của gia tộc cần bọn họ xử lý!" "Còn phần "Ha ha!" "Nếu ngài Tiêu không chê, tôi tình nguyện đi theo ngài Tiêu, giải nạn thay cho ngài, cùng ngài đồng sinh cộng tử!"

Lý Khai Sơn là con cáo già.

Lần này kinh thành thay đổi rất lớn, Uyên chết thảm, tuy rằng Khâm ngư ông đắc lợi, cuối cùng cướp được giang sơn Đại Hạ, nhưng với tư cách là cường giả Minh Cảnh duy nhất hiện tại của nước Đại Hạ, Tiêu Nhất Thiên mới cái đùi to nhất, thật vất vả mới ôm được, ông ta nhiên sẽ không dễ dàng buông tay!

Có Tiêu Nhất Thiên ở đây, Đế Khâm tuyệt đối không dám động đến bốn gia tộc lớn.

Hơn nữa Lý Khai Sơn là ám cảnh viên mãn, cảnh giới đã đạt tới bình cảnh, nếu một mình tu luyện, chỉ sợ đời này cũng không hy vọng thăng cấp thành Minh Cảnh. Mà đi theo Tiêu Nhất Thiên, có lẽ còn có cơ hội! "Được!"

Tiêu Nhất Thiên tất nhiên biết suy nghĩ của Lý Khai Sơn, anh không nhiều lời, ôm Tô An Nhiên xoay người chui vào siêu xe, nói: "Đi thôi!"

Sói Hồn phụ trách lái xe!

Mà Đế Hinh, Sói Đồng, Sói Ảnh ngồi vào chiếc xe khác, do Lý

Khai Sơn điều khiển!

Tám người.

Hai chiếc xe.

Chậm rãi khởi động xe rời khỏi hoàng thành, xuyên qua ngõ nhỏ của thủ đô. Hơn nửa giờ sau đã ra khỏi thủ đô, nhanh chóng đi về phía nam, đi đến Sơn Vực Tà Dương ở tỉnh Cam Lan. Tỉnh Cam Lan cách thủ đô ngàn dặm, mặc dù là không ngừng chút nào, xuất phát khi hừng nhưng đến chạng vạng 7 giờ mới tiến vào trong tỉnh Cam Lan.

Kiểm Sơn!

Thành Thiên Kiếm ở tỉnh Cam Lan.

Thành Thiên Kiếm!

Cũng được gọi theo Kiếm Sơn! Nổi tiếng nhờ Kiểm Sơn!

Cũng như!