Đối với cái chết của mấy ngự lâm vệ kia, Tiêu Nhất Thiên xem như không thấy, anh nằm trên cán, ánh mắt đầy tò mò nhìn tế đàn một vòng, cuối cùng dừng lại trên tế đàn ngọc có đường kính 9,9 mét ở đối diện!
Đế Uyên!
Khoanh chân ngồi trên cột ngọc ở giữa tế đàn!
Xung quanh!
Lượn lờ sương máu!
Hơn nữa!
Những sương máu đó đang không ngừng nhào về phía Đế Uyên, bị
Đế Uyên hút vào trong cơ thể, hóa thành của mình!
Cảnh tượng!
Vô cùng quái dị! "Ông!" "Chính là Đế Uyên?"
Tuy rằng trước khi xông đến Nam Cương, Tiêu Nhất Thiên từng vào hoàng thành, từng vào điện Hùng Loan, hơn nữa từng có cuộc trò chuyện ngắn với Đế Uyên, nhưng lúc ấy Tiêu Nhất Thiên chỉ nghe thấy giọng nói, không thấy người!
Đây!
Vẫn là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên nhìn thấy Đế Uyên!
Nếu đã trở mặt rồi, lúc này trong lòng Tiêu Nhất Thiên chỉ có hận thù Đế Uyên, không hề cung kính, tất nhiên cũng không cần gọi Hoàng Chủ bệ hạ gì cả!
Vì thế!
Gọi thắng tên!
Để Uyên chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên mấy lần qua lớp sương máu. Sau đó hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Không hổ là con trai ruột của Diệp Ngọc!” "Huyết mạch của cậu!” "Quả nhiên vượt qua sức mạnh bình thường, từ lúc cậu bắt đầu đi vào tế đàn, đã khiến bổn hoàng xúc động không kiềm chế được, muốn hoàn toàn luyện hóa cậu!”
Chỉ có cậu!” “Mới có thể giúp bổn hoàng chữa trị đan điền bị hư hại!" "Cũng chỉ có cậu!” "Mới có thể trả món nợ của Diệp Dao năm đó!"
Khi nói chuyện!
Ánh mắt vốn bình thản của Đế Uyên đột nhiên hung ác, ánh mắt ông ta nhìn Tiêu Nhất Thiên giống như hổ dữ sói ác đang rất đói khát, nhìn chằm chằm một con mồi tươi ngon!
Diệp Ngọc!
Tiêu Nhất Thiên vẫn chưa hỏi, vậy mà Đế Uyên đã chủ động nhắc tới mẹ Diệp như vậy làm Tiêu Nhất Thiên có hơi bất ngờ!
Vậy nên!
Con ngươi của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên co lại, lạnh nhạt nói: "Những gì ông nói lần trước, quả nhiên toàn là nói dối!”
Lần trước cẩn thận gặp!
Đế Uyên phủi sạch quan hệ giữa mình và Diệp Ngọc, đẩy cái chết của Tiêu Kính Tùng lên người Đế Khâm và Lâm Ngạo Binh, đẩy sự mất tích của Tiêu Thanh Sơn lên người Huyền Vương Điện, còn tô điểm cho chính mình thành nhân vật lương thiện thương người, nói như mình là ân nhân của Tiêu Nhất Thiên!
Là ông ta!
Bảo Ám Dạ Quỷ Vương đến nhà giam Đệ Tứ ở thành phố Hải Phòng cứu Tiêu Nhất Thiên!
Thậm chí!
Ông ta còn muốn nhận Tiêu Nhất Thiên làm con nuôi!
Truyền ngôi vua!
Bây giờ nghĩ lại, con mẹ nó thật sự là trò cười! "Nói dối!” "Đương nhiên là nói dối!"
Bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã hoàn toàn trở thành kẻ vô dụng, trở thành thịt trên mâm của Đế Uyên, tất nhiên Đế Uyên không cần tiếp tục giả vờ, cười lạnh nói: “Nếu bổn hoàng không nói dối dụ dỗ cậu, làm sao cậu sẽ ngoan ngoãn nghe theo bổn hoàng dặn dò giống như một con chó, đến Nam Cường chui đầu vào lưới. Giết đứa con bất hiểu Đế Hạo thay bổn hoàng, sau đó gánh tiếng xấu phản bội đất nước trên lưng, thể thảm trở về, mặc cho bổn hoàng sắp xếp, trở thành tế phẩm của bổn hoàng?" “Cậu!” "Còn quá non!" "Cả đất nước này nằm trong sự kiểm soát của bổn hoàng, dù cậu có là con khỉ họ Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của phật tổ Như Lai bổn hoàng đây!"
Kế hoạch tính toán bao năm, thấy việc lớn đã sắp thành công, cho dù là Đế Uyên cũng không nhịn được có hơi vui mừng!
Thiếu một bước!
Chỉ thiếu một bước cuối cùng!
Chỉ cần ông ta luyện hóa huyết mạch lớn mạnh của Tiêu Nhất Thiên, mượn nó chữa trị đan điền bị hư hại của mình, đến lúc đó, ông ta chẳng những có thể khôi phục sức mạnh to lớn, ra khỏi tế đàn dưới đất, hơn nữa có thể thông qua huyết mạch lớn mạnh của Tiêu Nhất Thiên, nâng huyết mạch hoàng tộc của mình lên một tầng, nâng một bước trên con đường võ đạo, theo đuổi cảnh giới cao hơn mạnh hơn!
Chỉ nghĩ thôi!
Khiến cho người ta hăng hái không kìm được! “Vậy cái gì là thật?”
Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Tên khốn nhà ông, rốt cuộc đã làm gì mẹ ruột của tôi?" “Bà ấy!” "Ở đâu?"
Trước đây!
Chính miệng Ám Dạ Quỷ Vương đã chứng thực, thi thể nữ đáng sợ trong nhà tù bí mật ở núi Vạn Nhẫn không phải Diệp Ngọc, cho nên, bây giờ Tiêu Nhất Thiên vội vã muốn biết tin tức về mẹ Diệp! “Cậu muốn biết?” "Ha ha!"
Để Uyên hừ lạnh một tiếng, nói: "Thấy cậu sắp chết, sẽ nhanh trở thành tế phẩm của bổn hoàng, nói với cậu cũng không sao!" "Chết!" "Cũng để cậu biết rõ mà chết!" "Thật ra!" "Những lời lần trước bổn hoàng nói với cậu, vừa là thật vừa là giả, không hoàn toàn là lời nói dối." "Ví dụ!" "Khi bổn hoàng biết được cậu không phải con trai ruột của Đỗ
Thanh Trúc, lập tức hỏi chuyện liên quan tới vực Kiếm Sơn Tà Dương từ chỗ Lâm Ngạo Binh, sau đó phái người đến đó, muốn tìm kiếm tung tích của Diệp Ngọc!" "Nói dối là!" "Người được bổn hoàng phái đi trở về không công, không tìm được cái gọi là bồng lai tiên cảnh!” "Không tìm thấy Diệp Ngọc!” “Nói thật là!" "Bọn họ không phụ sự gửi gắm của bổn hoàng, tìm được cửa vào bồng lai tiên cảnh, chỉ tiếc, lúc ấy Diệp Ngọc đã rời khỏi đó, chỉ để lại hai học trò nữ ở đó!” "Vốn dĩ!" “Bọn họ muốn bắt hai học trò nữ của Diệp Ngọc về, nhưng không ngờ, hai cô gái đó còn trẻ, thế mà một người trong đó là cao thủ mới vào Minh Cảnh!” “Điều này làm bổn hoàng rất kinh ngạc!” "Không ngờ!" "Nước Đại Hạ ta ẩn giấu người tài, ngoài bổn hoàng ra, vẫn có cao thủ Minh Cảnh thứ hai, đồng thời cũng làm bổn hoàng nhận ra thân phận và sức mạnh của Diệp Ngọc vượt xa dự đoán của bổn hoàng!" "Có thể dạy học trò nữ trẻ tuổi đến Minh Cảnh, như vậy bản thân
Diệp Ngọc đạt tới cảnh giới gì?" "Cô ta!" “Đã làm thế nào?" "Cho nên!" “Bổn hoàng tự mình đến vực Kiếm Sơn Tà Dương một chuyen, von dĩ muốn giải quyết bằng hòa bình, ở đó chờ Diệp Ngọc về, kết thân với cô ta, tìm được thứ mà bổn hoàng muốn từ miệng cô ta!" "Đáng tiếc!” "Đáng tiếc quá!” "Hai học trò nữ của cô ta không biết tốt xấu, không biết cất nhắc, dám không tôn trọng bổn hoàng!" "Hết cách rồi!” "Không thể nhẹ nhàng, bổn hoàng đành phải cứng rằn!"
Càng nói!
Giọng nói của Đế Uyên càng lạnh lẽo, giống như nhớ lại chuyện năm đó, ánh mắt hiện vẻ thù hận, thấp giọng nói: “Một con nhỏ mới vào Minh Cảnh mà thôi, bổn hoàng vốn cho rằng dễ như trở bàn tay!" “Nhưng tuyệt đối không ngờ tới!” "Con nhỏ đáng chết đó, sau khi bị bốn hoàng đánh bị thương, lại dựa vào một giọt máu tươi mà Diệp Ngọc để lại cho cô ta, sức mạnh đột nhiên tăng vọt, đánh trả bổn hoàng không kịp trở tay!" "Thậm chí!" "Làm hư hại đan điền của bổn hoàng!"
Nói đến đây!
Trong con ngươi của Đế Uyên tràn ngập sát khí lạnh lẽo dày đặc, hiển nhiên là hận cô gái thấu xương!
Thịch!
Mà nghe mấy chuyện này, trái tim của Tiêu Nhất Thiên hơi run rẩy, gương mặt hiện vẻ khiếp sợ khó tin!
Mẹ Diệp!
Vậy mà còn có hai học trò nữ?
Một người trong đó!
Là cao thủ Minh Cảnh?
Là cô ta!
Đánh Đế Uyên bị thương, còn làm hư hại đan điền của Đế Uyên trong trận đấu?
Nói như vậy!
Thi thể nữ đáng sợ trong nhà tù bí mật ở núi Vạn Nhẫn, chính là học trò nữ đó của mẹ?
Hoảng sợ!
Hoảng sợ khó nói nên lời!
Mà càng khiến Tiêu Nhất Thiên cảm thấy hoảng sợ là, Đế Uyên nói học trò nữ đó của mẹ Diệp, dựa vào một giọt máu tươi của mẹ Diệp làm sức mạnh tăng vọt, đánh ông ta bị thường, làm hư hại đan điền của ông ta!
Không biết vì sao!
Điều này!
Làm Tiêu Nhất Thiên rất khiếp sợ, đột nhiên nghĩ đến chiếc nhẫn huyết ngọc mà mẹ Diệp để lại cho Tô Tử Lam!