Sói Vương Bất Bại

Chương 339




Bùm!

Ầm ầm ầm!

Hỗn chiến bùng nổ trong chớp mắt, hai bên đều không có bất kỳ ngượng ngùng nào!

Từ lần trước gọi điện thoại cho Tiêu Nhất Thiên, đám người Lý Khai Sơn đã biết chuyện này không ổn, nên cố tình giảm bớt tần suất tới phủ Sói Vương để tránh bị liên luy!

Cho nên, trong phủ Sói Vương lúc này, ngoài Tô Tử Lam, Tô An Nhiên và Đế Hinh ra thì chỉ có Sói Đồng sói cầm đầu mười thành viên Huyết Lang Đoàn đã xuất ngũ!

Mà Lý Khai Sơn lại chờ người của tứ đại gia tộc đến.

Chuyện của Đế Hạo và tội của Tiêu Nhất Thiên nhanh chóng truyền khắp thủ đô, bọn họ tất nhiên cũng nghe được tin tức. Nghe tin này, dân chúng cũng cuồn cuộn như chuyện trong phủ Sói Vương!

"Chuyện này."

Nghe được tiếng quát mắng lớn như chuông đồng của Sói Đồng, bọn họ liếc nhau, mặt bị dọa cho tái đi, trong đó có người vội la lên: "Xúc động! Xúc động rồi! Những người trẻ tuổi này quá xúc động rồi!"

"Nhục mạ Hoàng Chủ đương triều!"

"Vậy mà còn lớn tiếng như vậy, cố ý làm cho tất cả mọi người nghe thấy!"

"Bọn họ đang tìm chết đấy."

Giơ tay chịu trói có lẽ còn có cơ hội để sống, ít nhất có thể sống thêm mấy ngày!

Cá chết lưới rách!

Trong suy nghĩ của bọn họ, đám người Sói Đồng đang quá kích động, nhất thời không kịp suy nghĩ, ngại mạng mình quá dài nên chủ động đâm vào họng súng!

Dù sao, nếu như là bọn họ thì mấy người đó tuyệt đối sẽ không xúc động như vậy đâu.

Nói đúng hơn là bọn họ không có khí phách và dũng khí để làm vậy!

"Hỏng rồi!"

"Hỏng rồi!"

"Hỏng rồi!"

Cũng có người tức đến dậm chân, cả giận nói: "Mấy đứa nhóc này tự mình tìm chết cũng không sao, vậy chúng tôi thì sao?"

"Chúng tôi còn chưa lấy được thuốc giải đó!"

"Bọn họ chết thì chúng tôi làm sao bây giờ?"

Nghe vậy!

Phàm là những người lúc trước bị ép ăn viên thuốc màu đen ở trong Tuyên Đức Lâu, sắc mặt lập tức tải như tro tàn, ngay cả Lý Khai Sơn đang đứng bên trong.

Mẹ nó. Lúc ấy Tiêu Nhất Thiên muốn khống chế bọn họ nên đã ép họ uống độc dược. Cần phải dùng thuốc giải định kỳ mới có thể sống được!

Mà hiện tại Tiêu Nhất Thiên còn chưa biết sống chết hay lành ít dữ nhiều, vậy mà mấy người Sói Đồng lại con mẹ nó tự đi tìm chết, chạy trời không khỏi nằng, trong tay bọn họ không có thuốc giải, một khi độc tính phát tác, chẳng phải tất cả mấy người đó đều chết thắng cẳng sao?

"Đừng nóng vội!"

"Đừng có gấp!"

Lý Khai Sơn hít vào một hơi thật sâu, trấn an nói: "Có lẽ chuyện này còn có cơ hội."

"Cơ hội cái rằm!"

Những người khác lại giống như kiến bò trên chảo nóng, căn bản không bình tĩnh được, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trừ phi hiện tại chúng ta vọt vào Phủ Sói Vương, nghĩ cách cứu nhóc Sói Hồn kia ra."

"Tôi nghe nó người này được gọi là Quỷ y thánh thủ, độc dược chúng ta ăn là do anh ta phối. Trong tay anh ta chắc chắn có thuốc giải!"

Nói xong, quay đầu nhìn một ngàn cấm vệ quân vây quanh phủ Sói Vương, khóe miệng đột nhiên kéo lên, mí mắt nhảy dựng, trái tim run lên, thầm nghĩ: Tính toán cái gì chứ! Ít ra chờ chết còn có hẳn một quá trình!

Hiện tại vọt vào phủ Sói Vương, có lẽ độc tính phát tác còn nhanh chết hơn.

"Mặc số phận đi!" Lý Khai Sơn thở dài, nói: "Trong điện thoại ngài Tiêu có nói chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, cho dù xảy ra chuyện gì thì cậu ấy cũng sẽ có cách giải quyết!"

"Hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ngài Tiêu."

Bum!

Trong chớp mắt giọng nói của Lý Khai Sơn vừa dứt, trong phủ Sói Vương đột nhiên truyền đến tiếng ám kình chạm đánh vào nhau, lập tức khiến đám người cuồn cuộn ngoài phủ Sói Vương kinh ngạc hô lên liên tục, cực kỳ náo loạn.

Đình viện trong phủ Sói Vương to như vậy nhưng lại ẩu đả giống như một bãi chiến trường!

Mười người của Sói Đồng.

50 ngự lâm vệ.

Cục diện năm đánh một, hơn nữa những ngự lâm vệ đó có rất nhiều cao thủ là Ám cảnh hậu kỳ, cho nên trận này nhìn như cực kỳ thảm thiết, thật ra gần như chiến thắng đang nghiêng về một phía, thắng bại căn bản không cần nghĩ!

Râm!

Trong chiến trường loạn lạc kia, có một thành viên của Huyết Lang Đoàn chỉ ở mức ám cảnh sơ kỳ bị một quyền đánh bay, cơ thể vừa mới bay ngược lên thì phía sau lưng lại bị đá một cái!

Ooc!

Phun ra một ngụm máu tươi tới, bị ngã bò trên mặt đất, sau đó ngất đi. Răng rác!

Tiếng xương cốt bị gãy vang lên, một thành viên khác của Huyết Lang Đoàn cũng dùng quyền đối quyền, sau đó lại bị một ngự lâm vệ ám cánh hậu kỳ làm nő nát xương cốt. Toàn bộ cánh tay phải đều lập tức nổ tung!

Máu thịt bay tứ tung!

Vừa rồi Yến Đông Dương nói rất rõ ràng, đánh cho tàn phế không sao cả, chỉ cần giữ lại mạng cho bọn họ9, chờ Hoàng Chủ xử lý là được, cho nên những ngự lâm vệ này không hề nương tay!

Rất nhanh đã có bốn năm thành viên của Huyết Lang Đoàn bị đánh cho trọng thương, mất hết sức chiến đấu!

Mà trong những ngự lâm vệ đó cũng có mấy người bị thương, nhưng nếu so với vết thương của thành viên Huyết Lang Đoàn thì còn nhẹ hơn rất nhiều. Dù sao nếu bọn họ bị thương sẽ lập tức rời khỏi vòng chiến đấu bên trong, những ngự lâm vệ trên đỉnh lại xông lên, hoàn toàn không cho thành viên Huyết Lang Đoàn cơ hội thừa

thắng xông lên!

"Đồ khốn nạn!"

"Đi tìm chết cho bà!"

Đôi mắt Sói Đồng đã hoàn toàn đỏ ngầu, sát khi tận trời. Lần trước ở trong sơn động Vạn Nhận Sôi Đồng và Sói Hồn đã thuận lợi đột phá lên Ảnh cảnh trung kỳ, hơn nữa dưới tình huống đang thì triển đồng thuật, sức chiến đấu của Sói Đồng tăng không ít.

Râm!

Dưới cơn bạo nộ, ám kình trong cơ thể Soi Đồng phát triển tới cực hạn, đôi đồng tử đỏ như máu làm người ta ta cực kỳ sợ hãi, nếu nhìn cô ta, thậm chí có thể khiên người ta ngẩn ra một lát!

Râm!

Trong đó có một ngự lâm vệ xui xẻo bị đồng thuật chiếu vào, chỉ liếc mắt một cái đã rơi vào trong đồng thuật khủng bố của Sói Đồng, động tác cả người cũng vì thế phải dừng lại. Sói Đồng nằm chắc cơ hội, bóp chặt lấy cổ ngự lâm vệ kia, sau đó đột nhiên vung lên!

Dưới sự giúp đỡ của ám kình mạnh mẽ, sau đó nhanh chóng bẻ gãy cổ từ trên đầu ngự lâm vệ kia.

Máu tươi phụt ra!

Cơ thể chia lìa.

Chết ngay tại chỗ.

Cảnh tượng này làm không ít người sợ hãi, mà lúc này, Sói Hồn cũng đang ở mức ám cảnh trung kỳ, phát huy tất cả sở trường đặc biệt của anh ta trong trận chiến. Một quyền vung ra, mười mấy ngân châm tẩm độc từ trong cổ tay áo đồng thời bắn ra.

Vèo vèo vèo vèo vèo..

Ngân châm cực kỳ tinh tế, không hề báo trước đột nhiên bay ra bên không ai kịp đề phòng. Có hai gã ngự lâm vệ bị bắn trúng cố và mắt phải!

Độc của Sói Hồn cực kỳ đáng sợ.

Hai gã ngự lâm vệ kía trừng mắt lớn, chỉ cảm thấy cổ và hai mắt đột nhiên tê rần, cố gắng lui về phía sau vài bước, theo bản năng duỗi tay che lại cổ và đôi mắt mình!

Đáng tiếc, đã muộn rồi.

Chỉ kiện trì được vài giây, cổ và mắt của hai người đã tím đen, khuôn mặt tuyệt vọng ngã xuống đi đời nhà ma!

"Vo dung! "Một lũ vô dụng!"

Yến Đông Dương đứng ngoài vòng chiến đấu, tất nhiên cũng chú ý tới tình hình của Sói Đồng và Sói Hồn ở bên kia, anh ta hừ lạnh một tiếng, cũng không tự mình ra tay mà nhìn Lý Triển Bằng bên cạnh!

Vèo!

Sắc mặt Lý Triển Bằng trầm xuống, ngầm hiểu, lập tức hóa thành tàn ảnh lao về phía Đồng và Sói Hồn, là Phó thống lĩnh của ngự lâm vệ, cho dù đứng bên trong các cao thủ ám cảnh viên mãn thì anh ta cũng là một người xuất sắc!

Đối phó với những người ám cảnh trung kỳ như Sói Đồng và Sói Hồn, còn dư dả!

Râm!

Ám kình vô cùng mạnh mẽ trong cơ thể bùng nổ, tốc độ Lý Triển Bằng cực nhanh, chỉ một cái chớp mắt đã lao đến gần mười mét, chỉ một giây đã xuất hiện trước mặt Sói Hồn, không đợi Sói Hồn kịp phản ứng đã giơ tay đánh một quyền trên ngực Sói Hồn.

Không có bất kỳ chút chậm trễ.

Cùng với tiếng nứt gãy làm người ta sởn tóc gãy của xương cốt, cả người Sói Hồn bay ngược lên, máu tươi bắn ra khắp nơi, ngã vào bãi cỏ cách đó 10 mét!

Không thể nhúc nhích!

Cũng không rõ sống chết.

Ngay sau đó!

Lý Triển Bằng không hề nhìn Lang Hồn một cái, lập tức xoay người, nhằm về Sói Đồng đang đứng đối diện...